Ngụy Tình: Phu Nhân Của Đại Ma Vương

Chương 1: Đừng làm kẻ vô dụng



“Tiện nhân. Tiện nhân. Mày đúng là súc sinh.”

Tiếng mắng chửi cứ tuôn ra trên cái miệng xinh đẹp của người đàn bà.

Bà ta tay cầm roi da, trên người mặc một chiếc đầm ôm sát cơ thể màu đỏ. Dáng người bà ta và bộ váy đó dường như không phải sinh ra là để cho nhau.

“Mày câm luôn à con tiện nhân kia! Mày nên biết là tao đã nuôi mày, là tao nhặt mày về từ tay thần chết. Nếu không có tao mày chắc đã chết lâu rồi!”

Vừa nói bà ta vừa quất roi da lên người cô gái nằm bất tỉnh dưới sàn nhà.

Dù cho cô có im lặng như chẳng còn hơi sức nào kháng cự, bà ta một chút cũng không nương tay.

Mái tóc cô rũ rượi, cả người chẳng khác nào một cái xác, chiếc váy trắng bám đầy bụi bẩn và máu.

Không phản kháng, không la hét chính là điều cô có thể làm bây giờ. Đau đớn thể xác thì có là gì, dường như điều này đã trở thành cơm bửa với cô.

Âu Nhược khẽ động đậy chút hơi tàn, thốt ra mấy tiếng khó khăn: “Mẹ!…Xin… lỗi!”

Trong tâm niệm của Âu Nhược có hai loại người, một là người như mẹ và hai là người không giống mẹ. Nhưng người như thế nào mới không giống mẹ?

Dường như ai cũng giống mẹ, xấu xa, tham lam và độc ác. Họ cũng cần nhiều về vật chất và tinh thần, vật chất càng nhiều càng thỏa mãn giá trị tinh thần cao cấp của họ.

Trong đời cô đã gặp, thứ nhất là người bỏ rơi cô. Âu Nhược còn không biết họ ra sao, trông thế nào, cô chỉ thể cảm nhận ra đôi tay họ lạnh ngắt trong khi cô thì cứ mãi khóc, mãi khóc. Thứ hai, người chịu chấp nhận cô, chính là mẹ, người đàn bà bị chồng ruồng bỏ rồi bản chất cũng mất đi này.

Nhưng thật đớn đau vì người mẹ này cũng sắp bán cô đi mất, lý do rất đơn giản cô có giá trị thể xác cao. Lại là một cô gái mười tám năm không vương vấn bụi trần.

Mặc dù Âu Nhược sống với mẹ ngày ngày bị đánh đập nhưng còn tốt hơn việc bị đem phục vụ tinh thần cho đám đàn ông. Âu Nhược có nên vui vì cuộc sống của mình chưa trở nên bế tắc.

Vào một ngày mưa tầm tã, khi Âu Nhược vừa buông đôi bàn tay lạnh lẽo của ai đó thì trước mắt cô, bóng dáng người phụ nữ xuất hiện.

Bà ấy xinh đẹp, trang điểm nhạt, bà hướng chiếc ô về phía Âu Nhược che mưa cho cô.

Trong đôi mắt đó, cô nhận ra một tình yêu thương vô bờ nhưng sau này thì không phải.

Vào năm Âu Nhược mười lăm tuổi, cô đã rơi vài trầm cảm nghiêm trọng. Bố cô – chồng của người phụ nữ nhận nuôi Âu Nhược. Ông ta tướng tá đạo mạo nhưng ông ta là cầm thú.

Trong tâm trí Âu Nhược, ông ta là ác quỷ, là kẻ điên, ông ta hai mắt đỏ ngầu lên, thứ ánh mắt dâm dục đó và bàn tay thú dữ đó đã xé toạc áo váy Âu Nhược, ông ta hôn lên da thịt cô, đau đớn, bẩn thỉu, kinh tởm.

Và… Người phụ nữ ấy đã giết chết ông ta, Âu Nhược nhìn thấy máu trên đầu ông ta tuôn ra chảy ướt cả sàn nhà.

Ông ta trừng lớn hai mắt, bất ngờ vì bị đánh từ phía sau. Kinh khủng, đó là ác mộng, là vết đen trong ký ức thời tuổi thơ của Âu Nhược.

Khi cơ thể chồng chất vết thương mới cũ, Âu Nhược nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Cô bây giờ chẳng khác nào một cái xác vô hồn, dù có đau đớn thế nào cũng không đau đớn bằng nổi đau tâm hồn chồng chéo vết cắt.

***

Khi ánh đèn vàng bao trùm lên cơ thể nhỏ nhắn của Âu Nhược, cô nghe thấy âm thanh hỗn loạn.

“Giá khởi điểm một tỷ đô la.”

Một ty đô không phải là con số nhỏ, âm thanh của người đàn ông vừa dứt thì tiếng ồn ào nổi lên.

Dường như họ đang bàn tán nhau thứ gì đó, nói đúng hơn họ là đang ra giá cho cái gì đó.

Một phiên chợ?

Âu Nhược khẽ mở đôi mắt, nhưng đèn trần soi thẳng vào mắt cô khiến Âu Nhược lại nhắm chặt.

“Ai lại mua ‘thứ này’?”

“Vậy chúng ta chờ ‘thứ khác’ đi!”

” ‘Thứ này’ nhìn vào còn không dám tin là còn sống!”

Âu Nhược nghe được mấy âm thanh nặng nề, cô chóng tay ngồi dậy. Cơ thể đau đớn bởi những vết thương đang chảy máu.

Dưới mái tóc dài rũ rượi, đôi mắt vô hồn của cô ẩn hiện.

“Mười tỷ đô!” một giọng nói vang lên.

Rồi lại một giọng nói khác: “Hai mươi tỷ.”

“Năm mươi tỷ.”

“Năm mươi hai tỷ.”

“Năm mươi hai tỷ! Có vị nào ra giá cao hơn không?” giọng đàn ông văng vẳng bên tai Âu Ngược.

“Năm mươi hai tỷ lần thứ nhất!”

Âu Nhược rất lâu mới thích ứng được với ánh đèn, cô đưa mắt lướt qua một vòng đám người phía dưới.

Bọn họ đủ loại cảm xúc nhìn cô, thương hại có, khinh thường có, vô tâm có. Nhưng họ lại đang ra giá…ra giá để mua cô.

Trong khóe mắt Âu Nhược, thứ gì đó vô tình rơi xuống, một dòng thủy tinh trong suốt lăn trên gò má cô.

“Năm mươi hai tỷ lần thứ hai!”

“Năm mươi hai tỷ… “

“Một trăm tỷ.”

Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời người đàn ông đang rao bán Âu Nhược.

Đột nhiên cả hội trường lớn như im lặng khó hiểu chỉ trong một giây, tiếng ồn ào lại vang lên, bây giờ còn náo nhiệt hơn trước.

Cánh tay Âu Nhược trượt một đường thẳng, rồi cả người nằm vật ra giữa sân khấu lớn.

Ai đó!…làm ơn… Cứu mạng…!!!!

“Anh ta? Anh ta không phải…!”

“Xuỵt! Nếu muốn sống thì im lặng.”

“Là anh ta!!”

“Sao anh ta lại ra giá cao thế?”

“…”

“…”

Âu Nhược thấy rổi, đôi bàn tay lạnh lẽo đó. Nhưng nó không rời bỏ cô, làm ơn hãy ôm lấy cô, Âu Nhược lạnh quá… Cơ thể cô đau quá!

Khí lạnh bủa vay toàn thân Âu Nhược, rồi một mùi hương dịu nhẹ ôm lấy thân thể mềm mại của cô như sợi lông vũ rơi xuống từ bầu trời u tối, khẽ chạm mặt nước dịu dàng, không có âm thanh nào, không có dao động cuồng nhiệt. Chỉ thật khẽ, rồi tan đi.

Âu Nhược khẽ năng nhẹ mi mắt, cố nhìn bóng dáng mờ ảo trước mắt…

“Các vị! Cô gái này kể từ hôm nay là người của Bắc Gia! Ai có ý kiến có thể tìm đến Bắc Gia!” Giọng nói đó lại vang lên.

Âu Nhược nhìn thấy đôi mắt người đó, sắc sảo, đối với một người đàn ông thì đôi mắt đó quả là một đóa hoa đầy độc dược, thế nhưng phụ nữ lại sẵn sàng lao đến hái, mặc cho… lớp lớp người gục ngã trước khi chạm đến. Nét khó tả đó, sự lạnh giá không phân định được nội tâm của người đàn ông làm Âu Nhược run sợ.

Phải! Cô bây giờ thật sự rất sợ!

Cảm giác sợ hãi này giống như cái lúc giá lạnh bủa vay Âu Nhược khi bàn tay đang nắm lấy bàn tay cô tách rời.

“Làm ơn… Tôi…” Âu Nhược yếu ớt thốt ra âm thanh khó khăn.

Nhìn thấy anh ta nhẫn nại lắng nghe, Âu Nhược nuốt xuống cái cổ khô khan, cô nói: “…Tôi không…muốn… Không muốn…chết!”

“Được.” Âm thanh trầm thấp như thanh âm của dương cầm vang lên trong đêm tuyết lạnh lẽo, lãnh đạm, nhạt nhòa, hờ hững. Thứ cuối cùng mà Âu Nhược ý thức được sau khi nhắm chặt hai mắt.

Nó giống như một mệnh lệnh tối cao, một lời hứa tận cùng. Âu Nhược không biết rằng, cô đã ký với thần chết một bản giao ước sinh tử, mà ở đó cô muốn sống đồng nghĩa với việc chấp nhận sự thống khổ chẳng khác nào đã chết.

Chỉ một từ ngắn gọn, cô lại an tâm lạ thường. Cô sống rồi! Cô tin người đàn ông này, anh ta là người có thể cứu cô bây giờ, cô chấp nhận tin tưởng một người xa lạ.

Trước khi đó Âu Nhược thấy môi người đàn ông cử động, như đang nói gì đó với cô. . Tiên Hiệp Hay

“Lão đại!” một giọng nói vang lên bên tai người đàn ông.

Hắn nhếch môi, gật nhẹ đầu đầy ý vị: “Dọn dẹp cho sạch sẽ!”

Người phía sau gật đầu. Người đàn ông cao lớn trên tay bế một cô bé chậm rãi bước xuống sân khấu rời đi.

Cả hội trường cả thở cũng không dám thở.

Trong một giây nào đó mi mắt Âu Nhược khẽ năng lên, cô cuối cùng cũng nhìn rõ được. Dưới ánh đèn thật sáng, người đàn ông lại mang màu sắc u tối của đêm đen, mang cái lạnh lẽo của mùa đông, Âu Nhược bất giác mỉm cười rồi tựa đầu vào lòng ngực rắn chắc, bình tâm mà thiếp đi.

“Có gì vui chứ?” Người đàn ông nhỏ giọng, nhìn thấy khóe môi cô mỉm cười thì nhíu mày khó hiểu.

Hành lang thật lớn, chỉ có bóng dáng của hắn, và thật kì lạ khi người đàn ông này lại bế trên tay một cô gái thương tích chồng chất đi trong một nơi sang trọng. Hắn đi không nhanh nhưng mỗi bước chân lai vô cùng lớn, chắc chắn, vững trải.

***

Nắng vào rơi trên tán lá, soi lên tận cùng những ngõ ngách trên thế giới. Bao phủ màu vàng ngọt ngào lên vạn vật.

Thủy tinh mỏng manh đón nhận ánh nắng, xuyên qua tấm rèm cửa rơi lên cơ thể mềm mại trên chiếc giường lớn.

Màu trắng tinh khiết bao phủ lấy Âu Nhược, một mùi thơm dịu nhẹ xông vào hơi thở Âu Nhược, mùi hương này… Không phải! Cảm thấy nắng quá chói chang cô liền đưa tay che mắt, cố gắn thích ứng sự rực rỡ của thiên nhiên.

Đến khi cửa phòng bật mở, Âu Nhược khẽ xoay người, đôi mắt Âu Nhược thoáng lên chút thất vọng.

Người đi vào nhìn cô, phát hiện cô nhìn thấy mình rồi thất vọng trên nét mặt lộ rõ, nụ cười trên môi người đó càng rõ hơn.

“Lão ca có việc không đến được. Sau tối hôm qua ngài ấy lập tức rời đi!”

“Anh là?” Âu Nhược cất giọng, cảm nhận cổ họng đã mất đi giọng nói dịu dàng vốn có, cô nuốt nước bọt.

“Bác sĩ!” Lục Phàm đi đến sô pha, anh ta đặt xuống bàn mấy món ăn, rồi đưa tay ngoắt Âu Nhược: “Đến đây!”

Âu Nhược đi đến, Lục Phàm vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Âu Nhược ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Lục Phàm đưa cho cô cái muỗng, Âu Nhược khó hiểu, anh ta nhướng mắt: “Ăn sáng!”

Âu Nhược đưa tay nhận lấy, Lục Phàm thấy cô vẫn không có động tĩnh thì đưa mắt nhìn khó hiểu: “Sao vậy? Không ngon à?”

Âu Nhược lắc đầu. Lục Phàm mím môi gật đầu: “Vậy mau ăn đi!”

Lục Phàm đưa mắt nhìn cánh tay Âu Nhược đầy vết thương, mặc dù bôi thuốc của anh ta nhưng vẫn không khô máu được.

Thấy cô cứ ngồi đừ ra đó, Lục Phàm lớn tiếng: “Rốt cuộc em muốn gì? Nếu em không nói sẽ rất khó chịu!”

Không phải chỉ cô khó chịu mà cả anh ta ngồi bên cạnh cũng khó chịu không kém.

Âu Nhược đưa mắt nhìn Lục Phàm, mặc dù cô đã mười tám nhưng Âu Nhược dường như chỉ có tâm hồn của một đứa trẻ, cô ngây thơ, thuần khiết, tựa như món đồ nghệ thuật được một người thợ khéo tay nào đó làm nên. Nhưng ký ức của cô lại có quá nhiều vết nứt nẻ.

Trông đôi mắt ngây thơ đó, Lục Phàm cảm nhận được sự mang ân, cô bé này cũng tốt đấy chứ. Chẳng bù cho cái tên ác ma Bắc Vũ Tịch, khốn kiếp, thấy anh rãnh rỗi quá nên muốn giúp anh tìm việc sao.

Lục Phàm đưa tay khẽ chạm lên đỉnh đầu Âu Nhược, hành động xoa đầu này của anh ta làm hai mắt Âu Nhược mở to.

“Sao lại kinh ngạc như vậy? Mau ăn đi!” Lục Phàm nói xong thì xoay người ngồi ngay ngắn, đưa tay vào túi áo lấy ra một lọ thuốc.

Anh ta đặt nó lên bàn, căn dặn: “Ăn xong thì chờ tôi. Tôi ra ngoài rồi sẽ vào bôi thuốc cho em!”

Âu Nhược khẽ đưa mắt nhìn rồi gật đầu, cô chậm rãi dùng nuỗng múc cháo đưa lên miệng.

Lục Phàm đứng dậy, mỉm cười gật đầu, dáng người anh ta cao lớn đỗ bóng dài trên sàn nhà đầy nắng. Thoang thoảng trên người anh ta là mùi hương nước hoa nhẹ nhàng không phải mùi thuốc sát trùng khó chịu.

Âu Nhược cuối đầu chậm rãi ăn bát cháo đầy thịt cá.

‘Cạch’ một tiếng cửa phòng Âu Nhược đóng chặt lại, cô đưa mắt nhìn cánh cửa như khép lại cuộc sống của cô, cô giống như một con thỏ bị nhốt trong cái lồng tưởng như là cả thế giới nhưng không phải. Chỉ trong vài giây…

Âu Nhược lập tức ói ra tất cả những gì đã ăn nhanh như chớp cầm lấy bát cháo đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Đổ bỏ.

Xả nước.

Hành động vừa nhanh vừa khẩn trương.

Đến khi Lục Phàm quay trở lại, Âu Nhược đã đặt bát cháo trống trơn trên bàn, Lục Phàm nhìn cháo vẫn còn dính trong lòng bát thì lại nhìn Âu Nhược.

Anh ta nên khen hay nên mắng đây?

Âu Nhược ngẩng đầu lên nhìn Lục Phàm, đôi mắt cô vừa long lanh vừa có sức thuyết phục. Nhưng trên đời này luôn tồn tại hai mặt, người càng có nhiều biểu cảm chân thành càng là người dễ bị phát hiện.

Lục Phàm lắc đầu, anh ta nhướng mày, cuối người nhìn cô bé đang bầy ra bộ dạng ngây thơ trước mặt: “Em ăn no rồi chứ?”

Âu Nhược gật nhẹ đầu.

Lục Phàm gật đầu, mỉm cười thật tươi nhìn Âu Nhược, “Ngoan lắm! Bây giờ thì cởi đồ ra!”

Âu Nhược giật thót tim, cô dịch người ra sau lưng dính sát vào một góc của sô pha, cái lạnh xuyên qua da rồi thấm qua tận xương tủy. Chưa ai…chưa ai lại trắng trợn nói với cô như vậy.

Lục Phàm vẫn mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời nhìn Âu Nhược, thu trọn mọi biểu cảm lo sợ, đau khổ, kinh ngạc của cô vào đôi mắt như thú dữ săn mồi.

“Em lo sợ? Tôi nói, tôi là bác sĩ! Chẳng lẽ em không tin?” Lục Phàm nói tiếp.

Âu Nhược chớp khẽ đôi mắt, gật đầu.

Lục Phàm bật cười, anh ta đứng thẳng người: “Vậy em tin ai? Người này?”

Lời anh ta vừa dứt lập tức cửa phòng lại bật mở, Âu Nhược đưa mắt nhìn ra.

Trong ánh mặt trời buổi sáng, bóng dáng cao lớn chậm rãi đi về phía Âu Nhược. Mỗi bước chân của người đó thật vững chắc, thật đều mà bước đến. Cả người hắn mang theo khí lạnh của buổi tối, dù ánh sáng có ấm áp thế nào cũng không làm tan chảy được anh.

Âu Nhược ngồi yên bất động, người đàn ông vận một bộ vét đen, bên trong là sơ mi màu xanh đậm, cà vạt màu đen, lại thêm áo choàng và đôi giày da màu đen. Con người đó làm cho người ta có cảm giác thật tàn nhẫn, thật bất diệt, thật sâu thẳm.

Người đó đi đến ngồi xuống chiếc ghế đơn lớn trạm hoa văn, thêm vào thiết kế kiểu Châu Âu, hắn giống như một bật đế vương.

Ngũ quan hắn thật tinh xảo, không mang nét cười dịu dàng như Lục Phàm, không giống những người đàn ông xấu xa. Đôi mắt Âu Nhược chạm phải đôi mắt chim ưng sáng quắc nhưng trầm ổn của hắn, bất giác giật mình lùi về sau.

Lục Phàm mỉm cười nhìn Âu Nhược, nhưng lời nói có dao: “Em nên thành thật!” nói xong anh ta xoay người đối diện người đàn ông đó, cuối người: “Lão ca!”

Âu Nhược nhìn thấy người đàn ông không có biểu cảm nào, Lục Phàm gật đầu đứng thẳng người. Dường như họ hiểu rõ lẫn nhau đến mức không cần phải nói.

Hắn vắt chéo hai chân, cả người tựa vào sô pha, phong thái cao cao tại thượng dõi mắt về phía Âu Nhược.

Cô ôm chặt hai đầu gối, sợ hãi nhìn hai người đàn ông cao lớn, gương mặt vô cùng hơn người phía đối diện.

“Cô ấy vẫn chưa ăn sang! Còn nữa, vết thương vẫn chưa bôi thuốc.” Lục Phàm cất giọng báo cáo.

Âu Nhược kinh ngạc mở to hai mắt, anh ta biết? Cố cảm thán.

Lục Phàm cười, nói tiếp: “Cô ấy không tin tôi là bác sĩ!” anh ta nói trong sự gượng gạo bất đắc dĩ.

Người đàn ông hất tay: “Lui ra!” lời đó tựa như một mệnh lệnh tối cao.

Lục Phàm kính cẩn cuối đầu rời đi, anh ta cả một câu cũng không nói thêm.

Khi căn phòng buổi sáng mang một màu trắng được soi bởi ánh nắng nhạt màu thì trở nên sáng và ấm áp, không gian trở nên tĩnh lặng khác thường thì đột nhiên người đàn ông đứng dậy, hắn cao lớn, dáng người tầm 1m88 bước về phía Âu Nhược.

Âu Nhược sợ hãi lắc đầu.

Khi cằm cô truyền đến cảm giác đau nhói, Âu Nhược mới yên lặng nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện.

Bàn tay lớn của hắn đang nắm chặt lấy cằm cô, ép sát hai má cô. Âu Nhược đưa tay nắm lấy tay hắn, đau đớn chịu đựng.

Mùi hương quen thuộc trên cơ thể hắn xông vào mũi Âu Nhược, cô hít sâu một hơi ánh mắt không dời đi một giây.

“Đau không?” Hắn cất giọng, thanh âm lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Âu Nhược gật đầu, hắn nhếch môi: “Sao không cầu xin?”

Ác quỷ! Cô cảm nhận được, Âu Nhược ra sức lắc đầu.

Hắn gật đầu, thanh âm trầm thấp lại vang lên: “Không muốn?”

Âu Nhược gật đầu.

Hắn bóp chặt hàm của Âu Nhược, chậm rãi từ tốn phát ra âm thanh trầm thấp đầy lạnh lùng: “Nhớ cho rõ! Kẻ vô dụng trên đời này không thiếu. Muốn sống, đừng làm kẻ vô dụng.”

Âu Nhược gật đầu.

Hắn nhếch mép: “Chỉ biết gật đầu, đó không phải là cách nói chuyện với người đã cứu mình!”

“Cảm ơn!” Âu Nhược thốt ra hai chữ khó khăn.

Hắn buông cằm cô rồi đứng thẳng người, đút hai tay vào túi quần thẳng thớm: “Cởi quần áo.”

Hắn ra lệnh, đối mắt hẹp dài như chim ưng đó như đâm xuyên qua trí óc Âu Nhược. Nó khiến cô phục tùng cũng khiến cô sợ hãi giật mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.