=))))
_____
Phương Hoà nói với Lê Chấn xong, lập tức nhào ra, dao gió rơi xuống như mưa bão nhắm về phía tên họ Ngụy khốn khiếp kia, chỉ là lần này tên điên đó đã sớm phòng bị, lưỡi dao gió vừa ùa tới đã có một bóng người chặn trước mặt gã, hứng hết công kích.
Phương Hoà nhìn dị năng giả đột nhiên đỡ đòn cho tên họ Ngụy, đôi mắt trống rỗng vô thần cũng giống y như những biến dị giả đứng dựa tường kia, đều là người bị tên họ Ngụy kia khống chế.
Lúc này, một dị năng giả khác đột ngột vọt tới, sức lực nặng nề nhắm vào Phương Hoà, cũng may mà dị năng giả sức mạnh căn bản không có cửa đuổi kịp cậu, để cậu dễ dàng tránh thoát.
Lê Chấn nâng tay, tên họ Ngụy cộng luôn hai dị năng giả kia bị hắn hung hăng đập lên tường. Gã phun ra một búng máu, còn chưa kịp đứng lên đã bị công kích của Phương Hoà vây lại.
Họ Nguy bắt buộc phải chịu đòn, có điều, năng lực tự lành vết thương của gã cũng không phải dạng vừa, những vết thương đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy dần dần khôi phục, gã trầm giọng cười, “Xem ra chúng ta không thể thương lượng…”
Gã vừa nói xong, dị năng giả xung quanh bất luận là đã bị lấy hay chưa kịp lấy tinh hạch điều nhào về phía hai người.
Nếu tất cả bọn họ là tang thi, Phương Hoà khẳng định sẽ một vuốt giết sạch, nhưng bọn họ lại chỉ là dị năng giả bị người ta khống chế, chỉ cần tên họ Ngụy kia chết bọn họ vẫn có thể sống sót bình thường trở lại, vậy nên, Phương Hoà chỉ có thể né tránh công kích của họ, lợi dung sơ hở đập chết tên điên kia.
Mà cũng trong lúc này, Lê Chấn đã góp trong năng lượng, “Lúa Nhỏ, tránh ra.”
Cậu nghe vậy, vội vàng lẻn đến bên cạnh Lê Chấn, sau đó hắn vung lên một chưởng, mấy dị năng giả kia điều đồng loạt bị niệm lực của hắn ném sang một bên, chỉ chừa lại tên họ Ngụy đứng giữa.
Hắn híp mắt, một tay bỗng nhiên cách không khí nhấn về phía bụng của gã, năng lượng cường đại như lũ lụt tràn vào trong thân thể gã.
Cái loại vận chuyển năng lượng này không giống phát động công kích, đây cũng là lí do vì sao Phương Hoà kêu Lê Chấn làm, mà bản thân cậu thì làm không được, bởi vì trước kia cậu đã từng được Lê Chấn thăng cho một cấp rồi, cho nên, cậu biết hắn có thể truyền năng lượng qua người dị năng giả, dùng năng lượng giúp người khác tăng cấp.
Phương Hoà lui về sau một bước, đề phòng nhìn tên điên kia.
Chỉ thấy tên kia đột nhiên cười khùng cười điên, dị năng hệ tinh đang không ngừng tăng lên tản ra bốn phía.
Phương Hoà bị gã làm cho choáng đầu hoa mắt, ghê tởm muốn chết, bốn chân không trụ được mà ngã xuống đất, sức mạnh tinh thần không ngừng va chạm ý thức, cậu cảm nhận rõ ràng hành vi của mình đang dần mất khống chế.
Dị năng trong cơ thể cậu bạo loạn, kêu gào muốn cậu nâng móng, một luồng ý thức điên khùng muốn cưỡng chế cậu tấn công Lê Chấn, Phương Hoà gắt gao cắn chặt răng, móng vuốt không ngừng cào loạn trên đất, nhưng mà ý thức vẫn ngày càng trôi xa, dần dần không thể khống chế.
Đang lúc cậu suy nghĩ có nên trốn vào không gian một chút hay không, cơ thể cậu đột nhiên bay lên, nhẹ nhàng đặt vào khuỷu tay của Lê Chấn, sau đó, dị năng tinh thần khiến cậu choáng váng cũng biến mất, tỉnh táo hẳn ra, không hề bị tinh thần lực quấy nhiễu nữa.
Úp mặt vào trong lòng ngực Lê Chấn, Phương Hoà thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cậu cảm thấy có gì đó sai sai, Phương Hoà bỗng nhiên đứng dậy, nâng móng mèo xé rách áo hắn, trừng mắt nhìn, trước ngực Lê Chấn hiện tại bị ghim vào hai cây dao phẫu thuật, đâm rất sâu, máu đỏ cũng bị thấm ra.
Cậu cảm thấy trái tim của mình như bị xé toạt ra làm hai vậy, móng vuốt không ngừng thử sức muốn rút cây dao ra, nhưng mà chỉ với móng mèo mà nói, dao phẫu thuật vừa nhỏ vừa trơn, cậu không thể khống chế sức lực, kết quả là càng ngày càng nhiều máu.
Cậu vội vã ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh mau rút mấy cây dao này ra đi!”
Nhưng mà lúc này Lê Chấn đang tập trung tinh thần, đối kháng với tên họ Ngụy, đồng thời còn phải phân tâm bảo vệ Phương Hoà khỏi công kích tinh thần, cho nên không rãnh để lo cho vết thương của mình nữa, càng không rãnh điều động dị năng chữa lành. Huống chi, tim hắn vốn không có đập, chỗ đó có cắm thêm mấy cây dao, cũng không thể uy hiếp tính mạng của hắn được.
Có điều Phương Hoà thì không biết mấy cái đó, khẩn trương tới mức tay chân luống cuống, thấy Lê Chấn không có động tác, phỏng chừng là đang bận tâm đối phó tên điên kia, cho nên, cậu lần thứ hai ôm chặt dao phẫu thuật, nỗ lực muốn rút ra, nhưng dao phẫu thuật trơn, năm lần bảy lượt trượt khỏi móng mèo.
Phương Hoà gắt gao trừng mắt nhìn hai cây dao, mình vậy mà bị hai cây dao nhỏ xíu làm khó, cậu giận dữ nhe răng, đu trên vai Lê Chấn, há miệng cắn chặt dao phẫu thuật, hàm răng bén nhọn cắn vào chuôi dao, cẩn thận kéo ra.
Cuối cùng với sự miệt mài từ móng với miệng, hai cây dao phẫu thuật rốt cuộc cũng bị rút ra.
Phương Hoà trợn mắt, nhìn máu trào ra trước ngực Lê Chấn, giơ móng bịt vết thương lại, đau khổ tận trời.
Cậu bỗng nhiên từ trên khuỷu tay của Lê Chấn quay đầu lại, một móng khác nâng về phía gã họ Ngụy, vô số lưỡi dao gió phóng ra, chém tới ba tầng xương, đem nửa người trên của gã chém tới ghê tởm.
Nhưng mà dựa vào năng lượng của Lê Chấn, dị năng của gã đã ẩn ẩn đột phá cấp ba, cho nên da thịt dưới tấn công của Phương Hoà cũng mau chóng khôi phục trở lại, những vết thương bị chém tới lộ ra xương cốt, cũng không tạo thành quá nhiều thương tổn cho gã.
Bất quá cũng không phải vô dụng, bị công kích của Phương Hoà quấy nhiễu tinh thần lực, những dị năng giả kia cũng không bị khống chế mà nhào tới nữa.
Phương Hoà biết, một khi tinh hạch của gã còn chưa bị hủy, thì công kích của cậu cũng vô dụng, nhưng Phương Hoà vẫn không ngừng chém dao gió ra ngoài, chém từ ngực cho tới cổ của gã, mèo nhỏ giận tới điên người chỉ muốn chém gã thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng vào lúc này, tên kia lại cười khùng cười điên với cậu, giơ tay nắm lấy tay Lê Chấn đang cách không truyền năng lượng cho gã, trực tiếp đặt lên bụng, vừa lòng cảm nhận năng lượng càng ngày càng nồng đậm, tốc độ dị năng chữa trị cũng ngày càng nhanh, công kích của Phương Hoà cơ hồ không có tác dụng.
Cho dù là cách một lớp quần áo, Phương Hoà cũng thấy vô cùng chướng mắt, giận không thể tả, móng mèo duỗi ra, móc một quả cầu tia chớp từ không gian ra, cậu muốn nổ chết tên này, nhất định phải nổ chết gã.
Nhưng mà, móng mèo của Phương Hoà run lên nửa ngày, rốt cuộc vẫn bỏ quả cầu vào lại không gian, lực nổ của quả cầu quá khủng khiếp, Lê Chấn lại đang phân tâm, lỡ như hắn cũng bị liên lụy, Phương Hoà nghĩ mà sợ.
Cậu xoay qua hối hận mình mắc mớ gì phải nói ra cách giết chết kẻ điên kia với Lê Chấn, Lê Chấn đã đột nhiên rút tay lại, ôm Phương Hoà lui về phía sau.
Họ Ngụy cúi đầu nhìn cơ thể mình, nửa thân trên của gã đã bị Phương Hoà chém tới trần trụi, nhìn cơ bắp khoẻ mạnh trước mắt, gã tự luyến cười cười, chỉ là gã còn chưa kịp làm gì, thì những khối cơ bắp trên người gã đã bắt đầu bạo trướng, năng lượng căn tràn toàn bộ thân thể, họ Ngụy sợ tới xanh mét mặt mày, trừng mắt nhìn Lê Chấn, “Mày đã làm gì?!”
Phương Hoà làm gì còn dư thời gian giải thích với gã cái vụ tác dụng phụ của việc cắn nuốt tinh hạch, cậu còn đang giơ chân đập bôm bốp lên vai Lê Chấn, ý kêu hắn trị liệu cho bản thân.
Sau đó, cậu nghe tên họ Ngụy đằng sau lưng hét lên đầy sợ hãi, rồi bụp một tiếng, giống như một quả bóng đầy hơi quá mà bị nổ, gã điên kia đã bị nổ tới chia năm xẻ bảy.
Phương Hoà lúc này mới dương dương tự đắc quay đầu nhìn lại, xác gã điên kia đã nổ thành cặn bã luôn rồi, may mắn giây phút gã phát nổ, Lê Chấn đã nhanh trí cản máu me lại, nếu không bị lỡ bị dính lên người, thì cậu sẽ ghê tởm chết mất.
Phương Hoà dẫm lên áo Lê Chấn, nhìn miệng vết thương đã hoàn toàn khôi phục, xác định không còn bị thương chỗ nào nữa, mới sáp lại cọ cọ cổ, móng vuốt thì ôm chặt vai hắn, meo ô, hù chết mèo rồi!
Lê Chấn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Phương Hoà, “Lúa Nhỏ.”
Cậu thu móng vuốt lại, nhìn hắn, “Đi thôi, đi tắm rửa cái rồi ra!”
Phương Hoà ngoan ngoãn nằm xuống khuỷu tay hắn, chuẩn bị vào không gian, đánh nhau với gã điên nửa ngày trời, cậu yêu cầu được nghỉ ngơi cho khoẻ, hơn nữa mấy dị năng giả kia, sẽ nhanh chóng tỉnh lại, Phương Hoà không muốn rước thêm phiền toái, cứu bọn họ thì cậu có thể làm, nhưng lại không muốn dính líu gì tới nữa.
Có điều Phương Hoà cảm thấy cái tay đang vuốt lông của Lê Chấn bỗng nhiên dừng lại, thân thể cũng cứng đờ.
Cậu khó hiểu xoay người, theo tầm mắt hắn nhìn về phía mặt đất, thì ra là tinh hạch của gã điên kia, còn đang loé sáng, khác với tinh hạch của tang thi, tinh hạch của dị năng giả nằm ở bụng dưới, thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng nhàn nhạt, nhưng khi rời khỏi thân thể người lâu thì sẽ dần dần tan rã, giống như bay hơi, không còn lại gì.
Phương Hoà nhanh chóng đè tay Lê Chấn lại, “Anh muốn ăn nó hả?”
Lê Chấn gật đầu, hai mắt nhắm chặt không nhìn tinh hạch trên đất nữa, thứ đồ đó rất dụ hoặc, có lẽ là do bản năng tang thi bộc phát, kêu gào muốn hắn ăn nó.
Phương Hoà an ủi vỗ vỗ tay hắn, nhìn tinh hạch kia tan hết rồi mới nói, “Trước kia tôi từng xem một thực nghiệm, nuốt tinh hạch của dị năng giả mặc dù có thể gia tăng dị năng, nhưng sẽ sinh ra cảm giác muốn ăn thịt uống máu, hơn nữa những ai không kiên trì được bảy ngày, tinh thần cũng sẽ trở nên thất thường, loại người này sẽ bị năng lượng trong người khống chế tiếp tục đi cắn nuốt tinh hạch của người khác, cắn nuốt càng ngày càng nhiều cho đến khi tự nổ chết.”
Thật ra, ban đầu có rất nhiều người dùng biện pháp này để gia tăng dị năng, nhưng do hậu quả quá mức nghiêm trọng, hơn nữa sau này căn cứ còn đưa ra quy định rõ ràng, nên người muốn thử biện pháp này ngày càng ít dần, dù sao thì việc lấy sinh mạng của bản thân đổi với việc mạnh được mấy ngày cũng không có lời.
Lê Chấn cảm thấy dụ hoặc đã không còn nữa, mở bừng mắt, nhìn ánh sáng ảm đạm trong mắt mèo nhỏ, đưa tay vuốt ve tai cậu, “Nhưng nếu là tang thi ăn vào không những sẽ tăng cấp mà còn không tự nổ chết?”
Phương Hoà gật đầu, “Bởi vậy, cấp bậc dị năng của con người luôn không thể vượt qua tang thi.”
Cậu cũng không cần lo lắng Lê Chấn sẽ dùng cách này gia tăng dị năng, người này bình thường tỉnh táo thì sức khống chế vẫn ổn áp lắm.
Lê Chấn nâng mèo nhỏ lên, cọ cọ đầu cậu, “Đừng bi quan như vậy.”
“Đây không phải bi quan nhé, đây là sự thật!” Phương Hoà nói xong đột nhiên cứng đờ, nhìn hai người đứng đằng sau lưng Lê Chấn.
Lê Chấn hơi hơi nhíu mày, xoay người nhìn về phía sau, năng lượng tiêu hao quá nhiều, cho nên hắn tạm thời không thể cảm ứng được xung quanh nữa, hai người kia đứng lên một lúc thì hắn mới phát hiện.
Hai người kia thấy một người một mèo nhìn về phía họ, đột nhiên thình thịch quỳ xuống.
Bọn họ vừa quỳ, mấy dị năng giả xung quanh cũng tỉnh lại, nhao nhao quỳ theo, kết quả hết bảy người quỳ một vòng quanh Lê Chấn.
Phương Hoà nâng móng che mặt, cậu rãnh rỗi quá nói nhảm với Lê Chấn nhiều vậy làm gì chứ, lẽ ra nên mau chóng chạy vào không gian mới đúng!