Đừng nhìn vào đôi mắt của kẻ si tình, bạn sẽ chẳng thấy gì ngoài một hình bóng.
Đừng nghe theo những câu nói ngọt ngào, ông vì mật nên mới đi tìm hoa.
Đừng vì quá yêu thương một ai, mà bi lụy mãi không dứt.
Cuộc đời của chính mình, năm tháng của chính mình. Người nên yêu thì hãy ra sức trân trọng, kẻ không nên yêu thì một bước đi qua.
****
Màn trời u tối, bên ngoài biệt thự Quân Gia. Người hầu trêи dưới bận rộn, khách khứa cũng đông đúc đầy đủ, bên trái nếu không là người có tiền này thì sẽ là người có tiền khác, bên phải nếu không là lão đại này thì là lão đại khác.
Kỳ Thừa Doanh đang đi mời khách cùng Quân Lăng, nhưng cô chỉ chú tâm đến hai người duy nhất. Vậy mà… Từ khi bửa tiệc bắt đầu đến giờ cũng hơn mười phút mà họ vẫn chưa xuất hiện.
Quân Gia này Bắc Vũ Tịch nắm rõ trong lòng bàn tay, đâu thể nào lại không biết mà lạc đường.
Sợ rằng Âu Nhược bị lạc đường, lại sợ Bắc Vũ Tịch không tìm được cô ấy ở phòng trang điểm.
Quân Lăng thấy vợ có vẻ lơ là, liền ghé vào tai nàng hỏi nhỏ: “Em sao thế?”
Kỳ Thừa Doanh ghé môi đến tai anh, nàng hỏi: “Anh có thấy Bắc Vũ Tịch và Tiểu Nhược không?”
Quân Lăng lúc này mới để ý đến, đúng là bọn họ vẫn chưa xuất hiện.
Kỳ Thừa Doanh vỗ vào cánh tay chồng: “Em đi tìm họ!”
Quân Lăng gật đầu: “Được! Đi sớm về sớm! Anh chờ em!”
Kỳ Thừa Doanh với loại tình yêu này đã sớm quen, nàng hôn nhẹ lên má Quân Lăng, gật đầu. Từ trong đám người, Kỳ Thừa Doanh xách váy rời đi cửa sau.
Trong phòng trang điểm, Âu Nhược mặt đỏ tía tai kêu lên những âm thanh khêu gợi.
“Tiên…tiên sinh… Đừng…”
Bắc Vũ Tịch không vì lời cầu xin của cô mà dừng lại, như một con sói đói gậm cắn từng chút da thịt Âu Nhược, một chút… chỉ một chút đó khiến hắn không thỏa mãn được.
“Tiên sinh… Quân phu nhân có thể đang tìm chúng ta… Ngài… Đừng như vậy…” Âu Nhược sợ sệt nói.
Bắc Vũ Tịch nhìn cô ánh mắt nhu tình hiện rõ, trong đôi mắt còn có một ngọn dục hỏa. Mắt Âu Nhược đâu có tệ đến thế, cô chắc rằng bản thân không nhìn nhầm.
“Em xinh đẹp như vậy! Không để tôi chiếm hữu… Còn muốn để cho ai?” Bắc Vũ Tịch không thể chấp nhận sự từ chối của Âu Nhược. Gương mặt cô như mây hồng, da thịt lại mềm mại hồng hào, lúc cắn mút đem đến một vị ngọt rất dịu, khiến hắn muốn thoát lui cũng không được.
Mà Âu Nhược mỗi lần hắn hôn xuống, cô đều kêu lên những âm thanh ma mị dụ hoặc, có thể cô xem đó là cầu xin, nhưng Bắc Vũ Tịch lại xem đó là cổ vũ.
Lần này, hắn không hề nương tình mà hôn xuống, còn tàn nhẫn ngấu nghiến xương quai xanh xinh đẹp của cô.
Hắn nói như vậy là có ý gì? Cô là của hắn, đương nhiên là của hắn, cô còn có thể cho ai ngoài hắn. Bắc Vũ Tịch đột nhiên sao lại nói lời này??? Hắn nghi ngờ cô không trung thành? Hắn nghi ngờ cô có người đàn ông khác không phải hắn?
Không phải! Âu Nhược không phản bội! Cô là của hắn, là của hắn… Nhưng…
Dừng lại… Mau dừng lại đi…
Ai đó… Làm ơn…
Mau xuất hiện… Mau xuất hiện đi! Mau gõ cửa… Mau ngăn cản Bắc Vũ Tịch lại…
Âu Nhược thỉnh cầu trong lòng, lời trong đầu là vậy nhưng cô không dám kêu.
Đến khi tay Bắc Vũ Tịch luồng sâu vào trong váy, Âu Nhược mới cong người dán chặt vào ngực hắn thở mạnh…
“Ưm…”
“Cốc…cốc…cốc…” tiếng gõ cửa vang lên.
Bắc Vũ Tịch không dừng lại, ban nảy lúc đi vào hắn đã khóa trái cửa, không sợ có kẻ thấy khóa trái vẫn cố tình tra chìa khóa đi vào!
Bên ngoài Kỳ Thừa Doanh lên tiếng gọi: “Tiểu Nhược! Em làm gì trong đó vậy? Tiệc rượu bắt đầu rồi. Bắc lão đại đã đến tìm em chưa? Anh ấy nói tự đi tìm em. Lâu thế này mà vẫn chưa thấy hai người đến, chị sợ em đi lạc nên đến tìm. Tiểu Nhược, em có ở trong đấy không? Ai ở bên trong vậy?”
Bắc Vũ Tịch buông Âu Nhược ra, cơ thể đang đè lấy cô nâng người dậy, cánh tay ôm eo Âu Nhược đỡ lấy cô đứng lên.
Âu Nhược chỉnh lại quần áo, chiếc váy có phần hơi nhăn nhưng nếu không để ý cũng sẽ không tài nào phát hiện được, chỉnh lại đầu tóc bị Bắc Vũ Tịch làm cho rối, Âu Nhược hít sâu một hơi thật mạnh bình lặn tâm trạng.
Kỳ Thừa Doanh đúng là cứu tinh của cô, xuất hiện thật đúng lúc.
Bắc Vũ Tịch đi ra mở cửa, Kỳ Thừa Doanh bên ngoài nhìn thấy hắn thì mỉm cười.
“Bắc lão đại! Hai người ở trong này làm gì mà phải khóa cửa vậy?” nói xong cô ấy lẻn vào trong.
Người có kinh nghiệm đương nhiên là nhìn ra rồi!
Kỳ Thừa Doanh thấy không khí trong phòng nóng lên lạ thường, lại đưa mắt nhìn Âu Nhược mặt đỏ như son đứng ở đó, lớp son trêи môi đã trôi hết, tóc hơi rối, chiếc váy chỗ được cắt có phần nhăn.
Một màn này liền không thể rời khỏi đôi mắt tình giường điên đảo của Kỳ Thừa Doanh. Nàng và Quân Lăng chơi cái trò này từ lúc còn chưa yêu nhau, gặp cảnh này, đơn giản nghĩ bằng đầu gối cũng nghĩ ra vấn đề.
Kỳ Thừa Doanh cười cười đi đến bên cạnh Âu Nhược, không vạch trần cô còn giúp Âu Nhược gỡ rối.
“Em xem, có phải là tô son khó chịu không. Lại liếm sạch hết thế này. Đây…” Kỳ Thừa Doanh lấy cây son trêи bàn trang điểm, giúp Âu Nhược tô lại: “… để chị tô lại cho.”
Giúp Âu Nhược xong, nàng quay sang Bắc Vũ Tịch, khoác lấy cánh tay Âu Nhược mỉm cười nói với hắn: “Tôi mượn Tiểu Nhược một chút! Xong việc liền trả cho anh.”
Bắc Vũ Tịch nhìn Âu Nhược đang đầy sự lúng túng trêи gương mặt, nhìn sang Kỳ Thừa Doanh lắm chuyện đang tươi cười. Hắn gật đầu.
Kỳ Thừa Doanh rối rít cảm ơn rồi kéo Âu Nhược rời khỏi phòng.
Tạ ơn trời đất! Âu Nhược kêu gào trong lòng.
****
Đèn phòng tiệc tắt ngấm, chỉ còn độc một chùm đèn trần soi lên bật cầu thang.
Âu Nhược đứng bên cạnh Bắc Vũ Tịch vỗ tay nhìn lên, ban nảy Kỳ Thừa Doanh nhờ cô giúp nàng trông Quân Vũ. Cậu bé đó không những ngoan còn cực kỳ dễ thương, gương mặt lại vô cùng giống bố.
Kỳ Thừa Doanh và Quân Lăng mỗi người một tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu nhóc Quân Vũ.
Nét mặt cậu bé tinh nghịch trông rất đáng yêu. Sự xinh đẹp của cậu nhóc dường như là được thừa hưởng từ hai đấng sinh thành cao quý đang hạnh phúc nắm tay cậu.
Bắc Vũ Tịch đưa mắt nhìn Âu Nhược, mọi sự đều thu về một nơi trêи mắt cô. Cái nét mặt hớn hở đó thật khiến người ta lưu luyến.
Âu Nhược mồ côi, hay nói đúng hơn cô bị bỏ rơi. Chẳng thể biết được, nắm tay dịu dàng của cha mẹ là thế nào, được họ ôm vào lòng ấm áp ra sao, lại cũng không biết… Tại sao chỉ đơn giản là tình thương gia đình thôi mà họ cũng không cho cô.
Âu Nhược không trách họ, từ bé đến giờ cô chưa từng trách một ai, cả mẹ nuôi luôn đánh đập, cả Bắc Vũ Tịch ngang tàng. Cái đáng trách, là trách cô xui xẻo.
Quân Lăng ở trêи bậc thang cao đó, nhìn xuống, nói một cách dõng dạc: “Các vị! Cảm ơn đã đến đây ngày hôm nay. Quân Lăng tôi, ở đây cảm ơn mọi người.”
Tiếng vỗ tay vang lên đều như bắp trong nồi nóng, nổ giòn từng tiếng.
Trong không gian tráng lệ huy hoàng, tiếp tục là màn cắt bánh kem của đứa con trai độc nhất nhà Quân Lăng. Sau đó Quân Lăng tặng quà sinh nhật cho con trai, Kỳ Thừa Doanh dịu dàng hôn má cậu nhóc, khiến cậu thích thú cười.
Cậu bé xinh xắn đó ngoan ngoãn nắm tay mẹ đi chào hỏi, trong bữa tiệc của chính mình cậu dường như không tỏ ra hứng thú cho lắm. Bộ vest đặt may thủ công vừa vặn, lại được Kỳ Thừa Doanh thắt cho một chiếc nơ ở cổ, trông như một người đàn ông lịch lãm đáng dựa dẫm.
Âu Nhược ngồi trêи sofa cách đó không xa, Kỳ Thừa Doanh có kéo cô đến sofa của đám phu nhân tiểu thư giàu có, nhưng Âu Nhược cảm thấy bản thân không thể hòa nhập chỉ ngồi lại một lúc liền tìm vị trí khác vắng người mà ngồi.
Bắc Vũ Tịch đang ngôi ở sofa của đám đàn ông, hắn ít nói bao nhiêu bọn người kia nói nhiều bấy nhiêu. Xi???? ủ????g hộ chú????g tôi tại ( Trù????T ru????ệ????.v???? )
Trong đám người cô nhận ra có hai người đàn ông rất khí chất, bọn họ ngồi chung bàn với nhau bao gồm cả Bắc Vũ Tịch.
Hình như là lời ít ý nhiều, Quân Lăng cũng tỏ ra vui vẻ khi nói chuyện với bọn họ.
Họ thành một bàn bốn người rất giống anh em bạn hữu thân thiết từ lâu, rất ít nói, rất kiệm lời, chỉ tập trung uống rượu xem trò vui.
“Chúng ta ngồi ở đây đi!” giọng nói Kỳ Thừa Doanh vang lên phía sau lưng.
Âu Nhược quay đầu thì nhìn thấy Kỳ Thừa Doanh đi cùng hai cô gái khác.
Một người có sắc nét dịu dàng khó tả, một người lại có nét đẹp mạnh mẽ của một nữ cường.
Kỳ Thừa Doanh giới thiệu Âu Nhược cho họ, cũng không quên giới thiệu ngược lại.
Âu Nhược khách sao đứng dậy chào hỏi, lúc ngồi vào bàn. Bốn người bọn họ chẳng khác nào bạn bè quen thân, vui vẻ cùng nhau nói chuyện.
Cô gái có nét đẹp dịu dàng là Ninh Hinh, còn cô gái có nét đẹp mạnh mẽ là Lộ Thiên Thanh.
Bắc Vũ Tịch ánh mắt dừng trêи gương mặt Âu Nhược, ly rượu trêи tay có vẻ lỏng lẻo.
“Sao vậy? Người phụ nữ của cậu… Không phải định giấu bọn mình đến khi kết hôn chứ?” Một người lên tiếng.
Bắc Vũ Tịch nhìn người đàn ông đối diện: “Còn phải xem đã!”
Một người lại kêu lên: “Bắc Vũ Tịch! Bên ngoài có bao nhiêu lời đồn rồi, cậu còn xem là xem cái gì?”
Bắc Vũ Tịch nên nói thế nào cho bọn họ hiểu. Bọn họ chính là không hiểu nên hắn cũng không buồn nói nữa, chỉ im lặng uống rượu.
Quân Lăng cũng góp vui: “Nghe nói Tiểu Nhược là cô gái năm đó?”
Bắc Vũ Tịch gật đầu: “Phải.”
Kỳ Nhất Phong đặt ly rượu lên bàn, khóe môi hơi cong lên: “Cái trò chơi đó của cậu. Đến giờ vẫn chưa chịu dừng à?”
Bạch Nhiên Hạo tiếp lời: “Bắc Vũ Tịch! Cậu phải biết… Đáng sợ không phải là giặc ở bên ngoài mà là giặc ở trong nhà.”
Bắc Vũ Tịch mỉm cười, độ cong lạnh lùng dứt khoát: “Đến đó liền nhờ các cậu đến mai táng.”
Đối diện Bắc Vũ Tịch là Kỳ Nhất Phong. Đối diện Quân Lăng là Bạch Nhiên Hạo. Mà Kỳ Thừa Doanh chính là em gái của Kỳ Nhất Phong, đứa em gái thất lạc mười mấy năm, thật khéo lại là luật sư cho Quân Lăng trong bạch đạo.
Lại diễn một cảnh tình cảm bi kịch, anh em đấu đá một vòng.
Kỳ Thừa Doanh để ý, Âu Nhược lúc nói chuyện sẽ chăm chú nhìn Bắc Vũ Tịch ở bên kia. Hắn dường như đang trò chuyện nhưng thật ra một giây cũng không bỏ qua Âu Nhược.
Lộ Thiên Thanh đi cùng Kỳ Nhất Phong, cô ấy có một quán cà phê ở New York cũng tình cờ Bắc Gia cũng ở New York, vui mừng khi gặp đồng hương, cô ấy nói: “Nhược Nhược! Có thời gian thì đến chỗ của chị đi.”
Âu Nhược gật đầu, trong đám bọn họ Âu Nhược là nhỏ tuổi nhất, trẻ trung nhất. Tuy vậy, vẻ đẹp của họ là riêng biệt, mỗi người một loại khí chất, mỗi người một loại cảm tình dành cho người đối diện rất khác nhau.
Ninh Hinh nói: “Doanh Doanh! Quân Vũ đâu rồi?”
Kỳ Thừa Doanh nghe nói đến con trai thì cảm thấy nhẹ tênh: “Đưa cho Thừa Thừa rồi!”
“Con bé cũng đến à?” Ninh Hinh nghi hoặc.
Kỳ Thừa Doanh gật đầu: “Thừa Thừa theo Quân Lăng lâu như vậy, nếu từ chối cô ấy trông Vũ Vũ thì thật khó xử.”
Ninh Hinh thở dài: “Doanh Doanh! Chị không sợ sao?”
Kỳ Thừa Doanh sợ sao? Chồng nàng chính là chồng nàng, con trai nàng mãi mãi vẫn là con trai nàng. Sợ là sợ lòng người thay đổi, không sợ những gì đã thuộc về.
“Âu Nhược! Nếu chồng em giữ bên cạnh một người phụ nữ từ bé đến lớn đã đi theo anh ấy. Em cảm thấy thế nào?” Kỳ Thừa Doanh lại chuyển chủ đề sang Âu Nhược.
Âu Nhược với loại tình huống này chưa gặp phải cô cũng chẳng biết nên làm thế nào.
“Nên làm thế nào thì làm thế đó thôi ạ!” Âu Nhược bình thản nói.
Ninh Hinh không hiểu, Lộ Thiên Thanh cũng không hiểu, Kỳ Thừa Doanh và bọn họ nhìn Âu Nhược chờ cô nói tiếp.
“Loại chuyện này tốt nhất là không nên cưỡng cầu! Đàn ông có nhiều cách để buông bỏ một người phụ nữ cũng như có nhiều cách để giữ một người phụ nữ. Anh ấy nếu quan tâm em, chắc chắn sẽ không để em buồn. Nếu không quan tâm em, một cô gái từ bé đến lớn ở bên cạnh thì đã làm sao!”
Đúng vậy, đàn ông chính là chịu để tâm một chút liền có thể nhận ra bạn mong muốn điều gì. Vô tâm một chút, bạn cả trời buồn tủi đến khô héo cũng chẳng có lấy một câu quan tâm.
Nhìn Âu Nhược thế thôi nhưng đạo lý nhân sinh cô luôn luôn hiểu rõ.
Của cô chính là của cô, không phải của cô thì tức là không phải.
Dây dưa chính là hại mình hại người.