“Em còn nhỏ như vậy, ở với bạn trai cái gì chứ?”
Mọi người đều giật mình, không ngờ Lâm Hạo Nhân lại phản ứng thái quá như vậy.
Trong lúc Tuyết Trân và Hoài Phong còn chưa biết nói gì thì Ngọc Lan chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, cũng không buồn trả lời, kéo tay của Tuyết Trân cùng nhau đi vào một tiệm bán thực phẩm. Lâm Hạo Nhân giống như bị đả kích bởi thái độ dửng dưng của Ngọc Lan, bước thêm vài bước muốn ngăn cô lại. Nhưng Hoài Phong nhanh hơn, ngăn chặn đường đi của anh ta, cũng hơi lên giọng nói: “Mày là cái gì của người ta, hỏi gì kì vậy?”
“Mày cũng nghe Lan nói rồi, cô ấy mới có hai mươi tuổi còn không phải bị người ta gạt? Tao là… anh trai của Lan, tại sao không thể có ý kiến?” Hạo Nhân kích động lớn tiếng nói.
Khác với vẻ ngoài thư sinh nhu nhược, Hoài Phong thẳng tay tạt nước lạnh vào anh họ: “Người ta có để tâm tới ý kiến của mày à?”
Mặc kệ hai anh em nhà họ Lâm bên ngoài đang cãi cọ trong chợ, Ngọc Lan vẫn chuyên tâm đi vào cửa hàng thực phẩm, cẩn thận chọn mua từng cọng rau miếng thịt, định bụng tối nay sẽ làm vài món khoái khẩu cho Nguyên Triệt.
Cửa hàng thực phẩm Châu Á ở đây lớn gấp đôi cửa hàng ở Canberra, giá cả cũng rẻ hơn rất nhiều. Ngọc Lan thấy rằng cũng một nhãn hiệu, cùng một loại thức ăn, nhưng giá lại rẻ hơn đến mấy đồng. Cô đảo mắt suy nghĩ, không biết có nên mua nhiều một chút đem về dự trữ ở Canberra hay không. Nếu có thể, cô sẽ mua thật nhiều đồ khô và gia vị, trà… mấy thứ này có thể để lâu cũng không bị hư thối gì cả. Nhưng hiện tại cô không thể mua quá nhiều, lý do đơn giản vì cô không xách nổi nhiều đồ như vậy.
Tuyết Trân vẫn tháp tùng bên cạnh bạn mình, thấy vẻ mặt của cô đâm chiêu ra chiều suy nghĩ, thì hơi áy náy nói: “Lan à, bà mặc kệ anh Nhân đi, biết vậy tôi không cho ông Phong báo cho anh ta biết rồi”.
Ngọc Lan lắc đầu ý bảo không sao, không mấy quan tâm nói sang chuyện khác: “Khi nào bà rảnh thì đến chỗ tôi ở, tôi nấu lẩu đãi bà chịu không? Để cám ơn bà vài ngày tới đưa tôi đi tham quan Adelaide”.
Tuyết Trân vừa nghe bạn nói xong liền vỗ tay hoan hô, còn nói đã lâu chưa được thử tài nghệ của Ngọc Lan, không biết hai năm qua đã tăng lên level mấy rồi.
Trong một lúc, Ngọc Lan còn mơ hồ nghĩ cô bạn cấp ba này có chút giống với tiểu nha hoàn A La ở kiếp trước.
Vì xảy ra chuyện không vui nên cả nhóm tan sớm. Ngọc Lan muốn đón xe lửa đi về Mawson Lakes, Tuyết Trân nói sẽ đưa Ngọc Lan đến nhà ga trung tâm, còn Hoài Phong thì ngăn cản tầm nhìn của Hạo Nhân đang đỏ mắt nhìn Ngọc Lan. Một đường vừa lôi vừa kéo bắt anh họ của mình lên xe buýt về nhà.
*****
Ngọc Lan theo dõi lịch xe lửa chạy trên ti vi treo trên tường ở nhà ga trung tâm, lại nói cho Tuyết Trân khu vực mà cô đang ở tạm. Tuyết Trân thấy xe lửa đi Mawson Lakes còn năm phút nữa khởi hành, thì mau chóng bảo Ngọc Lan đi qua hệ thống kiểm tra thẻ rồi vào trong đón xe. Khi thấy Ngọc Lan cầm túi nylon đựng đồ ăn chạy đi rồi, cô mới thở ra, quay người đi trở lại đường cái đón xe buýt về nhà.
Ngọc Lan đi ngược lại hướng đi lúc sáng, lúc về đến căn hộ còn chưa đến ba giờ rưỡi. Cô đem túi đựng thức ăn để trên kệ bếp trước, rồi mới mang túi xách đặt trên sô pha, sau đó đi đến cửa lùa dẫn ra ban công, mở khóa kéo cửa ra một khoảng, để thông gió trong nhà.
Tại nhà bếp có không gian mở, cô đem thịt heo và thịt gà rửa sơ qua, thái miếng vừa ăn rồi để vào tô, nêm vào những gia vị mà cô vừa mua. Bởi vì căn hộ chỉ có một ít dụng cụ nhà bếp, không được tiện nghi như ở nhà cho nên cũng chỉ có thể qua loa sử dụng đồ vật có sẵn, miễn tiện là được.
Đang lúc rửa cải Đài Loan, thì có tiếng lách cách mở cửa, cô đang đứng ở nhà bếp ngay sát cửa chính cho nên nghe thấy rất rõ. Trong tay vẫn cầm cọng cải, vừa mới xoay đầu nhìn qua cửa thì chạm đến ánh mắt của Nguyên Triệt. Gương mặt hắn có chút ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức mỉm cười, ấm áp nói: “Anh về rồi”.
Ngọc Lan có cảm giác mình lại lạc vào thế giới khác nữa rồi, là thế giới anime của Nhật, khi người chồng đi làm về sẽ nói câu đầu tiên với vợ như vậy.
Cô cũng nghiêng đầu cười hỏi: “Anh mệt không?”
Nguyên Triệt vừa vào nhà thì nhìn thấy Ngọc Lan đứng làm bếp, tâm trạng xúc động mãnh liệt giống như là đã cưới cô làm vợ, đi làm về mở cửa nhà sẽ có cô vợ nhỏ chào hỏi tiếp đón, xúc cảm lâng lâng ngọt ngào giống như một loại mật ong đặc biệt, có thể hòa tan được cả trái tim của hắn.
Nguyên Triệt chưa vội trả lời, bước vài bước đến phía sau lưng Ngọc Lan, hai tay vòng lên phía trước ôm lấy eo nhỏ của cô xiết chặt một cái, cúi đầu hôn nhè nhẹ trên môi rồi vòng lại phía sau hôn trên gáy của Ngọc Lan mấy cái, mới nói: “Không mệt”……. bởi vì nhìn thấy em sẽ không mệt nữa.
Ngọc Lan bị hắn làm cho nhột nhạt, phải liên tục xoay đầu trái phải muốn tránh đi nhưng không thành, chỉ có thể cười khúc khích một lát mới nũng nịu nói: “Nhột quá đi, thái tử điện hạ …………!”
Nguyên Triệt bị cô gọi thân mật như vậy, nhịn không được lửa cháy trong người, dứt khoát nhấc hông cô lên buộc cô ngồi lên trên kệ bếp, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn vào mắt cô, đường môi nam tính nhấp một cái giống động tác hôn nhẹ.
Là hắn muốn cô chủ động hôn hắn!
Ngọc Lan hơi bất ngờ trước hành động trẻ con buồn cười như vậy của Nguyên Triệt, nhưng nhìn ánh mắt khao khát của hắn, rồi lại nhìn thân người cân đối trong bộ quân phục quân đội mạnh mẽ quyến rũ chết người như vậy, nhất thời muốn hùa theo, vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, hé ra đôi môi hồng mềm mại cùng hắn va chạm thân mật.
Đàn ông mặc đồng phục… luôn có sức hút kinh hồn, làm phụ nữ không thể từ chối!
Hai người say đắm hôn một lúc, cho đến khi Ngọc Lan cảm thấy tiểu Nguyên Triệt phấn chấn bừng bừng cọ vào da thịt bên trong đùi của cô, mới chấm dứt đẩy hắn ra.
Ngọc Lan chớp chớp mắt nhìn hắn, lại chỉ qua mớ rau còn chưa làm xong, mở miệng ra lệnh: “Em còn phải nấu cơm tối, anh đi tắm trước đi”.
Tất nhiên Nguyên Triệt không chịu nghe theo, muốn tiếp tục công việc còn dang dở, hai bàn tay vẫn bận rộn nặng nhẹ xoa bóp trên mông tròn của cô, thở mạnh nói: “Một lát gọi thức ăn giao đến là được”.
“Không được, em muốn nấu cơm tối cho anh, buối sáng và trưa đều phải ăn ở ngoài đường rồi anh không ngán sao? Ngoan ngoan, mau đi tắm, rất nhanh sẽ có cơm ăn”. Sau đó nhảy xuống dưới, hai bàn chân an toàn tiếp sàn nhà, cũng không cho phép thương lượng nữa.
Nguyên Triệt cố gắng vài lần, thấy không thể xoay chuyển tình hình, đành phải mang theo tiểu tướng quân đang ngẩng cao đầu vào phòng tắm dập lửa.
Sau khi nhìn Nguyên Triệt quyến luyến rời đi, Ngọc Lan mới cười thành tiếng. Cuối cùng cũng trả thù được chuyện hắn làm cho cô bốc hỏa ở trên đường đi đến Adelaide rồi.
Cô vừa ca hát vừa quay trở lại việc bếp núc, lấy một cái chén con trong tủ ra, đong khoảng hai chén gạo bỏ vào một cái nồi bằng sứ có nắp đậy, vo gạo dưới vòi nước vài lần mới cho vào một lượng nước nóng vừa phải, đậy nắp cẩn thận rồi bỏ vào trong microwave, chỉnh thời gian hai mươi phút.
Trong lúc chờ đợi cơm chín, Ngọc Lan lại bật bếp ga, xào cải Đài Loan với tỏi, sau khi cải vừa chín thì cho ra dĩa, tráng sơ chảo với nước nóng rồi nấu tiếp món gà xả ớt xào củ hành, trên một bếp lò khác có món thịt heo kho gừng đang để lửa riu riu trong một nồi nhỏ.
Nguyên Triệt đi ra khỏi phòng tắm thì thấy cô gái nhỏ đang loay hoay bận rộn trong bếp. Ngọc Lan làm việc rất có ngăn nắp trật tự, cái gì nấu trước cái gì nấu sau đều phân công rất hợp lý nên trong một lúc cũng không có gì cho hắn phụ giúp.
Hơn nữa, bộ dáng cô vợ nhỏ đảm đang bận rộn đúng là trêu chọc lòng người.
Nguyên Triệt nghĩ nghĩ một chút mới quay trở vào phòng tắm, muốn làm gì đó phân tán tư tưởng, nếu không lại phải đi tắm nước lạnh một lần nữa.
Hắn lấy quần áo mà hai người đã mặc hai ngày nay, đem bỏ vào máy giặt cửa trước, sau đó lấy bột giặt có sẵn trong tủ ở phòng tắm, bỏ một muỗng bột giặt bỏ vào ngăn chuyên dụng rồi bấm nút khởi động máy. Còn có, đồ lót ren đồng bộ màu hồng nhạt cũng bị hắn giặt tay một lượt, rồi treo đỡ trong bồn tắm đứng cho ráo nước. Sau khi xong xuôi mọi việc, Nguyên Triệt đi ra ngoài phòng sinh hoạt chung, còn cẩn thận đóng cửa lại, ngăn bớt tiếng ồn ào của máy giặt bên trong nhà tắm.
“Áo thun của em chắc không cần giặt tay phải không?”
Ngọc Lan đang chú tâm nấu ăn, đột nhiên bị hỏi tới có hơi giật mình, sau đó nghĩ đến quần áo ngoài lẫn đồ lót của mình đều để cùng một chỗ, sao lại để Nguyên Triệt giặt được. Cho nên cô đỏ mặt, xua xua tay nói: “Thôi anh để quần áo ở đó chút nữa em bỏ vào máy cho.”
Nguyên Triệt thấy vẻ mặt mất tự nhiên của cô thì buồn cười, trêu chọc nói: “Không sao, anh đã mở máy rồi. Vả lại… quần áo bên ngoài lẫn nội y của em, có gì mà anh chưa thấy qua đâu, còn mắc cỡ gì nữa…”
Ngọc Lan hơi nhăn nhó, quay lại bếp xào thịt gà trong chảo một chút, mới đáp: “Chút nữa ăn tối xong, anh rửa chén.”
Giỏi thật, bây giờ bị chọc tức không những không nháo lên mà còn biết ra lệnh xử phạt!
Nguyên Triệt im lặng xem như đồng ý.
Trong lúc chờ đợi cô nấu ăn, hắn đi đến lấy remote mở ti vi chọn một kênh truyền hình, chuẩn bị đến sáu giờ rưỡi sẽ xem tin tức trong ngày. Ti vi đang chạy chương trình quảng cáo, phát ra những âm thanh nhí nhố vui vẻ. Nguyên Triệt cũng không vội ngồi xem ti vi, mà đi đến khu vực bếp nhỏ giúp Ngọc Lan dọn sẵn bàn ăn.
Không khí như vậy, rất giống một gia đình nhỏ hạnh phúc hoàn hảo, vợ chồng hòa thuận.
Ngọc Lan nghĩ xong liền cười trộm. Tuy Nguyên Triệt là người ở thời đại phong kiến xuyên đến hiện đại, nhưng cũng may tiếp thu rất tốt tính cách của người dân nơi này, biết giúp đỡ phụ nữ công việc nhà, là một người đàn ông tốt.
Thật ra, ở thế giới kia, từ khi làm vương gia đến lúc tấn phong làm thái tử rồi làm hoàng đế, hắn cũng luôn tự giác tự thân vận động. Chẳng hạn như thay quần áo, tắm rửa cũng không cần người trợ giúp, không giống như các vương tôn công tử quý tộc khác luôn có người kì cọ chà lưng mát xa, đến thay quần áo mang thắt lưng đều phải có người làm hộ. May mà hắn không như vậy, nếu không chắc cô đã đá hắn văng xa hơn mười sáu mét năm mươi, không cho thấy mặt trời luôn rồi.
“Nghĩ gì cười gian vậy?”
Ngọc Lan nhìn thấy thần thái của Nguyên Triệt thoải mái, không còn sự lo âu giữa hai đầu mày như kiếp trước. Cô không chấp nhất câu hỏi trêu đùa của hắn, lại có chút nghiêm túc hỏi: “Thái tử điện hạ à, anh bỏ cả quốc gia để đi đến đây, anh không cảm thấy chút hối hận, cô đơn hay buồn tủi nào sao?”
Nguyên Triệt đặt hai bộ dụng cụ ăn trên bàn, hơi nhíu mày nghe câu hỏi nhưng rất nhanh chân mày liền giãn ra, quay lại nhìn cô thanh âm trầm lắng nói: “Ở trên chiến trường sống chết trong gang tấc, luôn phải thấy những người thân tín từ từ ngã xuống cạnh mình, nên từ lâu hoàng quyền và vật chất đối với anh không còn quan trọng nữa. Lúc anh chiến đấu cũng chỉ mong muốn bảo vệ người dân được sống bình an mà thôi. Nhưng mà, bảo vệ nhiều người như vậy, cuối cùng lại không cách nào bảo vệ được người quan trọng nhất…
Khi em rời khỏi, anh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không thắng nổi lý trí của mình, vẫn rất lo lắng cho sự bình an dân chúng Đại Ngụy và Hiển Nhi. Đến khi Hiển Nhi được mười tám tuổi, có thể đạt được kì vọng của anh đăng lên hoàng vị, anh mới có thể buông bỏ gánh nặng, trăm phương nghìn kế muốn đi đến thế giới này để tìm em. Anh muốn đánh cuộc một lần, từ bỏ lý trí chỉ nghe theo tiếng gọi con tim…
Ở đây một thời gian, anh mới thấy cuộc sống của mình ở Đại Ngụy tuy là đứng trên vạn người nhưng lại không được tự do thoải mái như bây giờ. Tuy hiện tại chỉ là một trung sĩ không quân, nhưng mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ không lo lắng. Anh nghĩ, nếu thời gian quay lại một lần nữa, anh cũng sẽ chọn cách bỏ giang sơn, đi tìm mỹ nhân và cuộc sống đơn giản tốt đẹp như hiện giờ…”
Ngọc Lan bỏ luôn chảo thịt gà đang xào, nhìn hắn vừa sắp xếp bàn ăn vừa giải bài tâm sự, thổn thức nói: “Chú à… chỉ hỏi đại một câu mà chú nói chuyện dài dòng văn vẻ như vậy, làm người ta muốn khóc luôn rồi.”
Ngọc Lan nói xong thì chạy về hướng Nguyên Triệt đang đứng, nhào vào trong lòng của hắn làm nũng. Nước mắt hơi đọng lại nơi khóe mắt cũng theo động tác cạ qua cạ lại mà dính hết lên áo thun của Nguyên Triệt. Hắn cũng cười cúi người ôm cô, hôn nhẹ lên má và mi mắt vài cái mới nhắc nhở: “Cẩn thận, thức ăn sắp khét.”
Ngọc Lan…………. chuyện quan trọng như vậy, sao bây giờ mới nói?
Cũng may, thức ăn chỉ bị cháy sém một chút, ăn vẫn rất ngon. Sau khi ăn tối xong, còn chưa đến sáu giờ. Cho nên Nguyên Triệt tranh thủ rửa chén trước khi chương trình tin tức buổi tối bắt đầu, còn Ngọc Lan lau dọn xong bàn ăn, tiếp đến muốn lấy quần áo đi tắm rửa.
Lúc cô đi vào bồn tắm đứng, thấy nội y của mình treo lủng lẳng trong đó, còn rất ẩm ướt thì có chút hoảng hồn. Nguyên Triệt….. vậy mà hắn lại giúp cô giặt đồ lót bằng tay. Chuyện này, cho dù hai người đã kết hôn đi chăng nữa… cũng có chút ngượng ngùng. Đằng này hai người vẫn còn trong giai đoạn cặp bồ thôi đó.
Ngọc Lan……………..
Hôm nay là ngày Ngọc Lan phải gội đầu, thường thì cách ngày cô sẽ gội một lần. Trước khi gội đã quên kiểm tra trong căn hộ có máy sấy tóc hay không, bởi vì tóc cô vừa dài lại rất dày lại không được sấy nên ướt sũng.
Khổ thật, không có máy sấy, đành phải lấy khăn lông lau khô, đợi cho tóc thật khô ráo mới có thể ngủ được.
Cô tắm xong đi ra, thấy Nguyên Triệt đã nhàn nhã ngồi trên sô pha uống trà, trên bàn trà còn có một cái tách khác, vẫn có khói lượn lờ bốc lên trên bề mặt tách sứ.
Nguyên Triệt thấy mái tóc dài còn ẩm ướt của cô, lại thấy cô gái nhỏ mặc váy ngủ cotton đáng yêu thì nhìn không chớp mắt. Cô mang dép lê trong nhà, vừa đi vừa lau tóc trong khăn lông, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Triệt, ngay lập tức hương sữa tắm hoa oải hương xen lẫn hương bạc hà mát lạnh của dầu gội không ngừng lai vãng trong không khí.
Trong ti vi đang phát tin tức thể thao, nội dung về môn nhảy dù.
Cô lau khô tóc bằng khăn cũng là lần đầu tiên hắn thấy cô như vậy, nên giải thích: “Em quên không mang theo máy sấy tóc, trong nhà này cũng không có.”
Nguyên Triệt thấy lúc cô lau tóc phải nghiêng đầu qua một bên rất lâu, có vẻ mỏi cổ, hắn không nói không rằng đặt tách trà xuống bàn, đoạt lấy khăn lông trên tay cô muốn giúp một tay. Ngọc Lan cũng vui vẻ phối hợp xoay người đưa lưng về phía Nguyên Triệt. Hai bàn tay hắn sử dụng sức lực vừa phải, lấy khăn lông nhẹ nhàng giúp cô lau khô đuôi tóc, có khi lại lau lau nhè nhẹ trên đỉnh đầu, rồi lại trở xuống mái tóc dài vừa lau vừa nói chuyện về đề tài nhảy dù trong ti vi.
Hai người nói một hồi, Nguyên Triệt mới dò hỏi: “Hình như em cũng thích trò chơi cảm giác mạnh phải không? Có muốn thử chơi nhảy dù hay không?”
Ngọc Lan vừa nghe thì trợn mắt, quay phắc về phía sau nhìn Nguyên Triệt, quên luôn việc hắn đang cầm trong tay đuôi tóc của mình. Chân tóc bị giựt mạnh bất ngờ khiến cô ôm đầu la lên một tiếng, đau đến muốn chảy cả nước mắt. Nguyên Triệt lúng túng quăng khăn lên ghế sô pha, liên tục hỏi cô có sao hay không, còn không ngừng xin lỗi.
Ngọc Lan nhìn hắn như vậy thì cảm thấy buồn cười, cơn đau cũng sớm bay biến. Lỗi của cô, tại sao hắn phải xin lỗi đây?
Ngọc Lan cầm cánh tay Nguyên Triệt lắc lắc mấy cái, nói không sao, đã không đau nữa. Sau đó không chắc chắn hỏi lại: “Anh hỏi em muốn nhảy dù không hả?”
Nguyên Triệt sử dụng mấy ngón tay xoa xoa vào da đầu sau ót của cô, gật đầu nói: “Phải, nhảy dù. Ở Adelaide có vài chỗ, có thể nhảy xuống từ máy bay rồi đáp gần bãi biển hoặc trong đất liền, tùy em lựa chọn.”
Nguyên Triệt thấy cô rất hưng phấn nhưng không biết sao lời nói ra lại thành: “Chơi nhảy dù chắc rất đáng sợ, vả lại giá cả sẽ không rẻ đâu.”
Lúc trước cô và Ngôn Ngôn từng nghe Nathan kể về chuyện đi khinh khí cầu ở Canberra, một người phải trả khoảng 400 đồng cho chuyến trong vòng một giờ đồng hồ, còn chi phí cho môn nhảy dù này chắc chắc phải tương đương như vậy.
Nguyên Triệt biết thế nào cô cũng lo lắng về chuyện tiền nong, không khỏi bất đắc dĩ búng nhẹ ngón tay vào trán cô, giả bộ không vui nói: “Em xem thường anh không có khả năng chi trả cho bạn gái mình à?”
“Anh biết em không có ý đó mà..… Như vậy, nếu đi thì anh nhảy với em à?”
“Không được, em phải đi chung với huấn luyện viên. Họ không cho phép hai chúng ta cùng nhau nhảy đâu. Vả lại, anh đã chơi qua nhiều lần rồi, lần này chỉ muốn em đi cho biết. Cảm giác khi rơi tự do từ trên máy bay xuống….. phấn khích gấp nhiều lần so với chơi các trò chơi cảm giác mạnh khác đấy. Hay thứ bảy tuần này đi luôn nhé?”
Nhảy dù sao? Cô mới có hai mươi tuổi đã có thể chơi được trò chơi cảm giác mạnh và chuyên nghiệp đến như vậy, nếu nói không muốn đi chắc cũng là lừa người dối mình thôi.
“Được, vậy cám ơn anh trước.” Ngọc Lan nói xong thì chồm người đến hôn lên má Nguyên Triệt, tạo ra tiếng động thật kêu.
Nguyên Triệt tiếp tục giúp cô lau tóc. Sau khi đã làm xong, còn tốt bụng đề nghị: “Có cần anh đi siêu thị mua máy sấy tóc xài đỡ hay không? Woolworths ở gần đây thôi.”
Ngọc Lan thấy hắn ra sức chiều chuộng cô như vậy, bất chợt nghĩ đến chuyện hắn còn tốt đến nỗi giặt luôn nội y cho cô, có chút xấu hổ, giận cá chém thớt nói: “Anh đến đây vẫn còn mỏ vàng sao, xài tiết kiệm chút đi điện hạ.”
“Mỏ vàng thì không có, nhưng cái khác…. đủ cho em xài mấy chục năm cũng không cạn.”
Dứt lời liền đè cô xuống ghế sô pha, bỏ ngoài tai những kháng nghị, bắt đầu lấy lại những gì đã mất hồi chiều này.