Vào nhà rồi, Kỳ Thừa Doanh cho người đưa các lão đại cùng phu nhân về phòng.
Khi bọn họ yên tâm ở lại Quân Gia, Kỳ Thừa Doanh mới quan tâm đến thuộc hạ của bọn họ.
Ai cũng là lâu năm theo sau các lão đại của mình, lúc trò chuyện cũng cực kỳ hợp ý.
Hoa Phong bị một cô gái kéo đi, người đó không ai khác là thuộc hạ của Kỳ Thừa Doanh, bọn họ từ bé đã chơi chung với nhau thân thiết như người nhà nên chuyện này cũng không có gì đáng trách.
Liên Ngọc nhìn Hoa Phong, tâm tình tốt đến nổi hai mắt đầy vui vẻ.
Hoa Phong ngược lại rất lạnh lùng, không từ chối cũng không tiếp nhận Liên Ngọc.
“Phong! Em đã chờ anh rất lâu. Tiểu thư nói, lần này muốn tác hợp cho chúng ta!”
Liên Ngọc vui vẻ nói, do lần này được Kỳ Thừa Doanh hứa là cho cô tìm hiểu Hoa Phong nên cô vui đến mất ngủ.
Ngược lại, Hoa Phong nghe xong lời này thì không cảm thấy vui. Nắm lấy vai Liên Ngọc kéo cô ra một khoảng, cậu lùi về một khoảng. Rất tách biệt, rất xa lạ với Liên Ngọc, cậu nói: “Liên Ngọc! Tôi có người mình thích rồi! Phiền cô sau này đừng như vậy nữa.”
Liên Ngọc giật mình không tin: “Sao có thể chứ? Anh từ bé ngoài em ra thì có cô gái nào khác?”
Hoa Phong không giải thích nhiều, chỉ đơn giản như vậy rồi quay người rời khỏi nơi vắng vẻ ở hành lang. Bọn họ, suy cho cùng cũng chỉ là anh em quen lâu năm, đối với Liên Ngọc Hoa Phong từ lâu không có ý niệm gì khác.
Liên Ngọc nhất quyết không buông, lao đến ôm lấy Hoa Phong từ phía sau. Cô gái này xinh đẹp có thừa, tài giỏi có thừa, theo bên cạnh Kỳ Thừa Doanh thì nhất định không phải là kẻ tầm thường.
Nhưng Hoa Phong là Hoa Phong, cậu so với Hoa Vũ thì trầm tính hơn, nên với những chuyện như vậy từ chối thẳng thừng đã là một loại cách cư xử.
“Phong! Anh đừng từ chối em! Đừng như vậy!”
Hoa Phong nhất quyết gỡ tay Liên Ngọc dù cô có ôm cậu đến thế nào, Liên Ngọc là cô bé dễ thương. Tính tình lại rất ngoan ngoãn, thật ra không ít người thích cô, nhưng cô từ bé chỉ thích mỗi Hoa Phong.
Mỗi lần tiểu thư đến Bắc Gia, cô đều xin theo vì muốn gặp cậu, nhưng mà… Hoa Phong chưa một lần thừa nhận tình cảm đó.
Ở một khoảng cách đó không xa, một góc của hành lang vắng, Hoa Vũ đứng đó, nhìn bọn họ ánh mắt đưa tình, tay ôm tai ấp. Trong lòng không khỏi xót xa.
Con người bằng da bằng thịt, đương nhiên sẽ không thể thoát khỏi cái gọi là “nhi nữ thường tình”.
Hoa Vũ nhìn thấy Hoa Phong nắm lấy bàn tay Liên Ngọc, xoay người lại nhìn cô, họ nói gì đó rồi Hoa Phong cuối đầu xuống hôn lên môi Liên Ngọc.
Từ vị trí của Hoa Vũ, cách nhìn nhận cũng trở nên khác đi. Cậu không bước đến, chỉ nhìn bọn họ thật lâu…
Tình cảm dạt dào, ý tứ nồng động. Hoa Vũ cuối mặt rời đi. Trong đầu là một câu nói: “Cơ hội cuối cùng cũng không còn nữa.”
****
Lục Phàm ngồi ở quầy bar của nhà rượu ở tầng trêи cùng, rất chăm chỉ uống rượu.
Đang uống thì bị một cô gái giữ chặt ly rượu trêи tay, làn da tay mềm mại đó chạm vào mu bàn tay anh. Xúc cảm mềm mại cùng hương rượu đã thấm vào đại não Lục Phàm, khiến hắn nhìn rõ không rõ, mờ không mờ.
“Thiên Nhẫn?” Lục Phàm gọi một cái tên.
Cô gái liền mỉm cười gật đầu: “Là em.”
Lục Phàm “hừ” lạnh một tiếng, gạt tay cô ra cầm lấy ly rượu ực một hơi cạn sạch.
“Em đến đây làm gì?” Lục Phàm thờ ơ hỏi.
Anh ta biết rõ rồi nhưng vẫn cố hỏi, trong thâm tâm luôn muốn người con gái đối diện sẽ nói rằng: “Em vì anh mà đến.”
Nhưng nằm mơ mãi mãi vẫn là nằm mơ, Thiên Nhẫn cười chua xót nói: “Em đến vì lão đại.”
Nực cười chưa? Thế giới này chính là vô lý như vậy.
Tôi yêu em chỉ muốn bên cạnh em, ngày ngày hạnh phúc, cả đời yêu thương. Nhưng em yêu hắn, chỉ mong ngày ngày hắn với em nở một nụ cười, nói với em “ngủ sớm đi”, vì hắn dù có chết cũng cam lòng.
“Vậy à!” Lục Phàm chẳng biết nói gì hơn, chỉ có thể là như vậy thôi.
Không muốn náng lại thêm giây phút nào, Lục Phàm đứng dậy rời khỏi bar. Thiên Nhẫn lập tức đuổi theo.
Ở một góc nào đó, Thiên Nhẫn nhìn Lục Phàm, hai người đối diện nhau, không ai nói một lời.
‘Lời ít’ chính là không có gì để nói, ‘ý nhiều’ cũng chính là không biết nên nói gì.
Thiên Nhẫn có một nét đẹp mà không cô gái nào có được, chính là bình thản an nhiên. Nét đẹp ẩn dấu đó Lục Phàm vô tình đã phát hiện ra trong lúc cô suy tư đến thất thần.
Âu Nhược xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp đó là trong sáng thơ ngây, Âu Nhược không có được sự bình lặng mà Thiên Nhẫn có. Kỳ Thừa Doanh xinh đẹp, nhưng cái đẹp độc đáo của cô là sự quyến rũ chết người, lúc nghiêm túc Kỳ Thừa Doanh sẽ làm người ta sợ hãi, lúc trầm tư sẽ mang nét buồn ‘phong tình vạn chủng’. Nhưng khi Thiên Nhẫn nghiêm túc, Lục Phàm không thể diễn tả được cảm xúc của mình, anh đau nhói, khổ sở.
“Lục Phàm!” Thiên Nhẫn cất giọng gọi Lục Phàm.
Anh ta nhìn cô, nên làm gì thì làm cái đó. Trái tim anh ta thuộc về cô gái trước mắt, tấm lòng anh ta trao chỉ duy nhất cho một mình cô.
Lục Phàm từng thử dụ dỗ Âu Nhược, nhưng có lẽ người Âu Nhược muốn ở bên là Bắc Vũ Tịch. Chưa một ai có thể bước vào trái tim Bắc Vũ Tịch, ngoại trừ Âu Nhược, là bạn bè, là anh em, là từ bé đến lớn ở bên cạnh Bắc Vũ Tịch, Lục Phàm sợ Âu Nhược chỉ là đang lợi dụng Bắc Vũ Tịch, nên khi nhìn thấy nét chân thành của Âu Nhược, Lục Phàm mới yên lòng bỏ cuộc.
Có lẽ, cả đời này, anh ta chính là bị phụ nữ từ chối như vậy, bởi vì trong trái tim của họ, luôn có một người chiếm giữ.
Âu Nhược có Bắc Vũ Tịch.
Thiên Nhẫn có Tô Âu.
Toàn bộ bọn họ, đều thật là nực cười.
“Thiên Nhẫn! Tô Gia không phải là kẻ thù của Bắc Gia. Thiên Quan đã nhiều lần muốn giết Bắc lão đại. Em ở bên cạnh Tô lão đại, cẩn thận một chút!”
Thiên Nhẫn không hề biết chuyện Thiên Quan giết Bắc Vũ Tịch, cho đến một ngày Tô Âu tức giận mắng hắn, còn rất giận dữ muốn phế đi tay hắn.
Nếu không có Thiên Nhẫn van xin, chắc chắn giờ này hắn đã không còn mạng ở trêи đời.
Thiên Nhẫn gật đầu, khi Lục Phàm quay đi. Cô một giây muốn giữ anh lại, nhưng rồi cũng không làm vậy.
Đôi lúc những việc khó nói, tốt nhất là đừng nói. Bởi vì nếu muốn nói ra, bản thân đã không chần chừ lâu như vậy.
***
Hôm nay không biết có phải là ngày tương phùng hay không, con người ta gặp lại một số người đã lâu không gặp. Trong cơn men của rượu, tâm tình cũng thay đổi vô ngần.
Màn trời đêm dày đặc sao sáng, lấp lánh chiếu rọi cả một bầu trời huyền ảo mang vẻ đẹp bí ẩn.
Khi bọn họ bận bịu phải giải quyết mối bận tâm trong lòng thì trong căn phòng sáng đèn mà rèm cửa sổ đã kéo kín.
Hai người cũng đang giải quyết mối bận tâm của họ.
“Nói! Thiên Quan đã làm gì cô?”
Bắc Vũ Tịch như một cơn cuồn phong, từng câu từng chữ thốt ra như muốn hung hăng xé nát Âu Nhược.
Cô bị dồn vào tường, sức lực không đủ để chống đỡ người đàn ông hung bạo này.
Âu Nhược lắc đầu chống cự: “Không có… Anh ta không có làm gì em hết.”
“Nói dối.” Bắc Vũ Tịch tức giận gầm lên. Hơi thở vì tức giận mà như tiếng thở của thú dữ, đang một bầu nộ khí đùng đùng sát khí. Như muốn giải tỏa cơn thịnh nộ trong người, Bắc Vũ Tịch đánh cô thì không nỡ, chỉ biết mắng cô, tức giận đến nổi hắn vung tay lên, cuối cùng lại không phải đặt đó lên thân thể cô.
Âu Nhược tưởng sẽ bị đánh đến đáng thương, nào ngờ hắn đấm mạnh lên tường, men theo đó tai cô nghe rõ những tiếng “rắc rắc”. Cả người Âu Nhược căng thẳng, cứng ngắt rồi đến hoảng sợ. Tất cả trạng thái của một con người đều ngay trong giây phút đó mà thay đổi trong Âu Nhược.
Hắn… Âu Nhược giật nảy mình kêu lên: “Tiên sinh…”
Cô nắm vội cánh tay Bắc Vũ Tịch, bàn tay hắn dồn một lực mạnh bạo đấm vào tường, khiến bức tường in rõ cú đấm, theo đó máu cũng chảy xuống.
Âu Nhược hốt hoảng cả lên, Bắc Vũ Tịch là giận cô đến điên rồi. Nhìn hắn thở hồng hộc những tiếng tận sâu trong mũi. Cả tim Âu Nhược cũng muốn ngừng đập.
“Tránh ra.” Bắc Vũ Tịch hất tay, lực đạo mạnh bạo đến nổi Âu Nhược bị hất ra té ngã xuống sàn.
Cánh tay va chạm mạnh xuống sàn khiến Âu Nhược đau điếng kếu “a” một tiếng.
Cô mặc kệ mình liền chạy đến cầm lấy cánh tay đang chảy máu của Bắc Vũ Tịch, dù cô có muốn kiềm chế bao nhiêu thì sự run rẩy đầy sợ hãi cũng không giữ được, cô van xin hắn: “Tiên sinh… Tay của ngài… chảy máu rồi…”
Bắc Vũ Tịch đang một tầng nộ khí chưa tan, hơi đâu mà lo cho cái tay chỉ chảy chút máu.
“Ơ…” Âu Nhược kêu lên một tiếng, nắm chặt lấy cánh tay Bắc Vũ Tịch.
“Tiên… tiên sinh…”
Sức mạnh trêи cánh tay Bắc Vũ Tịch ngày một gia tăng, Âu Nhược nắm chặt lại, cứ như tay mình đang cầm vào một thanh gỗ, cứng mạnh đến không kéo ra được.
Đồng tử cô co lại vì sợ hãi, hơi thở bị nghẹt cứng ở cổ. Bắc Vũ Tịch đang bóp cổ Âu Nhược, sức nặng như muốn giết chết cô đang đè Âu Nhược xuống sofa.
Điên rồi! Hắn điên rồi! Hắn đang muốn giết cô. Âu Nhược thở không được, càng lúc khí trong phổi càng co lại, tim cũng đập nhanh hơn vì thiếu khí.
Bắc Vũ Tịch ở trêи không hề nghĩ đến Âu Nhược ở dưới, trong đầu hắn luôn là cái cảnh đó.
Cái cảnh Thiên Quan nắm lấy cằm Âu Nhược rồi cuối đầu xuống, khoảng cách bọn họ gần như vậy, gần đến nổi lộ liễu như vậy… Vậy mà… Vậy mà cô dám nói với hắn là không có.
Chỉ có kẻ điên khùng mới tin lời của Âu Nhược. Hắn sẽ cho cô biết, phản bội Bắc Vũ Tịch sẽ có kết quả như thế nào. Còn dám lừa gạt hắn, Bắc Vũ Tịch đối xử với cô một mực quan tâm, toàn tâm toàn ý để cô tự do thoải mái.
Âu Nhược, nếu cô cảm thấy sự thoải mái này hắn cho không đủ dùng, hắn sẽ lấy lại, hắn nhất định sẽ khiến cho cô, từ nay trở về sau muốn phản kháng cũng không thể phản kháng, muốn ung dung cũng khó mà ung dung.
Đau quá! Cổ Âu Nhược đau đến mức như sắp lìa ra rồi.
Nếu… Nếu còn chịu đựng nữa… Cô chắc sẽ nghẹt thở mà chết.
Âu Nhược nắm lấy cánh tay Bắc Vũ Tịch, đôi mắt cô đỏ ngầu lên, nước mắt ứa ra. Men theo khóe mắt, đau đớn mà chảy xuống.
Một con thỏ yếu bị một con sói dữ tàn bạo, Âu Nhược bị đè ở dưới chẳng thể nào làm gì khác.
“Tôi…” cô lắc đầu, cố gắng phản kháng Bắc Vũ Tịch: “… Tiên sinh… Tôi… Không…”
“Câm miệng.” Bắc Vũ Tịch gầm lên.
Hắn ở trêи cao như vậy, đây là lần đầu tiên bị một người phụ nữ dắt mũi, hắn còn độc ác hơn cả Thiên Quan ban nảy, tức giận hung hăng nói: “Âu Nhược. Tôi đâu có ép buộc cô. Tại sao hả? Tại sao cô phản bội tôi.”
“Tiên… Tiên sinh…” Âu Nhược nặn ra từng chữ rất khó khăn.
Cô cựa quậy muốn thoát ra, nhưng càng lúc sức lực cô càng không còn.
Âu Nhược sắp rơi vào mê man, làn sương mờ che đi đôi mắt, khiến nó vô hồn như đã mất đi sự sống, Âu Nhược chỉ có duy nhất một câu muốn nói với hắn ngay lúc này: “Tiên sinh! Tôi không phản bội ngài, tôi và Thiên Quan chưa từng làm gì cả, ngài nhất định phải tin tôi!”
Bắc Vũ Tịch thấy môi cô trắng bệch không còn chút máu, cả người hết sức đến giẫy giụa cũng không, hai cánh tay nắm lấy tay hắn cũng chỉ là cái bám nhẹ nhàng như sắp trượt xuống.
Âu Nhược muốn nói nhưng lời nói đều không thoát ra được khỏi họng, khí trong người vừa dứt, Bắc Vũ Tịch cũng bực bội buông lỏng tay.
Gặp lại người quen, Âu Nhược lại thoát chết trong gang tấc. Chuyện này, cả đời cô có chết cũng không quên được.