Chương 1
Một số ký ức rất mơ hồ Có một vài điều tôi muốn nhớ về Cameron Quick mà không thể, ví dụ như bộ pyjama mà cậu ta mặc khi đi ngủ, món ngũ cốc ưa thích của cậu ta, hay cảm giác tôi nắm tay Cameron lúc chúng tôi đi bộ từ nhà đến trường hồi lớp Ba. Tôi muốn nhớ lại chính xác chúng tôi đã trở thành bạn của nhau như thế nào ở nơi đầu tiên ấy, điểm khởi đầu mà tôi cứ muốn trở đi trở lại mãi. Cameron là một cuốn sách mà tôi ao ước được khám phá ngay từ trang đầu tiên.
Tuy nhiên dường như trí não tôi lại không chịu hoạt động theo cách ấy. Hầu hết những điều đặc biệt về Cameron đều rất mờ nhạt – cái ngày chúng tôi gặp nhau, chúng tôi đã đứng gần nhau đến thế nào, chính xác chúng tôi đã nói với nhau những gì? Chỉ là vài khoảnh khắc, những hình ảnh ngắn ngủi, những phút giây bối rối. Có một lần tôi cảm thấy chúng đã ở ngay trong lòng bàn tay mình , thật như một món quà tặng, nhưng thường thì những cảm giác của tôi sau đó lại giống như một đám hơi nước mà tôi phải cố gắng để nắm lấy. Tôi hiểu rằng chẳng còn cách nào khác, khi ta không thể có được một hình ảnh trọn vẹn về những thứ mà ta không biết, không thể biết. Nhưng mỗi lần ký ức về Cameron quay trở lại, tôi luôn ước ao có được nhiều hơn những gì tôi có, muốn có ít nhất một hay hai mẩu ký ức thôi cũng được, bởi vì tôi tin rằng vẫn còn những phần nào đó của con người tôi đang còn lẩn khuất trong hoài niệm.
Còn những hồi ức khác, cho dù bạn có mong muốn xóa sạch chúng, bạn cũng không thể làm được. Chúng giống như một bài hát bạn ghét nhưng hoàn toàn không thể gạt ra khỏi đầu óc, và bài hát này trở thành tiếng ồn thường trực trong phần đời còn lại của bạn. Các đoạn lời hát và khuông nhạc cứ dâng lên rồi lùi dần ra xa như thể những cơn thủy triều điên khùng không bao giờ chấm dứt.
Ký ức về lần sinh nhật thứ chín của tôi là một cơn thủy triều kiểu như vậy. Thỉnh thoảng nó lại vụn vỡ thành từng mẩu nhỏ. Thỉnh thoảng nó như một đường vòng vô tận, nhưng lúc nào cũng ở sẵn đó.
Tôi còn hai kỷ niệm nữa về Cameron mà tôi nhớ rất chính xác, một tốt và một xấu. Một lần cả hai chúng tôi bị kéo ra khỏi lớp học để kiểm tra chấy và kết quả là trong suốt học kỳ còn lại, lũ bạn cùng lớp gọi chúng tôi là Rận Sinh Đôi.
Hồi lớp hai, Cameron lúc nào cũng gặp rắc rối với thầy Duke vì tộit mất tập trung, không bao giờ chịu ngồi yên và đôi giầy quanh năm tuột dây.
Chúng tôi luôn ở bên nhau mọi lúc và điều đó càng trở thành mục tiêu trêu chọc của lũ bạn. Như thế, thậm chí còn bị tra tấn hơn là chúng tôi bị tất cả ruồng bỏ, nhưng chúng tôi không quan tâm đến điều đó bởi vì chúng tôi đã có nhau.
Ba ngày liền Cameron không nói năng gì – với tôi hay với bất kỳ ai khác – sau cái lần cậu nghỉ một buổi học ngày thứ Ba và quay trở lại trường học với một cổ tay bị đánh đến bầm dập. Cậu vẫn đi bộ về cùng tôi hàng ngày, vẫn yên lặng ngồi bên tôi trên chiếc ghế băng vào giờ ăn trưa, bàn tay lành lặn còn lại của cậu cầm miếng bánh sandwich nhồi pho mát và giữa hai chúng tôi là những bịch carton sữa rẻ tiền. Nhưng cậu không nói một lời nào trong suốt những ngày còn lại trong tuần. Tôi có hỏi Cameron vài câu và cậu chỉ lắc đầu, hoặc gật đầu, hay nhìn tôi bằng đôi mắt mở to. Khi chúng tôi gặp lại nhau vào thứ Hai, Cameron biểu hiện một thái độ hàm ý là mọi thứ đã ổn rồi.
Tôi nhớ lại rằng Cameron đã làm tôi cảm thấy tôi thật đặc biệt, được bảo vệ, được chăm sóc, được yêu thương. Nếu Matt Brhaw đi vòng quanh sân trường vào giờ nghỉ trưa rồi gọi tôi là đồ béo phì và khó ngửi, thì chắc chắn Cameron sẽ xông vào nó, và thường mọi việc chỉ kết thúc ở văn phòng của hiệu trưởng. Khi Jordana bắt chước giọng nói ngọng của tôi hoặc gọi tôi là Fattifer, Cameron sẽ trộm đồ ăn trưa của nó và ném đi. Tôi còn nhớ một ngày tuyết rơi, mẹ tôi không kịp phơi đồ giặt ra sân và kết quả là tôi phải đến trường trong đôi giày thể thao không tất. Cameron đã cởi ngay đôi tất của cậu để đưa cho tôi. Chúng vẫn còn giữ nguyên hơi ấm từ đôi bàn chân của cậu.
Và câu chuyện thứ hai, là về chiếc nhẫn.
Vào cuối năm lớp Hai, ngay trước mùa hè, lúc đó tôi đang ngồi trên ghế sau của chiếc Geo Prism màu nâu, đỗ trước toà nhà xấu xí nơi chúng tôi đang sống trong căn hộ một phòng. Mẹ vừa vào trong để lấy bộ đồng phục Village Inn mang đến trường y tá trước khi đưa tôi qua chỗ chị trông trẻ. Tôi nhớ rằng tôi có một quyển sách ảnh về loài thú có túi, khi đó tôi rất thích cách các con thú đi trên những thân cây gỗ mục rêu phong và chui ra từ các hốc cây. Đôi bàn chân chúng giống hệt bàn tay của những người tí hon. Tôi cố gắng phát âm từ đó mà không ngọng nghịu. “Possum”, tôi thì thầm, đặt lưỡi ra sau răng theo cách mà tôi học được từ các bài luyện nói. “Mossy possum paws”, tôi chắc chắn rằng lần sau Jordana sẽ lại chỉ vào Sam Simpson và hỏi tôi: “Ai đây, Fattifer? Mình chẳng nhớ nổi tên cậu ta nữa”. Con bé luôn làm cho tôi căng thẳng và tôi sẽ tiếp tục nói: “Tham Thimpthon” cho dù có luyện nói ở nhà bao nhiêu đi chăng nữa.
Tôi không muốn nghĩ nhiều về Jordana nữa nên tôi mở hộp đồ ăn trưa mà tôi biết rõ trong đó có chiếc túi nhựa đựng bánh quy giòn tôi thó được của đứa học sinh lớp Một trong khi nó lơ đễnh. Trộm đồ ăn là một thói quen xấu, nhưng lúc nào tôi cũng bị thôi thúc bởi việc đó, không phải chỉ vì tôi khoái những thứ đồ ăn lặt vặt mà còn bởi vì tôi luôn thích thú khi cảm nhận được sự phá huỷ một thứ gì đó, cảm giác ngậm một miếng snack cứng trong miệng để cái vị mằn mặn của nó tan chảy thành một đám bột nhão thật là tuyệt. Khi tôi mở hộp đồ ăn trưa ra, tôi tìm thấy một hộp giấy nhỏ mà tôi chắc rằng lúc trưa nó không có ở đó. Tôi mở nắp hộp và nhìn thấy một chiếc nhẫn bằng bạc có gắn một viên đá xanh lấp lánh. Bên dưới chiếc nhẫn là một mẫu giấy được gấp lại tới bốn lần cho vửa vặn với chiếc hộp. Tôi mở mẩu giấy ra. Trên đó vẽ hình ảnh một ngôi nhà có hàng rào bao quanh và còn cả một cái cây nữa, tất cả được vẽ bằng bút chì màu. Những đường chì tạo thành các tia sáng bao lấy mặt trời và toả ánh sáng xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấynhau. Bên dưới bức tranh là nét chữ nguệch ngoạc của học trò lớp Hai:
Gửi Jennifer
Mình yêu cậu.
Cameron Quick.
Mẹ tôi quay lại ô tô, quẳng cuốn sách lên ghế sau và đóng sập cửa. tôi nhìn thấy đôi mắt mẹ qua tấm gương phản chiếu bên trong xe:
– Con có cái gì đấy nhóc?
Tôi nắm chặt lấy chiếc nhẫn và đáp:
– Không có gì đâu ạ.
Tôi còn nhớ nhiều điều khác nữa về Cameron. Thỉnh thoảng cậu ta cũng làm những việc rồ dại, ví như nói với mọi người rằng cậu ta sẽ đi từ trường vế nhà mà không cần chạm vào mặt sàn xi măng. Năm sáu đứa trẻ đi theo chúng tôi vào hôm đó để xem Cameron nhảy tưng tưng trên những đám cỏ mềm trong công viên, cho tới khi khoảng cách từ một chiếc ô tô con đến trần chiếc xe buýt quá xa, Cameron bị lỡ đà và kết quả là cậu bị trẹo mắc cá chân. “Kẻ chậm trễ”, tất cả lũ ồ lên, cười chế nhạo: “Kẻ chậm trễ ngu ngốc”.
Một lần khác Cameron lại tiếp tục giữ im lặng. cậu đã không tới trường sau ngày sinh nhật đó của tôi và khi Cameron đi học lại, cậu hoàn toàn câm lặng suốt vài ngày sau. Tôi cảm thất như cậu đang giận tôi, có thể vỉ tôi liên tục hỏi bố cậu đã làm gì sau khi tôi đi khỏi. cuối cùng chúng tôi không nói bất kỳ lời nào về chuyện đã xảy ra ngày hôm ấy nữa.
Có một điều tôi thực sự nhớ rất rõ, đó là hồi đầu năm học lớp Năm, khi ấy Cameron ở lại nhà tôi suốt một tuần. Chỉ có hai chúng tôi và mẹ. suốt quãng thời gian ngắn ngủi đó, tôi không hề cảm thấy cô đơn một phút nào. Chúng tôi tới trường cùng nhau, về nhà cùng nhau, ăn tối cùng nhau, xem ti vi cùng nhau. Giống như một gia đình thực sự.
Hai tháng sau, Cameron lại bỏ một buổi học. Tôi tưởng cậu ấy sẽ đi học lại vì cậu vẫn thường nghỉ học như thế, nhưng ngày hôm sau, hôm sau nữa, Cameron vẫn vắng mặt. Tôi nghĩ rằng đã xảy ra điều gì đó vào đúng ngày sinh nhật của tôi và tôi rất ngại phải hỏi ai đó xem cậu đang ở đâu cho đến khi không chịu đựng nổi nữa, tôi đã hỏi cô Jameson.
– Ồ, cậu ấy đã chuyển trường rồi, em không biết gì ư?
– Dạ?
– Cậu ấy chuyển trường rồi em yêu quý ạ. Bây giờ thì hãy ngồi xuống kia và chúng ta sẽ bắt đầu giờ học của ngày hôm nay. Tôi ngồi xuống và nước mắt rơi lã chã xuống trang vở, trong khi Jordan búng những cái ghim kẹp vào tôi bất cứ lúc nào cô Jameson quay lưng lên bảng. “Con nhóc”, nó rít lên. “Con nhóc béo phì”. Jordan không hiểu rằng nó không thể làm đau tôi. Không gì có thể làm đau tôi được nữa khi tôi biết Cameron đã ra đi mà không nói một lời tạm biệt.
Trong suốt hai tuần sau đó, tôi nghĩ ra tất cả các lý do để biện minh, ví dụ như cậu ấy chuyển đến một nơi không có điện thoại, Châu Phi chẳng hạn, tôi nghĩ vậy khi nhìn vào tấm bản đồ thế giới mà cô Jameson kẹp ở góc lớp. Hoặc cũng có thể cậu đang ngồi trên một con thuyền giữa Ấn Độ Dương hay trong những hang động bằng tuyết ở Alaska, mặc chiếc áo khoác làm bằng da hải ly và ăn thịt cá voi. Cậu ấy sẽ trở lại thôi, tôi tự nhủ mình như thế.
Chẳng bao lâu sau tôi lại mất một người suýt trở thành bạn thân thiết của tôi, Gretchen, là học sinh mới của lớp trong năm học đó. Cô ta luôn tìm tôi vào giờ nghỉ trưa để ngồi ăn cùng. Đó là cách mà những người mới đến trường làm trước khi chúng nhận ra rằng ai là kẻ đang bị những đứa trẻ khác tẩy chay.
Mình thấy mừng là Cameron đã chuyển trường. – một ngày nọ cô ta nói thế với tôi. – Cậu ta thật kỳ quặc.
– Cậu ấy không kỳ quặc.
– Có, cậu ấy kỳ quặc. Mình không thích những kẻ như cậu ta cứ luẩn quẩn xung quanh chúng ta. – Cô ta cầm chiếc thìa cà phê một cách cảnh vẻ và khéo léo, mặt liếc vế phía Jordana, cố gắng gây ấn tượng với con bé.
– Cậu không biết gì về Cameron. – tôi bảo Gretchen. – Nên mình không…
– Xin lỗi. mình dã không biết rằng cậu ta là bạn trai cậu. – cô ta nhìn vào khay đồ ăn trưa. – cậu vừa lấy chocolate hạnh nhân của mình đấy à?
– Cậu muốn kết bạn với Jordana đúng không? Hãy xéo đi.
Tôi cầm hộp đồ ăn và bỏ ra chỗ khác ngồi một mình, sau đó, tôi lấy miếng chocolate hạnh nhân của Gretchen ra khỏi túi áo khoác, bóc vỏ bọc ngoài và ăn chậm rãi. Cô ta đã đi cùng với Jordana và lũ bạn của nó, nói với tất cả bọn chúng rằng Cameron là bạn trai của tôi, rằng cả hai chúng tôi đề kỳ dị và khó ưa như nhau, rằng rất có thể sau này cậu ta sẽ trở thành một sát thủ học đường. Những tháng sau, tôi lại trở thành kẻ cô độc ở trường, cô độc ở nhà vì mẹ tôi đi làm suốt. Tôi cô đơn, cô đơn, cô đơn. Tôi tự hỏi rằng Cameron đã đi đâu và tôi sẽ phải làm gì đây nếu không có cậu. Bất cứ khi nào mẹ tôi về nhà và chui vào nằm bên cạnh tôi, tôi thường hỏi mẹ xem mẹ nghĩ rằng cậu ấy đã đi đâu. Lúc nào tôi hỏi mẹ cũng im lặng cho đến một lần, cuối cùng thì mẹ tôi cũng trả lời: “Mẹ không biết, con yêu. Mẹ không biết”.
Một ngày nọ, Matt Brhaw gặp tôi vào giờ nghỉ trưa và nói rằng Cameron chết rồi. Câu chuyện về cậu đã kết thúc ở San Jose, California, nơi mà cậu ta luôn luôn tham dự vào các cuộc đánh nhau ở trường mới. Thật là khó tin, Cameron chỉ mới đánh nhau với Matt hơn một lần và gây gổ với Jordana là vì tôi. Matt nói rằng những kẻ ghét Cameron đã thách cậu nhảy từ mái nhà và cậu ta đã làm thế. Chúng nói rằng Cameron đã nhảy vượt qua sân trường và rơi xuống phố, đúng lúc đó một chiếc ô tô chạy qua cán lên người cậu ấy. Kết thúc câu chuyện, Jordana và Matt thấy cần phải nói với tôi rằng óc của Cameron đã bắn tung toé khắp mặt đường.
– Chúng mày nói dối. – Tôi nói. – Chúng mày là những kẻ nói dối.
Jordana lắc đầu.
– Không, cậu ấy không nói sai đâu. Mẹ mình đã đọc được tin ấy trên báo. Tất cả mọi người đều biết cả.
Nó nhìn khắp lượt những đứa trẻ đang tụ tập xung quanh chúng tôi.
– Đúng không nào?
Một vài đứa gật đầu. Một đứa nói:
– Ừ, đi mà hỏi cô Jameson. Bọn mình biết chuyện này lâu rồi, nhưng cô ấy bảo rằng đừng nói cho cậu biết bởi vì cô ấy biết thế nào rồi cậu cũng sẽ khóc, giống như mọi khi ấy.
Điều này lý giải việc tại sao Cameron không hề viết gì cho tôi.
– Nó xuống địa ngục rồi. – Matt nói. – Đêm tối phủ đầy. Vĩnh viễn.
Mọi thứ xung quanh tôi trở nên quay cuồng. Thứ cuối cùng mà tôi nhìn thấy là hình ảnh cay độc của Jordana khi nó thao thao bất tuyệt.
– Nhìn xem, mọi người Fattifer sắp ngất rồi kìa.
Và tôi ngất thật. Khi tôi mở mắt ra, tất cả bọn chúng vẫn đứng xung quanh tôi. Thằng Matt đang cười, con Jordana nhìn tôi vẻ tò mò, Gretchen thì có vẻ hơi sợ một chút. Khuỷu tay tôi đập xuống nền đất cứng. Và đầu gối tôi thì đang rỉ máu. Tôi bắt đầu khóc, trước mặt tất cả chúng nó, và không đứa nào tỏ ý muốn giúp đỡ tôi hoặc hỏi xem tôi có ổn không hay đi tìm một người lớn nào đó. Cuối cùng, người quét dọn sân trường đến xem có chuyện gì đang diễn ra mà cả đám cứ xúm đông xúm đỏ vào. Tôi nhớ rằng lúc đó tôi đã ngước lên nhìn ông ta cầu cứu, nhưng tất cả những gì ông ta nói chỉ là: “Chùi mũi đi”, rồi lôi tôi dậy bằng cái khuỷu tay đang đau điếng và áp tải tôi về khu học đường. Ở đó người ta hỏi và hỏi , họ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không thể nói được lời nào. Tôi khóc không ngưng lại được cho tới khi một người nào đó gọi điện cho mẹ tôi và mẹ đã phải bỏ việc để đến đón tôi.
Tôi hỏi mẹ điều đó có phải là sự thật không. Mẹ nói: “Mẹ rất tiếc, Jennifer”, rồi ngồi sát bên tôi, xoa lưng cho tôi và mang cho tôi một miếng bánh kem. Những gì mẹ nói, những gì mẹ làm và những gì mẹ đem đến cho tôi ăn không thể làm tôi thấy dễ chịu hơn. Tôi bảo mẹ rằng tôi sẽ không bao giờ quay lại trường học nữa. Tôi nói với mẹ bằng những lời lẽ mà tôi có thể thốt lên vào giây phút tôi không tưởng tượng được rằng cuộc đời mình sẽ ra sao nếu như không có Cameron Quick, không có một người hiểu tôi, không có cái cách mà cậu ấy nhìn tôi và làm cho tôi thấy cuộc sống này. Mẹ nói tôi đừng nên lo lắng. Tôi vẫn còn có mẹ. Như thể có mẹ là sẽ có bất kỳ thứ gì khác. Tôi vẫn luôn có mẹ đấy thôi, tôi đã muốn nói thế, và điều đó có tốt cho tôi không? Mẹ bảo tôi rằng tôi có thể nghỉ học hay ngày nhưng chỉ thế thôi, rằng tôi phải cố gắng nhiểu hơn nữa để có thêm những người bạn mới. Tôi trườn ra khỏi người mẹ và không nói thêm một lời nào về việc này nữa.
Đêm hôm đó tôi giữ nguyên hình ảnh đám tang tưởng tượng của Cameron trong tâm trí, nơi đó có những vòng hoa khổng lồ, những cái bánh to tướng, những miếng sandwich ê hề và dàn thánh ca nhà thờ đang hoà âm, cậu ấy đã yên nghỉ, thanh thản, trong cỗ quan tài, hai tay gập lại trước ngực. Sau đó tôi nhắm mắt, bởi vì quá đau đớn khi tưởng tượng đến cảnh đó, và Cameron, cùng tất cả những ký ức của tôi đã trôi dần xuống đất đen. Dù có thế nào thì tôi biết rằng mình vẫn sẽ sống, con người tôi trước kia, đã vĩnh viễn bị chôn vùi cùng cậu ấy mất rồi.