Bắc Vũ Tịch và Âu Nhược cuối cùng cũng ra khỏi địa đạo nhờ con sói mang tên Đại Ca mà Âu Nhược đã đặt cho nó.
Nói ra thì cũng không quá, nó và Bắc Vũ Tịch chẳng khác nào là anh em, lâu lâu còn có cảm giác giống tình nhân. Cái kiểu am hiểu nhau đến đô…
Nó nhìn Bắc Vũ Tịch liền biết hắn muốn cái gì, nó hú mấy tiếng Bắc Vũ Tịch liền biết nó muốn cái gì. Còn Âu Nhược, bị nó và Bắc Vũ Tịch thi nhau động viên.
Đi cả một đêm, chân cô như muốn chảy ra, bụng thì đói cứ kêu ‘ọt ọt’. Con chó sói được Bắc Vũ Tịch nhờ vả đi phía trước tìm đường, hắn ở phía sau cõng cô trên lưng.
Tình thế nguy hiểm thì nguy hiểm nhưng mà Âu Nhược mệt rồi, cô nằm trên lưng Bắc Vũ Tịch đánh một giấc.
Bờ vai và tấm lưng hắn rộng lớn, tựa vào thoải mái muốn chết, hắn đi lại vững vàng, dường như là cô quá nhẹ so với sức mạnh của hắn. Thử nghĩ một chiếc bàn hắn còn một tay đập vỡ thì liệu một Âu Nhược có là gì.
Hắn không đánh thức cô, men theo con đường bé tẹo teo mà đi, đến chỗ có hai lối rẽ, do mũi sói thì chẳng khác nào mũi chó nên thính vô cùng. Nó ngửi ngửi một lúc.
Bắc Vũ Tịch thấy nó đứng im đó không đi tiếp liêng hỏi nó: “Thế nào?”
Nó kêu ‘ư ư’ lên sau đó lại nằm lăn ra như là đường cùng rồi. Hành động đó là ‘chết rồi’.
Bắc Vũ Tịch nói: “Hết đường rồi?”
Nó ngồi bật dậy kêu ‘ư ư’.
Bắc Vũ Tịch nhìn nó, ra lệnh: “Ngửi cho kỹ vào. Không ra được liền lấy thịt mày ăn qua ngày.”
Con chó soi hú lên rồi quỳ rạp xuống, ánh mắt nó đáng thương còn kêu lên mấy tiếng ‘ư ư’.
Bắc Vũ Tịch phải thừa nhận, cái sự giả nai này của nó không những giống Âu Nhược mà còn hơn cả Âu Nhược.
Bắc Vũ Tịch hướng mắt đến con đường bên tay trái: “Đi hướng này.”
Con chó sói ngoan ngoãn đứng dậy đi trước, đúng hướng Bắc Vũ Tịch ra lệnh.
Đây mà là chó sói à? Đây còn vâng lời hơn chó đặc chủng được huấn luyện chuyên nghiệp.
Mà nhìn con chó sói này cũng có nét giống chó thường, nhưng nó thì quá to so với những con chó thường.
Bắc Vũ Tịch không thể không nghi ngờ, nó là được lai tạo từ chó sói của vùng này và chó hoang bình thường. Nhưng mà phải thừa nhận, nó rất thông minh.
Thiên Quan cũng theo chân bọn họ ở phía sau, với quyết tâm không thể bỏ qua, hắn dường như còn không để chậm trễ một giây nào.
Càng lúc đi càng sâu vào bên trong, bọn họ có đèn nên việc đi vào khá dễ dàng.
Đến hai con đường ngược hướng, Thiên Quan cho một đám người chia ra, hắn cùng một đám đi bên trái, còn một đám đi hướng ngược lại.
Đại Ca đưa Bắc Vũ Tịch và Âu Nhược đi một lúc, cuối cùng là đến đường cùng thật, nhưng mà nó là một mật thất rộng, dường như còn có cơ quan.
Bắc Vũ Tịch thấy Đại Ca không bước tiếp, hắn cũng không vội tiến lên. Cuối người nhặt một hòn đá, quăng vào trung tâm.
Nghe tiếng động, một loạt các con dao bay ra cấm xuống ngay vị trí hòn đá mà Bắc Vũ Tịch quăng vào.
Âu Nhược nghe tiếng động thì tỉnh giấc, nhưng mà cảm nhận thật kỹ thì có thêm một tiếng ồn ào.
Cô vỗ vai Bắc Vũ Tịch liền từ trên lưng hắn trèo xuống, bối rối nói: “Lão đại! Anh có nghe không?” lại nhìn sang Đại Ca, nó đang xoay đầu ra sau lưng hướng bọn họ đi ban nảy.
“Mày cũng nghe thấy phải không?” Âu Nhược nhìn con chó sói hỏi.
Nó kêu lên ‘ư ư’ rồi cắn lấy ống quần âu của Bắc Vũ Tịch, lôi lôi.
Bắc Vũ Tịch hiểu ý: “Đi thôi.”
Còn không quên kéo theo Âu Nhược.
Trên sàn là những khối vuông, vừa vặn đặt được một bàn chân. Con chó sói hú lên mấy tiếng ngắn ngắn không rõ là gì.
Bắc Vũ Tịch nắm lấy tay Âu Nhược: “Đừng bước lệch bước chân tôi.”
Âu Nhược không hiểu, tuy vậy giờ phút này phải thật vâng lời. Nếu không cái nơi thế này có thể là mồ chôn bọn họ.
Bước theo chân Bắc Vũ Tịch, ở mỗi một hòn đá bước lên, trên đó đều có một chữ không thì một con số, một ký hiệu mờ không rõ ràng.
Chân giẫm lên, viên đá đó như lún xuống một chút, từng bước chân giẫm lên là từng viên đá bị giẫm xuống.
Đi qua được phía đối diện, con chó sói hú lên hai tiếng. Bắc Vũ Tịch nhìn thấy trên tường có một bản hệ thống điện tử. Liền nhấn vào đó hai lần, một cánh cửa bí mật liền mở ra.
Tiếng rầm rập cách đó không xa rơi vào tai Thiên Quan, hắn nhanh chóng như một tia chớp lao đến, vừa thấy một bóng người khuất sau đó liền không lo không nghĩ…
“Pằng” một tiếng liền nổ súng. Cửa mật thất đóng lại. Thiên Quan bất chấp lao ra, dao trên tường một lần nữa như mưa phóng ra, hướng về phía Thiên Quan mà đâm.
Hắn lập tức như một con cóc nhảy về chỗ cũ, phản ứng nhanh nhẹn không chậm một giây nào, những con dao bay ra cấm lệch xuống đất.
“Mẹ kiếp. Lại để hắn chạy thoát.” Thiên Quan chửi bới tức giận.
Đi thẳng một đoạn lại đến một căn hầm khác, dù đã thoát khỏi đám người bám đuôi, bọn họ không biết mật mã chắc sẽ mất một thời gian để có thể qua được cơ quan đó.
Bây giờ vấn đề là cơ quan trước mặt.
“Tiên sinh! Sao có thể, phía trước có nước.”
Âu Nhược nghe được từ trên trần tiếng nước nhiễu giọt xuống sàn mấy tiếng ‘tách tách’.
Nhưng nước ở đây có mùi rất lạ, cảm thấy khi gửi vào mũi cảm giác nồng và cay.
Bắc Vũ Tịch đưa tay bịt mũi Âu Nhược lại, sợ khứu giác của cô tổn thương.
“Đó không phải nước.” hắn nói.
Không phải nước? Vậy nó là gì chứ?
“Vậy nó là…?”
“Là axit.” Bắc Vũ Tịch trả lời.
Thanh âm trong giọng nói có phần kì lạ.
Âu Nhược không biết là do axit làm mũi cô bị tổn thương thật hay không, cô cứ có cảm giác ngửi thấy mùi gì đó nhưng bây giờ nó là mùi gì cô nhất thời cũng không biết.
Ai lại làm ra một mớ cơ quan đáng sợ như vậy chứ?
Axit có thể gây bỏng da, nguy hiểm hơn còn có thể chết người. Quan trọng là liều lượng mà axit này được đặt ở đây.
Bắc Vũ Tịch cảm nhận bả vai đang rớm máu, đưa tay quẹt nhẹ liền thấy ướt. Hắn không nói với Âu Nhược rằng hắn bị thương, chính là do viên đạn ban nảy của Thiên Quan.
Trong đêm tối, Âu Nhược cũng chẳng thấy được, vả lại viên đạn đó cấm không sâu, lại chỉ là vào vai phải, không đến nổi hắn không chịu được.
Âu Nhược nhìn Đại Ca: “Có cách nào ra ngoài không?”
Đại Ca không thèm để ý đến cô, chỉ ‘ư ư’ rồi đứng y đó. Âu Nhược tức giận vì thái độ của nó, liền mắng: “Mày định chết ở đây à?”
Nó lại ‘ư ư’ rồi đứng y đó. Nó biết nên làm gì sao? Lông nó mà chạm vào axit thì chẳng khác nào đem nó đi nhúng lẩu.
Bắc Vũ Tịch nhìn xung quanh, những giọt mưa axit trên cao không ngừng rơi xuống. Hệ thống mưa axit này rơi liên tục không có dấu hiệu ngừng.
“Cởi áo ra.” im lặng một lúc lâu Bắc Vũ Tịch đột nhiên ra lệnh cho Âu Nhược.
Âu Nhược cởi áo đưa cho hắn.
Một chiếc áo vest không thể trùm hết bọn họ được, cả nữa là con chó sói Đại Ca vừa trúng đạn, nếu bây giờ nhở như nó bị bỏng nữa thì làm sao.
Âu Nhược quan tâm con chó sói này như vậy…
Bắc Vũ Tịch nhìn cô hỏi: “Bế nó được không?”
Âu Nhược mất năm giây suy nghĩ mới biết Bắc Vũ Tịch là muốn cô bế con chó sói.
Cô gật đầu, hắn nói: “Vậy được.”
Âu Nhược bế con chó sói, con chó sói ‘ư ư’ mấy tiếng không biết là có phải do Âu Nhược làm nó đau hay không.
Nó gác đầu lên vai Âu Nhược, để cô bế nó như bế một đứa trẻ. Ánh mắt nó nhìn Bắc Vũ Tịch có chút đau xót.
Có thể thính giác Âu Nhược đã bị ảnh hương do mùi axit quá nồng nên không nhận ra. Nhưng khứu giác của chó sói rất tốt, chỉ ngửi thấy chút máu nhạt ở xa nó cũng biết con mồi đang bị thương.
Nó chính là biết Bắc Vũ Tịch đã bị thương. Bắc Vũ Tịch cũng không bất ngờ, mũi nó thính như vậy chắc chắn là ngửi được mùi máu tanh trên người Bắc Vũ Tịch.
Bắc Vũ Tịch trùm chiếc áo vest Âu Nhược đã cởi ra lên đầu hai người, còn đặc biệt dặn dò cô: “Đứng sát vào.”
Âu Nhược đứng sát vào, cũng nhờ Bắc Vũ Tịch cao lớn, nên chiếc áo trên đầu cách cô rất xa, hoàn toàn có thể bao trùm lấy cô.
Cánh tay Bắc Vũ Tịch hơi lộ ra ngoài, để có thể che hết cho Âu Nhược. Bọn họ bước đi qua, mưa axit trên đầu rơi xuống, chiếc áo vest dày của Bắc Vũ Tịch dù là loại tốt cũng bị lủng rất nhiều lỗ.
Con chó sói nhìn Bắc Vũ Tịch bằng ánh mắt đau xót, dường như nó cũng cảm nhận được Bắc Vũ Tịch đang đau. Nó trong lòng Âu Nhược kêu lên ‘ử ử’ cứ thế rồi bọn họ cũng qua được.
Chiếc áo bị độ nóng đó làm cho cháy nát, Bắc Vũ Tịch cũng không còn dùng được nữa nên quăng nó vào một góc. Lúc bỏ tay xuống, vết thương do đạn bắn bị động trúng, khiến hắn nhíu mày khẽ ‘ư’ một tiếng.
Bắc Vũ Tịch trong đêm tối xoa đầu con chó sói, như để trấn an nó. Âu Nhược thả nó xuống, nó liền nhảy hai chân lên người Bắc Vũ Tịch.
“Đi thôi, đừng lộn xộn.” Bắc Vũ Tịch ra lệnh cho nó, nhưng thanh âm không còn nặng nè như trước.
Âu Nhược lúc này mới ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cô đã từng nếm qua, đã từng ngửi qua.
Nó nồng đậm đặc quánh lại, mùi hương nồng đó hòa trộn với mùi long đản hương trên người Bắc Vũ Tịch…
Máu! Âu Nhược đứng hình…
Nhìn ánh mắt kinh ngạc trong đêm của cô, lại nhìn con chó sói đang kêu lên ư ử. Bắc Vũ Tịch cười gượng gạo, nụ cười không rõ vui hay buồn. Chỉ biết đây là lần đầu tiên hắn cười mà để lộ răng.
Âu Nhược biết mặc dù rất soái nhưng cô không còn thời gian đâu mà quan tâm nữa, cái cô quan tâm là Bắc Vũ Tịch bị thương rồi!
“Tiên sinh!”
“Đi thôi! Nhanh chóng ra khỏi đây.”
Thiên Quan sai người bắn vào những chỗ dao bắn ra, phá nát hệ thống tự động liền đập cửa xông vào. Đi một lúc, hắn cũng nhìn thấy thứ hắn muốn.
Chính là máu! Là máu do viên đạn mà hắn bắn!
Chắc chắn, hắn dám chắc Bắc Vũ Tịch đã bị thương. Bọn họ chạy không xa được đâu!
Vừa đi Âu Nhược vừa lo lắng vết thương của Bắc Vũ Tịch chảy nhiều máu, cô càng lúc càng ngửi rõ mùi nồng đậm của nó.
Bắc Vũ Tịch lại không nói gì đến nó, Âu Nhược như vậy lại càng lo lắng hơn.
Đến một cánh cửa sắc, nhìn liền biết là lỗi ra, dù không thể ra ngoài nhưng cũng sẽ chạy khỏi Thiên Quan, Bắc Vũ Tịch thở hắt ra một hơi đau đớn. Hắn bước đến cánh cửa, ra sức đẩy. Âu Nhược thấy vậy cũng tiếp chút sức.
Con chó sói Đại Ca cứ đứng đó kêu lên, hú hú vang vọng cả một căn hầm.
Bắc Vũ Tịch chỉ còn sức đẩy được một chút vừa đủ một người qua, hắn nhìn con chó soi ra lệnh cho nó như ra lệnh cho thuộc hạ: “Ra ngoài.”
Sau đó, hắn để Âu Nhược chui ra, con chó sói ngó đầu vào kêu lên, ý bảo đến lượt hắn phải chui ra.
Bắc Vũ Tịch cao lớn như vậy, một cái lỗ nhỏ không thể chui lọt.
“Bảo vệ Âu Nhược. Một sợi tóc cũng không được mất. Tao sẽ giết mày nếu mày ăn thịt cô ấy.”
Lời này nói ra không hiểu sao lại mang theo chút khẩn cầu, Bắc Vũ Tịch đó giờ chưa từng khẩn cầu điều gì, chưa từng xin ai cái gì. Bây giờ ra lệnh cho một con chó sói, lại như cầu xin nó bảo vệ Âu Nhược.
Con chó sói kêu lên đầy bất lực.
Âu Nhược đưa mặt gọi vào: “Tiên sinh! Ngài mau ra đi.”
Giọng cô trở nên run rẩy khi Bắc Vũ Tịch vẫn đứng đó. Thấy hắn ngồi xổm xuống đưa tay ra ngoài: “Đưa súng của cô đây.”
Âu Nhược rối rít không biết làm gì: “Tiên sinh! Ngài ra đây đi!”
Bắc Vũ Tịch hét lên: “Đưa súng đây.”
Âu Nhược rút súng ở thắc lưng đặt vào tay Bắc Vũ Tịch, thấy hắn cầm lấy súng cô cứ tưởng hắn phá cửa ra ngoài. Ai ngờ… Bắc Vũ Tịch ra lệnh: “Âu Nhược, đưa con chó sói rời khỏi đây. Theo nó, nhất định sẽ ra được bờ biển. Trên trực thăng, có một cây pháo truyền tin. Bắn nó lên trời, cứu viện sẽ đến.”
“Không! Tiên sinh! Ngài phải ra đây trước đã!” Âu Nhược lắc đầu kêu lên.
Chẳng biết tại sao lòng cô như bị ai đó nhấn xuống, nặng nề khó chịu vô cùng, trái tim cô đau đớn đập mạnh liên hồi.
Dòng nước mắt vốn bị Âu Nhược kiềm chế lại theo sức nặng vô hình mà rơi xuống, cô vừa khóc vừa nói: “Tiên sinh! Tiên sinh ngài dùng sức một chút… Một lúc liền ra khỏi đây…”
Thấy Bắc Vũ Tịch nhịp thở mạnh hơn, chắc là máu chảy nhiều hơn khiến hắn mệt. Âu Nhược lại càng gào lên: “Tiên sinh! Tiên sinh… Tôi không đi đâu, tôi sẽ vào trong đấy.”
“Âu Nhược! Đây là lệnh.” Bắc Vũ Tịch gầm lên, như tiếng của một dã thú lúc nổi giận, khiến con chó sói sợ hãi kêu lên rồi ngoan ngoãn rút đầu ra.
Âu Nhược khóc nức nở, lau vội hàng nước mắt rồi đứng bật dậy, gật đầu kiên quyết nói: “Tiên sinh! Tôi sẽ cứu được ngài.”
Nói xong cô liền chạy đi, con chó sói vì lời căn dặn ban nảy cũng chạy theo Âu Nhược.
Thời khắc xoay lưng về phía hắn, giống như cô đang xoay lưng về phía ánh sáng, từ chối sự chiếu sáng của mặt trời, hòa vào bóng tối đen huyền của cánh rừng, một lần nữa cô lạc lõng.
Chính là cảm giác đó, chính là hời khắc bàn tay lạnh đó buông bỏ cô. Ngay lúc này, cô giống như đã buông tay khỏi Bắc Vũ Tịch, nhưng cô biết cô sẽ quay lại tìm hắn, nhất định…
Cô nhất định sẽ cứu được hắn.
“Tiên sinh…”