Chủ nhật mỗi tuần, bình thường Ngọc Lan và Ngôn Ngôn sẽ dọn dẹp nhà cửa, tiếp theo đi xe bus hoặc cuốc bộ đến siêu thị gần nhà mua thực phẩm cho cả tuần, sau cùng mới nghỉ ngơi để chuẩn bị tinh thần đón nhận một tuần mới bận rộn.
Từ ngày Ngọc Lan có bạn trai mọi chuyện cũng không còn diễn biến theo lẽ thường được nữa. Đặc biệt là ngày hôm nay, kể cả dọn nhà cũng như đi siêu thị gì đó đều bị cô vứt ra sau đầu.
Bởi vì 12 giờ đêm hôm nay là hạn chót nộp bài luận văn ba ngàn chữ môn quản lý nhân sự.
Lúc Ngọc Lan tiễn được Nguyên Triệt đi rồi mới ba chân bốn cẳng chạy trở vào phòng, mở laptop lên muốn kiểm tra lại bài trước khi nộp.
Lúc viết ra không cảm thấy có gì không ổn, bây giờ xem lại mới thấy sai ngữ pháp rất nhiều, nhưng mà điểm quan trọng nhất là cô không biết mình sai ở chỗ nào cho nên sửa hoài vẫn không xong.
Có lẽ đợi một chút Ngôn Ngôn thức dậy mới đưa bài cho cô ấy xem thử vậy. Ngọc Lan nhún vai, hơi thở dài, sau đó đứng lên đi vào phòng vệ sinh muốn tắm rửa trong thời gian chờ đợi bạn thân ngủ đậy.
Ngọc Lan tắm xong thay quần sọt áo thun đơn giản, nhìn đồng hồ treo tường trong bếp thấy đã 10 giờ hơn, mới cất tiếng hỏi bạn thân cách một cánh cửa phòng: “Ngôn Ngôn có ăn sáng không? Tớ chiên trứng ốp la, cậu muốn mấy trứng?”
Không để cô đợi quá lâu đã có tiếng nói ngái ngủ trả lời lại: “Hai trứng, cám ơn cậu.”
Ngọc Lan đi đến mở tủ lạnh, lấy ra bốn cái trứng gà đựng trong khay nhựa trên cánh cửa tủ, còn quay lại lấy thêm hộp bơ thực vật, lại mở tủ chén lấy thêm hai cái dĩa vừa để sẵn gần bếp. Xong xuôi mọi việc cô mới bắt đầu bật bếp ga, chờ chảo nóng lên mới bỏ vào một ít bơ. Bơ thực vật gặp chảo nóng thì xì xèo tan chảy, Ngọc Lan lắc chảo trái phải một lúc cho bơ chảy đều trong lòng chảo, mới bắt đầu đập trứng gà vào.
Mùi trứng chiên bơ thơm phức nhanh chóng khuấy đảo gian bếp nhỏ.
Ngọc Lan vừa chiên trước hai quả trứng gà, để ra đĩa rồi mới tiếp tục chiên hai cái còn lại.
Cô làm xong thì để hai đĩa thức ăn trên kệ bếp, đang quay lưng lấy bánh mì sandwich trong tủ đồ khô thì Ngôn Ngôn đã lù lù xuất hiện sau lưng cô từ bao giờ, hai mắt của cô ấy đều có quầng thâm, nhìn không thua kém gấu trúc là mấy.
“Má ơi, cái gì vậy trời”, Ngọc Lan vừa xoay lại thì bị bạn thân làm giật mình, lỡ tay làm rớt luôn cả bịch bánh mì xuống sàn nhà, ai oán nói: “Hôm qua cậu thức đi ăn trộm hả, mắt đen thui luôn rồi kìa”.
Ngôn Ngôn liếc mắt, còn oán hận hơn cả cô nói: “Cmn đêm qua với sáng sớm là ai la oai oái làm tớ ngủ không được. Cậu gan thật, dám dẫn trai về nhà mà không nói cho tớ biết trước, hả?”
Hai tay Ngọc Lan bưng mặt, má đỏ như son, phản đối: “Tớ không có la lớn là cậu nghe lầm rồi, là chúng tớ đang… coi phim, đúng vậy là coi phim”.
Ngôn Ngôn khinh bỉ, nhếch môi đáp: “Coi cái khỉ gió gì chứ, phim gì mà giọng nói của nữ chính giống cậu như đúc vậy. Cậu bao nhiêu tuổi rồi có chút chuyện cỏn con vậy mà xấu hổ tới đỏ mặt chứ, hừ”.
Ngọc Lan hướng ánh mắt sùng bái về phía Ngôn Ngôn, cô ấy thật là một cô gái mạnh mẽ nha, theo như trong tiểu thuyết nói thì Ngôn Ngôn chính là nữ cường nhân không sai được.
Nhưng chưa khâm phục được bao lâu đã thấy cô ấy lấy một tuýp gel gì đó đưa cho Ngọc Lan, nói: “Cho cậu này, sau này trước khi làm chuyện đó sử dụng một chút để bôi trơn, sẽ không bị đau đến la làng vậy đâu”.
Ngọc Lan nghe xong liền có cảm tưởng cả một đàn quạ đều bay ụp xuống đầu mình làm tổ, chứ đừng nói chỉ có một con quạ bay ngang qua đầu.
“Tớ diệt cậuuuuu.”
**********
Ngoài ý muốn hôm nay Ngôn Ngôn lại đi chơi với Nathan. Tuy là cậu ấy cũng muốn rủ Ngọc Lan đi theo nhưng Ngọc Lan ngàn lần không dám. Bài luận của cô còn chưa được sửa lại nữa.
Mấy hôm nay trên mặt Ngôn Ngôn không tỏ vẻ gì nhưng Ngọc Lan hiểu rõ cô ấy không vui. Nếu có thể đi chơi giải khuây một tí cũng hay, còn hơn là trốn ở nhà gặm nhắm nỗi buồn một mình.
Cho nên cô vui vẻ tươi cười tiễn bạn lên đường.
Khi đóng cửa chính lại, hai hàng nước mắt đã muốn chảy thành dòng rồi.
Không còn cách nào khác, đành phải cầu cứu ông chú khó tính vậy.
***********
Ngôn Ngôn ngồi sau lưng Nathan, trên đầu đội mũ bảo hiểm mà cậu bạn đưa cho, tóc nâu gợn sóng tung bay theo gió.
“Chạy nhanh chút nữa đi”.
“Thần linh ơi, đã hơn 20 cây rồi đó, còn chạy nhanh nữa gặp cảnh sát là tớ mất luôn bằng lái”.
Ngôn Ngôn cười ha ha, Nathan này phong cách nhìn giống như rất quậy, nhưng mà cũng vẫn là thanh niên gan thỏ thôi. Lúc cô ở Việt Nam đi vũ trường hạng người gì mà không gặp qua, còn kết giao bằng hữu với một vài tay anh chị có máu mặt nữa. Những người trong giang hồ này, tuy làm cho người bình dân nghe đến là sợ hãi, nhưng họ mới thật sự là coi trọng tình nghĩa nhất. Một đại ca giang hồ sợ rằng còn có đạo đức hơn cả một anh chàng bác sĩ được tốt nghiệp trường y danh tiếng nữa.
“Đi quán bar không? Tớ đãi cậu một chầu”. Ngôn Ngôn ngồi phía sau, hét lớn vào tai Nathan.
“Đi chứ, để tớ chở cậu đến chỗ tớ làm, có món cocktail pha rất ngon đó, còn được giảm giá 30% nữa”.
Nathan rẽ phải vào đường lớn, khi quẹo hạ thấp xe đến mức Ngôn Ngôn tưởng rằng chân của mình tiếp xúc thân mật với mặt đường luôn rồi.
Nathan phóng xe như bay chẳng mấy chốc đã đến quán rượu. Bên trong có vài cái bàn tròn nhỏ bằng gỗ có chân cao để khách vừa đứng nói chuyện vừa uống rượu, xung quanh cũng có một vài dãy ghế sô pha. Quầy bar cũng làm bằng gỗ nằm chính giữa quán phía sau còn có một tấm kính thật lớn phản chiếu hình ảnh trong quán. Hai người vào trong Nathan đã kéo Ngôn Ngôn đi đến một góc khuất của quầy bar, cậu ta nói ngồi ở đây dễ dàng mua nước uống hơn cũng không cần đi đến đi lui chi cho mệt.
Ngôn Ngôn mua một ly malibu sunset cocktail, còn Nathan chỉ uống bia ướp lạnh. Hai người ngồi vừa uống vừa nói chuyện phiếm, bỗng nhiên Ngôn Ngôn thấy bóng dáng có phần quen mắt của một người phụ nữ trẻ tuổi đi vào. Người đó có mái tóc màu vàng ánh kim, mặc áo trễ ngực, váy bó sát trên nửa đùi, kiêu kì đi vào quán rượu, làm cho ánh mắt của tất cả đàn ông trong quán đều muốn dính lên trên người cô ta.
Ngôn Ngôn nhìn thấy huýt sáo một tiếng nho nhỏ, khều cậu bạn kế bên hỏi: “Cậu xem đẹp như vậy đàn ông ai mà không thích phải không?”
“Đẹp cái gì, đẹp như thế nào cũng chỉ là gái cao cấp thôi. Tớ làm ở đây một thời gian, mỗi lần đều thấy cô ta lại đi chung với một thằng khác nhau. Nhưng mà cô ta cũng rất biết chọn, tên nào cũng ra vẻ rất có tiền đấy”.
Ngôn Ngôn nhếch miệng, lại dường như rất hứng thú hỏi tiếp: “Cậu thấy cô ta đi cùng với ai giống con lai hay không? Là lai Âu Á”.
Bởi vì Nathan học ngành quản trị kinh doanh, chỉ học trùng một môn quản lý nhân sự với Ngôn Ngôn và Ngọc Lan, nên cậu ấy không biết thầy Thomas dạy ngành quản lý khách sạn. Vả lại thầy Thomas cũng chỉ là giáo viên tạm thời mà thôi.
“Không thấy qua. Nhưng mà có khi tớ thấy cả chính khách cũng cặp với cô ta đấy”.
Ngôn Ngôn lắc đầu nhún vai, thầy Thomas rốt cuộc có bao nhiêu cái sừng trên đầu đây. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô đâu, tội gì phải bận tâm chứ. Sợ là dù cô muốn nói ra, người ta có tin hay không cũng là một vấn đề. Cô ghét nhất là bị sỉ nhục, nói rằng cô vì muốn phá hoại tình cảm mà nói lời xấu xa với vị hôn thê của người ta nữa.
***********
Ngọc Lan cầm lên điện thoại, can đảm vào mục số đặc biệt, bấm gọi Nguyên Triệt. Hắn rất nhanh đã tiếp máy, giọng nói trầm ấm có hơi cười: “Sao vậy, mới đây nhớ anh rồi à?”
“Đúng vậy nhớ lắm, chú mau đến đây.”
“Trước năm giờ anh không rời nhà được, anh có hẹn với người làm vườn đến cắt cỏ rồi”. Hắn nói xong lại ra đề nghị: “Em muốn qua nhà anh không?”
Ngọc Lan nghe câu đầu đã muốn lên cơn đau tim, lại nghe câu sau mừng như bắt được vàng, vội vàng nói: “Muốn, anh mau qua chở em đi”.
Sau đó cô cúp điện thoại, nhanh chóng bỏ laptop vào ba lô chuyên dụng, lại bỏ thêm mấy cuốn sách mượn từ thư viện tuần trước, còn có túi đựng bút viết cũng quơ hết bỏ vào trong ba lô.
Xe SUV của Nguyên Triệt không đến năm phút đã xuất hiện trước cửa nhà, Ngọc Lan trông thấy liền đi ra khóa cửa nhà cẩn thận, vừa muốn bước lên xe đã nghe thấy có người gọi tên mình.
“Michelle, em đi ra ngoài à?”
Chị Angela và hai đứa con nhỏ của chị cũng cùng chị chạy qua đường nhỏ, đi đến gần Ngọc Lan. Cô gật đầu cười chào chị và hai dứa bé mới trả lời: “Dạ em đi qua nhà bạn”.
Chị Angela tò mò nhìn xuyên qua kính xe vào bên ghế lái, thấy Nguyên Triệt đang đeo kính mát ngồi bên trong, lên tiếng chào mình. Angela nhận ra hắn là chú của Ngôn Ngôn thì quýnh quáng cúi đầu chào theo kiểu Hàn Quốc. Ngọc Lan kéo tay chị nói: “Anh ấy nhỏ tuổi hơn chị mà, không cần chào như vậy”.
“A… là thói quen thôi. Michelle xe chị bị hư rồi, em nhờ bạn cho chị quá giang đi qua Aldi mua thức ăn được không. Anh Jae đi làm nửa ngày mới về. Hôm nay nhà chị đãi khách, tranh thủ lúc anh ấy còn đi làm chị đi siêu thị mua đồ trước, chút ảnh về đi ngang qua đón chị và bọn nhỏ”.
Chị Angela vừa nói vừa diễn tả, còn phải nhờ John và Sophie thông dịch rất nhiều, cuối cùng mới có thể hoàn chỉnh nói ra mong muốn được giúp đỡ.
Ngọc Lan nhìn qua Nguyên Triệt thấy hắn gật đầu một cái, thì vui vẻ bảo chị Angela và hai đứa nhóc lên xe. Ba mẹ con mừng rỡ ngồi vào ghế sau, nhanh chóng thắt dây an toàn. Hai đứa bé còn bí ba bí bô nói xe này đẹp hơn xe ba của bọn chúng.
“Đây là chú của Ngôn Ngôn phải không? Chị đã gặp trước đó”. Trong xe, Angela kiếm đề tài nói.
Nguyên Triệt giống như không nghe, chỉ có khóe miệng hơi nâng lên. Ngọc Lan trông thấy mím môi cười, hơi quay đầu xuống phía sau nói với chị hàng xóm: “Lúc trước em nói giỡn thôi, anh ấy là bạn trai của em”.
Vừa mới giới thiệu lại, ba mẹ con đã cùng nhau đồng thanh nói: “Bạn trai Michelle đẹp trai thật”.
Bé John còn nói: “Chú ấy rất cao”.
Bé Sophie cũng phụ họa: “Ngầu hơn daddy”.
Nguyên Triệt đang làm mặt nghiêm túc, đột nhiên thay đổi, hơi quay ra sau nói một tiếng cảm ơn với gia đình ba người phía sau. Còn nghĩ nghĩ một chút, lại nói cái gì giống như là kam-sa-ham-ni-ta. Mọi người đều giật mình, Angela còn không ngừng khen hắn nói rất giống giọng Hàn.
Nguyên Triệt rất lịch sự chạy xe gần sát đến siêu thị Aldi mới cho xe ngừng lại để ba mẹ con Hàn Quốc xuống xe. Khi thấy họ đóng cửa xe rồi mới bắt đầu lái xe về nhà của mình.
Ngọc Lan trợn mắt hỏi: “Không ngờ anh cũng biết nói tiếng Hàn Quốc nữa?”
Nguyên Triệt lắc đầu đáp: “Anh không biết, là thỉnh thoảng nghe thấy trong phim Hàn mẹ hay xem thôi”.
“Anh mà biết thêm một thứ tiếng nữa, chắc em không chịu nổi quá. Em cảm thấy rất áp lực vì bạn trai giỏi hơn mình nhiều quá nha”.
“Em siêng học như vậy mười năm sau còn giỏi hơn anh nữa. Lúc đó anh già rồi giải ngũ em nuôi anh nhé”.
Ngọc Lan được tâng bốc đến trong lòng nở hoa, tức thì vỗ ngực nói: “Được em nuôi anh, có rau ăn rau có cháo ăn cháo”.
“Rau ở đây mắc hơn thịt đấy, cẩn thận không thì em phá sản mất.” Nguyên Triệt cười lớn, lợi dụng đang ngừng đèn đỏ mà kéo cô qua hôn một cái.
Hai người ngồi xe không đến mười phút đã về đến nhà. Lần này Ngọc Lan đi vào bằng cửa trước. Hôm nay Nguyên Triệt không đậu xe trong ga ra, vì chừa đường để lát nữa cho người làm vườn đem máy cắt cỏ đi vào sân sau. Gara của nhà này có hai cửa cuốn đối diện nhau, một ở mặt tiền nhà để chạy xe vào, một để thông ra sân vườn phía sau.
Nguyên Triệt xách ba lô đi phía sau, khóa cửa chính mới đi đến ghế sô pha ngồi xuống. Ngọc Lan ở một bên xáp đến, làm nũng nói: “Chú à, chú kiểm tra bài luận giùm em đi”.
“Nước đến chân rồi mới chịu nhảy?” Nguyên Triệt nâng mày, ác độc nói: “Không giúp”.
Ngọc Lan bĩu môi, vẫn không bỏ cuộc hôn nhẹ trên môi hắn một cái: “Chú giúp đi mà, 12 giờ đêm nay đã hết hạn nộp bài rồi”.
Hắn nâng cổ tay xem đồng hồ, nhếch miệng nói: “Còn mười tiếng nữa mới đến deadline… muốn lấy lòng anh rất dễ, phải không bé yêu”.
Cô thấy hắn làm cao còn muốn làm chuyện kia, lại nhớ đến lúc sáng bị Ngôn Ngôn ‘tặng quà’, thẹn quá hóa giận, đứng bật dậy hùng hổ đáp: “Yêu cái đầu chú, có giúp hay không? Không thì em đi về đây. Dù sao đã bị mấy cây C rồi, thêm một cái nữa cũng vậy thôi”.
Hắn kéo cô trở lại sô pha ngồi vào lòng mình, cằm tựa lên trên hõm vai của cô, cười nhẹ nói: “Sao nóng tính vậy, dĩ nhiên anh phải giúp em rồi, ai biểu anh yêu em”.
Ngọc Lan chu mỏ vẫn tiếp tục bộ dáng giận hờn, như vậy chắc chắn không bị hắn áp bức bắt sửa bài.
Cô thật sự đoán đúng rồi.
Hắn mở laptop giúp cô kiểm tra luận văn, mới đầu là hơi liếc mắt nhìn qua cô, mặt mày sưng xỉa đang ngồi bên cạnh. Sau khi coi một lúc nữa thì bắt đầu mở ra hai nút áo sơ mi màu đen, có lẽ muốn lấy chút không khí cho dễ thở chăng?
Sau mười lăm phút hắn xem xong bài luận, đang muốn quay đầu giáo huấn thì bị gương mặt đang cắn môi trợn mắt của cô dọa đến. Hắn hít vào một hơi mới nửa thật nửa đùa nói: “Thôi em đừng đi học nữa, ở nhà đi anh nuôi em được rồi”.
“Anh…. thật quá đáng!” Ngọc Lan lấy một cái gối tựa trên sô pha quăng vào người hắn, dẫm chân đi vào phòng ngủ mà hắn đã sắp xếp cho cô, nằm trên giường lướt Facebook, trên môi còn không ngừng cười trộm.
Sau đó hắn thật sự không đến bắt cô sửa bài gì cả. Cô đọc tin tức một lúc thì thấy hơi cay mắt, đêm qua cũng ngủ không được lâu, nên mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đến lúc cô bị tiếng máy móc ồn ào làm cho tỉnh lại, nhìn qua đồng hồ cũng đã bốn giờ chiều. Bên ngoài còn trời sáng giống như là 12 trưa vậy.
Ngọc Lan đi đến cửa sổ phòng ngủ nhìn ra sân sau thì thấy có một người đàn ông trung niên người Úc đang dùng máy cắt cỏ trong sân. Sau khi đẩy máy đi được một lúc thì ngừng lại, lấy ra ngăn nhựa chứa đầy cỏ đã cắt trong máy, đem đổ vào một cái bao tải mà ông ta đem đến. Sau khi cắt xong cỏ trong vườn, mới bắt đầu lấy kéo tỉa cây cảnh xung quanh.
Nguyên Triệt đi ngang qua cửa phòng ngủ của Ngọc Lan, thấy đã cô thức dậy đang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh. Hắn cười cười bước đến, ôm lấy eo nhỏ mềm mại từ phía sau. Hắn đúng thật rất cao, cô đứng thẳng người vẫn chưa chạm đến được đầu vai của hắn nữa. Từ trên cao hắn cúi xuống hôn trên đỉnh đầu của cô, thật sự là chuyện quá dễ dàng.
Cuộc sống yên bình hạnh phúc như vậy, mong rằng có thể kéo dài mãi mãi.