Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 28



Ngôn Ngôn trang điểm lộng lẫy xinh đẹp, theo chân đám bạn cấp ba vào câu lạc bộ Academy gần city.

Hơn mười hai giờ khuya, người đến vũ trường càng lúc càng đông, đám người tham gia nhảy nhót trên sàn nhảy hăng say hơn bao giờ hết. Không khí có chút cuồng loạn.

Ngôn Ngôn cùng đám bạn uống đã đời một hồi, cuối cùng còn nốc thêm một ly rượu pha gọi là spirit bomb, uống xong còn không quên trút ngược cái ly xuống trong tiếng vỗ tay tán thưởng của đám bạn, sau đó cùng nhau nghiêng ngả đi vào sàn nhảy.

Rượu cùng âm nhạc đinh tai nhức óc làm cho người ta càng thêm hưng phấn.

Ngôn Ngôn bắt đầu chuyển động thân thể uốn éo theo điệu nhạc, nhảy vài điệu duyên dáng, rồi không biết từ lúc nào đã trở thành tâm điểm của sàn nhảy.

Cô từ nhỏ đã bị gia đình bắt đi học rất nhiều thứ, từ nhảy múa cho đến học văn hóa, môn nào cũng có chút kiến thức. Tuy nhảy múa là môn phụ chỉ học để rèn luyện thân thể nhưng cô vẫn rất chú tâm học tập.

Cho nên mới có việc xảy ra hôm nay, mọi ánh mắt trong vũ trường đều đổ dồn về phía cô. Cô cười khẩy, nhảy múa càng thêm hăng say. Lâu lâu mới có nơi trút nỗi buồn, vậy thì cứ vui được bao nhiêu thì vui. Không phải có người nói ‘Cuộc đời có bao nhiêu đâu mà hững hờ’ à.

Nhảy một hồi đã có vài gã đàn ông tiến đến vừa nhảy vừa tìm đề tài nói với Ngôn Ngôn, nhưng cô đều làm như không nghe thấy. Tối nay cô chỉ muốn sống hết mình với âm nhạc và rượu mạnh, còn chuyện khác coi như bỏ đi. Mà đám bạn của cô thật sự cũng bỏ đi đâu mất hết rồi.

Đang quay cuồng nhảy, thì có người kéo tay cô lôi đi, cô còn chưa hoàn hồn không biết chuyện gì đang xảy ra đã thấy mình đã đi ra khỏi vũ trường rồi. Cô nhìn thấy khuôn mặt người đối diện, tức giận rút tay ra hét lớn: “Thầy làm cái gì vậy? Ở đây đâu phải trường học, thầy quản cái gì chứ?”

“Em uống đến điên rồi sao, không thấy mấy thằng trong đó sàm sỡ mình hả? Còn đứng đó nhảy cái gì mà nhảy?”

“Mặc kệ chuyện của tôi liên quan gì đến thầy”.

Thomas cũng tức giận không kém, gương mặt bình thường đều là vui vẻ không lo sự đời, bây giờ mày cũng nhíu đến có thể kẹp chết ruồi rồi. Hắn thở mạnh mấy cái, vác cô học trò không biết trời cao đất dày lên vai, muốn đưa cô về nhà. Nhưng mà cô không thuận theo còn liên tục dùng nắm đấm, đấm túi bụi trên lưng của hắn.

Thomas nhịn đã đến mức giới hạn, lập tức dùng lòng bàn tay đánh mấy cái trên mông của Ngôn Ngôn, muốn làm cho cô yên tĩnh trở lại. Cô vùng vẫy mấy lần không thành, thật sự im lặng không làm gì nữa.

Thomas vác cô đến bên ven đường mới vẫy tay gọi chiếc taxi đang dừng đón khách ở gần đó. Ngôn Ngôn nhắm mắt yên tĩnh đến nỗi không biết đã ngủ hay chưa. Hôm nay cô mặc váy liền ngắn màu đen, làn da cùng áo váy đối lập đến nhức cả mắt. Hắn đặt cô vào ghế rồi mà trên tay vẫn còn cảm xúc mịn màng của da thịt trên đùi cô. Hắn lại thở dài, thắt dây an toàn cho cô cẩn thận, mới chỉnh sửa quần áo của mình một chút,gài dây an toàn rồi báo địa chỉ cho bác tài ngồi phía trước.

Hai người đi đến nhà cô trọ ở khu Palmerston, Thomas bảo tài xế chờ một chút rồi ôm Ngôn Ngôn ra khỏi xe tiến đến cửa chính của ngôi nhà. Sau đó hắn mới nhận ra có gì không ổn. Túi xách của cô ấy đâu, không có chìa khóa làm sao vào nhà được.

Hắn gõ cửa một lúc, không thấy ai trả lời. Tài xế taxi cũng có chút nóng ruột, lịch sự đi đến hỏi hắn còn cần dùng xe nữa hay không. Thomas nhìn qua Ngôn Ngôn đang vừa đứng vừa nghiêng ngả dựa vào người mình, cảm giác thất bại không nói nên lời. Cuối cùng hắn nói với tài xế taxi: “Chở chúng tôi đến khách sạn gần nhất đi”.

Vốn là hắn muốn gọi cho anh hai, nhà anh ấy gần ở đây nhưng mà nghĩ đến Ngọc Lan hiện giờ không có nhà, chắc chắn là đang ở nhà anh ấy. Nếu gọi đến làm phiền không chừng anh ấy quăng luôn điện thoại vào thùng rác. Người nào hắn không biết chứ tính tình của anh hai hắn hiểu rất rõ.

Anh ấy đối với Ngọc Lan, là cây khô gặp mưa rào, điên cuồng hết chỗ nói.

Thomas cuối cùng cũng không có cách nào khác. Đã nói sau này ngoài ở trường học ra thì đừng gặp nhau nữa, giờ thì sao, mới qua có mấy ngày lại cùng cô ấy vào khách sạn. Đúng là sự thật trêu người.

Ngôn Ngôn ngủ một giấc tỉnh lại, mở mắt ra là một gian phòng xa lạ, lại nhìn qua đối diện thấy được hình ảnh mình nằm trên giường phản chiếu trong gương lớn. Ở sau lưng còn có người khác, tóc nâu gợn sóng, hai mắt nhắm lại giống như thiên thần đang say ngủ.

Cô mặc áo choàng tắm màu trắng, hắn cũng đồng dạng như vậy.

Ngôn Ngôn ngồi dậy trên giường, mê man nhìn Thomas một hồi cũng quên luôn mình nên phản ứng như thế nào? Không phải mình đã oanh liệt hứa hẹn là không gặp mặt riêng tư với thầy ấy nữa hay sao.

Cô tự cười giễu một tiếng sau đó mới đứng dậy tìm lại quần áo của mình muốn âm thầm rời khỏi. Nhưng mà cô tìm một hồi cũng không thấy gì khác trong phòng, kể cả áo quần Thomas cũng không có.

Ngôn Ngôn đè nén cảm xúc bản thân, bước lên giường, dùng ngón chân nhẹ nhàng đá trên bụng Thomas mấy cái, cuối cùng cũng thành công làm hắn thức dậy. Thomas dụi mắt mấy lần mới thực sự tỉnh, hôm qua bị dày vò đến gần hai giờ sáng mới được ngủ, hiện giờ còn bị rượu hành đến nhức cả đầu. Nhưng mà hắn không dám ngủ tiếp, còn không ngừng liếc trộm Ngôn Ngôn đang đứng trên giường khoanh tay, một bộ dáng khởi binh vấn tội. Hắn nhanh chóng khoát tay nói:

“Tối qua là do em không có chìa khóa vào nhà, tôi mới có lòng tốt đưa đến đây. Em ói rất nhiều nên tôi giúp em thay áo, cũng không có làm gì, em đừng có nghĩ lung tung”.

“Tôi cũng chưa có nói cái gì, thầy có tật giật mình à? Tôi chỉ muốn hỏi quần áo của tôi đâu rồi?”

Thomas nhìn chằm chằm cô trả lời: “Đem đi giặt rồi”. Sau đó hắn lại bổ sung: “Chắc chút nữa sẽ được đem đến”.

Ngôn Ngôn giống như bà hoàng cao cao tại thượng từ trên giường bước xuống sàn nhà, sau đó an tĩnh ngồi trên ghế sô pha chờ đợi. Thomas như được đại xá, lập tức chạy vào toilet làm vệ sinh cá nhân, cũng muốn xa rời vùng nguy hiểm. Ngôn Ngôn mặc áo choàng tắm hơi rộng chắc cũng không để ý đến, hơn phân nửa vòng một đẫy đà giống như muốn thoát ra ngoài áo choàng. Cái đó, khụ khụ, thật làm đàn ông trưởng thành sôi máu.

Ngồi một lúc thì có người gõ cửa, giao đến quần áo đã được giặt ủi. Thomas móc ví trả tiền, sau đó cầm vào đưa cho Ngôn Ngôn. Cô liếc hắn một cái, lấy váy áo của mình vào phòng vệ sinh thay đổi.

Thomas cũng nhanh chóng mặc lại quần áo của mình. Hắn lấy điện thoại nhìn qua giờ giấc hiển thị trong đó. Cũng đã hơn mười giờ rồi, nếu không nhanh một chút chắc sẽ không kịp giờ đón Emma đến trang trại rượu. Hắn thấy Ngôn Ngôn ở trong phòng tắm một lúc lâu nhịn không được gõ cửa, bảo cô nhanh nhanh một chút.

Ngôn Ngôn mở cửa, mới vừa tắm qua nước ấm, mặt mày hồng hào, tóc cũng hơi ẩm ướt. Cô nhếch miệng cười như không cười nói: “Thầy bận như vậy thì về trước đi, tôi cũng không cần thầy ở đây đâu”.

Thomas nghe thấy tự ái dồn dập, nhịn không được nói: “Thái độ của em là sao? Tôi là thầy của em đó. Nếu em còn bận tâm chuyện kia thì em muốn bồi thường thế nào, cứ nói ra, tôi nhất định làm cho em thỏa mãn”.

Ngôn Ngôn mím môi, bàn tay nắm thành nắm đấm hơi run rẩy, ở ngoài lại lạnh nhạt nói: “Bây giờ thế kỷ bao nhiêu rồi, tôi không có cổ hủ đến nỗi bắt thầy lập đền thờ trinh tiết cho tôi. Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa”.

Nói xong cô bỏ lại Thomas, một mình dậm chân bước ra ngoài, tuy rằng không biết ở đây là nơi nào nhưng cô không thể nào chịu nổi người khác sỉ nhục mình như vậy. Ở Việt Nam cô được chiều chuộng nâng niu trong lòng bàn tay, làm gì có chuyện bị người ta ra giá như vậy.

Cô thà chết chứ không để cho bất cứ ai khinh thường mình.

Ngôn Ngôn đi ra ngoài khách sạn rồi, đang đứng phía trước muốn kiếm xe taxi về nhà, ở trong lòng chỉ đơn giản nghĩ về nhà thì gọi Ngọc Lan trả tiền xe giùm. Cô đứng đợi một lúc chưa thấy xe taxi nào chạy qua mà chờ được Thomas đến.

Hắn dịu giọng một chút giải thích: “Được rồi đại tiểu thư, thầy không phải có ý coi thường em, đừng giận dỗi nữa. Em không có chìa khóa nhà không có tiền bắt taxi về rồi làm sao trả tiền xe đây?”

“Tôi kêu Lan Lan trả giùm”.

“Cô ấy không có ở nhà, chắc đã đi với anh hai rồi. Nếu không, sao tôi lại đưa em đến đây chứ”.

Ngôn Ngôn bình tĩnh nhìn ra ngoài đường, không hé răng.

Thomas thấy cô như vậy có chút khó xử, nghĩ nghĩ lấy ra di động gọi cho Nguyên Triệt, tiếng nhạc chờ vang lên vài tiếng điện thoại đã được nối: “Anh hai, có Michelle ở đó không, bạn của cô ấy không có chìa khóa vào nhà”.

Nguyên Triệt ngắn gọn đáp một tiếng, sau đó nói với Ngọc Lan đang ngồi trên sô pha bên cạnh hắn, xem hoạt hình của Studio Ghibli. Ngọc Lan nhận điện thoại nói vài câu với Ngôn Ngôn, cúp máy, rồi quay qua nhìn ông chú đang nửa ngồi nửa nằm trên sô pha, đọc sách về công thức toán học gì đó.

Trước khi cô kịp mở miệng nhờ vả đã thấy hắn uể oải đứng lên, lấy remote tắt ti vi, gọn lỏn nói hai chữ: “Đi thôi”.

***********

Bốn người lại gặp mặt nhau ở tại nhà trọ của Ngọc Lan và Ngôn Ngôn.

Ngôn Ngôn vừa ra khỏi taxi, đầu tiên là đi đến cảm ơn Nguyên Triệt, còn khách sáo nói đã làm phiền rồi. Tiếp đó cô tự nhiên đi vào nhà, thật sự xem Thomas là không khí. Ngọc Lan gật đầu chào Thomas rồi vội vàng đuổi theo cô bạn.

Thomas lắc đầu châm lửa hút một điếu thuốc. Hai người đàn ông ở ngoài trao đổi vài câu, sau đó Thomas vội vã dập thuốc, lên taxi còn nán lại chờ để về nhà riêng của mình.

Ngọc Lan theo Ngôn Ngôn vào tận phòng riêng của cô bạn, kiên định nói: “Hôm nay cậu không nói rõ mọi chuyện thì coi như cậu không xem tớ là bạn thân”.

Ngôn Ngôn thẫn thờ ngồi trên ghế quay của bàn học, hai tay ôm gối, nhìn xuyên qua cửa sổ ra khu vườn bên ngoài, run giọng nói: “Tớ đã ngủ với anh ta rồi”.

“Cái… cái gì…? Là đêm đó ở Melbourne?” Tim Ngọc Lan đập bình bịch.

Ngôn Ngôn gật đầu, thì ra khi đã nói ra được chuyện chôn dấu trong lòng, cảm giác nhẹ nhõm đến như vậy. Cô lắc đầu, hơi cười giễu nói: “Thì ra khi đoạt được điều mình muốn, không phải lúc nào cũng sẽ được vui vẻ. Tớ nghĩ tớ nên từ bỏ rồi”.

“Ngôn Ngôn…..” Ngọc Lan không biết khuyên cô bạn thế nào, chỉ có thể đi đến ôm cô ấy lại.

Ngôn Ngôn bình thường luôn thể hiện là đại tiểu thư có tu dưỡng, kiêu hãnh, kiên cường nhưng hôm nay giống như đóa hoa đẫm mưa, bị giông bão vùi dập. Cô ấy khóc không thành tiếng, nức nở nghẹn ngào một lúc trên vai của Ngọc Lan. Cô không biết phải làm sao chỉ có thể khóc cùng cô ấy.

Qua một lúc, tiếng khóc nhỏ đi hai người dần dần nín lại, lúc này mới nhìn vào khuôn mặt của đối phương. Cả hai người bốn con mắt đều đỏ hồng, gương mặt còn đọng lại nước mắt nước mũi nhìn thảm thương đến không chịu nổi. Hai cô ăn ý cùng nhìn nhau cười thành tiếng.

Được rồi, gặp chuyện buồn không giải quyết được, cứ khóc một trận cho đã đời, rồi mọi chuyện cũng theo thời gian từ từ phai nhạt mà thôi.

Ngôn Ngôn đi ra phòng tắm rửa mặt rồi lại trở về phòng nghỉ ngơi. Ngọc Lan cũng theo đó rửa mặt xong mới đi ra nhà trước. Nguyên Triệt ngồi trên ghế sô pha lẳng lặng chờ đợi cô. Ngọc Lan đi về phía hắn ngồi cạnh một bên đang muốn lựa lời nói chuyện, đã thấy hắn không vui hỏi: “Sao lại khóc rồi? Sau này có chuyện gì khó khăn anh sẽ giúp em, không có gì là giải quyết không được. Em không được khóc nữa, biết không”.

Ngọc Lan nghe hắn nói trong lòng cảm động không sao tả xiết, cô vội ôm lấy cánh tay của hắn cọ cọ một hồi, mới nhỏ nhẹ nói: “Chuyện gì cũng có thể giải quyết, nhưng tình cảm là chuyện rất khó nói, anh cũng không thể ép một người yêu một người được”

“Là Tom và Ngôn Ngôn sao? Nếu em muốn anh vẫn có thể cho Emma chủ động chia tay với Tom”.

Ngọc Lan mở to mắt nhìn hắn, kinh ngạc đến không nói nên lời. Thì ra từ quá khứ cho đến hiện tại, ông chú này chỉ có bá đạo hơn chứ không kém đi chút nào. Cô nuốt nước bọt, ho một tiếng nói: “Anh đừng làm bậy nha, hai người đó đã đính hôn rồi đó. Vả lại Ngôn Ngôn đã muốn từ bỏ rồi”.

“Đính hôn cái gì, Tom chỉ là để cô ta chọn một chiếc nhẫn kim cương thôi, là tự cô ta muốn người khác nghĩ như vậy. Chuyện này rất phức tạp. Hơn nữa Emma cũng không phải dạng người tốt lành gì”. Hắn định giải thích tiếp nhưng thấy Ngọc Lan vẫn tròn xoe mắt nhìn hắn, nên ngưng lại. Hắn cũng không muốn trở thành người nhiều chuyện trong mắt của người yêu.

Nguyên Triệt giơ tay xem đồng hồ, đã gần mười một giờ rưỡi, hắn chốt lại nói: “Thôi em chuẩn bị đi, chúng ta phải đi đến nhà ba mẹ rồi”.

“Em tính nói chuyện này với anh, hôm nay em không thể đi được, em muốn ở nhà chăm sóc cho Ngôn Ngôn”. Nói xong cô còn áy náy nhìn hắn.

Nguyên Triệt sâu kín nhìn cô, mắt ưng sắc sảo làm người ta phải hoảng hốt.

Ngọc Lan bị hắn nhìn đến phát sợ, vội vàng nói: “Anh đừng nhìn em như vậy. Anh biết không khi mà anh nhìn người khác không chớp mắt, rất đáng sợ, rất áp lực đó. Giống như muốn đem tim gan của người ta ra nhìn một lượt vậy”.

“Anh với Ngôn Ngôn, ai quan trọng với em hơn?”

Ngọc Lan bị hắn hỏi đến á khẩu, cuối cùng tìm đường sống trong chỗ chết, tâng bốc hắn: “Dĩ nhiên anh quan trọng số một rồi, nhưng mà anh mạnh mẽ, phóng khoáng lại ga lăng như vậy sẽ không so đo với một cô gái mới thất tình đâu phải không?”

“Miệng nhỏ ngọt như vậy, muốn đem anh dìm chết trong đó à? Đến đây bồi thường cho anh trước một chút, vài ngày nữa lại chân chính bồi thường sau”.

Ngọc Lan bị người ta hôn đến nghẹt thở, trong lòng đau khổ không nói nên lời. Đúng là muốn làm người tốt thì sẽ bị khảo nghiệm rất lớn nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.