Ngọc Lan mở dây kéo của túi xách, lấy ra điện thoại di động, trượt mở màn hình để nối máy thì nghe được tiếng nói lanh lảnh cô bạn thân thời trung học phát ra từ ống nghe.
“Ê Lan ơi, bà còn nhớ anh Nhân không vậy?”
“Dĩ nhiên… nhớ rồi, có gì không Trân?”
“Anh Nhân nghe ông Phong nói bà đến Adelaide chơi, ảnh cũng muốn ra gặp bà nè, có tiện không?”
Ngọc Lan đắn đo một chút, sau đó mới trả lời: “Bạn bè cũ thôi có gì lại không được. Bây giờ mình đang ở city, không biết đường nên tới sớm một chút, lát nữa gặp nha người đẹp”.
Ngay lập tức Ngọc Lan nghe cô bạn Tuyết Trân la oai oái trong điện thoại, cằn nhằn sao cô đến chỗ hẹn quá sớm, hiện giờ nếu cô ấy thay đồ bắt xe lên city cũng phải mất cả tiếng đồng hồ mới đến được. Cô cười cười nói không sao, cứ từ từ mà đến.
Ngọc Lan vừa tiếp điện thoại vừa đi theo dòng người tấp nập leo cầu thang bộ lên đến cổng chính của nhà ga xe trung tâm. Đi ra khỏi cửa kính tự động thì thấy đường chính North Terrace có sáu làn đường của thành phố Adelaide. Cô và mọi người đứng chờ ở cột đèn dành cho người đi bộ, chờ đến khi đèn dành cho người đi bộ chuyển sang màu xanh và phát lên tiếng kêu ‘tích tích’ thì mọi người mới lục tục kéo nhau băng qua con đường rộng lớn. Tất cả phương tiện xe cộ đều dừng lại ngay hàng thẳng lối dưới vạch chờ, tuyệt không có xe nào dám cán mức dù chỉ một chút. Sáu làn đường chia ra làm đôi, mỗi chiều xe chạy có ba làn đường. Ở chính giữa sáu làn đường còn có một đường ray chuyên dùng cho cho xe điện chở khách di chuyển trong thành phố.
Đúng ra Ngọc Lan có thể tiếp tục sử dụng vé xe lửa để đi lên xe điện, chờ xe chạy đến trạm tiếp theo là có thể đến chỗ hẹn ở Rundle mall. Nhưng mà cô lại muốn đi bộ theo maps, thứ nhất là để nhìn ngắm thành phố Adelaide, thứ hai là muốn đi bộ một chút. Bởi vì từ lúc có bạn trai đến giờ, đi đâu cũng được đưa đón, nên luôn có cảm giác bản thân càng ngày càng lười biếng.
Sau khi Ngọc Lan băng qua đường lớn thì theo bản đồ trên điện thoại dẫn vào một con đường nhỏ, con đường đang trong lúc sửa chữa nên không cho xe lưu thông. Lề đường hai bên khá rộng dành cho người đi bộ di chuyển. Dọc theo con đường này có chung cư dành cho sinh viên, còn có rất nhiều nhà hàng nhỏ, Tây, Tàu, Nhật, Hàn Quốc, kể cả Việt Nam cũng có. Ngọc Lan thấy có một nhà hàng nhỏ lấy tên là Sít Lô, còn không phải nói là xe xích lô của Việt Nam hay sao?
Cô tò mò xem qua menu để phía trước cửa quán, thấy bán vài món ăn nhanh, dễ làm và tiện lợi để đem đi như bánh mì thịt, gỏi cuốn, bánh bao kẹp thịt, bún thịt nướng, còn có cả phở bò hay gà được đựng trong cốc giấy giống như loại đựng cà phê mang đi, tiện lợi cho khách hàng mang về văn phòng vào buổi trưa… thì không khỏi phục người chủ của quán, đã nghĩ ra cách kinh doanh mới mẻ như vậy. Dù sao giờ nghỉ trưa không nhiều, khách hàng cần phải mua cái gì đó nhanh, gọn, lẹ để có thể ăn cho kịp giờ vào ca chiều.
Đi hết con đường nhỏ thì quẹo trái, ngay góc đường có một một cửa hàng Mcdonalds tấp nập khách ra vào. Hai bên đường là cửa hàng bán quà lưu niệm, cửa hàng tiện lợi, có bãi giữ xe hơi rộng lớn cao đến mấy tầng, còn có nhiều quán ăn và quán cà phê nhỏ.
Con đường chấm dứt ở ngã tư, trước mặt là đường lớn King Williams, chỉ cần băng qua đường là đến được chỗ hẹn, tiệm sô cô la Haighs nằm ngay góc đường Rundle mall và King Williams.
Rundle mall là tên của một con đường dành cho người đi bộ, hai bên đường đầy cửa hàng san sát nhau, bán đủ thứ như quần áo thời trang, tiệm giày dép, tiệm trang sức, tiệm bán điện thoại, còn có các siêu thị lớn nhỏ cũng tập trung ở khu vực này, ngay cả thương hiệu Apple cũng mở ra một cửa hàng rất lớn… Đây được quy hoạch thành khu mua sắm chính của thành phố Adelaide. Con đường được lót đá sạch sẽ, dọc đường có thể thấy đài phun nước, tượng đá và vài biểu tượng trang trí đại diện cho Adelaile, đặc biệt là biểu tượng hai trái cầu tròn bằng sắt chồng lên nhau ở giữa con đường. Đây là hai trái cầu được đánh giá là có hình dạng tròn nhất thế giới.
Ngọc Lan đi dọc theo con đường mua sắm, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, đi hết đường rồi vòng ngược trở lại đi trở về tiệm sô cô la Haighs. Cô nhìn đồng hồ đã thấy đến chín giờ bốn mươi lăm phút, sắp đến giờ hẹn, bèn đứng bên hông tường của tiệm sô cô la, nhìn xe cộ và đợi các bạn đến.
Đang đứng nhìn xe lưu thông trên đường thì bị người nào đó vỗ nhẹ vào vai một cái.
Ngọc Lan quay lại, thấy người bạn đã lâu không gặp. Cậu ấy cao hơn cô một cái đầu, tóc đen ngắn vuốt keo theo mốt, mặc áo thun tay ngắn kết hợp quần jean, áo thun ôm vào thân người cơ bắp tràn đầy sinh lực của tuổi trẻ.
“Đã lâu không gặp”.
Cô cũng cười nói: “Đúng vậy”.
Sau đó cũng không có gì để nói.
Lâm Hạo Nhân im lặng một chút mới bắt đầu gợi mở đề tài, hỏi cô về những chuyện sau khi cô rời Việt Nam đến Canberra học tập. Ngọc Lan cũng rất khách sáo hỏi đâu đáp đó, lịch sự đến không thể chê trách. Lâm Hạo Nhân thấy không khí gượng gạo, dứt khoát muốn phá vỡ sự yên bình giả tạo này.
“Em đừng như vậy… anh biết là mẹ anh có lỗi với gia đình em, nhưng mà anh thật sự không biết, cũng có ý xấu. Anh luôn lo lắng cho em… như là… như là em gái của anh vậy”. Anh ấy nói câu cuối xuống giọng thật nhẹ, thêm vào xe cộ trên đường chạy ồn ào, cô phải cố gắng lắng tai nghe mới có thể nghe được hai chữ em gái.
Ngọc Lan đưa mắt nhìn người con trai trước mặt, hai năm qua Lâm Hạo Nhân cũng có nhiều thay đổi. Mái tóc ngây thơ rẽ ngôi năm đó đã thay thành tóc ngắn ba phân, cách ăn mặc từ đồng phục học trò mộc mạc ngây thơ cũng thay đổi trở nên sành điệu mất rồi.
Cả tuổi học trò thời cấp ba của cô, gắn liền với ba người bạn thân, một là Tuyết Trân, hai là Lâm Hoài Phong, thứ ba là Lâm Hạo Nhân. Nhưng đánh chết cô cũng không ngờ nổi, anh bạn này lại là con trai riêng của người phụ nữ cướp mất ba cô.
Vậy mà, cô vừa nghĩ đến còn cảm thấy buồn cười, cũng có lúc cô bị say nắng vì anh ta.
Chắc kiếp trước cô và mẹ mắc nợ hai mẹ con nhà này rất nhiều nên kiếp này họ đến đây đòi lại.
Cũng may cô chưa bị say nắng bao lâu, tình cảm vẫn luôn chôn dấu trong lòng bất ngờ tan vỡ, vì sự xuất hiện của ba cô và hai mẹ con anh ta trong đám tang của mẹ.
Ngọc Lan cười cười, bình tĩnh nói: “Hiện giờ đã là anh trai danh xứng với thực”.
Hai bàn tay của Lâm Hạo Nhân nắm chặt rồi lại buông thả nhiều lần, sau đó mới mấp máy môi nói: “Anh… không có ý đó”.
Ngọc Lan giả vờ không nghe, lại hỏi hắn cho có lệ: “Anh Nhân lạ thật, có quốc tịch Mỹ sao không học ở đó cho đỡ tốn kém, lại qua Úc học làm gì, còn phải mang tiếng là du học sinh nữa?”
Hạo Nhân hơi hạ mi mắt, nhỏ giọng nói: “Ở đây… có thể gần hơn một chút”.
Đèn giao thông ở ngã tư lúc này đang chuyển sang màu xanh, chiếc xe tải chở hàng hóa to lớn đang lấy trớn chuẩn bị chạy đi, tiếng động cơ xe gầm rú như át đi mọi âm thanh khác xung quanh nó…
Ngọc Lan dứt khoát quay đầu, đưa mắt nhìn ra đường đầy ô tô đang dập dìu chạy, chợt chỉ tay hướng xe buýt đang đỗ lại ở trạm gần đó, “Bà Trân đến rồi kìa.” Tuyết Trân đang xuống xe, dáng dấp hối hả như đang muốn chạy đến tiệm sô cô la. Ngọc Lan nói xong liền chạy đến hướng của cô bạn.
Hai người ôm nhau một hồi, mới bịn rịn buông ra. Tuyết Trân cười đến ngoác cả miệng, không ngừng hỏi thăm cô đủ điều, sau đó mới càu nhàu trách vì sao Ngọc Lan không chịu chuyển qua học ở bang Nam Úc. Tuy là nói ba của Ngọc Lan muốn cô đi học ở Canberra, nhưng qua đến đây rồi thì núi cao hoàng đế xa, dù Ngọc Lan tự chuyển xuống học ở Adelaide thì ông làm sao biết được. Ngọc Lan chỉ cười chứ không trả lời, từ chuyện làm hồ sơ chuyển trường đến phải chứng minh tài chính lần nữa cũng không phải dễ. Chưa nói đến bên nội và ba của cô sẽ phản đối không muốn làm chuyện rắc rối như vậy. Hai năm trước đã không chuyển được, hiện giờ cũng đừng mong chuyển, vì Nguyên Triệt phản đối chuyện cô chuyển trường là điều chắc chắn.
Cô bạn cấp ba của cô vẫn giống như xưa, sau khi chào hỏi Ngọc Lan và Hạo Nhân thì miệng không ngừng chí cha chí chách, nói đủ chuyện từ bạn học cũ có ai đang làm gì cho đến ở Việt Nam có ngôi sao nào mới nổi, thương gia nào đang kinh doanh thành công giàu có, giống như cả cái showbiz và giới thương nhân đều nằm trong lòng bàn tay của cô ấy.
Ba người còn phải chờ Lâm Hoài Phong học xong tiết đầu, 10 giờ mới đến được, cậu ấy là em họ của Hạo Nhân.
Quan hệ của nhóm nói phức tạp thì hơi quá, chỉ là có chút rắc rối.
Thời cấp ba, suốt ba năm học Ngọc Lan, Tuyết Trân và Hoài Phong trùng hợp luôn học cùng một lớp lại ngồi cùng một bàn nên chơi rất thân với nhau. Hoài Phong có người anh họ là Hạo Nhân sống ở Mỹ, lúc học lớp 11 thì chuyển về Việt Nam sống với mẹ, người đang làm công việc kinh doanh ở đó.
Hạo Nhân hơn các cô một tuổi.
Bời vì quan hệ anh em chú bác, cho nên Hoài Phong giới thiệu Hạo Nhân cho bạn bè mình. Hạo Nhân sống ở Mỹ một thời gian cho nên rất có phong cách khác lạ và lịch sự hơn so với đám “trai làng” lúc đó. Anh có suy nghĩ chín chắn hơn đám học trò ngây ngô, nên nhanh chóng chinh phục được bà cụ non là Ngọc Lan, người đang rối rắm trong sự đổ vỡ của cha mẹ và mất đi điểm tựa là bà ngoại đáng kính.
Ngọc Lan bị cảm nắng trước anh nhưng không nói ra, cho đến hai năm sau, vào đám tang của mẹ mọi chuyện mới vỡ lỡ. Điều may mắn duy nhất còn sót lại trong cuộc đời cô là hai người không học chung một trường. Cho nên cô đã nói với hai đứa bạn là không muốn gặp anh ta nữa. Hoài Phong ngây thơ, vẫn tin nguyên nhân là do mẹ của Hạo Nhân phá hoại tình cảm gia đình của Ngọc Lan. Còn Tuyết Trân thì biết rõ mọi chuyện.
Sau đó, cô thật sự không gặp lại anh ấy nữa.
Cô nghĩ, có những chuyện kết thúc sớm còn hơn là muộn.
Rốt cuộc, hôm nay cô nghĩ có lẽ cô đã buông được chuyện lúc trước. Cô gặp Hạo Nhân cảm thấy thật bình thường, không còn cảm giác lo sợ hồi hộp tim đập nhanh gì nữa. Hoặc có lẽ cô đã trải qua nhiều chuyện kinh thiên động địa, lại gặp được mối duyên kì lạ khiến cho cô không còn thổn thức trước người nào khác ngoài Nguyên Triệt nữa.
Hai người vẫn luôn nghe Tuyết Trân nói, lâu lâu lại chêm vào một câu, chờ đợi khoảng mười phút nữa mới thấy Hoài Phong xách cặp đen đi bước dài đến. Ngọc Lan nhìn thấy cậu bạn, cười tủm tỉm nói: “Ông Phong lâu rồi không gặp, vẫn như xưa không thay đổi gì cả”.
Tuyết Trân cũng cười nghiêng ngả phụ họa: “Đúng vậy rồi còn gì. Xem này, đi chơi vẫn mặc áo sơ mi, quần jean, còn xách theo cặp táp nữa cơ”.
Hoài Phong khác hẳn với anh họ Hạo Nhân ăn mặc sành điệu thời trang, cậu ấy vẫn để tóc chẻ ngôi ba bảy như xưa, lúc nào cũng áo sơ mi dài tay, quần jean, chân mang dép da màu đen nhìn có vẻ chân chất thật thà đến không chịu nổi. Nhưng nhìn cậu ấy như vậy thôi, thật ra gia đình ở Việt Nam rất giàu có, sở hữu một xưởng làm hộp quẹt ga rất quy mô. Tuy vậy, gia đình giàu có vẫn biết cách dạy con thật tốt, Hoài Phong chưa bao giờ khoe mẽ là con nhà giàu, kể cả cách ăn mặc bao nhiêu năm cũng chỉ có một gu như thế.
“Lan khỏe không, dạo này thấy you đẹp ra nghen”.
Ngọc Lan lườm cậu ta, nửa thật nửa đùa nói: “Tôi đẹp lâu rồi, bây giờ ông mới biết à?”
Cả nhóm ngoại trừ Hạo Nhân cười cười, thì hai người còn lại đều làm bộ dáng buồn nôn.
Mắt thấy đã đầy đủ thành viên, Tuyết Trân liền đề xuất trước tiên đi dạo một vòng Rundle mall, sau đó đi ăn trưa và tham quan ở China Town (phố người Hoa) rồi đi Harbor Town mua sắm. Hai người con trai lại đưa ra lời khuyên nói rằng đi Rundle mall và đi ăn trưa đã muốn hết giờ, làm sao kịp đến khu bán đồ rẻ ở Harbor Town đây. Cho nên cuối cùng kế hoạch đi mua sắm ở Harbor Town phải dời qua ngày khác.
Bốn người nhàn tản đi dạo một phòng quanh Rundle mall, có khi dừng lại ở dọc đường xem người ta biểu diễn đàn violon hoặc guitar. Tuyết Trân nói vì hôm nay là thứ hai, nên ít người biểu diễn và đi mua sắm. Nếu đi vào cuối tuần sẽ nhộn nhịp hơn rất nhiều, có khi còn có người biểu diễn thổi sáo và nhảy múa nữa.
Ở Úc không có người ăn xin, nếu có người muốn kiếm tiền thì chỉ cần đến nơi tập trung đông người, biểu diễn một ít kĩ năng gì đó thì sẽ được người khác tặng cho ít đồng lẻ, gọi là phí cổ vũ cũng không sai. Cho nên mấy đứa trẻ con người Úc gan dạ tự tin, những đứa bé không được cha mẹ cho tiền tiêu vặt như trẻ con người Châu Á, lâu lâu sẽ ra lề đường chơi nhạc cụ, khi về trong túi cũng sẽ rủng rỉnh vài đồng tiền do công sức của chúng tạo ra.
Hoặc cũng có vài nhạc công đã trưởng thành, không đủ tiền PR quảng cáo cho đĩa nhạc của mình cũng sẽ ra những nơi đông người thế này để biểu diễn. Sau đó cùng lúc quảng cáo đĩa CD, khách đi đường thấy họ chơi nhạc hay cũng sẽ giúp mua giùm vài sản phẩm.
Ngọc Lan cùng nhóm bạn đi dạo và chụp hình một hồi thì đến 12 giờ trưa. Buổi sáng cô chưa ăn sáng nên có chút đói bụng nên hỏi mọi người ở Adelaide có món gì ngon hay không. Hạo Nhân nãy giờ không lên tiếng nhiều đột nhiên lại nói: “Ở gần đây có sushi train, em có muốn ăn trưa ở đó không?”
Ngọc Lan đang muốn từ chối thì Tuyết Trân đã am hiểu lên tiếng giải vây: “Hay chúng ta đến khu China Town đi, ở đó rất nhiều nhà hàng, đến đó lại chọn xem muốn ăn gì”.
Ba người bỏ phiếu đồng ý, Hạo Nhân cũng không thể phủ quyết.
Tuyết Trân không thích đi bộ, muốn bắt xe điện đi qua China Town. Khi cả nhóm vừa đến trạm đã may mắn thấy được chiếc xe điện đang chuẩn bị dừng lại đón khách. Sau khi cả nhóm đi lên xe, Ngọc Lan đang loay hoay muốn tìm máy kiểm tra thẻ thì đã bị cô bạn kéo lại, còn liến thoắng giải thích, xe điện chạy trong nội thành miễn phí hoàn toàn. Chỉ khi nào ngồi xe điện ra những khu vực bên ngoài như là đi biển Glenelg thì mới phải xài vé.
Không ngờ giao thông ở Adelaide lại tốt và tiện lợi đến như vậy. Khi nãy cô cũng xem qua giá cả vài tiệm quần áo, giá cũng rất rẻ. Cô lại có chút tiếc nuối vì sao ở cùng một nước mà Canberra luôn có giá trên trời như vậy chứ.
Giống như mỗi bang đều là một nước độc lập riêng biệt vậy.
Xe điện vừa đóng cửa tự động thì bắt đầu chạy đi. Lực ly tâm trên xe khá lớn, Ngọc Lan chưa chuẩn bị tâm lý nên bị chúi người về phía trước, nhưng cô chưa kịp hết hồn đã có người giúp cô xử lý tình huống. Hạo Nhân kéo cánh tay cô lại, còn rất thân thiết hỏi cô có sao hay không. Ngọc Lan lắc đầu nói cảm ơn, rồi giống như chưa có chuyện gì xảy ra, đưa tay cầm lấy thanh kim loại cố định trong xe, quay đầu nói chuyện với Tuyết Trân và Hoài Phong.
Hạo Nhân hít sâu, hơi nhíu mày cũng không cùng mọi người nói chuyện.
Cả nhóm đi xe điện đến trạm gần China Town rồi xuống xe, băng qua đường, tiếp tục đi dọc lề đường ngang qua khách sạn Hilton. Khách sạn khá hoa lệ, phía trước luôn có khách ra ra vào vào, nhưng mặt tiền cũng không quá phô trương có lẽ vì nằm trong một tòa nhà hơi cũ một chút. Adelaide là một thành phố cổ có rất nhiều nhà thờ, tháp chuông và những tòa lâu đài cổ. Hiện nay đa số lâu đài đã trở thành viện vảo tàng hoặc trường đại học, kể cả trường đại học Nam Úc mà các bạn của Ngọc Lan theo học cũng có một campus là một tòa lâu đài khá đồ sộ nằm ở phía đông thành phố.
Cuối cùng cả nhóm chọn một nhà hàng có bán món vịt quay Bắc Kinh ở đầu đường dẫn vào khu phố người Hoa.
Di động của Ngọc Lan lại reo vang, nhạc chuông cũng một điệu với tin nhắn, vẫn là điệu nhạc dạo của ca khúc Tinh Nguyệt. Cô lấy di động trong giỏ xách ra, nhìn số hiển thị trên màn hình, là số lạ. Cô trượt mở khóa điện thoại đồng thời chấp nhận cuộc gọi, giọng nói trầm ấm của Nguyên Triệt nhanh chóng len lỏi vào trong tai, khiến cho người ta say mê trong đó: “Là anh đây, em đi chơi vui không, đã ăn gì chưa? Anh đã quên nhắc em thấy cặp kính mát ưng ý nào thì mua nhé.”
Ngọc Lan đưa tay ra dấu cho đám bạn đi vào nhà hàng trước, sau đó mới trả lời Nguyên Triệt: “Em đã đi một vòng Runde mall, bây giờ chuẩn bị ăn trưa, còn anh thì sao?”
“Anh ăn trưa ở căn tin rồi, mấy giờ em về? Bốn giờ hơn anh mới về đến nhà, nếu em đi chơi trễ hơn, thì trước khi về nửa giờ gọi di động để anh đến đón nhé.”
“Em biết rồi. Em vào ăn đây, chút nữa gặp lại!”
“Hôn tạm biệt?”
Trong lòng Ngọc Lan hơi bất ngờ, bèn cười ha ha trong điện thoại, sau đó chu môi tạo một tiếng vang nhỏ ở ống nói, nghe hắn nói “Anh yêu em!” rồi cúp điện thoại bỏ vào túi xách, quay người đi vào trong nhà hàng. Trên gương mặt, từ đầu mày đến cuối mắt đều tràn ngập ý cười.
Ở bên trong nhà hàng, mọi người đã đặt một con vịt Bắc Kinh làm được ba món: thịt vịt lát mỏng da giòn cuốn bánh tráng kiểu Hoa, cơm chiên thịt vịt và món xương vịt nấu canh, còn gọi thêm hai món ăn mặn khác. Cả nhóm ăn no nê tính ra không đến ba mươi đồng một người. Từ chất lượng món ăn đến giá cả thật sự không có gì đáng chê trách cả.
Sau khi ăn uống phủ phê, cả nhóm lại đi vào tham quan chợ China Town. Nơi đây rất có phong vị chợ Châu Á, bán đủ thứ từ thức ăn tươi sống, rau cải, trái cây, hoa tươi cho đến quần áo giày dép cái gì cũng có. Nhưng mà trong chợ cũng hơi nhếch nhác lộn xộn, mang phong cách của những khu chợ ở Á Châu.
Ngọc Lan vừa thấy gian hàng bán thực phẩm đã nghĩ đến chuyện tối nay muốn nấu ăn tại căn hộ. Dù sao cô và Nguyên Triệt đến đây ở hai tuần, cũng không thể mỗi ngày ra ngoài ăn được. Vả lại cô cũng muốn hỏi xem, hắn có muốn đem cơm hộp đi làm hay không?
Ngọc Lan nghĩ nghĩ một hồi, liền nói với đám bạn, cô muốn mua ít thức ăn về nấu cơm tối. Cả nhóm ngoại trừ Tuyết Trân vẫn thường xuyên chat với Ngọc Lan, biết cô có bạn trai ra, hai người còn lại đều không biết. Cho nên, hai người lại thắc mắc hỏi cô đến Adelaide ở đâu, còn có ý tốt bảo cô qua nhà họ ở miễn phí. Bởi vì gia đình của hai anh em nhà họ Lâm này đều rất giàu, cho nên mua hẳn một căn nhà ở Adelaide cho hai đứa con đang du học ở.
Ngọc Lan thật thà tươi cười nói, cô đang ở chung với bạn trai, không cần phiền phức như vậy.
Biểu tình của ba người vô cùng phong phú. Tuyết Trân thì vui vẻ trêu chọc, Hoài Phong thì ngạc nhiên, còn Hạo Nhân thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, thái độ tức giận không chút dấu giếm hiện rõ trên khuôn mặt điển trai.