Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 13



Đám bạn của Ngôn Ngôn còn đến trước giáo sư Thomas và vị hôn thê của thầy ấy.

Bọn họ bao gồm bốn người, ba cô gái và một cậu con trai cũng là bạn trai của một trong số họ. Bà Quyên vì rất có cảm tình với người đồng hương nên không ngần ngại bảo Ngôn Ngôn kêu luôn nhóm bạn đến đây cùng tham gia picnic.

Lúc bọn họ đến, bà không chờ đợi con thứ nữa, mà mở ra tất cả các nắp hộp đựng thức ăn mời cả nhóm, thực sự làm mọi người vừa vui mừng vừa kinh ngạc. Thức ăn mặn bao gồm xôi mặn, gà rô ti, trứng gà luộc, chả lụa, thịt xông khói, sushi, vài loại bánh mì sandwich kẹp thịt khác nhau, còn có cả món gỏi cuốn tôm thịt nữa. Còn đồ tráng miệng thì có salad trái cây theo mùa đủ màu sắc trông rất bắt mắt.

Cả đám du học sinh thấy được món xôi mặn và gỏi cuốn thì mừng hơn bắt được vàng, đi xa quê hương đã lâu, giờ được trông thấy món ăn quốc hồn quốc túy thế này thì đúng là không thể đè nén được cảm xúc. Cho nên cả bọn đều ăn đến sung sướng không có gì gọi là ngại ngùng hay mắc cỡ.

Ngọc Lan ăn được đến cuốn gỏi thứ ba thì thấy Nguyên Triệt đi đến kế bên cô ngồi xuống còn nhẹ nhàng hỏi: “Ăn ngon không?”

Cô đang bỏ gỏi cuốn vào trong miệng cắn nên không nói chuyện được, chỉ có thể gật gật đầu xem như đã trả lời hắn.

Sau đó Ngôn Ngôn ở phía đối diện vừa mới nuốt vào miếng xôi mặn, hàm hồ nói: “Anh hai à, anh hỏi đúng chỗ rồi đấy. Lan Lan nếu nó đang không chịu ăn gì, anh rủ nó ăn gỏi cuốn là nó sẽ ăn đến không ngừng miệng luôn đó. Thứ nhất là lẩu cay, thứ hai mới là gỏi cuốn nha, còn một món nữa chính là sushi đó”.

Ngọc Lan nghe vậy thì đỏ mặt, hung hăng nuốt vào miếng thức ăn, rồi dùng khẩu hình nói hai chữ “im miệng” với cô bạn.

Mọi người đều cười lớn khi nghe cô ấy tố giác bạn thân. Bà Quyên còn thân thiết nhìn cô nói: “Vậy đúng ý với anh hai rồi, nó cũng thích ăn lẩu nhất đấy”.


Đám bạn nghe thấy hai người gọi anh hai, mới nhìn qua Nguyên Triệt. Họ thấy hắn ngọc thụ lâm phong, lại cao lớn vượt trội người Châu Á nên bất giác nhìn nhiều thêm vài lần. Một trong các cô gái còn chăm chú nhìn hắn rất lâu đến nỗi hắn cũng nhận thấy có ánh mắt kì quái bắn đến phía mình.

Một lúc sau thì nghe cô gái ấy kinh ngạc la lớn: “Thảo nào tớ thấy quen mặt như vậy, các cậu xem anh ấy có phải rất giống diễn viên đóng vai Tương Vương trong Sở Kiều Truyện hay không?”

Mọi người nghe cô ấy nói xong thì đều xoành xoạch quay đầu nhìn về phía Nguyên Triệt. Bà Quyên cũng chưa coi phim tên cái gì đó nhưng vẫn theo số đông nhìn về phía con trai cả. Hắn cũng không có chút mảy may sợ hãi, đón nhận ánh mắt tìm tòi quan sát của mọi người. Hắn còn thản nhiên nhìn vào đôi mắt của Ngọc Lan, muốn xem xem cô ấy có nhớ lại chút gì hay không. Nhưng trong ánh mắt linh động đó ngoài ngạc nhiên cũng không có ý gì khác.

Sau đó hắn nghe cô ấy nhẹ nhàng đánh giá: “Tương Vương nhìn già hơn chú ấy”, rồi quay lại tiếp tục chiến đấu với món gỏi cuốn.

Hắn vừa nghe xong liền muốn phun máu.

Cô bạn gái kia không cho là đúng nói: “Bạn Lan nói vậy không đúng rồi. Phim cổ trang diễn viên đóng vai Tương Vương phải để kiểu tóc và ăn mặc như thế mới tạo được vẻ chững chạc, cũng không thể ăn mặc kiểu trích tiên như Nguyệt công tử được. Còn anh ấy mặc áo quần hiện đại tóc cắt ngắn như vậy dĩ nhiên nhìn trẻ trung hơn rồi”.

Ngôn Ngôn cười ha ha nói: “Lan Lan đừng có phản bác cô ấy, cô ấy là fan cuồng của phim đó. Còn là moderator của một trang facebook bình luận từng nhân vật trong phim nữa nha”.

Mọi người lúc này đã hiểu rõ, thì ra cô ấy rất cuồng nhiệt với phim mới có thể nhận ra hắn rất giống với nhân vật trong đó. Còn Ngọc Lan và Ngôn Ngôn thì chủ yếu chỉ xem nhân vật chính, kiểu nhân vật phụ ít xuất hiện trong dàn diễn viên hùng hậu như vậy, sẽ lơ mơ không nhớ rõ mặt mũi được. Đáng buồn thay cho Nguyên Triệt nếu hắn biết người thương của mình nghĩ như vậy, hắn có hay không lại muốn ói máu lần thứ hai đây.

Bà Quyên sau khi nghe mọi người bàn luận xong thì cười cười quay qua nói với con cả: “Anh hai à, hay con cũng tham gia showbiz để mẹ có thể hãnh diện với bạn bè ở Việt Nam nha”.

Hắn nhìn bà nhàn nhạt nói: “Không phải hiện giờ mẹ cũng rất hãnh diện hay sao?”

Bà lặng thinh lườm hắn.

Đúng thật là bà rất kiêu hãnh về đứa con trai này. Từ khi nó bị mất trí nhớ lúc mười tuổi đã không ngừng thay đổi đến chóng mặt. Nó tốn gần một năm trời mới có thể đọc viết lại tiếng anh thật lưu loát, sau đó còn học thêm tiếng việt. Mãi cho đến năm nó mười lăm tuổi bà mới biết được, không biết khi nào nó cũng có thể đọc viết cả tiếng hoa nữa rồi. Thời gian đầu sau khi bị mất trí nhớ, nó ở nhà tự học một năm mới bắt đầu trở lại trường, còn nhanh chóng đuổi kịp chương trình học tập. Qua một năm nữa thì bắt đầu đem về nhà các giải thưởng lớn nhỏ của các bộ môn. Kể cả thể thao, nhất là môn bóng bầu dục và mộc cầu thì không ngừng đem về cúp vàng cúp bạc đủ kiểu. Đến nỗi hiện giờ trong nhà bà vẫn còn một thùng giấy lớn chất chồng cúp và mề đay của nó. Hơn nữa, từ lúc nó tham gia quân đội đến nay đã có ít nhất năm huân chương anh dũng khác nhau rồi.

Bà cũng biết không có thành công nào tự dưng có được. Nhớ đến năm đầu tiên đó, bà mỗi đêm thức dậy kiểm tra đều thấy con trai thức khuya miệt mài học tập. Có khi ba giờ sáng nó cũng chưa chịu tắt đèn đi ngủ. Bà phải khuyên lơn biết bao nhiêu lần, cuối cùng phải khóc trước mặt nó mới chịu nghe một chút. Nhưng mỗi buổi sáng, bà đều thấy nó ôm theo sách vở đi đến gốc cây phượng tím gần bờ hồ để đọc. Bà thấy vậy cũng thôi, dù sao con mình thích học tập cũng đỡ hơn là thích chơi bời lêu lỏng.

Đứa con trai cả này đúng là niềm kiêu hãnh không bao giờ tắt của ông bà Whaley.

Cả nhóm vừa ăn trưa vừa nói chuyện qua một giờ đồng hồ mới thấy giáo sư Thomas và Emma thủng thỉnh nắm tay nhau tình tứ đi đến. Ngôn Ngôn vừa thấy thì lập tức quắc mắt nhìn hai người, cảm xúc biểu lộ ở trên mặt một chút cũng không che dấu. Bà Quyên thấy vậy thì vỗ vỗ bàn tay của cô, giống như đang an ủi cũng giống như tiếp thêm tự tin cho cô vậy. Ngôn Ngôn nhanh chóng đứng dậy, hai tay hơi vuốt phẳng váy áo một chút rồi bước đến tươi cười chào giáo sư và cô bạn người Úc. Thomas thấy Ngôn Ngôn như vậy thì có hơi giật mình sợ cô gây phiền phức khiến Emma hiểu lầm. Nhưng mà hắn không thay đổi vẫn trưng ra nụ cười tỏa nắng như cũ.

Ngôn Ngôn và Emma đứng cùng nhau đúng là “mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”. Giống như đại thi hào Nguyễn Du đã từng ca ngợi chị em Thúy Kiều Thúy Vân vậy. Emma là người phương Tây nên có nước da trắng, tóc vàng, mắt màu xanh nước biển kiêu sa. Cô ấy luôn trang điểm kĩ lưỡng quyến rũ  giống như công chúa Elsa trong phim hoạt hình Frozen nổi tiếng vậy.

Còn Ngôn Ngôn thì nước da không thể như Emma, nhưng cô cũng khá trắng trẻo so với người Châu Á. Hơn nữa cô thường xuyên chăm sóc vẻ ngoài nên trông giống như những cô người mẫu trên bìa tạp chí. Tóc dài màu hạt dẻ uốn xoăn lượn sóng, dáng người cao gần một mét bảy, luôn luôn chỉnh chu trong ăn mặc với những gu thời trang sành điệu. Trang điểm theo tông tự nhiên của Hàn Quốc làm cho người khác luôn cảm thấy cô thanh cao xinh đẹp. Có thể nói hai cô gái này giống như hai con hổ không thể ở cùng một núi. Trời sinh tính tình tị nạnh của con gái chính là như vậy.

Hai người ngoài cười nhưng trong không cười, trải qua nghi thức xã giao một hồi, Ngôn Ngôn mới giới thiệu bạn bè cho Thomas. Emma thì chào ba mẹ và anh hai của vị hôn phu xong, rất thức thời đứng sang một bên nói chuyện với ông Whaley. Ông là người rất dễ chịu, lại nói nãy giờ cũng ít người nói tiếng anh với ông ngoài cậu con cả cho nên ông rất vui vẻ tiếp chuyện với cô con dâu tương lai này.

Hai người bọn họ sau đó cũng nhập bọn ăn trưa, nhưng Emma chỉ ăn một ít trái cây vì cô muốn giảm cân. Bà Quyên thấy vậy bĩu môi, lôi kéo Ngọc Lan nói, bà thích con gái ăn uống khỏe mạnh không thích kiểu con gái làm bộ làm tịch như vậy. Cô nghe bà nói vậy thì hơi lúng túng, nhưng may mắn là bà nói tiếng việt cho nên Emma nghe không hiểu. Nếu không cô thật sự không biết nói gì, dù sao cô không phải là thành viên trong gia đình của họ, nên không muốn dây vào chuyện tế nhị thế này.

Lúc này Nguyên Triệt mới tao nhã ăn xong một ít bánh sandwich và sushi, hắn lấy khăn giấy lịch sự lau miệng một cái mới nhìn qua mẹ mình đang lôi kéo đồng minh, sau đó rũ mắt suy nghĩ muốn giải vây cho cô. Hắn tuy là nói với cả nhóm nhưng mắt chỉ nhìn cô gái nhỏ trước mặt : “Ăn xong rồi mọi người có muốn đi ngắm hoa và mua đồ lưu niệm không?”

“Được, được, cùng nhau đi đi”. Lần đầu tiên Ngọc Lan hăng hái tham gia lời để nghị của hắn, muốn thoát khỏi vòng vây của bác gái.

Ông bà Whaley thì từ chối đi cùng đám trẻ, vì ông bà mỗi năm đều đến đây đi picnic cũng đã thấy qua gian hàng lưu niệm biết bao nhiêu lần. Cho nên năm nay thà rằng nằm đây đọc sách và phơi nắng còn hơn. Cả nhóm du học sinh đứng dậy chào tạm biệt ông bà Whaley, sau đó cùng nhau hăm hở rời đi.

Mọi người đi dọc theo con đường mòn bên phải vẫn là biển hoa với đồ án khác nhau, bên trái là sân khấu ngoài trời và một khoảng trống rất lớn phía trước giành cho khán giả. Hiện nay khu vực này có phần yên ắng vì đêm biểu diễn đầu tiên thứ sáu tuần sau mới bắt đầu. Bên cạnh đó còn có cái dịch vụ khác như nơi rút tiền mặt, khu vui chơi nhỏ, khu bán quà lưu niệm và khu nhà vệ sinh.

Nói đến đây mới nhớ, ở Úc thiếu thôn cái gì chứ nhà vệ sinh đúng là không hề thiếu, hầu như bất kì nơi nào có dấu chân con người thì y như rằng trong bán kính một cây số chắc chắn sẽ tìm được một nơi có thể trút bầu tâm sự.   ^__^

Đi hết biển hoa thứ hai thì bên phải cũng có một ít trò chơi nhỏ và một vòng đu quay rất lớn. Nếu là bình thường thì chắc cũng không ai có hứng thú gì nhưng hôm nay là hội hoa xuân, nếu ngồi từ trên cao có thể thấy được tổng quát cảnh quan của những biểu đồ hoa thì khỏi phải nói đó chính là một chuyện thú vị đến nhường nào. Cho nên, mọi người đều hào hứng muốn mua vé để đi thử. Ghế ngồi trên đu quay là một cái lồng nhỏ hình bầu dục có mái che dành cho bốn người, xung quanh có các song sắt nhỏ bảo vệ người chơi không bị lọt ra ngoài.

Sau khi phân chia thì bốn người bạn của Ngôn Ngôn ngồi một lồng, giáo sư Thomas, Emma và Ngôn Ngôn ngồi một lồng. Đúng ra Ngọc Lan cũng muốn ngồi chung với họ nhưng Thomas và Ngôn Ngôn hiếm khi đồng lòng ngăn cản cô, còn nói như vậy anh hai của họ sẽ bị lẻ loi một mình rất tội nghiệp. Cô thì không cho là vậy, bởi vì khi đứng xếp hàng mua vé, không phải có mấy cô gái người Úc trẻ trung quyến rũ nói với nhau là muốn cùng anh chàng Châu Á khôi ngô này cùng nhau ngồi đu quay hay sao.

Dĩ nhiên cô không kịp phản bác thì ông chú đã nắm tay cô đẩy vào lồng đu quay đang dừng lại chờ khách rồi.

Mấy cô gái Tây kia đành thất vọng mà ngồi sang một chiếc khác.

Lúc đu quay bắt đầu di chuyển thì có tình huống khó đỡ xảy ra, hai người đang trừng mắt nhìn đối phương thì đu quay gặp gió mạnh nên bị lắc lư như đưa võng liên tục trong không khí. Lúc trước cô đã đi qua trò này nhưng không bị gió mạnh thổi liên tục như vậy. Ngọc Lan cảm thấy trái tim cũng theo gió thổi muốn rớt ra ngoài. Cô hét lớn một tiếng sau đó theo bản năng lấy hai tay ôm chặt bả vai của mình, nhìn qua thì biết là đang rất sợ hãi. Nguyên Triệt thấy vậy vội vàng đứng lên muốn đi đến ngồi bên cạnh cô, nhưng mà chưa kịp cử động thì đã nghe cô la lớn: “Chú đừng qua đây, đừng qua đây. Chú làm cho đu quay nghiêng sang một bên bây giờ”.

Nguyên Triệt thấy cô như vậy thì buồn cười vô cùng, hắn cũng không nghe cô nói, vẫn đi đến hai bước ngồi xuống ghế bên cạnh cô còn vươn tay ôm cô vào trong lòng an ủi. Miệng nói: “Ngốc thật, em không thấy vòng đu quay này mỗi lồng đều được cố định thăng bằng hai đầu hay sao, làm sao mà nghiêng qua một bên được”.

Ngọc Lan nghe tiếng tim hắn đập trầm ổn trong lồng ngực, cảm giác sợ hãi vì bị lắc lư trong gió và sợ độ cao được giảm bớt một chút. Sau đó cô mới ngước đầu hỏi: “Vậy sao nó vẫn đung đưa dữ vậy?”

“Nó được cố định hai đầu thôi, phía còn lại vẫn có thể đung đưa chứ. Nếu không làm sao gọi là đu quay đây”. Hắn nói rồi ngừng một chút, lại tiếp lời: “Nhìn bên dưới xem”.

Hắn vừa nói vừa chỉ về phía trước, cô phóng tầm mắt theo ngón tay thon dài sạch sẽ đó thì thấy biểu đồ hoa Formal Garden ở bên dưới bao gồm hoa tulip và vài loại hoa khác có màu cam, tím nhạt, tím đậm tạo thành vòng tròn hoặc hình thoi. Bên ngoài còn có hoa màu đỏ và màu cam đậm hơn viền xung quanh rất đẹp mắt. Cô ngắm nhìn một hồi, bắt đầu cảm thấy yên tâm trở lại nên đưa mắt phóng rộng tầm nhìn một chút về bên trái sau đó vui mừng reo lên: “Ở bên kia có thể thấy được hoa xếp thành hình trái cây kìa, để xem… có chuối này, táo này, còn có miếng dưa hấu nữa”.

Nguyên Triệt trầm thấp cười khẽ một tiếng sau đó trêu chọc nói: “Em lúc nào cũng nghĩ đến ăn nhỉ”.

Cô nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, cô và hắn mới gặp nhau có ba lần, sao lại nói cô như vậy. Ở trước mặt hắn cô cũng đâu có nói gì về ăn uống. Nhìn chưa được bao lâu thì cằm nhỏ bị tay hắn giữ nhẹ, giọng nói từ tính đáng ghét của hắn lại vang lên giống như có ma lực lại giống như gió xuân êm dịu thoang thoảng bên tai: “Hôn nhé”.

Cô hơi ngây ngốc sau đó bừng tỉnh, lập tức quắc mắt trừng hắn một cái sau đó đẩy mạnh lồng ngực hắn ra một bên, quay đầu trở lại nhìn thảm hoa hình trái cây. Trống ngực không biết sao lại đập dồn dập không dứt. Một bàn tay của cô không tự nhiên để trên cổ vuốt nhẹ mấy cái, thật sự là bộ dáng cô bồ nhỏ đang thẹn thùng. Hắn thấy vậy cũng không muốn ép buộc cô, nhưng là trong lòng giống như có lông chim đang liên tục quét nhè nhẹ, nhột nhạt vô cùng.

Cảm giác này nếu không phải là người đang yêu, có nói ra cũng không ai hiểu được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.