Tại trong thần hạm. Bên trong một căn phòng lớn xa hoa, lúc này đang ngồi lấy một nhóm người. Nhóm người này trên thân khí tức cường đại. Trang phục đều là lộng lẫy. Nhìn qua liền biết ở đây đều không có ai là người thường. Nhóm người này chính là người cầm quyền trên hạm lúc này.
Ngồi trên cao nhất một vị nam tử khoảng 30 lúc này đang trầm ngâm giống như là suy nghĩ cái gì đó. Trong căn phòng này bầu không khí có chút nặng nề. Ai nấy đều trầm mặc. Có thể thấy trên nét mặt mỗi người ít nhiều có vài nét lo âu.
“Tả Đại Nhân, bao lâu nữa thì tổng đàn mới cho người đến cứu viện chúng ta”. Bên dưới một vị lão giả lo lắng hỏi nam tử trên cao nhất toạ kia.
Nam tử này tên là Tả Lãnh Thiền, hiện tại chính là người có quyền hạn cao nhất ở trên hạm này. Tả Lãnh Thiền mở miệng đáp “Ta đã đưa tin về tổng đàn, đã nhận được hồi âm. Tổng đàn đã cử người đi tiếp chúng ta. Thế nhưng là từ Viêm Dương tinh vực tới Băng Thiên tinh vực này không có thời gian 2 tháng là không cách nào tới”.
“2 tháng là quá lâu. Chỉ sợ chúng ta trụ không tới lúc đó. Bên ngoài kia……”. Vị lão giả này nói tới đây liền ngập ngừng không nói tiếp.
“Hừ. Một đám ô hợp mà thôi. Nếu chúng dám đánh lên thần hạm. Liền để chúng chết không có chỗ chôn”. Một vị nam tử trẻ tuổi lên tiếng. Nam tử này nhìn qua khoảng 25 tuổi. Thế nhưng là thân hình hắn vô cùng to lớn. Hắn tên là Hùng Nguyên, là một vị Thiếu Chủ của Hùng Gia. Hùng Gia chính là một cái gia tộc lớn. Bọn hắn mang trong mình Viễn Cổ huyết mạch Ma Hùng.
Một vị nam tử khác lên tiếng “Ngươi thật cho rằng bọn hắn không dám đánh lên sao. Bọn chúng biết rõ đây là thần hạm. Thế nhưng là vẫn cứ tới. Ngươi thật nghĩ bọn chúng đến như vậy ngu ngốc”.
Hùng Nguyên lạnh lùng nhìn nam tử kia hô lớn “Tiêu Thương, ngươi là có ý gì”.
Nam tử gọi là Tiêu Thương kia khinh thường đáp “Có Ý gì??? Đến người ngu cũng nhìn ra phía sau bọn hắn có thần xui khiến”.
Câu này vừa ra, nội tâm của người trong phòng đều là nặng nề thêm. Bọn hắn rõ ràng chuyện này không dễ giải quyết. Bọn hắn là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, tại trên Nhật Nguyệt giới, giáo phái của bọn hắn là chí tôn. Thử nghĩ, một cái giáo phái độc tôn một toà thế giới, đây là cỡ nào nội tình.Quan trọng là bọn hắn giáo phái chính là có tồn tại thần. Hơn nữa liền không phải một vị.
Lần này bọn hắn rời đi Nhật Nguyệt giới, rời đi Viêm Dương tinh vực. Mang theo vô số tài nguyên quý giá đến Băng Thiên tinh vực này làm một cái khổng lồ giao dịch. Liền ngay cả thần cũng đi theo hộ tống. Liền rõ ràng lần giao dịch này là cỡ nào quan trọng. Thế nhưng là hết lần này đến lần khác lại gặp bất trắc. Bọn hắn gặp hải tặc. Hơn nữa còn là thần cấp hải tặc. 2 vị thần hộ tống một vị vẫn lạc. 1 vị thì trọng thương. Tài nguyên đem theo cũng bị cướp đoạt hơn phân nửa. Thần hạm bị đánh rớt xuống Cực Huyền Giới này.
Bọn hắn rõ ràng. Cực Huyền Giới này có thần tồn tại. Hơn nữa là rất nhiều thần. Bởi vì toà Cực Huyền Giới này chính là một toà Siêu Cấp Đại Thế Giới. Nếu đem so sánh Nhật Nguyệt Giới của bọn hắn chỉ nhỏ bằng 1:100 Cực Huyền Giới.
Số tài nguyên còn lại trên thần hạm của bọn hắn đã bị thần đánh chủ ý. Cho nên bọn hắn muốn sống sót chỉ có thể từ bỏ số tài nguyên này. Nếu để thần thật sự ra tay thì bọn hắn tuyệt đối là chết ở đây. Tất nhiên thần cũng có mặt mũi của thần. Không tiện ra tay vì thế mới xúi giục những cái này bản địa cường giả tới đây cướp đoạt.
Lúc này bên ngoài đi vào một nhóm người. Chính là vừa rồi bên ngoài Tử Nghiên. Tử Nghiên vừa đi vào. Tiêu Thuơng lập tức hỏi. “Tử Sư muội, thế nào.”
Tử Nghiên chỉ lắc đầu thở dài.
Bên cạnh một vị nữ tử trẻ tuổi căm phẫn nói “thật không biết xấu hổ, cái gì tới giúp đỡ chúng ta. Chính là muốn ăn cướp. Còn tên mặt trắng kia lại muốn mời sư tỷ về phủ của hắn cơ đấy. Thật đáng gét”.
Trên cao nhất toạ kia. Tả Lãnh Thiền mở miệng hỏi Tử Nghiên “Bọn hắn là không chịu rời đi sao”.
“Sẽ không. Trừ khi chúng ta từ bỏ số tài nguyên này, cũng không biết bọn hắn kiên nhẫn được bao lâu nữa”. Tử Nghiên thờ dài nói ra. Sau đó nàng lại hỏi tiếp “Thiết Thần đại nhân thế nào”.
Tả Lãnh Thiền trầm ngâm một lát rồi đáp. “Bị Thương vô cùng nghiêm trọng. Sẽ không có cách nào lại ra tay. Chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi”.
…..
Bên ngoài lúc này số người tụ tập đã lên tới gần trăm vạn người. Hơn nữa là không ngừng kéo đến.có đại giáo tông môn uy danh hiển hách. Lão tổ hung uy lan xa. Cũng có hạng người vô địch yên lặng ẩn nấp. Bọn hắn đều mang tâm tư riêng của mình. Không ái biết bọn hắn nghĩ gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Đến ngày thứ 8, mọi thứ vẫn như vậy yên lặng. Số người tụ tập đã lên tới hơn 200 vạn. Cho đến ngày thứ 12.
Những cái kia lão tổ. Những cái kia biết được nội tình. Những cái kia ẩn ấp người đều là nhao nhao mở mắt “Đến rồi”.
Bên trong thần hạm. Tả Lãnh Thiền cũng mở ra đôi mắt của mình nặng nề nói một câu “Rốt cuộc cũng đến”.
Lập tức liên tục mấy đạo mệnh lệnh được ban ra. Người trên hạm lúc này ai nấy khẩn trương vô cùng đều tiến vào trạng thái cảnh giác. Tuỳ thời đều có thể xảy ra chiến đấu.
Chỉ thấy ở phía xa chân trời. Chính là tràn ngập cờ xí. Sau đó là mấy vạn chiến hạm phá không mà tới. Chiến hạm này mỗi cái đều là một màu đen lạnh lẽo. Những chiếc chiến hạm này bay tới gần thần hạm. Sau đó là ngay ngắn dừng lại. Tiếp theo đó bên trong hạm chính là từng chi tưng chi đội ngũ đi ra ngoài. Chi đội ngũ này mỗi cái cũng đều mặc lấy một bộ hắc giáp. Số lượng khoảng 100 vạn.
Có người nhận ra chi đội quân này nhỏ giọng thì thầm “Là đại quân triều đình. Lần này chơi lớn rồi. Xem ra canh này chúng ta khó có phần”.Bên cạnh đồng bạn của hắn bình tĩnh đáp “Không cần lo lắng. Yên lặng theo dõi kỳ biến. Đến lúc ấy. Có thể ăn liền ăn. Không ăn được liền chạy. Dù sao chúng ta tới coi náo nhiệt là chủ yếu”.
Tại một chiếc lớn nhất chiến hạm. Đi ra một vị nam tử khoảng 40. Nam tử này thân mặc hoàng kim giáp. Trên người hắn linh lực cực kì khủng bố. Hắn đứng đó giống như là một toà thái sơn nặng nề. Bất cứ ai ở gần hắn đều cảm nhận một áp lực khiến người ta hít thở không thông.
Có người nhận ra hắn sợ hãi than “Triều Đình thế mà cử Kim Nguyên Soái tới. Hắn là cường giả đã Thông Thần, vượt qua môn khảm kia là đã thành thần rồi. Xem ra là triều đình coi trọng những này tài nguyên”.
Người được gọi là Kim Nguyên Soái hô lớn “Người trên Hạm nghe rõ. Ta phụng lệnh Quang Vũ Hoàng Đế tới dò xét người từ bên ngoài. Hi vọng các ngươi có thể hợp tác”.
Ngay lập tức trên Hạm xuất hiện hình bóng của Tả Lãnh Thiền. Tả Lãnh Thiền đáp lại “Các hạ xin cho hỏi. Tại sao lại phải dò xét chúng ta”.
Kim Nguyên Soái giọng không cảm tình “Các ngươi hiện tại đang ở trong cương thổ Quang Vũ Thần Quốc. Đề phòng kẻ gian tới gây hoạ cho Thần Quốc. Ta phụng lệnh Hoàng Đế tới tra xét”.
“Bọn ta chỉ là gặp nạn mà thôi, cũng không phải là cố ý rơi xuống đây. Xin các hạ có thể thông cảm”. Tả Lãnh Thiền hạ giọng.
“Ta chỉ là làm theo lệnh mà thôi. Hơn nữa nếu các ngươi thật gặp nạn. Liền không có gì cần lo lắng. Thần quốc sẽ tiếp đãi các ngươi thật tốt. Chỉ sợ các ngươi là có mưu đồ. Không dám để chúng ta dò xét mà thôi”. Kim Nguyên Soái cao giọng. Sau đó lại tiếp “Cho các ngươi thêm 3 ngày suy nghĩ. Sau 3 ngày bọn ta liền dùng vũ lực. Nếu chống cự liền giết không tha”.