Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh

Chương 24: 24: Hạ Màn



Translator: Harn
Lâm Nhạc trong lòng đầy nghi hoặc nhìn ông chủ kiên nhẫn lau người cho Chúc Húc.

Nom chẳng khác nào một người phụ nữ đức hạnh, ấy nhầm phụ nam.

Núi băng tan chảy, không một ai lường được thay đổi lớn như vậy.
Sau khi lau xong, Lương Tiêu đắp chăn kín cho Chúc Húc, quay đầu nhìn Lâm Nhạc, “Cậu nhờ ai đó đi đặt mua một bộ họa cụ, không phân loại gì hết, mỗi thứ đều mua.

Đưa thẳng đến nhà mới, tìm một căn phòng có vị trí ánh sáng tốt rồi bày trí thành phòng vẽ.”
“Phòng vẽ?” Trước giờ ông chủ nào có vẽ vời.

Lâm Nhạc nhìn về phía Chúc Húc đang nằm trên giường, chợt nhớ ra hình như Chúc Húc là sinh viên chuyên ngành mỹ thuật.

Đây là đã tính đến chuyện ở chung rồi á hả?
Lâm Nhạc nghi ngờ hỏi: “Ừ thì….!Sếp này tôi có thể hỏi một câu không, anh định để Chúc Húc dùng thân phận gì để bước vào nhà anh?” Mặc dù đây là chuyện riêng của ông chủ, cậu không nên hỏi nhiều.

Nhưng bây giờ Chúc Húc đang là người thực vật, không biết còn có thể tỉnh lại hay không, nếu hấp tấp ở chung như vậy, đối với hai người chẳng ai được lợi.
Lương Tiêu khựng lại, rũ mắt nhìn Chúc Húc rơi vào trầm tư.
Lâm Nhạc thử hỏi: “Là người gặp nạn ngoài ý muốn? Bạn bè? Hay là……”
Lương Tiêu cũng đang suy nghĩ.

Bây giờ Chúc Húc còn chưa tỉnh, nếu cứ chuyển vào ở nhà anh một cách không minh bạch như vậy, rất dễ dấy lên dư luận, không chỉ là người bên cạnh anh, mà còn cả người bên cạnh Chúc Húc.

Đương nhiên anh không muốn Chúc Húc bị người khác bàn tán.
Lâm Nhạc thấy anh hình như cũng đang do dự, thì tiếp tục nói: “Nếu chỉ là người gặp nạn ngoài ý muốn, chịu trách nhiệm đến chừng này là đã đủ nhiều rồi.

Nếu là bạn bè, anh cũng không thể chăm sóc cho cậu ấy cả đời được.”
“Không phải bạn bè.” Lương Tiêu bất chợt mở miệng.
Lâm Nhạc cố gắng kiềm chế vẻ mặt tò mò lại, rón rén hỏi, “Thế thì là….!đôi tình nhân?”

“Thế nào là tình nhân?”
Lâm Nhạc nghĩ nghĩ, “Tình nhân….!tình nhân là kiểu hai bên đều có tình cảm.

Gặp nhau thì sẽ thấy vui, không gặp thì sẽ thấy nhớ, muốn vĩnh viễn bảo vệ người đó bầu bạn với người đó.

Ai cũng không thể thay thế được người đó.

Chẳng hạn như có câu thơ “Hỏi thế gian tình ái là gì mà đôi lứa hẹn thề sống chết” nè.”
Cậu nhún vai, “Ừm cũng kiểu kiểu giống vậy đó.”
Tình cảm đôi bên, không thể thay thế, cùng thề sống chết…..
Lương Tiêu nghe xong thì im lặng một lúc lâu rồi chợt nở một nụ cười nhàn nhạt, “Cậu đi sắp xếp trước đi, chuyện chuyển nhà để mấy ngày nữa rồi nói sau.”
Lâm Nhạc tỉnh lại từ trong vẻ mặt phá tan băng giá của ông chủ, mới hiểu ra ý của anh, rồi mỉm cười sáng tỏ, “Vâng.”
Hầy, đúng thật là hòn đá nở hoa, sông băng tan chảy, nhà cũ rực lửa, làm sao mà đỡ được.
Cậu không khỏi nghĩ đến mấy ngày trước lúc đi đến Thiên Nhất Quán, tiểu đạo đồng kia nói duyên phận của ông chủ đã đến, sau đó lại nói là gạt anh ấy, có lẽ câu sau mới là câu nói dối nhỉ.

Đánh bậy đánh bạ mà cũng có bản lĩnh khá đấy, lần sau ghé thăm nhất định phải tìm tên nhóc kia hỏi cho ra nhẽ.
Tình yêu ôi sao đến nhanh quá tựa như cơn gió lốc~
*Cơn gió lốc – Châu Kiệt Luân
Lâm Nhạc ôm chồng văn kiện đã ký, ngâm nga khúc nhạc rời khỏi bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Lương Tiêu ngắm nhìn Chúc Húc, ngắm thật lâu, mới thu lại ánh nhìn.

Trong lòng là khát vọng và kỳ vọng chưa từng có.

Đây là động lực mà ngay cả anh trong những ngày mới thành lập công ty cũng chưa từng trải nghiệm qua.
Có mục tiêu mới thì ắt phải có kế hoạch mới.

Đương nhiên, tất cả đều phải dựa trên điều kiện tiên quyết là Chúc Húc chắc chắn sẽ tỉnh.
Lương Tiêu sờ tóc con rơi trên trán Chúc Húc, nghiêm túc nói: “Đừng để anh đợi lâu quá, có được không?”
Chúc Húc vẫn vô tri vô giác, Lương Tiêu cũng lặng yên ở bên cậu.

Sắc trời dần tối, ánh đèn phòng bệnh chợt tắt, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của hai người, Lương Tiêu đang ngủ thì đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông.
Nhận điện thoại, đầu kia là giọng nói của Lâm Nhạc, “Sếp, người phụ trách theo dõi đã phát hiện tình huống khả nghi.

Bọn họ đuổi theo vệ sĩ của Dương Nghĩa, phát hiện lão vừa mới một mình đi đến một nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô.

Ngoài cửa nhà kho còn có người canh gác.
“Cho bọn họ tìm cách đến gần chút nữa, làm rõ tình hình bên trong.” Sau khi Lương Tiêu cúp điện thoại thì đứng cạnh cửa sổ nhìn bầu trời u ám lạnh lẽo bên ngoài, anh biết tối nay có lẽ chính là chiêu cuối rồi.
Bên kia, tiểu đội phụ trách theo dõi nhận được thông báo xong, lập tức nghĩ cách.
Chỉ một lúc sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng tại một con đường nhỏ cách nhà kho không xa, có một nhóm người xuống xe, một người trong đó chợt xông về phía trước, miệng còn ồn ào: “Đừng đánh tôi, tôi không có tiền!”
Những người còn lại lập tức đuổi sát theo sau, vừa chạy vừa hô: “Thằng khốn khiếp, dám nợ mà không trả, mày thích chết đúng không!”
Một đám người anh đuổi tôi chạy, chạy đến trước cửa nhà kho.

Người bị đuổi thấy trước cửa nhà kho có người, ngay tức khắc trốn đằng sau hai người gác cửa, không ngừng cầu xin bọn họ: “Làm ơn cứu tôi với, bọn họ muốn đánh chết tôi!”
Hai người giữ cửa lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, đang định đuổi người nọ đi, thì đằng sau xuất hiện vài người vừa đuổi theo hét không trả tiền mà còn dám chạy, vừa vây quanh ba người.
Hai người kia vội vàng ngăn đám người này lại không cho họ đến gần: “Bọn mày làm gì đó!”
“Đòi nợ đó, không thấy à!”
Người trẻ tuổi đóng vai người vay nợ nhân lúc hai người giữ cửa bị cản lại, rón rén đến gần cửa sổ của nhà kho, ló đầu nhìn lướt một vòng bên trong.
Ngoại trừ vệ sĩ của Dương Nghĩa, bên trong còn có hai người đàn ông, ba người đang ngồi cùng nhau uống rượu mà khí thế ngất trời, trên chiếc ghế cách đó không xa có một người phụ nữ bị trói, tóc tai bù xù không nhìn rõ gương mặt.
Y dời mắt đi, đưa tay ra hiệu với đám người, sau đó quay đầu chạy về phía cũ.
Một người trong đám đòi nợ lập tức hét lên: “Má, thằng oắt đó chạy rồi, đuổi theo mau!”
Những người còn lại cũng nhanh chóng quay đầu rời đi, trong miệng còn mắng: “Thằng chó đẻ này, bắt được thì phải đánh què chân nó!”
Người chạy ở đằng cuối cùng còn quay lại tạ lỗi với hai người canh gác: “Người anh em cho xin lỗi nhé, đòi nợ thôi ấy mà, làm phiền rồi!”
Sau đó biến mất trong đêm tối.

Chỉ để lại hai người đứng ở cửa nhà kho với hàng nghìn dấu hỏi.
Tin tức rất nhanh đã được đưa về, báo cáo với Lương Tiêu.
Đám người nhận được câu trả lời là, báo cảnh sát sau đó lập tức rời đi.

“Chúng ta báo cảnh sát kiểu gì?”
“Tìm xem gần đây có nhà nào ở không.”
“Không cần.” Người nọ nói xong thì lấy một chiếc điện thoại ra từ trong túi.
Hóa ra hồi nãy lúc vây quanh dây dưa với hai người kia, hắn đã tiện tay hốt luôn chiếc điện thoại của một tên trong đó.

Vốn muốn điều tra xem người này có quan hệ gì với Dương Nghĩa, bây giờ lại có thể dùng chiếc điện thoại này để báo cảnh sát.
Hai người canh gác trước cổng nhà kho từ đầu đến cuối không hề phát hiện, có một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ đến cũng lặng lẽ rời đi.
Vài phút sau, tiếng còi xe cảnh sát chói tai như cắt ngang bầu trời đêm, phá tan sự tĩnh mịch của đêm khuya.
Không lâu sau, Lương Tiêu nhận được điện thoại của Lâm Nhạc, toàn bộ người trong nhà kho đều đã bị cảnh sát tóm gọn.
Anh ném điện thoại lên tủ đầu giường, nằm lại trên giường lần nữa, như thường lệ nói câu chúc ngủ ngon với Chúc Húc, sau đó mới nhắm mắt từ từ ngủ thiếp đi.
Màn kịch này sắp hạ màn rồi.
Bắt trói, thẩm vấn liền tù tì đến tận trưa ngày hôm sau.

Cảnh sát bắt được vệ sĩ của Dương Nghĩa, thành công giải cứu Vương Tịnh và Tiểu Nhược bị nhốt.

Tiểu Nhược bị thương trên cơ thể không ít phải đưa đến bệnh viện, Vương Tịnh thì chịu khủng hoảng tinh thần quá độ, mãi đến khi gặp được con trai trong đồn cảnh sát, mới tỉnh táo lại, ôm lấy Lương Hiên khóc lớn.
Hai mẹ coi gặp mặt xong thì rất nhanh đã bị tách ra, bởi vì hai người đều có rất nhiều thứ cần khai báo.
Cảnh sát thẩm tra suốt một ngày, toàn bộ quá trình thuận lợi ngoài ý muốn.
Lương Hiên thừa nhận bản thân là đầu sỏ vụ án bắt cóc phóng hỏa, bởi vì hắn biết kết quả sau cùng sẽ chỉ là như vậy.

Vương Tịnh sau khi được con trai khuyên nhủ xong thì thẳng thắn thú nhận việc trở thành đồng lõa.

Lương Hiên mời luật sư cho bà ta, giúp bà nhận án phạt nhẹ nhất.
Mà sau khi Lương Hiên đầu thú, lão Phùng cũng nhận thức được không có ai bảo vệ nó cả, thế là dứt khoát thừa nhận bản thân chính là người đã phóng hỏa.
Đám người canh giữ Tiểu Nhược và Vương Tịnh cũng khai ra là vệ sĩ của Dương Nghĩa liên lạc với bọn họ.

Thế nhưng tên vệ sĩ lại không hé răng một lời, không biện giải cho bản thân cũng chẳng khai ra Dương Nghĩa, trông như là có ai chống đỡ sau lưng.
May mà Tiểu Nhược hiện đang nằm trong viện đã cung cấp chứng cứ quan trọng cho cảnh sát.
Hóa ra sau khi Tiểu Nhược bị vệ sĩ bắt, rất nhanh sau đó đã nói ra nơi mình cất giấu chứng cứ, vệ sĩ ngay lập tức đi phi tang vật chứng.
Nhưng Tiểu Nhược là một cô gái thông minh, chứng cứ cô thu thập được không chỉ cất chung ở một chỗ, mà là chia ra giấu ở rất nhiều nơi.

Cô biết Dương Nghĩa lo sợ sẽ không cho cô một đường sống, thế nên chỉ khai nơi giấu phần lớn chứng cứ, không nói gì về phần nhỏ còn lại.
Phần còn lại này, đều là chứng cứ liên quan đến xã hội đen, hối lộ quan chức, cho đến buôn bán hàng cấm của Dương Nghĩa.
Mặc dù chứng cứ không nhiều, nhưng cũng đã đủ xé rách một lối nhỏ, để tiếp tục điều tra sâu hơn.

Cảnh sát lấy được chứng cứ thì đã bắt Dương Nghĩa ngay ngày hôm sau.
Mà lúc này, Lương Tiêu đang ở bệnh viện, luống cuống không biết làm sao, tiếp đón viện trưởng cô nhi viện đến thăm Chúc Húc.
Bạn cùng phòng của Chúc Húc nghĩ nát óc tìm lý do kiếm cớ đủ kiểu, giấu được viện trưởng mama suốt một tháng, thế nhưng cuối cùng vẫn bị vạch trần lời nói dối.
Đương nhiên rồi, một đứa trẻ lúc trước đều đặn tuần nào cũng hỏi thăm mình một lần, bất chợt hơn một tháng không gặp, sao có thể không nghi ngờ cho được.

Trước đây bởi vì cô nhi viện phải dời đi, viện trưởng mama không thể tìm được lúc rảnh hỏi Chúc Húc bị làm sao, xong việc thì và lập tức tự mình đến thăm Chúc Húc, đám bạn cùng phòng thấy không giấu được nữa nên mới nói sự thật.
Viện trưởng mama vừa giận vừa thương, từ sau khi vào phòng thì chỉ ngồi khóc trước giường bệnh.
“Mời bà uống trà.” Lương Tiêu cung kính đặt ly xuống, giọng nói lạnh lùng, mặt không cảm xúc, duy chỉ có đôi môi mím chặt là để lộ tâm trạng lo lắng của chủ nhân.

Không hồi hộp sao được? Viện trưởng chăm sóc Chúc Húc lớn lên, có thể nói là người thân nhất của em ấy, hai người không phải mẹ con nhưng lại hơn cả mẹ con.

Mà anh lại còn là người khiến cho Chúc Húc hôn mê đến nay chưa tỉnh.
Lương Tiêu nhìn viện trưởng mama không ngừng lau nước mắt, mở miệng nhưng không biết nên nói gì.

Anh vốn dĩ là một người ít nói, cũng không biết làm thế nào để an ủi người khác, mà ngay lúc này Lâm Nhạc nói nhiều cũng chẳng ở đây.

Lương Tiêu chỉ có thể yên lặng ngồi một bên, đợi cho đến khi bà bình tĩnh lại.
“Sao đứa nhỏ này lại gặp nhiều tai ương thế này chứ!” Viện trưởng mama nắm lấy tay Chúc Húc buồn bã không thôi.
Lương Tiêu rũ mắt không biết nên đáp lại ra sao.

Tai nạn của Chúc Húc lần này chính là do anh gây ra, anh chỉ có thể trầm giọng nói “Xin lỗi, là lỗi của cháu.”
Viện trưởng mama ngây người, sau đó lại lắc đầu, “Không, đám Tiểu Trình bọn nó đã nói với tôi, chuyện này không trách anh được, Tiểu Húc cũng không có lỗi, muốn trách…!thì chỉ có thể trách số phận thôi.”
Nói xong bà lau nước mắt, quay đầu nhìn Lương Tiêu, “Nói thật ra thì, chúng tôi mới là người cảm ơn cậu Lương.

Nếu như không có cậu trả phí chữa trị cho Tiểu Húc, thì lúc này đây không biết đứa nhỏ này sẽ như thế nào nữa.

Nếu nói nợ thì cũng phải là chúng tôi nợ của cậu mới phải!” Vừa nói vừa đứng dậy muốn cúi người trước anh.
Lương Tiêu vội vã đỡ bà ngồi lại trên ghế, “Bà đừng nói thế, là cháu tự nguyện cứu Chúc Húc, cũng giống như khi em ấy giúp người khác vậy, cháu cũng muốn giúp em ấy.

Em ấy không nợ cháu thứ gì cả.”
Ngược lại còn là anh nợ Chúc Húc một mạng, nợ cậu một câu bày tỏ thẳng thắn, hy vọng những lời ấy vẫn còn có cơ hội để nói.
Viện trưởng mama gật đầu, “Giỏi, cả hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan.” rồi lẩm bẩm một mình: “Người tốt sẽ được đền đáp, chắc chắn sẽ được đền đáp.” Không biết là đang an ủi ai..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.