Người Yêu Dấu

Chương 23: Chương 22



Cameron ngồi ở bàn của cậu trong phòng tự học. Bình thường thì lúc ở trường tôi sẽ lờ cậu đi để không làm Ethan phải lo lắng hay Katy nổi cơn ghen. Nhưng hôm nay tôi bước tới gần để chào cậu. Ethan đang quan sát tôi.
– Mình đã kể với mẹ rồi. – Tôi thì thầm.
– Tốt, mình đã đi ra ngoài để cậu có cơ hội làm điều đó. Mình không muốn cản trở.
– Lẽ ra cậu phải nói ọi người biết.
Cậu nhún vai.
– Mình chẳng quen với việc mọi người cứ quan tâm xem mình đi đâu và làm gì.
– Ồ. Mọi người quan tâm đến cậu đấy.
Tôi để ý thấy Katy đang rối rít ra hiệu cho tôi lại gần.
– Mình chắc là cậu được thông báo rồi. – Cô ta nói. – Về bữa tiệc Haloween ở nhà Steph ấy. Chúng ta sẽ tổ chức vào đúng đêm Haloween. Mình sẽ mặc một trang phục rất gợi cảm, vì thế cậu phải bắt Cameron đến, được không? Cậu phải chắc chắn đấy.
– Mình còn không biết là mình có đi không nữa.
– Cái gì? – Katy kêu lên thất thanh. Mọi người quay lại nhìn chúng tôi. Cô ta hạ thấp giọng xuống. – Ethan nói rằng anh ấy sẽ hóa trang thành cướp biển còn cậu sẽ làm vợ của anh ấy. Mình nghe anh ấy nói với Steph như thế.
– Ồ, Ethan chả nói gì với mình cả.
Katy nhìn tôi vài giây và lại ngồi thụp xuống ghế. Thầy Moran bước vào và bắt đầu gọi học sinh lên bảng kiểm tra miệng.
* * *
Tôi mang đồ ăn trưa vào thư viện, vừa hy vọng tìm thấy Cameron và cũng là để tránh mặt tất cả những người khác. Nhưng cậu không có ở đó. Tôi chọn một bàn gần góc phòng và dựng một hàng rào chắn bằng chiếc ba lô để lúc ăn không bị quấy rầy. Sau đó tôi lấy từ trong túi ra nửa cái bánh sandwich, sữa chua, táo và tôi nhìn thấy một mẩu giấy gấp nhỏ dưới đáy hộp. Tim tôi đập rộn lên và tôi đưa mắt nhìn quanh, tự hỏi Cameron đã làm thế nào để lấy được hộp đồ ăn trưa của tôi. Nhưng khi mò mẩu giấy, tôi mới thấy rằng cậu không phải là người gửi.
Jennifer – Jenna Elaine Harris Vaughn,
Mẹ hy vọng con có một ngày tuyệt vời ở trường.
Yêu con,
Mẹ
Đó là kiểu tin nhắn mà những đứa trẻ khác thường xuyên nhận được khi chúng còn nhỏ, nhưng tôi thì chưa bao giờ. Tôi mỉm cười, sau đó bắt đầu bữa trưa của mình.
* * *

Ethan đứng ngoài cửa phòng thầy Bingry, chờ tôi trước buổi thử vai. Trông anh có vẻ tức giận và hờn dỗi.
– Giờ ăn trưa em ở đâu?
– Em đã đến thư viện.
– Sao hôm qua em không trả lời điện thoại của anh?
Steph đi qua chúng tôi để vào phòng.
– Đừng để ý đến mình.
Chờ cho cô ta đi khỏi, tôi mới nói.
– Bởi vì gia đình em đang có chuyện khủng hoảng.
– Gia đình em có chuyện khủng hoảng?
– Vâng, Ethan ạ, gia đình em, khủng hoảng. Một cuộc khủng hoảng chỉ có thể xuất hiện ở trong gia đình em.
– Thế sao hôm nay em lại tránh mặt anh?
– Em có tránh mặt anh đâu. Em ở phòng tự học, em ở lớp giờ sinh lý học, em ở phòng tập kịch. Em không nhớ là anh có chịu nói chuyện với em không nữa.
Ethan chỉ tay vào ngực mình.
– Ạnh là người đã muốn nói chuyện với em từ hôm qua rồi. Anh đã cố và đã cố.
Có nhiều người hơn đến buổi diễn tập. Tôi kéo Ethan ra xa cửa vào.
– Em đã nói với anh rồi. Ngày hôm qua thật là tồi tệ.
– Ồ, có lẽ là em bận rộn với một người nào khác.
Về cơ bản thì Ethan đúng, nhưng không phải như anh ấy nghĩ.
– Cứ như anh không phải là Ethan vậy. – Tôi chuyển chủ đề. – Hay là anh không cần em đến dự tiệc nhà Steph để đóng vai vợ anh nữa. Đúng lúc đó thầy Bingry thò đầu ra ngoài.
– Ethan, đến giờ rồi.
– Em xin lỗi. Em vào đây ạ.

– Em sẽ đến chỗ sản xuất hậu đài. – Tôi nói với cả hai người. – Biết đâu có người cần nhờ em.
* * *
Cameron đang làm việc ở đó, quỳ gối trên một mẩu gỗ ghép để dựng nhà. Cậu ngừng tay vài giây khi tôi bước vào và ngay lập tức trở lại với công việc, lông mày nhíu lại vì tập trung cao độ. Tôi mở cabin trong góc phòng để tìm các đồ diễn nhỏ và đối chiếu với danh sách những thứ cần chuẩn bị cho vở kịch.
– Đêm qua cậu ngủ ở đâu? – Tôi hỏi.
– Ở đây. Có một cái cổng đằng sau căng tin. – Cậu chỉ qua vai. – Chỗ đó họ để đầy đồ đồng nát và rác rưởi. Mình trèo lên dễ dàng và lấy xà beng nạy cửa sổ để chui vào.
– Ừ, tuyệt đấy. Nghe có vẻ dễ chịu hơn ghế sofa của bố mẹ mình.
– Cậu có thể giữ ình cái này được không?
Tôi quỳ gối bên cạnh Cameron và cố định thanh gỗ trong khi cậu kiểm tra nó.
– Đây sẽ là một góc chín mươi độ hoàn hảo. Đó là những gì mà thầy Bingry muốn nhắc nhở khi bảo phải dựng nó cho tốt.
– Ồ.
– Mình không phải là gánh nặng của cậu, Jenna. – Cameron nói nhỏ. – Mình không bao giờ muốn là gánh nặng cho cậu, hay cho gia đình cậu.
Tôi không biết phải nói gì. Chính xác thì tôi không thể phủ nhận câu nói của cậu. Tôi vẫn cứ giữ nguyên thanh gỗ trong khi cậu lấy từ trong hộp ra vài cái tuốc nơ vít.
– Hôm đó lẽ ra mình phải bảo vệ cậu. – Cameron nói, giọng còn nhỏ hơn. – Lẽ ra mình phải là người đương đầu với ông ấy.
– Cậu đã làm đấy thôi. – Tôi nói. – Cuối cùng thì cậu đã làm hết khả năng của mình.
– Cậu không cần lúc nào cũng phải cứu vớt mình.
Cameron ghép hai thanh gỗ vào nhau bằng một tuốc nơ vít điện, khiến nó phát ra những âm thanh chói tai. Chúng tôi cũng không để ý thấy Dave Một đã vào mãi cho tới khi Cameron dừng tay.
– Hình như cậu không tìm được đường đến đây hay sao ấy. – Cameron bảo Dave.
– À, ừ.
Thực ra cậu ta đứng xem tập kịch suốt cho đến khi không còn hy vọng gì là Steph sẽ đưa mắt về phía cậu ta nữa.
– Đây, – Cameron nói, đưa cho Dave chiếc tuốc nơ vít. – Cậu làm đầu kia. Mình giữ nó.

Tôi đứng dậy để họ làm. Cả hai vừa làm vừa nói chuyện trong khi tôi đi tìm chiếc môi súp, bộ bài và hộp xịt. Chúng tôi không có những thứ ấy và cả những cái khác trong danh sách còn lại. Tôi không biết tại sao mình lại đi làm việc này trong khi tôi cần thời gian để thi tốt môn lượng giác. Ồ, tôi nhớ ra rồi. Tôi làm vì Ethan. Vì tôi đã nghĩ rằng một người bạn gái tốt thì nên làm như thế, cũng như suốt quãng thời gian trung học tôi đã chăm chăm để ý xem làm thế nào thì sẽ khiến những người xung quanh nghĩ rằng mình “bình thường”. Tôi đã cố gắng học cách thể hiện điều đó qua vẻ bên ngoài.
Tôi nhìn xuống đôi tay đang đặt trên giá để đồ biểu diễn, suy nghĩ rằng liệu có ai nhận ra những vết sẹo trên bàn tay mình hay không.
– Này, Dave. – Tôi gọi.
– Ừ? – Cậu ta đứng dậy.
– Cậu nghĩ thế nào về việc cậu sẽ trở thành đạo diễn sân khấu.
Cameron nhìn tôi.
– Ồ, – Dave ngập ngừng, giọng sợ hãi – không, không. Công việc đó rất quan trọng.
– Mình biết. – Tôi đưa cho Dave mẩu giấy ghi. – Cậu phải đi mua mấy thứ này. Và khi đến đó, nhớ mua cho Steph một túi khoai tây chiên chua mặn. Cô ấy sẽ đánh đổi bất cứ cái gì để được ăn món này.
Tôi rời khỏi xưởng để đi gặp cô Betfs. Tôi cần nói với cô rằng tôi muốn nhờ cô kèm thêm môn lượng giác cho tôi.
* * *
Khi về đến nhà, tôi thấy dượng Alan đã về rồi. Tôi tìm thấy dượng ở sân sau, đang ngồi cúi đầu giữa một đống chai bia Đức. Có một đám đất mới tơi dưới chân dượng.
– Đêm qua chúng ta đã mất Estella rồi. – Dượng nói, nện lại đống đất bằng chiếc xẻng. – Dượng đoán là trước sau gì cũng sẽ thế.
– Con rất tiếc. – Hy vọng là nó đã không đau đớn gì nhiều.
– Dượng biết rắng nó chỉ là cá thôi nhưng lúc nào nó cũng gắn bó với dượng. – Rồi ông đứng dậy. – Dượng cần ăn nhẹ một chút.
Chúng tôi đi vào bếp và tôi lấy một hộp bánh quy với lọ bơ lạc. Chỉ vài phút sau chúng tôi đã đứng cạnh bàn bếp. Tôi phết bơ lạc lên bánh quy và đưa cho dượng. Tôi cũng ăn vài chiếc bánh với sữa.
– Cả ngày hôm qua dượng đã làm việc cùng bà chủ nhiệm khoa tiếng Anh. – Dượng kể ngay khi có thể thốt lên được. – Bà ấy bảo rằng sẽ sẵn sàng tiếp nhận con bất cứ lúc nào con gửi đơn xin học.
– Ôi, cảm ơn dượng.
Thỉnh thoảng ý tưởng theo học một trường đại học cứ luẩn quẩn trong óc tôi. Cameron không phải là người duy nhất ra đời kiếm sống bằng chính sức lực của bản thân mình. Ngoại trừ việc tôi luôn biết rằng mình có một ngôi nhà để về bất cứ lúc nào tôi muốn. Tôi quay sang dượng Alan.
– Dượng có bao giờ cảm thấy không cần ai phải giúp đỡ không?
– Không được giúp đỡ. Vô dụng. Không có khả năng. Và già nữa. Đừng quên cả từ này.
– Cameron nói rằng con không cần phải giúp đỡ cậu ấy.
– Nhưng con muốn làm điều đó mà.
– Vâng, nhưng con không thể. Đúng không ạ?
– Có thể là vậy. Thường thì là như vậy.

* * *
Tối hôm đó tôi gọi cho Ethan. Anh nghe máy và tôi đoán rằng anh đang ở ngoài chứ không ở nhà.
– Anh đang lái xe à? – tôi hỏi. – Em có thể gọi lại sau.
– Không, Gil đang lái.
– Ồ, mọi người đi đâu đấy?
– Anh không biết. Chỉ đi dạo lên phố State thôi mà…
Tôi có thể nghe thấy tiếng cười, tiếng người nói và tiếng radio ở trên xe.
– Chỉ có anh và Gil thôi à?
– À, Katy cũng ở đây, và cả Jill nữa. Jill Stevenson, trong nhóm kịch.
Vậy là Ethan, Gil, Katy, và Jill. Một tỉ lệ nam nữ hoàn hảo.
– Bọn anh chỉ…
– Jenna đấy à?
Giọng Katy, hẳn là cô ta vừa giằng lấy điện thoại.
– Bọn mình đã định gọi cho cậu nhưng Ethan bảo rằng cậu đang có chuyện gia đình và dù sao thì cậu cũng đã bỏ về sau buổi tập. Dave Một nói rằng cậu muốn đề cử cậu ấy làm đạo diễn sân khấu thay cậu? Có chuyện quái gì vậy?
– Mình không có thời gian. Mình sẽ trượt môn lượng giác mất.
Có tiếng ai đó thụi nhau và tiếng cười ré lên. Sau đó Ethan lại cầm máy, miệng thở hổn hển.
– Xin lỗi, Katy vừa bỏ máy.
– Tốt hơn hết là em cúp máy đây. – Tôi nói, khó khăn lắm mới giữ cho giọng được bình tĩnh. – Khi nào về nhà anh sẽ gọi lại cho em.
– Ethan… Để đến thứ Hai nói chuyện được không? Để cho em cuối tuần được yên.
Một quãng im lặng kéo dài. Tiếng ồn xung quanh có vẻ yên ắng hơn.
– Nếu em muốn.
– Vâng.
– Ok. Tạm biệt.
Tôi cũng nói tạm biệt nhưng Ethan đã cúp máy trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.