Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 36



Vào buổi sáng hôm sau, Nguyên Triệt cũng không vội vàng bắt đầu chuyến đi đến Adelaide, mà cùng Ngọc Lan thong thả ăn bữa sáng ở trang trại rượu.

Trên bàn ăn gồm có năm người, ông Whaley vẫn ngồi ghế chính ở đầu bàn, chia ra ngồi hai bên bàn ăn là bà Quyên và Ngôn Ngôn, đối diện họ là Nguyên Triệt và Ngọc Lan.

Sau khi hoàn tất bữa ăn, Nguyên Triệt mới lên lầu đem va ly của Ngọc Lan xuống, đặt vào cốp xe. Va ly quần áo của hắn vẫn để trên xe từ hôm trước rồi. Lúc quay trở lại hôn tạm biệt cha mẹ, hắn còn được mẹ mình đưa cho một túi xách thật lớn, hắn nhìn vào bên trong thì thấy toàn là thức ăn vặt đủ chủng loại trong đó.

Tuy Nguyên Triệt đã gần ba mươi tuổi nhưng đối với người làm mẹ thì con mình dù cho có tám, chín mươi tuổi thì vẫn còn là đứa bé trong mắt họ. Cho nên bà Quyên dặn đi dặn lại, bảo Nguyên Triệt phải lái xe cẩn thận, không cần chạy quá nhanh, không có cái gì để hắn phải vội vàng cả.

Nguyên Triệt hiểu được tấm lòng của bà, luôn gật đầu đáp ứng.

Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đang bịn rịn chia tay nhau. Tối qua, Ngôn Ngôn được bác gái an ủi rất nhiều, có lẽ trong lòng cảm thấy rất an tâm cho nên gương mặt cũng có chút khởi sắc, còn mè nheo lần này Ngọc Lan đi về phải có quà cho hai mẹ con cô ấy.

Tất nhiên là Ngọc Lan không từ chối, sau đó vẫy tay chào mọi người qua kính cửa sổ xe. Nguyên Triệt cũng phối hợp bấm kèn xe “bin bin” hai tiếng thay cho lời chào tạm biệt.

Cuối cùng chiếc xe SUV màu xanh dương cũng rời khỏi bãi đậu xe của trang trại, cuốn theo ít bụi đường hòa cùng lá khô xào xạc trên con đường chính có hai hàng ngô đồng cao lớn hai bên.

Khoảng cách địa lý từ Canberra đến Adelaide phải mất ít nhất 12 tiếng lái xe. Cho nên Nguyên Triệt nói với Ngọc Lan sẽ chia đoạn đường này ra để chạy trong hai ngày. Ngày đầu tiên lái xe 6 tiếng, đến chiều sẽ nghỉ lại ở thị trấn Hay. Đây là một trấn nhỏ nằm giữa Canberra và Adelaide, tuy vậy đường sá khắp nơi vẫn được tráng nhựa, nhà cửa ngay hàng thẳng lối rất ngăn nắp, còn mang theo một chút phong vị trấn nhỏ cổ điển của người Châu Âu.

Trên đường đi xuyên bang lần này, chỉ cách đợt trước có hai tháng lại có thể ngắm nhìn khung cảnh rất khác ở ven đường. Ngoài đồi núi chập chùng và cây xanh hai bên đường ra, thỉnh thoảng lại có bãi chăn thả cừu. Hơn mấy trăm con cừu đang rượt đuổi nhau hoặc thong thả gặm cỏ trên đồng, đám lông trắng nhìn qua giống như những cụm mây có lớn có nhỏ trông rất đáng yêu.

Còn có bạt ngàn cánh đồng hoa cải nhuộm vàng cả một góc trời kéo dài tận mấy cây số, tạo nên một khung cảnh nên thơ khiến cho lòng người ngây ngất.

Ban đầu Ngọc Lan nghĩ là do người nông dân trồng hoa gì đó để bán, nhưng khi hỏi Nguyên Triệt thì được trả lời đây là hoa cải dùng để ép thành dầu hạt cải Canola. Ngọc Lan nghe xong trầm trồ một hồi, lại nhớ đến không phải ở phía bắc Việt Nam người ta luôn thích đi xem cánh đồng hoa cải hay sao. Ở Úc cũng có còn rất đẹp nữa, có nên đi xuống chụp vài tấm hình để khoe khoang trên FB hay không đây?

“Em muốn xuống xem một chút không?” Không đợi Ngọc Lan yêu cầu, Nguyên Triệt đã lên tiếng hỏi.

“Có thể hay không?” Ngọc Lan nhìn qua hắn, ranh mãnh đáp.

Nguyên Triệt lườm cô một cái qua kính mát, lấy ngón tay cốc nhẹ vào đầu cô một cái mới giảm bớt tốc độ, bật xi nhan trái để xe tấp vào lề đường rồi mới từ từ ngừng lại. Sau đó tắt hẳn máy xe, hai người mở cửa đi ra ngoài, nắm tay đi qua đường, hướng đến cánh đồng hoa vàng ở đối diện. Cũng may tuy là đường cao tốc xuyên bang, nhưng không có quá nhiều xe di chuyển nên không cần chờ lâu đã có thể an toàn qua bên kia đường.

Đúng ra thời điểm ra hoa của hoa cải Canola vào khoảng tháng chín. Đây là loại hoa có thân ôm ốm cao cao, lá dài mảnh, trên phần đỉnh nở ra vài bông hoa màu vàng nho nhỏ. Năm nay có lẽ do quá lạnh, thời điểm cuối tháng mười vừa qua còn có một đợt rét đậm cho nên ở một vài khu vực ở Canberra hoa cải trổ bông chậm hơn so với dự kiến. Chính vì vậy Ngọc Lan mới có diễm phúc chiêm ngưỡng một cánh đồng hoa vàng bất tận như thế này một lần nữa.

Ngọc Lan là người thành phố M, nội ngoại hai bên tuy không ở quê nhưng đời ông bà tổ tiên vẫn ở cạnh đồng ruộng, thân thích tất nhiên cũng có. Cô nhớ lúc nhỏ từng xuống nông thôn chơi, đã thấy qua đồng lúa xanh rì bên cạnh đường đê nhưng chưa bao giờ trông thấy một cánh đồng đầy hoa vàng lớn đến như vậy. Trong một lúc cảm xúc trào dâng thật nhiều, ngắm nhìn một lúc lâu cũng không thấy chán. Nguyên Triệt để ý thấy, cũng nhẹ nhàng bỏ tay cô ra, sau đó rút ra điện thoại từ túi quần đưa ống kính về phía Ngọc Lan chụp vài kiểu.

“Thật xinh đẹp!” Ngọc Lan quay qua Nguyên Triệt nói, lúc này mới nhận ra hắn không đứng bên cạnh mình nữa rồi.

“Đúng vậy, rất xinh đẹp.” Nguyên Triệt cũng mỉm cười nhìn cô, lập lại lời nói.

Ngọc Lan đứng bối rối một lúc, thấy hắn cầm di động trong tay, mới đi đến giả vờ muốn xem hắn đã chụp cái gì cho bớt đi cảm giác thẹn thùng. Nguyên Triệt cũng rất hào phóng đưa cô xem mấy tấm hình hắn đã chụp cô cùng cánh đồng hoa cải. Ngọc Lan xem một lúc, không cố ý quẹt ngón tay qua một tấm ảnh trước đó nữa. Có một tấm cô đứng gần Nguyên Triệt ở hội hoa xuân, còn có một tấm khác là hình một mình cô đứng phía trước hồ nước. Cô xem qua, mở to mắt, nhếch miệng nhìn hắn mắng nhỏ: “Lưu manh!”

Nguyên Triệt cũng nhìn cô, mím môi cười cũng không đáp trả, đồng điếu trên khóe môi bên trái như ẩn như hiện, làm cho nụ cười càng thêm rạng rỡ.

Sau khi bị say mê trong nụ cười tỏa nắng của bạn trai, cô đảo mắt cười trộm, lấy ngón tay bấm vào camera trên điện thoại chỉnh chế dộ selfie xong, mới hướng điện thoại đối diện cô và hắn, chụp vài tấm. Nguyên Triệt cũng không bỏ mất cơ hội, hơi nhướng mày kiếm, hôn một cái bên thái dương của cô, ánh mắt liếc nhìn về màn hình di động. Ngọc Lan chụp xong vài tấm, theo thói quen kiểm tra lại xem ảnh có đẹp hay không, ngoài ý muốn thấy tấm hình này. Cô xoay người nhìn qua hắn đang quay lưng đút tay vào túi quần nhìn cánh đồng trước mặt, lại nhìn trở lại màn hình di động một lần nữa. Cô chép miệng một cái, thật tình bạn trai của cô rất giống như nam thần trong tiểu thuyết, nhìn qua rất ngầu còn rất yêu nghiệt nữa nha.

Hai người trở lại trên xe, Nguyên Triệt đề máy, bật xi nhan phải cho xe chạy vào làn đường thưa thớt xe cộ lưu thông rồi cài chế độ cho xe chạy tự động. Ngọc Lan thấy hắn không cần đạp ga nữa mà xe vẫn cứ bon bon chạy không khỏi thắc mắc. Hắn giải thích cho cô là hắn đã cài tốc độ cho xe tự chạy rồi, nếu cần thì chỉ cần đạp thắng là xe sẽ giảm tốc và chuyển về chế độ người lái tự điều khiển.

Ngọc Lan nghe qua, cảm thấy lái xe cũng không quá khó, liền đề nghị: “Hay là anh dạy cho em lái xe đi, trên đường về em giúp anh chạy một đoạn?”

“Chỉ cho em lái xe không thành vấn đề, nhưng mà khi chạy về chúng ta sẽ đi đường biển, một bên là vách núi rất khó chạy. Người mới tập lái chạy trên đó sẽ rất nguy hiểm. Vả lại, em cần phải thi lý thuyết trước, có bằng lý thuyết (Learner) rồi mới được tập lái”.

Nguyên Triệt nói xong liếc mắt thấy cô gái nhỏ đang chu môi dáng vẻ buồn bực liền cho thêm ý kiến: “Hay là khi đến Adelaide, trong lúc anh đi làm em ở nhà tự học lý thuyết trước đi”.

“Được rồi”. Cô cũng không biết là ở Úc phải có bằng lý thuyết xong mới được tập lái xe như vậy đâu. Ở Việt Nam cứ tót lên xe máy tập chạy cho đã rồi mới vào thi bằng lái mà.

Ngồi trong xe 6 tiếng không có gì làm cũng hơi buồn, Ngọc Lan kéo dây an toàn ra một khoảng rồi chồm ra ghế sau, với tay lấy giỏ đựng đồ mà bác gái đưa, đem lên phía trước xem thử. Đúng là bác gái rất chu đáo, thức ăn vặt trong giỏ xem ra ăn đến hai tuần của không hết. Ngọc Lan cười thầm, vui vẻ lấy ra một gói khoai tây chiên, mở bao bì ăn vào một miếng. Giòn giòn mặn mặn còn có vị chua của chanh, ăn rất ngon. Cô đưa bao khoai tây đến cho Nguyên Triệt, ý bảo hắn cũng ăn một chút. Nhưng trong dự đoán, Nguyên Triệt không ăn, trước giờ hầu như hắn không ăn gì khác ngoài bữa ăn chính. Đồ ăn vặt này trăm phần trăm bà Quyên chuẩn bị riêng cho Ngọc Lan thôi.

“Nguyên Triệt à, làm sao anh đến được thế giới này vậy?” Ngọc vừa nhai khoai tây vừa hàm hồ hỏi. Cuối cùng cũng can đảm nêu lên thắc mắc chôn sâu trong lòng, đúng là nhẹ nhõm.

Nguyên Triệt nghe Ngọc Lan gọi tên thật của mình, giống như tìm được cảm giác đã mất, vui sướng trào dâng trong lòng không thể dập nổi. Hắn cười rộ lên, lắc đầu nói: “Cuối cùng em cũng chịu không nổi rồi hả? Có biết tò mò sẽ chết mèo* hay không?”

(*Đây là dựa vào câu nói của người Tây: curiousity kills the cat, đại ý nói con mèo bị giết là do nó quá tò mò những điều không nên biết.)

Ngọc Lan bĩu môi nói: “Em cũng đâu phải là mèo”.

“Ai nói không phải, em là con mèo nhỏ không những biết cào còn biết cắn người nữa.” Hắn vừa nói vừa chứng minh giơ lên bàn tay trái bị cô cắn tuần trước, vẫn còn dấu vết mờ mờ trên đó.

“Là do anh chọc ghẹo em trước mà! Thôi đừng nói vấn đề này nữa, mau kể cho em nghe vì sao anh đến được đây? Còn có làm sao anh hòa nhập vào thế giới này nhanh như vậy chứ?”

Nguyên Triệt gật đầu, vẻ mặt thần bí cùng giọng nói trầm ấm kể lại câu chuyện, cùng với thời điểm hắn kể truyện ma của kiếp trước không khác là bao. Ngọc Lan nghe hắn nói đã nhập vào thân xác của cậu bé mười tuổi nhà Whaley thì bất giác rùng mình mấy cái. Sao lúc đọc truyện thấy người ta xuyên không hay mượn xác hoàn hồn thì không sợ còn đọc rất thích thú, nhưng bây giờ nghe nói đến người bên cạnh mình như vậy thì có chút sờ sợ đây.

“Cái này, có chút… có chút đáng sợ. Nhưng mà cậu bé này lớn lên giống anh ở kiếp trước thật đó, chỉ khác cái đồng điếu này thôi”. Ngọc Lan lại sờ sờ bên khóe miệng của Nguyên Triệt nêu ý kiến.

“Đúng vậy, do đó anh nghĩ, có thể là do linh hồn và tính cách quyết định vẻ ngoài của một người. Giống như là một người có tính thoải mái, khó khăn hay keo kiệt bủn xỉn, đều biểu hiện ra ngoài vẻ mặt của họ cả, di truyền từ cha mẹ chỉ có một phần nào thôi”.

Ngọc Lan gật gật đầu, sau đó không thể tin hỏi: “Anh đến đây đã hai mươi năm, nhưng đợi đến bây giờ mới tìm em hả?”

Nguyên Triệt cười không cho là đúng nói: “Em đến Đại Ngụy lúc hai mươi tuổi, nếu anh đi tìm em sớm hơn không phải là em sẽ không biết anh là ai sao?” SAu đó nửa thật nửa giả thêm vào: “Hơn nữa, gia đình em sẽ coi anh là tên biến thái muốn thân cận với đứa bé, phải không?”

Chuyện hắn đã thật sự đi tìm cô lúc cô mới tám tuổi, tạm thời hắn không nói ra hoặc suốt đời cũng không muốn nói cho cô biết.

“Như vậy, làm sao anh biết được em đã nhớ ra mọi chuyện chứ?” Ngọc Lan vẫn không hiểu hỏi, cô nhớ mình đã rất cẩn thận rồi mà.

“Thứ nhất là nhờ vào cái đồng điếu này, thứ hai là nhờ vào điện thoại của em, không ngờ em lại để tên anh là Nguyên Triệt.” Nói rồi hắn chỉ chỉ vào khóe môi, lắc đầu bật cười.

Ngọc Lan mím môi, đúng là lúc ở nhà hắn, cô đã lỡ lời hỏi về chuyện đồng điếu. Nhưng lúc đó hắn cũng không tỏ vẻ gì, thì ra lại ghim sâu như vậy. Còn có điện thoại của cô, luôn để chế độ bảo mật, làm sao hắn biết mật mã đây.

Cô vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, đúng là trên màn hình vẫn thông báo có mật mã mới vào được mà.

“Là 0301.” Nguyên Triệt ở một bên tốt bụng nhắc nhở.

Trên trán Ngọc Lan chảy xuống mấy vạch đen, làm sao hắn biết được?

Nguyên Triệt nhún vai nói: “Không ngờ em lại ngây thơ như vậy, thời buổi này còn có ai để mật mã là ngày sinh nhật của mình đâu”.

“Có bạn trai thông minh thật ức chế!”

“Là chồng!”

Ngọc Lan …….

Hắn không trêu chọc cô nữa, sửa lại tư thế hơi dựa lưng ra ghế, lại đặt hai chân sao cho thoải mái một chút tiếp tục lái xe trên đường cao tốc xuyên bang.

***********

Hai người rời đi lúc mười giờ sáng, dọc đường ngừng lại đổ xăng, giải quyết nhu cầu cá nhân, khi đến được thị trấn Hay cũng khoảng năm giờ chiều.

Thị trấn nhỏ như nơi này sẽ không có khách sạn cao cấp gì cả mà chỉ là những nhà nghỉ bình dân. Nhưng được cái phòng ốc rất sạch sẽ, kể cả phòng tắm cũng mới toanh được lau chùi bóng loáng, một chút mùi lạ cũng không có. Hai người vào quầy tiếp tân nhận phòng đã đặt trước rồi mới dỡ hành lý trên xe xuống. Chủ nhà nghỉ xây mấy căn nhà trọ liên tiếp trên một khoảng đất trống lớn, phía trước cửa từng phòng cũng là nơi đậu xe riêng cho người khách mướn phòng trọ đó.

Ngọc Lan tra chìa khóa mở cửa đi vào phòng, Nguyên Triệt ở phía sau xách theo hai cái va ly. Vừa vào phòng đã ngửi được mùi nước xịt phòng hương chanh thoang thoảng. Căn phòng tiện nghi ngăn nắp, có ti vi đối diện giường ngủ, tủ lạnh mini và lò vi sóng ở khu vực kệ bếp nhỏ đặt ở góc phòng.

Ngọc Lan lười biếng nằm lên trên giường đôi, thoải mái thở ra một cái. Ngồi xe lâu như vậy, tuy rằng không cử động gì nhiều nhưng cũng mỏi lưng đó chứ.

Nguyên Triệt cũng nằm sấp lên trên giường, một tay cầm lấy tay nhỏ của Ngọc Lan đặt trên lưng hắn, làm động tác đấm đấm mấy cái, ý muốn được mát xa. Ngọc Lan thấy hắn lái xe suốt sáu tiếng chắc đã rất mệt mỏi, liền trở mình ngồi dậy, nắm chặt hai tay thành nắm đấm nhịp nhàng đấm lên trên lưng của hắn.

“Sao? Có thoải mái không hả chú?”

“Được vợ mát xa cho đúng là rất thoải mái”.

Ngọc Lan cắn môi, ra sức đánh càng mạnh, hung hăng nói: “Hiện nay những vụ án vợ mưu sát chồng có rất nhiều, chú không sợ à?”

“Sợ… sợ em không nỡ lòng thôi”.

Hắn nói xong trở mình đem cô áp xuống nệm dày, nửa thân trên nằm đè lên người cô, mở miệng mút vào đôi môi hồng mềm mại của cô. Hai chiếc lưỡi nóng nhanh chóng dây dưa cùng một chỗ, âm thanh phát ra cũng ái muội vô cùng.

Hôn một lúc đến khi đầu óc bắt đầu bần thần, Nguyên Triệt mới buông môi của Ngọc Lan ra, cười khẽ: “Giờ còn sớm lắm vợ à, tối chút nữa anh mới phục vụ em được”.

“Biến thái!”

Cô nói xong vừa đẩy hắn ra vừa ngồi dậy, chạy vào phòng tắm, muốn tẩy rửa đi cảm giác ham muốn mà hắn vừa thắp lên người cô. Ai nói chỉ có đàn ông mới bị phụ nữ làm cho bốc hỏa chứ, kể cả phụ nữ cũng sẽ bị đàn ông thắp lên dục vọng, có được hay không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.