Cái đề thật sự không biết dịch sao =))) ai đi ngang hãy chỉ giáo ạ.
_______
Phương Hoà dùng sức cọ Lê Chấn một hồi, cậu không biết cả bồn thì chứa được bao nhiêu xăng, nhưng nhìn cái bồn dài hơn chục mét, hẳn là sẽ không ít đi? Ít nhiều gì cũng được 20 tấn.
Phương Hoà vốn còn lo lắng chiếc xe bị đâm hư kia có bị chảy xăng hay không, nhìn quanh một vòng mới phát hiện, nơi đó đã bị các cành nhỏ của toà nhà đào hạch chặn lại. Không giống như các loại rau quả mà họ đã thu trước đó, có thể bảo trì nguyên dạng như lúc mới đưa vào, chiếc xe chở xăng này cứ như vậy bị khoá lại, phỏng chừng chỉ cần bọn họ không muốn lấy xăng ra, chắc là vẫn sẽ giữ nguyên như vậy.
Phương Hoà xác định bên trong không có việc gì, lập tức chạy nhanh ra, đã sắp đến nơi ở của Lê Nguyệt, tang thi kia vẫn còn nằm bò trên nóc xe, không xử lý cho tốt ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhất định phải để người anh em này ăn no mới được, tang thi dù có thể ăn, cũng không có khả năng có bao tử không đáy, chỉ cần ăn no rồi, hẳn là sẽ không tới mức gặp người sống liền nhào qua.
Tỉnh lộ rõ ràng so với nội thành dễ đi hơn nhiều, Lê Chấn lái xe cũng không bị xóc nảy.
Phương Hoà nhân lúc Lê Chấn hạ tốc độ xe, bám vào cửa ghế phụ, bàn chân mèo ấn mở cửa sổ, cánh tay của tang kia đang đung đưa bên ngoài, toàn bộ cơ thể của Phương Hoà nằm ở trên cửa xe, bắt đầu ném đồ ra ngoài.
Tang thi kia tốc độ vô cùng nhanh, Phương Hoà vừa mới ném ra, con mồi đã bị bắt lấy, phía trên truyền ra tiếng nhai nuốt khủng khiếp, Phương Hoà vừa nghe thấy âm thanh đó dừng lại liền tiếp tục ném đồ ăn.
Qua một đoạn thời gian, Phương Hoà vừa ném gà ném vịt vừa nghiến răng nghiến lợi, không biết sức ăn của tang thi này rốt cuộc có bao nhiêu lớn, đã quăng mấy con gà, tang thi biến dị bên trên còn chưa ăn đủ.
Chỉ là Lê Chấn vốn đang lái xe hơi hơi quay đầu liếc mắt nhìn Phương Hoà một cái, dưới chân đột nhiên thắng gấp, Phương Hoà vốn không chút phòng bị theo quán tính bị bay ra ngoài, nhưng may mắn được Lê Chấn mau chóng ôm lấy.
Cậu thì không sao, còn thứ trên nóc xe kia liền bi ai, trực tiếp bay ra phía trước vài mét.
(Edit: Về team tuôi nào người bạn trẻ)
Phương Hoà không rõ nguyên do bị Lê Chấn ôm lấy, nhìn nhìn khắp nơi, hình như còn chưa đến nơi mà? Chung quanh đều là rừng cây với ruộng, không có nhà nha?
Phương Hoà nhìn về phía Lê Chấn, Lê Chấn đưa tay xách Phương Hoà đặt lên đùi mình, một tay ấn Phương Hoà, một tay tiếp tục lái xe, lần thứ hai chạy như bay.
Đàn em đáng thương bị rơi trên mặt đất, nhanh chóng bò dậy, nguy hiểm tránh đi chiếc xe, sau đó liền vọt vào rừng cây không thấy bóng dáng.
Phương Hoà không thấy được bộ dáng lăn lốc của tang thi, chỉ thấy hình ảnh tang thi vọt vào rừng cây, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Đó chính là tang thi biến dị, tốc độ vô cùng nhanh, là tang thi biến dị có lực công kích không tệ, bọn họ tuy rằng đối phó không chút khó khăn, nhưng người khác mà gặp phải thì có khi một chút phòng ngự cũng không có đâu, Lê Chấn thế nào mà đem nó thả chạy vậy? Giết còn tốt hơn so với thả đi đó biết không! Tốt xấu gì giết cũng có tinh hạch.
Phương Hoà nỗ lực từ dưới tay Lê Chấn vươn đầu lên, ngẩng cổ nhìn về phía Lê Chấn, cậu hiện tại còn không thể nói được tiếng người, mở miệng cũng chỉ có thể kêu meo meo.
Hiện tại khoảng cách nơi ở của Lê Nguyệt càng ngày càng gần, Phương Hoà không dám mạo hiểm tiến vào không gian để nghiên cứu, Lê Nguyệt là chị gái của Lê Chấn, hai người vừa thấy mặt, nói không chừng liền lập tức ôm ôm ấp ấp gì đó, cậu sợ Lê Chấn không thể khống chế, càng đáng lo hơn chính là, Lê Nguyệt còn đang là thai phụ, vạn nhất xảy ra tình huống không ổn, vậy thì hỏng mất.
Phương Hoà dùng bàn chân ra sức đẩy đẩy tay Lê Chấn, đè mạnh như vậy, trong đầu Lê Chấn rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Meo ô, anh không giết tang thi biến dị kia, vậy để bổn miêu gia đi giết, anh dùng sức đè nặng như vậy là có ý gì?
Mà Lê Chấn chỉ lo dùng tay chặt chẽ đè lại thân thể mềm mại của mèo nhỏ, cảm xúc mềm mại mượt mà làm tâm tình hắn thoáng cái bình ổn trở lại, lúc nãy nhìn mèo nhỏ nhà hắn tự thân cho tang thi kia ăn, làm hắn rất không thoải mái, muốn cho ăn thì cũng là cho hắn ăn, mắc mớ gì phải cực khổ cho những thứ bên ngoài ăn.
Cho nên, Lê Chấn trực tiếp hạ mệnh lệnh cho con tang thi kia, phải lăn đi thật là xa, đồng thời còn cấm nó giết và ăn thịt người, giống như Phương Hoà luôn cấm hắn vậy, muốn ăn thì cứ thoải mái đi tìm đồng loại mà ăn, nếu có thể ăn tinh hạch thì sẽ càng trở nên mạnh mẽ.
Mèo nhỏ trong tay hiện tại còn muốn đuổi theo, Lê Chấn khó chịu, nhấn mạnh chân ga, tăng tốc.
Phương Hoà quả thật muốn ngửa mặt lên trời hét dài, xẻng hốt phân, anh được lắm!!!!
Về sau còn thu đàn em gì gì đó, nếu còn không cùng cậu bàn bạc, cậu nhất định sẽ cào chết Lê Chấn!
Ở trên tỉnh lộ bay nhanh nửa tiếng đồng hồ, tiến vào khu vực X huyện, Phương Hoà dưới bàn tay trước sau đè cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, tang thi nơi này so với nội thành đã ít đi rất nhiều.
Lúc bọn họ nhận được điện thoại của Lê Nguyệt, đã là thời điểm sáng sớm ngày đầu tiên của mạt thế, thời gian đã qua ba ngày, ngày sinh dự tính của Lê Nguyệt là hôm nay, không biết cô hiện tại đã sao rồi.
Khi lái xe vào con đường mòn nhỏ, Phương Hoà có thể cảm giác được tâm trạng của Lê Chấn có chút biến hoá, bàn tay ấn ở sau lưng cậu, đầu ngón tay lạnh băng nhẹ nhàng xoa xoa chỗ lông mềm trên cổ.
Phương Hoà lúc trước đã hỏi qua, Lê Chấn vẫn còn nhớ rõ chị gái của hắn, nhớ rõ địa chỉ nhà cũ của bọn họ, nếu như vậy, lúc nhìn thấy Lê Nguyệt, Lê Chấn hẳn là có thể khống chế được đúng không?
Chiếc xe sau khi lao vào một con hẻm thì dừng lại, phía trước chính là một ngôi nhà gạch xanh cũ kỹ.
Lúc xe dừng lại, tay Lê Chấn thoáng buông lỏng, Phương Hoà nhanh chóng chui ra, lẻn đến trên tay lái, nhìn về hướng nhà cũ phía trước.
Ngôi nhà gạch xanh cũ kỹ này có lẽ là lưu lại vào thời đại chiến tranh, tường vây rất cao, cũng khó trách Lê Chấn kiên quyết muốn Lê Nguyệt tới nơi này, xung quanh đều là những ngôi nhà cổ, thoạt nhìn không có bao nhiêu người, như vậy nơi này cho dù sau khi virus tang thi bùng nổ, hẳn là cũng sẽ không có quá nhiều tang thi.
Chỉ là, nhìn tình huống trước mắt, Phương Hoà cũng không khỏi hoảng hốt, cổng lớn đã bị phá hủy, chung quanh đầy đất đều là thi thể tang thi, còn có hương vị tanh hôi dày đặc, thoạt nhìn tựa hồ vừa bị giết không lâu.
Bên trong là một bức tường, mặt trên loang lổ máu đen, lại vào bên trong là các loại vũ khí kim loại lung tung rối loại đầy đất không quá phù hợp với ngôi nhà cũ, cánh cổng sắt nguyên bản là ở ngoài sân, bộ dạng như là bị thứ gì đó va chạm quá độ, đã vặn vẹo nghiêm trọng.
Phương Hoà không quản được phản ứng của Lê Chấn, vội vã từ cửa sổ xe chạy ra ngoài, bay nhanh về phía mấy nhà cũ xung quanh.
Càng đi Phương Hoà càng lo lắng, trên đường đều là thi thể tang thi bị cụt tay, làm Phương Hoà nhớ tới nhà hàng bọn họ đã từng đi qua, từ từ đi vào bên trong, Phương Hoà không biết nên có phản ứng gì.
Lê Chấn bên kia đã xuống xe, lẳng lặng đứng ở đó, Phương Hoà ngồi xổm trên đống phế tích không biết làm thế nào để an ủi hắn.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy gạch đá trên mặt đất đều bay lên, ngay cả thi thể tang thi trên mặt đất cũng không ngoại lệ, mọi thứ đều bị Lê Chấn cẩn thận khống chế từng chút một ném qua một bên.
Phương Hoà từ cánh cổng trên lầu đi xuống, đến bên cạnh Lê Chấn, ngồi xổm ở đó không biết phải làm sao.
Lê Chấn là đang tìm kiếm cái gì sao? Muốn từ trong đám tay chân đứt đoạn này tìm ra dấu vết của Lê Nguyệt sao?
Phương Hoà trừng to mắt mèo, hơi hơi nghiêng đầu, cảm giác ánh nắng hôm nay thật chói mắt, mắt của cậu hơi đau, cảm giác có gì đó đang chảy ra cay xè
Gạch đá xung quanh trên cơ bản đều bị Lê Chấn thu dọn, tàn chi đoạn tí của tang thi cũng đã thu dọn, nhưng là, vẫn nhìn không thấy manh mối gì.
Phương Hoà khổ sở nhìn Lê Chấn bắt đầu thu dọn nhà cửa, nâng mái ngói, tháo xà, đem vách tường từng chút một đập vỡ.
Chờ đến khi toàn bộ nhà cửa đều bị Lê Chấn san bằng, Phương Hoà híp mắt căn phòng ở phía tây, nơi đó hình như có một cánh cửa?
Phương Hoà đột nhiên nhào lên đùi Lê Chấn, trèo lên trên vai hắn, bàn chân ôm lấy đầu Lê Chấn, hô to, “Meo ô!” Nơi đó!
Động tác của Lê Chấn đột nhiên đình chỉ, mấy thứ gạch đá đều dừng ở không trung, Phương Hoà từ trên người Lê Chấn lao xuống, phóng một trận lưỡi dao gió đem cánh cửa kia bổ ra, gấp rút vọt vào.
Đây là một cái hầm ngầm bí ẩn, Phương Hoà ở bên trong nhìn một lượt, chính là ở đây không có người.
Nhưng mà bộ dạng bên trong rõ ràng đã được dọn dẹp qua, tuy rằng đồ vật hỗn tạp, nhưng lại không có lộn xộn, hơn nữa Phương Hoà còn tìm được mấy cái tã dùng khăn trãi giường xé ra, nâng móng vuốt xách theo tã đã được giặt sạch sẽ vọt ra.
Tã dành cho trẻ con bị Phương Hoà gắt gao cầm lấy, một bên kêu một bên còn giơ lên cho Lê Chấn xem, dùng ba chân hướng Lê Chấn chạy tới.
Lê Chấn hơi hơi cúi đầu, nhìn đồ vật bị móng vuốt của Phương Hoà xách lên, hương vị kỳ quái, đó là cái gì?
Phương Hoà không biết Lê Chấn có thể hiểu được hay không, loại tả này ở trước mạt thế cũng không phải là đồ vật phổ biến như tả giấy trong thành phố, có đều sau mạt thế, loại vật phẩm tiêu hao như tả giấy, sau mấy năm liền không thể tìm thấy nữa.
Thứ mọi người có thể sử dụng chính là tả lót, thứ này thì có thể tái sử dụng, để kéo dài huyết mạch con người, các căn cứ lớn sẽ trang bị đầy đủ tất cả vật phẩm cho trẻ sơ sinh, tả lót cũng vậy.
“Là ai đem nhà của tôi san bằng???? Tôi giết các người!!”
Đang lúc Phương Hoà cố gắng muốn giải thích cho Lê Chấn, đã có tã, vậy cũng thuyết minh Lê Nguyệt đã an toàn sinh được đứa nhỏ, cũng có khả năng vẫn còn sống, một âm thanh đột nhiên từ phía bắc truyền tới.
Phương Hoà lập tức xoay người nhìn xem, là một cô gái xinh đẹp trong tay xách một cái túi lớn, bên hông còn có hai con dao làm bếp, gương mặt lạnh lùng bước nhanh tới đây.
Phương Hoà nhìn cô gái một đường đi nhanh tới, theo bản năng dùng chân mèo đang cằm tã vẫy vẫy chào hỏi, cô gái này hắn biết, đã xem rất nhiều lần trong ảnh chụp, Phương Hoà biết cô chính là Lê Nguyệt!
Khoảng cách càng ngày càng gần, mới nhìn rõ trong tay Lê Nguyệt đang xách chính là một cái rỗ hình tròn kiểu cũ, phỏng chừng là đồ vật bên trong nhà cũ.
Mà Lê Nguyệt cũng thấy rõ bọn họ, đột nhiên đứng lại tại chỗ, hai con dao bếp từ trong không khí phóng qua, mang theo tiếng gió sưu sưu, bổ tới Lê Chấn đối diện.
Phương Hoà hoảng sợ, chị em gặp nhau không phải là nên ôm nhau khóc rống máu tró một phen sao? Lê Nguyệt vì cái vì vừa tới đã đánh rồi.
Loại công kích này hiển nhiên không thể gây thương tổn cho Lê Chấn, dao vừa bay đến trước mặt Lê Chấn, đã bị hắn vững vàng khống chế.
Phương Hoà thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện mấy thứ đồ kim loại xung quanh đều nháy mắt bay lên đầy trời, hướng về phía Lê Chấn công kích.
Meo ô, này rốt cuộc là làm sao vậy? Hai chị em vừa tới đã hăng hái đánh nhau rồi?
Phương Hoà tránh ở sau những phiến đá vỡ của cổng nhà, quay đầu vừa vặn thấy, ai nha má ơi, kính râm của Lê Chấn đã không biết bị hắn vứt đi đâu, lộ ra đôi mắt che kín tơ máu, hiển nhiên đã bị gợi lên bản năng ăn thịt mạnh mẽ của tang thi.
Phương Hoà thật không thể lý giải, không phải khống chế đã tốt lắm rồi sao? Lê Chấn cho dù là đối mặt với biến dị giả cũng có thể khống chế bản thân, như thế nào mà vừa thấy thân nhân đã nhịn không được rồi?
Công kích của Lê Nguyệt tuy rằng mạnh mẽ, nhưng niệm lực của Lê Chấn đã có thể nâng xe chở bồn chứa xăng mấy chục tấn rồi, chút ít đồ vặt này của Lê Nguyệt, căn bản không ăn thua.
Mắt thấy xung quanh đều là kim loại, mắt thấy các loại thép cũng hợp kim cửa sổ bay đầy trời, dần dần thoát khỏi khống chế của Lê Nguyệt, mà Lê Chấn đã ẩn ẩn có ý muốn phản công.
Phương Hoà quả thật không thể nhịn được nữa, khẩn cấp nằm bò trên mặt đất bay nhanh nhắm về phía Lê Chấn, bàn chân bang một cái đánh lên đầu hắn, toàn bộ mèo đều dẫm lên trên đầu Lê Chấn, từ trên đầu hắn đem nước trong gian đổ ra, Lê Chấn bị xối tới mức lạnh thấu tim gan.
Công kích của Lê Chấn đột nhiên dừng lại, Lê Nguyệt bên kia cũng hít thở không thông, hiển nhiên là vì khống chế nhiều kim loại như vậy, năng lượng của cô cũng đã bị tiêu hao không ít.
Nhưng mà Lê Nguyệt vẫn gắt gao nhìn Lê Chấn, là một ánh mắt hận không thể lột sống hắn.
Đây là vấn đề lớn, Phương Hoà hiện tại không thể nói chuyện, không có biện pháp hiểu suy nghĩ của Lê Nguyệt, càng không có khả năng biết Lê Chấn tại sao lại bùng nổ ham muốn ăn thịt.
Meo ô, tôi chỉ là một con mèo thôi aaa, thế mà còn muốn ở đây khuyên can mấy người!
Phương Hoà hết cách đành dùng sức lôi kéo cổ áo ướt đẫm của Lê Chấn, muốn trước đem Lê Chấn tránh đi.
Tình huống của Lê Nguyệt thật rõ ràng, em bé có vẻ đã sớm được sinh ra, mà Lê Nguyệt lại kích phát ra kim loại dị năng, thể chất của dị năng giả sẽ được tăng cường, bằng không là một sản phụ, như thế nào cũng không có cách xách theo con nhỏ còn có thể công kích họ như vậy.
Kim loại dị năng giả, lực công kích cũng không tệ, đừng nói tự bảo vệ mình, phỏng chừng bảo hộ cả một đám người cũng không thành vấn đề, cậu vẫn là nên lôi kéo Lê Chấn chạy xa một chút, chờ biết rõ tình huống của Lê Chấn, có thể ổn định xuống thì lại đến.
Lê Chấn bị xối một thân ướt nhẹp làm cho hơi thanh tỉnh, đôi mắt đỏ như máu nhìn Lê Nguyệt cùng cái rổ của cô, ngoan ngoãn bị Phương Hoà lôi kéo rời khỏi.
Thời điểm đi ngang qua xe, Phương Hoà còn không quên lén ở trong xe để lại cho Lê Nguyệt một đống lớn đồ dùng dành cho em bé, xe cũng không cần, lôi kéo Lê Chấn chạy về hướng thật xa trong rừng cây.
Lê Nguyệt đứng tại chỗ chân như muốn nhũn ra, thiếu chút nữa đứng không vững, nước mắt dọc theo gương mặt rơi xuống cằm, chồng đã chết, cô đợi lâu như vậy, em trai cũng biến thành tang thi…
Lê Nguyệt giơ tay lau sạch nước mắt, nhìn thoáng tiểu gia hoả ngủ đến ngon lành, cắn răng, cho dù có gian nan như thế nào, vì tiểu gia hoả, cô cũng muốn kiên trì.
_____
Chị em mau mau đoàn tụ đi.