Trái tim Âu Nhược đập mạnh liên hồi, hơi thở cũng ngày càng bị áp lực nên đã từ trầm ổn thành hổn hển. Tránh để người đó nhìn ra sự lo lắng, Âu Nhược cố gắng trấn an trái tim nhỏ bé trước khi hắn xuất hiện.
Bước chân mang theo sức nặng của một cơ thể to lớn cho thấy hắn ta là một người đàn ông, còn là một người đàn ông rất cao lớn, có lẽ biết một võ. Cũng có thể hắn là người của Thiên Quan, như vậy là đang muốn Bắc Vũ Tịch xuất hiện?
Âu Nhược cả người đau đớn, cô chỉ cần động đậy liền khó chịu đến mất cả sức lực. Bây giờ cô đang trong tình thế bất lợi, dù có làm gì thì cũng sẽ không tốt cho cô.
Tiếng động ngày một gần, cho đến khi Âu Nhược nghe thấy tiếng mở cửa. Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra những tiếng “kẻo kẹt” rất chói tai, cứ như là tiếng kêu hét đau đớn vì thời gian đã làm nó già nua chẳng còn hữu ích.
Người đó đi vào, chẳng có lấy một lời nói hay một câu chào hỏi nào, cứ như vậy mà bỏ qua Âu Nhược. Hắn đi về phía gần đó, chắc đó là nơi đặt sofa, Âu Nhược ngoài một màng đen bao trùm thì chẳng thể thấy gì.
Cảm nhận hơi thở của hắn có chút bất thường, dường như là đang bị thương, vết thương không chảy máu vì cô không ngửi được mùi máu nào từ lúc hắn bước vào.
Cho đến khi hắn đau đớn như từ trong cơ thể rồi kêu lên một tiếng cực kì thê thảm, giống như gấu lớn gầm gừ, khiến cả khu rừng yên tĩnh trở nên ồn ào.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên yên tĩnh trở lại. Âu Nhược chỉ còn nghe thấy những tiếng thở ‘khò khè’ nặng nhọc của người đàn ông, hắn ngủ rồi?
Âu Nhược nhích người một chút, cẩn thận không phát ra tiếng động, cố gắng dùng chút sức co người về một bên, dù rất đau nhưng cô vẫn phải cố gắng chịu đựng, Âu Nhược dùng răng trêи cắn lấy môi dưới để tiếng rêи vì đau đớn của cô sẽ không thể phát ra, dù có muốn phát ra cũng phải nín nhịn lại.
Kim nhỏ cứ vậy mà chích vào người cô, dù Âu Nhược chẳng biết nó từ đâu mà xuất hiện, chắc lúc cô hôn mê người này đã cho cô uống chút thuốc không tốt lành.
Đầu Âu Nhược chống xuống đất, mượn sức từ thắt lưng làm gậy chống, đầu thì làm đệm đất để năng người ngồi dậy, mồ hôi rịn ra khắp người Âu Nhược khiến cô như bị phanh thây thành từng mãnh một.
Cố dùng sức bật ngồi dậy, Âu Nhược nhíu đôi mày, sắc mặt trắng bệch vì cơn đau, môi mỏng bị cắn đến chảy cả máu tươi, mùi máu tanh tưởi khiến cả người Âu Nhược một cơn run rẩy.
Cái thuốc quái quỷ gì thế này không biết, cả người cô bây giờ mệt đến không còn hơi. Âu Nhược hé miệng để có thể hô hấp nhanh hơn một chút, cũng ráng kiềm chế tiếng thở dốc vì đau đớn sợ người kia sẽ thức giấc.
Nhưng mà ngồi dậy rồi thì làm được gì kia chứ, cô cũng chẳng còn tay nào để mở dây trói.
Lúc Âu Nhược đang loay hoay thì một giọng nói từ sofa phát ra: “Vô ích thôi.”
Âu Nhược giật mình, xoay đầu hướng về phía sofa của người đó chờ đợi. Hắn không nói gì, đang nằm thì chóng người ngồi dậy, bước đến chỗ Âu Nhược ngồi xổm xuống.
Cảm thấy hắn rất bình tĩnh, dường như cơn đau kia chỉ là nhất thời, chỉ cần hắn nghỉ ngơi một lúc liền bình ổn trở lại, hơi thở cũng chẳng hối hả vì mệt.
Ngón tay lạnh của người đàn ông chạm vào dây bịt mắt của Âu Nhược, chỉ là một chút lạnh lẽo thoáng qua trêи da cô nhưng khiến Âu Nhược rất kì lạ.
Khi bịt mắt được mở ra, Âu Nhược chậm rãi mở mắt, một màu đen đập vào mắt cô.
Tiếp đó cô nhìn thấy gương mặt của người đó, hai mắt đẹp như ánh mắt của chim ưng, mũi cao nhỏ thanh tú, đúng vậy cô phải thừa nhận là chiếc mũi đó nếu ở trêи mặt một người phụ nữ sẽ vô cùng xinh đẹp, nhưng khi nó ở trêи mặt người đàn ông này thì trở nên… tinh tế. Môi mỏng của hắn khẽ cong một độ cong đầy ma mị, hắn cười, nhìn cô bằng nét dịu dàng.
Hắn làm Âu Nhược kinh ngạc, đôi đồng tử của cô mở to, người này…
Môi mỏng của Âu Nhược run rẩy lên từng hồi không cách nào kêu lên được, cứ như ở trước mặt người này, tư duy và khả năng ngôn ngữ của cô đều không thể phát hay.
“Bất ngờ lắm phải không?” Hắn nói, âm thanh còn mang theo chút chế nhạo.
Âu Nhược vẫn cứ im lặng nhìn hắn, nhìn cẩn thận từng đường nét trêи gương mặt hắn. Thật giống… Cứ như là đang nằm mơ vậy, nhưng mà… Âu Nhược chỉ có thể mỉm cười một cách tự giễu vì suy nghĩ trong đầu mình.
Cô nói: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Người đó một giây sửng sờ, rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt như cũ, hắn đưa tay chạm vào mặt cô, vuốt ve dịu dàng đến mức Âu Nhược run sợ định lùi về sau nhưng cả người cô nhích một chút đã cảm thấy không tốt chút nào, cứ như vậy để hắn chạm vào.
“Người phụ nữ của Bắc Vũ Tịch đúng là có khác. Xinh đẹp động lòng người, bên ngoài thì như con thỏ trắng vô hại, bên trong lại là một con hồ ly xảo quyệt.” Hắn cười nói, không thể không tán thưởng cô.
Âu Nhược mỉm cười, né trách bàn tay hắn lại định vuốt ve: “Không phải sẽ trói tôi thế này để ngồi đây nói chuyện chứ?”
“A..”
Hắn kêu lên rồi hướng mắt nhìn Âu Nhược, nói lời không đứng đắn: “Tôi quên mất, người phụ nữ của Bắc lão đại chỉ nói chuyện trêи giường thôi. Nhưng mà thật đáng tiếc, giường của Bắc Vũ Tịch đang ở Bắc Gia, ở đây…”
Hắn dừng lại lời đang nói Âu Nhược cảm thấy lòng mình bất an, hiểu thế nào khi ánh mắt một người đàn ông luôn nhìn một người phụ nữ khi… hắn ‘muốn’ cô, hắn lại cất giọng đùa cợt: “… chỉ có giường của tôi. Phu nhân, người có muốn không?”
Âu Nhược bị hắn nói đến tức cả người, sao hắn có thể vô sĩ như vậy. Khốn kiếp!
Lời nói trắng trợn đó đúng là làm cho Âu Nhược sợ hãi, cô nhìn hắn, ánh mắt tức giận nhưng hắn vì cô thế này lại vô cùng vui vẻ.
Ghé sát môi mỏng vào tai cô, hắn nói: “Tôi còn biết một chuyện. Cô… vẫn còn trinh!”
“Hạ lưu!” Âu Nhược tức giận gắt lên, cô chửi, tiếng hét như tát vào mặt người đàn ông.
Máu nóng trong người Âu Nhược như chảy ngược, toàn thân cô nóng bừng bừng như lửa, lại vì câu nói của hắn mà run lên.
Ngược lại, hắn lại vì câu chửi đó của cô mà cười, cười rất sảng kɧօáϊ, thứ hắn muốn chính là như vậy… Nhìn thấy Bắc Gia từng người, từng người một bị hắn làm cho phát điên.
Trước tiên là người phụ nữ của Bắc Vũ Tịch, hắn sẽ khiến cho Bắc Vũ Tịch cả ngóc đầu lên cũng không ngóc lên được, chỉ cần hủy hoại người phụ nữ của hắn, chắc chắn Bắc Vũ Tịch sẽ như một kẻ điên, Bắc Gia rất nhanh sẽ suy tàn.
“Hạ lưu? Bắc Vũ Tịch còn hạ lưu hơn như vậy. Cô tưởng hắn tốt lành lắm sao? Phu nhân, cô xem trọng hắn quá rồi!”
Nói xong hắn quăng cho Âu Nhược một ánh mắt khinh bỉ rồi đứng dậy, đi đến sofa.
Âu Nhược thấy kẻ này không phải là người xấu, nhưng chắc vì nguyên do gì đó mà khiến hắn ta thành như vậy. Thứ hắn muốn chính là sự xuất hiện của Bắc Vũ Tịch ở đây.
Như vậy chắc chắn hắn muốn gây khó dễ cho Bắc Vũ Tịch, muốn hại đến Bắc Gia. Mà điều có thể đe dọa Bắc Vũ Tịch chính là Âu Nhược.
Làm sao chứ? Làm sao hắn biết được cô và Bắc Vũ Tịch? Trừ phi, hắn đã theo dõi hai người bọn họ rất lâu.
Nhưng có người theo dõi làm sao mà Bắc Vũ Tịch không thể không nhận ra, sao vậy? Cô phải nghĩ như thế nào mới đúng?
***
Quay trở về Tứ hợp viện.
Sau khi Ngụy Nương để Âu Nhược một mình đi mất, bà ngồi khóc cả một đêm.
Liên Liên lo lắng vô cùng: “Ngụy Nương! Người đừng khóc nữa. Phu nhân sẽ nhanh trở về thôi!”
Nói thì nói vậy, nhưng từ lúc Âu Nhược đi đến giờ cũng đã hơn một tiếng rồi.
Con bé ngốc đó biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn cứ đâm đầu vào, còn cái tên ngốc con trai bà, rốt cuộc tại sao bà lại sinh ra một cái đầu gỗ không biết trời đất như vậy.
Trách bà, tất cả đều nên trách bà. Tại sao khóa cửa trước mà quên mất cửa sổ. Tại sao lại để cho Âu Nhược đi dễ dàng như vậy, nếu bà ngăn cản kịp lúc thì có lẽ đã không đến mức như vậy. Do bà, do bà sơ xuất.
Bắc Vũ Tịch, con mau đến đi, Âu Nhược đang gặp nguy hiểm, nó đang cần con.
Càng nghĩ, Ngụy Nương càng thêm lo lắng, bà nằm dài trêи bàn khóc đến nổi Liên Liên cũng rối loạn.
“Tiểu Nhược! Con mà có mệnh hệ gì. Mẹ làm sao ăn nói đây.” Ngụy Nương khóc than.
Liên Liên an ủi bà: “Ngụy Nương! Người bình tĩnh đi. Lão đại sắp đến rồi!”
Ngụy Nương khóc thảm thiết thê lương hơn nữa: “Cái gì mà sắp đến chứ! Nó bây giờ không biết có nhận được tin của ta chưa.”
“Ngụy Nương! Bắc Gia làm việc rất mau lẹ, là tinh anh trong tinh anh. Người phải giữ gìn sức khỏe. Chờ phu nhân trở về người đổ bệnh thì phu nhân sẽ lo lắng.”
Haizzz…
Nên làm gì thì làm đó, kẻ vừa không có địa vị, không có lời nói như bà. Trong Bắc Gia nói một câu cũng phải chờ thông báo cho Bắc Vũ Tịch.
Ngụy Nương tuổi tác đã cao, nhưng bà vẫn còn trẻ trung, chỉ có đôi mắt là có vài nếp nhăn.
Nó khiến bà trưởng thành hơn, kinh nghiệm hơn… Vậy mà…
Bà vẫn để Âu Nhược đi như vậy.
Bà già thật rồi.
Ngụy Nương tự trách rồi cứ nằm dài trêи bàn trà mà khóc lóc.
Liên Liên bị dọa cho một trận sợ không biết làm gì, cuối cùng cũng bật khóc rồi ôm chầm lấy Ngụy Nương.
“Ngụy Nương! Phu nhân sẽ về mà.”
“Ta cũng hi vọng Tiểu Nhược sẽ bình an trở về!”