Ngọc Lan thấy Lâm Hạo Nhân rời khỏi phòng karaoke, mới thu hồi lại sự kinh ngạc, quay qua hỏi Hoài Phong: “Từ khi nào anh Nhân lại hút thuốc vậy?”
Lâm Hoài Phong đáp: “Sau khi đặt chân đến Úc…”, sau đó cũng không giải thích nguyên nhân.
Thật ra, khi đến nơi này học tập, Lâm Hạo Nhân dễ dàng kết bạn với dân bản xứ hơn Hoài Phong, vì anh đã từng sinh ra và lớn lên ở Mỹ. Còn Hoài Phong vẫn còn mang phong cách Việt Nam, tiếng anh cũng không tốt mấy. Thanh niên choai choai ở Úc ít có người nào có kiên nhẫn nghe người khác nói tiếng anh bập bẹ câu được câu không.
Lâm Hạo Nhân vừa vào học đã quen rất nhiều bạn là dân bản xứ, bọn họ bao gồm cả nam lẫn nữ, ai cũng tự do hút thuốc, miễn là trên 18 tuổi thì sẽ không ai được quản thúc họ nữa. Cho nên với họ hút thuốc uống rượu là chuyện thường tình.
Ở Úc số lượng phụ nữ hút thuốc sợ rằng còn nhiều hơn nam giới.
Nhưng ngày đầu tiên đi chơi cũng không thấy anh ta hút thuốc…
Thật ra… Chuyện này đâu liên quan gì đến cô, cần gì phải quan tâm đây?
Ngọc Lan nghĩ thông suốt rồi, bèn giành lấy một cái micro mà Hoài Phong đang cầm, cùng nhau hát song ca với Tuyết Trân. Không có nhạc trẻ mới, thì hát nhạc bolero vậy… Bây giờ hát Bolero mới là thời thượng đấy.
Hát một hơi hết năm bài, khi hai cô bị Lâm Hoài Phong giựt luôn cả hai cái micro, bắt đầu làm liveshow Đan Trường một lần nữa, thì hai người kia mới trở lại phòng bao. Hạo Nhân vừa vào thì ngồi bên cạnh Hoài Phong, phong thái tự nhiên lấy bia uống, nghe em họ tiếp tục hát nhạc Đan Trường thì lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ dè biểu lộ rõ ràng ràng.
Nguyên Triệt cũng ngồi xuống giữa ghế salon hình chữ U, gương mặt không vui không buồn. Ngọc Lan đứng dậy từ chỗ Tuyết Trân ngồi, đi đến ngồi bên cạnh hắn, một bàn tay của cô đặt lên bên trong cánh tay của hắn, sau đó đan mấy ngón tay nho nhỏ của mình vào bàn tay to. Nguyên Triệt hơi nâng mày nhìn cô, sau đó cũng thuận theo hơi dùng sức nắm lại bàn tay nhỏ của vị hôn thê.
Lâm Hạo Nhân hơi liếc mắt nhìn về phía trung tâm của ghế salon, Ngọc Lan đang thì thầm cái gì vào tai Nguyên Triệt. Hắn nghe cô nói xong, phì cười một chút, sau đó lắc đầu.
Không biết cô đã nói chuyện gì hoặc hỏi hắn cái gì?
Nhưng dù có nói gì đi chăng nữa, chuyện cần nói anh đã nói xong, bây giờ đã không còn gì luyến tiếc nữa.
Ngọc Lan…….. Chúc em được hạnh phúc!
********
Mấy ngày sau đó, Ngọc Lan thật sự chìm đắm trong nhu tình và sự cưng chiều quá đà của Nguyên Triệt, đến nổi cô cảm thấy nếu tiếp tục như vậy chắc chắn cô sẽ không còn sức đề kháng với khó khăn của cuộc sống sau này nữa.
Trên đường cô và Tuyết Trân đi mua sắm ở Harbor Town, cô đã nói cho Tuyết Trân nghe chuyện này. Tuyết Trân bĩu môi nói: “Tôi còn cầu có người lo cho tôi như vậy đó, lúc đó tôi không cần làm gì hết, chỉ cần đi mua sắm và chuyên tâm làm bà nội trợ là được rồi.”
Nhưng ở trên đời chín người mười ý, trong 10 cô gái chỉ có 9 cô thích làm người nội trợ, ở nhà chăm lo con cái, được chồng nuôi đã được hạnh phúc thỏa mãn. Còn 1 người kia chắc chắn thích làm một người phụ nữ độc lập, tự thân vận động.
Tuy nhiên, việc làm nội trợ hay làm nữ cường nhân đều là do ý thích và là nguyện vọng của mỗi cá nhân, không có ai đáng chê trách cả. Bởi vì mỗi người đều có lợi thế riêng của người đó. Ví dụ như bà nội trợ có thể giành ra rất nhiều thời gian dạy dỗ con cái, chăm sóc nhà cửa, lo lắng cho chồng… gia đình đó tuy có thể không mấy dư dả nhưng chắc chắn sẽ là một gia đình đầy tình yêu thương và hạnh phúc.
Còn gia đình có mẹ là nữ cường nhân, tuy rằng không thiếu tiền bạc, nhưng người mẹ đó lại không thể dành nhiều thời gian cho gia đình, hạnh phúc của gia đình của họ lại mong manh dễ vỡ hơn gia đình có bàn tay chăm sóc của người nội trợ.
Nói chung, mọi vấn đề đều có mặt phải và mặt trái, có ưu điểm thì cũng có khuyết điểm.
Tuyết Trân nhìn Ngọc Lan đang ủ rũ, thì nhớ ra gì đó, hỏi: “Bà vẫn muốn làm chuyện đó sau khi tốt nghiệp đại học à? Vụ đi làm trên tàu du lịch đó?”
Đúng vậy!
Lúc trước, Ngọc Lan rất có ấn tượng với phim Titanic. Bởi vì mẹ của cô rất thích bộ phim này, hay nói đúng hơn là rất ngưỡng mộ tình yêu chớp nhoáng nhưng nhớ mãi không quên của hai nhân vật chính trong phim. Sau khi gia đình mua được đầu đĩa VCD thì mẹ cô mua đĩa phim này để xem, hầu như một năm xem ít nhất là mười lần. Ban đầu cô còn nhỏ xem không hiểu nhưng vẫn bắt chước ngồi coi chung. Cho đến lúc cô có thể hiểu được nội dung đã là cả chục năm sau rồi.
Sau đó không hiểu vì sao cô luôn luôn có một mong ước, chính là sau này sẽ được làm việc trên một chiếc tàu thật lớn và hoành tráng như vậy, lênh đênh trên đại dương đi đến khắp nơi trên thế giới. Lúc đó, nhà cô không giàu có, cho nên chỉ nghĩ đơn giản không những làm việc trên tàu có lương còn được đi du lịch thế giới miễn phí.
Ý nghĩ đó giống như mọc rễ, ăn sâu vào trong tìm thức của cô, không thể nào tách rời với cuộc đời của cô được.
Ngọc Lan nghe Tuyết Trân hỏi thì gật gật đầu, sau đó thở dài nói: “Tôi vẫn muốn làm việc và đi đây đó bằng tàu du lịch ít nhất là ba năm…. Nhưng bây giờ, không biết làm sao mở miệng nói cho anh ấy biết.”
Tuyết Trân thấy gương mặt bạn buồn buồn, cũng rầu rĩ nói: “Đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Bà biết không, nếu tôi gặp phải anh chàng nào như anh Michael thì mừng muốn chết rồi…” Cô nói đến đó ngưng lại rồi chuyển đổi giọng điệu, thêm vào một câu: “Phải chi ông Phong bằng phân nửa của anh Michael, làm việc trực tiếp lẹ làng như vậy thì tốt quá rồi.”
Lời vừa nói xong, hai cô gái trẻ cùng nhau ăn ý thở dài một cái, cũng không biết là do tâm trạng không tốt, hay là vì xách nhiều đồ sale quá nặng nên mỏi tay đây?
*********
Ngôn Ngôn và Ngọc Lan vẫn thường xuyên nói chuyện với nhau bằng ứng dụng chat của FB. Ngọc Lan hay quan tâm hỏi về tình hình sức khỏe và triệu chứng ốm nghén của Ngôn Ngôn, còn Ngôn Ngôn lại muốn nghe cô kể lại chuyện tình ở Adelaide.
Sau khi nói dong dài một hồi, Ngôn Ngôn mới thông báo cho Ngọc Lan biết việc mình có thể đăng ký thường trú ở Úc nếu cô có bằng đại học, đương nhiên cô cũng không dấu giếm việc Thomas nói sẽ giúp cô làm giấy tờ sau khi tốt nghiệp.
Ngôn Ngôn cảm thấy nói chuyện bằng ứng dụng chat quá chậm, nên cô dứt khoát gọi điện thoại cho Ngọc Lan. Từ khi cô có thai đến giờ, tính tình cũng trở nên nôn nóng hơn rồi.
“Sự việc là như vậy đó, nếu anh ta giúp tớ tìm được công việc toàn thời gian thì tớ có thể ở lại Úc sống chung với con tớ.” Ngôn Ngôn không nén được vui mừng nói.
Ngọc Lan cũng rất vui mừng với bạn thân, giọng nói bởi vì vui vẻ mà cao hơn mấy lần: “Tốt quá rồi, Ngôn Ngôn, chúc mừng cậu nha. Lúc tớ nghe anh ấy nói cậu phải về Việt Nam, bỏ lại em bé ở nơi này, tớ cũng rất lo cho hai mẹ con cậu đó.”
Anh ấy ở trong miệng của Ngọc Lan, dĩ nhiên là chỉ Nguyên Triệt. Ngọc Lan không hiểu tại sao khi nói chuyện với người khác, cô không thể gọi ra tên của Nguyên Triệt, hoặc nói cô không muốn gọi anh Triệt hay anh Michael như vậy. Bởi vì trong suy nghĩ của cô, Nguyên Triệt chính là Nguyên Triệt, không thể thêm bớt hay thay thế bằng bất cứ từ ngữ nào khác.
Ngôn Ngôn cũng hiểu được, tiếp tục bộc lộ tâm trạng của mình: “Tớ mừng đến không ngủ được luôn, không ngờ thầy…. thật ra Thomas cũng không đến nỗi nào, không giống như vẻ ngoài phong hoa tuyết nguyệt của thầy ấy.”
Ngọc Lan nghe xong liền cười hi hi nói: “Ai chà, chưa gì đã bênh chằm chặp như vậy.”
“Có sao tớ nói vậy thôi… Cậu cũng biết thầy ấy đã có vị hôn thê rồi, tớ cũng không thèm tranh giành với cô ta nữa đâu. Nếu thầy ấy đã thích Emma như vậy, thì tớ thành toàn cho hai người đó thôi. Tớ đã có cục vàng của mình rồi, không cần thầy ấy nữa…”
Sao cậu không nghĩ như vậy trước khi có cục vàng đi?
Trên đầu Ngọc Lan giống như có đàn quạ bay qua, tiếp đó thở dài sườn sượt làm cho Ngôn Ngôn nghĩ là cô đang thương cảm cho cô ấy. Cho nên Ngôn Ngôn liên tục nói mình không sao không cần lo lắng. Ngọc Lan không nói cho Ngôn Ngôn biết ý nghĩ thật sự của mình. Hai người cũng một tuổi, nhưng suy nghĩ khác nhau, nếu cô nói ra không những làm cho bạn không vui mà còn có chút giống như dạy đời người khác. Cô sẽ không làm chuyện như vậy.
Vả lại, Thomas đúng như lời Nguyên Triệt nói, Thomas sẽ chịu trách nhiệm với Ngôn Ngôn và em bé. Chỉ riêng việc anh ta đồng ý giúp Ngôn Ngôn tìm việc làm để được ở lại Úc, cũng đã là cách giải quyết tốt nhất hiện nay rồi.
Sau đó Ngôn Ngôn lại hỏi Ngọc Lan: “Còn cậu thì sao, anh hai đã cầu hôn cậu rồi, chắc tiếp đến sẽ làm giấy tờ bảo lãnh cậu ở lại chứ hả?”
Nhắc đến mới nhớ, Ngọc Lan chưa từng nghĩ về vấn đề này, nay nghe Ngôn Ngôn hỏi đến có chút bất ngờ, thành thật nói: “Tớ cũng không biết nữa, nếu có làm thì anh ấy sẽ nói cho tớ biết cần chuẩn bị thứ gì rồi.”
Bởi vì cầm điện thoại một lúc lâu hơi mỏi tay, nên cô mở loa lớn đặt lên bàn trà, sau đó lười biếng buông người nằm trên sô pha màu trắng, nghe Ngôn Ngôn nói: “Tớ thấy dù có chuyện gì thì chồng tương lai của cậu cũng sẽ sắp xếp đâu ra đó, cậu không cần phải lo gì cả.”
Ngọc Lan…………..nhưng tớ có chuyện rất lo lắng đấy!
Cô bật người ngồi nhổm dậy, muốn nói cho Ngôn Ngôn biết ước mơ của cô, nhưng lại nghĩ đến hiện giờ Ngôn Ngôn đang trong giai đoạn đặc biệt không nên để cô ấy quá lo lắng, nên thôi không nói nữa. Chỉ ậm ừ cho qua.
Lúc Nguyên Triệt đi làm về, thấy vị hôn thê đang nằm trên sô pha, nói chuyện phiếm cùng Ngôn Ngôn qua điện thoại. Giọng của Ngôn Ngôn rất dễ nhận ra, tông nữ cao như chim hót lảnh lót, hơn nữa cũng có chút nũng nịu của tiểu thư con nhà giàu. Còn giọng nói của Ngọc Lan lại tình cảm ngọt ngào, cho nên người đối diện với cô sẽ có cảm giác thân thiết, luôn muốn được tâm sự với cô.
Nhưng vẻ ngoài đáng yêu và giọng nói ngọt ngào như vậy, bên trong tâm hồn lại là người cứng rắn mạnh mẽ, còn có sức chịu đựng rất lớn, cũng như câu nói “ngoài mềm trong cứng”.
Ngôn Ngôn thì hoàn toàn ngược lại, chính là “ngoài cứng trong mềm”, nếu nói năng nhỏ nhẹ thì cái gì cô cũng nghe theo, còn cương với cô thì cô cũng sẽ xù gai nhím để chống cự.
Hôm nay là thứ năm, còn một ngày nữa là hai người phải lên đường trở lại Canberra. Nguyên Triệt mặc quân phục vừa bước vào nhà, Ngọc Lan vừa thấy hắn về đến thì gọi một tiếng, lười biếng đứng dậy từ trên sô pha, đi về phía cửa đón tiếp.
Hai người không tiếng động hôn nhẹ một cái để chào hỏi.
Ngôn Ngôn nghe thấy Ngọc Lan nói chuyên với Nguyên Triệt thì nhanh chóng nói tạm biệt rồi cúp máy. Nguyên Triệt đi đến tủ lạnh nhỏ lấy nước đóng chai ướp lạnh ra, Ngọc Lan giúp hắn lấy một cái ly đưa đến, hắn đón lấy rồi hỏi: “Ngôn Ngôn rất sợ anh nhỉ? Vừa nghe anh về liền gác máy?”
“Ai cũng sợ anh cả, tại anh không biết thôi…” Ngọc Lan cười hì hì đáp.
“Anh thấy anh rất hòa đồng thân thiện với mọi người mà. À, em bé của cô ấy đã biết là trai hay gái chưa?” Nguyên Triệt chợt nhớ đến đứa cháu chưa biết mặt nên khai thác đề tài để hỏi.
“Còn chưa rõ, Ngôn Ngôn nói là đợi đến tuần thứ hai mươi siêu âm lần nữa mới biết.”
“Ừ… Bạn thân của em cũng đã có baby rồi, còn em thì khi nào đây?” Vừa nói hắn vừa sờ sờ cái bụng xẹp lép của Ngọc Lan, bàn tay có khuynh hướng không đàng hoàng từ từ di chuyển lên phía trên.
Ngọc Lan bắt được cánh tay của hắn, nhảy dựng lên nói: “Chắc chắn không phải bây giờ.”
Nguyên Triệt cầm ly nước lạnh trong tay, một hơi uống hết, rồi rũ mắt nhìn cô, mở miệng nói: “Anh có thể đợi nhưng cũng không thể đợi quá lâu, anh đã gần 30 tuổi rồi. Sinh con sớm nuôi dạy sẽ dễ dàng hơn và cũng đỡ phải mệt mỏi về sau.”
Hắn nói xong thì xoa xoa đầu cô, sau đó đi đến ghế sô pha ngồi xuống, bắt đầu mở dây giày bốt màu đen. Ngọc Lan cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, thử dò xét hỏi: “Sau khi kết hôn, anh thích em làm nội trợ hay đi làm việc?”
Nguyên Triệt không cần suy nghĩ đã đáp: “Một mình anh đi làm đã đủ nuôi gia đình rồi, em không cần phải cực nhọc. Nếu em thích làm thêm gì đó để giết thời gian cũng được, nhưng chỉ nên làm việc bán thời gian thôi, được không?”. Sau đó còn nói thêm vào: “Em có thể đi làm ở công ty W2.”
Sau đó Nguyên Triệt tiếp tục cởi nút áo của đồng phục lính không quân, nhìn cô ỉu xìu ngồi ngả lưng hẳn về phía sau của ghế nệm, thì lên tiếng nói: “Em muốn làm gì khác sao?”
Ngọc Lan nhìn hắn, mím môi lắc đầu.
Nguyên Triệt hơi nhíu mày đứng dậy từ ghế sô pha, nhưng cũng không tiếp tục gặng hỏi, chỉ lên tiếng nói rằng hắn vào phòng tắm. Ngọc Lan thở dài một cái, cũng đứng lên lấy giày bốt mang ra để gần cửa giúp hắn.
Tối nay Ngọc Lan hẹn đám bạn trung học đến căn hộ ở Mawson Lakes để ăn lẩu. Ba người đều đến rất sớm, lúc Nguyên Triệt tắm xong chưa bao lâu đã nghe thấy có điện thoại nội bộ trong nhà vang lên. Hắn đi đến bắt máy nghe thì quầy tiếp tân thông báo, có bạn của hắn đến chơi. Nguyên Triệt đáp lại nhân viên tiếp tân, để họ hướng dẫn nhóm bạn của Ngọc Lan đi lên căn hộ của bọn họ.
Thức ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, cho nên bọn họ vừa lên đến nơi, đã có thể bắt đầu ăn lẩu. Tất nhiên nồi lẩu điện và mấy đôi đũa do Tuyết Trân mang đến. Tại căn hộ cũng chỉ có dao nĩa và muỗng, không có đũa như nhà của người Châu Á.
Tuyết Trân vừa vào nhà đã lôi kéo Ngọc Lan đi dạo một vòng để tham quan căn hộ, sau đó nức nở khen nơi này thật đẹp và tiện nghi, giống như nơi này là tổ ấm uyên ương của Nguyên Triệt và Ngọc Lan vậy.
Mấy người đàn ông thì đi ra ban công, người hút thuốc, người nói chuyện, không khí cũng rất rôm rả.
Nước dùng đã nấu sẵn, sang qua nồi lẩu điện rồi mở công tắc để nó sôi lên, sau đó bỏ thêm thức ăn vào đã có thể nhập tiệc. Mọi người ở đây nếu không tính Nguyên Triệt, thì đã quá quen thuộc với nhau, nên không có ai làm bộ khách sáo. Mọi người ăn uống rất nhiệt tình, đến khi kết thúc cũng không dư nhiều thức ăn lắm.
Hai anh em nhà họ Lâm cũng không đi đến bằng tay không, hai người đem hẳn một thùng bia ướp lạnh đến. Bị bọn họ mời uống, Nguyên Triệt cũng không tiện từ chối, cũng uống hai chai, sau đó nói ngày mai còn làm việc nên từ chối số bia còn lại. Hạo Nhân liên tục uống bia, anh cũng không cần phải lái xe, việc đó đã có Hoài Phong lo rồi.
Lâm Hạo Nhân uống liên tục hơn khoảng chục chai, bắt đầu lè nhè nói nhảm đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Sau đó còn luôn miệng bảo Nguyên Triệt phải chăm sóc thật tốt cho ‘em gái’ của anh.
Nguyên Triệt luôn gật đầu đáp ứng, cũng không tỏ ra khó chịu vì bị làm phiền.
Lâm Hạo Nhân lại bắt Hoài Phong hát nhạc Trịnh Công Sơn, rồi lại hát đến nhạc của Ngô Thụy Miên. Sau đó còn bảo Ngọc Lan hát vài bài yêu thích, dĩ nhiên cô không rảnh để phục vụ mấy ông nhậu. Cô bận cùng Tuyết Trân rửa chén và dọn dẹp.
Lâm Hoài Phong thấy Hạo Nhân đã say thành như vậy, ở lại lâu cũng không tiện nên xin phép ra về. Tuyết Trân đi nhờ xe với bọn họ nên cũng phải về sớm. Cứ như vậy, lần gặp cuối cùng với đám bạn trung học tại Adelaide kết thúc chớp nhoáng vì con ma men Lâm Hạo Nhân.
Hai người đi đến tận nơi đỗ xe của Hoài Phong để tiễn bọn họ ra về, lúc học rời khỏi còn chưa đến tám giờ tối, trời cũng chỉ bắt đầu chạng vạng.
Ngọc Lan nhìn đám bạn rời đi, không khỏi tiếc nuối nói: “Còn sớm như vậy đã phải tan tiệc, thật là….”
Nguyên Triệt hơi câu khóe môi, đề nghị: “Đúng là còn rất sớm, em có muốn đi dạo một chút không. Đi bãi biển chẳng hạn?”
Đi dạo…. mà cũng phải ra đến biển mới chịu á?
Dĩ nhiên Ngọc Lan đồng ý, vì cô có tài xế riêng, đâu cần phải lái xe cực khổ.