Chỉ là Phương Hoà không biết cảm giác khủng bố trong mắt cậu, ở trong mắt người khác lại vô cùng buồn cười, lỗi chính tả thôi đã sai ba lần, còn chưa kể bị trộn lẫn với dấu chân mèo hình quả mận hỗn độn, vì vậy miễn cưỡng cũng chỉ có thể hiểu được một nửa.
Đương nhiên mấy cái lỗi này cũng là do sự bùng nổ đột ngột của tận thế tạo thành, suốt mười ba năm, Phương Hoà không có cơ hội học thêm một chữ nào.
Sau khi hoàn thành xong việc, Phương Hoà mang bàn chân mèo vẫn còn dính sốt cà chua đi lại trong phòng của Lê Chấn, đem đồ vật trong phòng nhất nhất nhìn một lần. Bi thương chính là, Lê Chấn người này ngày thường đồ ăn cũng là ăn cơm hộp đặt ở nhà hàng, rất ít khi tự nấu ăn, trong nhà gạo và mỳ cái gì cũng không có.
Phương Hoà chật vật mở cửa tủ lạnh, trừ bỏ mấy bịch cá khô và khoai tây chiên, vài lon bia, cũng chỉ có một ít thực phẩm đông lạnh trên ngăn đông.
Phương Hoà tức giận từ trên tủ lạnh nhảy xuống đi một vòng xung quanh, cũng không tìm thấy thức ăn nào khác. Xem ra mục tiêu lớn nhất của ngày mai chính là chuẩn bị đầy đủ thức ăn đã đóng gói chân không.
Mặc dù mạt thế kéo dài liên tục, một số căn cứ cũng bắt đầu chuyển đổi đất hoang để khai khẩn và làm ruộng. Có điều dưới nguy cơ tang thi đang không ngừng tiến hoá, sản lượng vẫn là hữu hạn, đồ ăn trước sau vẫn là thứ hút hàng nhất.
Tuy rằng đồ ăn được đóng gói chân không cũng không thể duy trì lâu, nhưng so với lạp xưởng bị hong gió cứng tới mức có thể làm gãy răng vẫn là quý hiếm hơn, còn có thể trao đổi rất nhiều đồ vật.
Nước tất nhiên cũng cần thiết. Hiện tại nguồn nước không bị ô nhiễm, nhưng khi virus tang thi bùng nổ vào ngày mai, độ an toàn của nguồn nước đã không thể đảm bảo nữa.
Phương Hoà nhớ không rõ từ lúc nào nguồn nước bắt đầu bị ô nhiễm, nước bị ô nhiễm cần phải được nấu liên tục trong hai mươi phút để khử trùng, chẳng những không tốt cho cơ thể, mà về sau tài nguyên dùng để nấu nước cũng càng ngày càng giảm dần.
Cho nên lo trước khỏi hoạ, tất cả loại nước đóng chai, và thùng chứa nước lớn, Phương Hoà đều muốn chuẩn bị vào ngày mai.
Phương Hoà ngồi xổm trên chiếc ghế sofa lộn xộn dính đầy sốt cà chua, đôi mắt mèo đánh giá diện tích của căn phòng, làm như thật mà lên kế hoạch lợi dụng mọi không gian của căn phòng.
(Pi: con trai… Con thật sự tin tưởng tài năng viết chữ của mình vậy sao?)
Rất nhiều ý tưởng loé lên trong đầu Phương Hoà, cậu hận không thể lập tức đem xẻng hốt phân ra ngoài càn quét mua sắm. Nhưng mà, nhìn đồng hồ ở trên tường, Phương Hoà cả kinh, lúc cậu bất tri bất giác tự hỏi, vậy mà đã dần giữa đêm.
Phương Hoà chạy tới cửa, ngồi xổm xuống chiếc thảm mềm mại lót ở cửa lo lắng vẫy vẫy đuôi, người này không định đêm nay không về nhà đi?
Còn tốt còn tốt, Phương Hoà đợi ở cửa một hồi, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân, có điều không chờ Phương Hoà cao hứng lên, đã nghe ra âm thanh có chút không đúng, hình như không phải xẻng hốt phân nhà cậu.
Thời điểm cửa mở ra, Phương Hoà nhanh chóng chạy đến sau sô pha, đầu nhỏ hơi thò ra, trừng mắt nhìn người vừa tiến vào.
Lúc Lê Chấn ra khỏi nhà không có tắt đèn, có lẽ trong tiềm thức hắn nghĩ mèo nhỏ của hắn sẽ sợ hãi.
Cho nên, Trần Uy Minh vừa mở cửa ra liền nhìn thấy dấu chân màu đỏ hỗn độn đầy đất, khoé miệng giật giật, gã thật sự không nghĩ tới cái tên mặt lạnh kia sẽ nuôi mèo, còn một hai bắt gã phải đến một chuyến, chuẩn bị đồ ăn cho mèo nhà hắn.
(Pi: tại anh mà người ta thành tang thi đấy == anh mau mau cho vợ người ta ăn đi)
Nhớ tới trước đây tên tiểu tử Lê Chấn kia dọn đến căn nhà này, gã nhiều lần muốn tới cửa ngồi một chút, điều bị tên tiểu tử này đuổi đi, hôm nay thế nhưng chỉ vì nhờ gã giúp chuẩn bị đồ ăn cho mèo, cứ thế giao chìa khoá cho gã.
Trần Uy Minh cũng không bị dấu chân mèo đỏ máu dưới đất doạ sợ, dù sao gã cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, là vết máu hay cà chua gã cũng vẫn rất rõ ràng.
Phương Hoà trừng to mắt mèo, cảnh giác nhìn người vừa tiến vào, người này nhìn có vẻ bình thường, nhưng ánh mắt sắc bén, tùy tiện nhìn lướt qua, liền nhìn về phía vị trí của Phương Hoà, khiến Phương Hoà vội vã rút đầu về, lặng im không một tiếng động trượt xuống phía dưới tủ gần sô pha.
Nhìn thấy mèo con, Trần Uy Minh cười một tiếng, đem áo khoác đồng phục ném qua một bên, vào phòng khách, lúc nhìn đến chữ vẽ xấu xí dưới bức tranh trang trí, Trần Uy Minh sửng sốt một hồi, rồi cười to ra tiếng. Tiểu tử Lê Chấn này cũng thật biết chơi, đúng là muộn tao mà, ở nhà nuôi mèo nhỏ trắng đen còn chưa tính, thế mà còn dùng sốt cà chua dạy mèo nhỏ viết chữ ở trên tường, chẳng lẽ tiểu tử Lê Chấn nghĩ mèo nhỏ nhà hắn là mèo yêu à?
(Pi: chân tướng)
Chân tướng dâng trào Trần Uy Minh ngồi xổm trên mặt đất, sốt cà chua dính dưới đất còn chưa hoàn toàn khô lại, ở cạnh chữ viết trên tường vẽ thêm biểu cảm cười hề hề xấu xa, lúc này mới đứng lên.
Phương Hoà nhìn gương mặt cười hề hề trên tường, móng vuốt mèo liền muốn cào qua, cho vị khách không mời mà đến này một cái liên hoàn cào. Người này là ai? Thế mà bộ dáng giọng khách át giọng chủ, có là chỉ dụ của bổn mèo, ngươi vẽ cái mặt đê tiện cười hề hề kia còn ra thể thống gì nữa?
Trần Uy Minh xoay người nhìn ngăn tủ gần sô pha, âm thanh thô lỗ nói, “Mèo con, chủ nhân của mày đêm nay muốn tăng ca, còn không biết ngày mai có thể trở về hay không, kêu tao chuẩn bị đồ ăn cho mày, để ngày mai không bị đói tỉnh, mày ngoan ngoãn ra đây để tao sờ sờ, tao sẽ cho mày ăn cá khô nhỏ nha.”
Phương Hoà không có thời gian rối rắm âm thanh này có vẻ quen thuộc, đã bị thông tin trong lời nói của người này làm cho kinh sợ, Lê Chấn tăng ca! Hôm nay và ngày mai có khả năng không về nhà! Meo ô ô, Phương Hoà trực tiếp phóng ra khỏi ngăn tủ, nhắm vào cửa chính nhào tới, lúc Trần Uy Minh vào nhà cũng không có đóng cửa lại.
Suy nghĩ của Phương Hoà cũng đơn giản, nếu hôm nay không đợi được Lê Chấn xem cảnh cáo cậu bôi lên tường, vậy cậu cũng chỉ có thể chạy đi tìm người, nơi Lê Chấn đậu xe cậu nhớ rõ, chỉ cần tìm được xe, là có thể tìm được Lê Chấn ở gần đó.
Có điều, ngay lúc Phương Hoà cách cửa không đến một mét, cửa liền bị cạch một tiếng đóng lại. Phương Hoà trừng mắt nhìn động tác so với cậu còn nhanh hơn, liền nhào tới.
Trần Uy Minh động động chân mày, dễ dàng nắm lấy lông của mèo con, ngăn trở móng vuốt bén nhọn, đem Phương Hoà xách lên, “Mày mèo nhỏ này muốn chạy ra ngoài chắc chắn sẽ bị lạc, tiểu tử Lê Chấn liền tìm tao tính sổ, mày thành thật ngốc ở nhà đi, chờ Lê Chấn trở về để hắn đem mày ra ngoài hít thở không khí.”
Phương Hoà dùng sức giãy dụa, nhưng người này không giống Lê Chấn dung túng cậu, móng vuốt mèo của cậu dùng mọi thủ đoạn cũng cào không tới người này.
Trần Uy Minh xách theo mèo nhỏ đi vào phòng bếp, nhìn nhìn xung quanh, lúc nhìn đến lồng sắc của mèo, liền nhanh chóng đem Phương Hoà nhét vào, đóng cửa lại.
Phương Hoà phẫn nộ dùng móng vuốt cào cào lồng sắt, cậu rốt cuộc cũng nhớ tới giọng nói quen thuộc này là ai, chính là cái người đêm nay kêu xẻng hốt phân nhà cậu ra ngoài Trần đội, Phương Hoà càng nghĩ càng phẫn nộ, đôi mắt giống như ngọc bích hận không thể trừng chết cái tên bên ngoài đem phiền toái đến cho cậu.
Trần Uy Minh tìm ra thức ăn cho mèo, đổ ra một đĩa bánh quy mèo, sau đó nghĩ nghĩ lại lấy thêm cái ly rót nước, hoàn toàn không suy xét việc mèo có thể dùng ly hay không, xoay người mở tủ lạnh ra.
Lê Chấn đặc biệt dặn dò, phải làm cho mèo nhỏ một ít ruốc cá, Trần Uy Minh lấy cá khô nhỏ trong tủ lạnh ra, nhìn nhìn xung quanh, nhưng gã không sử dụng máy xoay, không biết nó dùng để làm gì, cho nên, Trần Uy Minh đem cá khô lấy ra, xé nhỏ bỏ vào bánh quy mèo.
Kỳ thật cái máy xoay kia là lúc Lê Chấn dọn đến căn hộ này, chị của hắn đã chuẩn bị, lần trước khi Lê Nguyệt sử dụng, Lê Chấn đi theo nhìn thoáng qua mới biết phải dùng như thế nào.
Xem như xong xuôi, Trần Uy Minh rửa rửa tay, nhìn mèo con đang cào lồng sắt đằng kia, cười xấu xa một tiếng, vỗ vỗ lồng sắt, “Tao cho mày ra ngoài.”
Phương Hoà ngừng lại động tác cào, nhìn Trần Uy Minh, Trần Uy Minh nhướng mày, “Mày là một con mèo thông minh.”
Nhưng mà, lúc Phương Hoà cho rằng người này sẽ đem cậu thả ra, người này lại đem lồng sắt ngồi xổm ở cửa phòng bếp, mở lồng sắt, vào lúc Phương Hoà chạy ra liền đóng cửa phòng bếp, đem Phương Hoà khoá lại bên trong.
(Pi: chẳng giấu gì mọi người… Lúc đầu edit tuôi edit ổng bằng anh đó chứ =))) có điều thấy ổng khó ưa ức hiếp con trai tuôi. Tuôi edit thành gã cho bỏ ghét 😌)
Phương Hoà sửng sốt, xoay người nhìn cửa phòng bếp bị khoá lại, nội tâm sụp đổ, cậu thế nhưng bị nhốt trong phòng bếp lớn như vậy! Cái tên Trần đội khốn khiếp kia tuyệt đối là khắc tinh của bọn họ, Phương Hoà hạ quyết tâm, sau này nếu gặp lại người này, nhất định phải thấy một chút máu đỏ của gã để loại bỏ những điều xui xẻo mà người này mang tới cho họ!
Chờ Phương Hoà nghe được bên ngoài cửa phòng bị đóng lại, tiếng bước chân của cái tên Trần đội gì gì dần dần đi xa, Phương Hoà lập tức quỳ rạp trên mặt đất, quả thật khóc không ra nước mắt, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện, xẻng hốt phân của cậu lập tức trở về, thời gian thật sự không còn nhiều lắm đâu aaa, muốn gục ngã T∆T !!
Quan trọng hơn, Phương Hoà hy vọng nhất chính là Lê Chấn người này phúc lớn mạng lớn, nhất định không được nhiễm virus.
Phương Hoà càng nghĩ càng thấy khó chịu, nhìn vào cửa sổ duy nhất trong bếp, cơ thể nhanh nhẹn nhảy lên bàn điều khiển, bàn chân mèo vừa đủ chạm tới tay nắm cửa sổ, còn một chút khoảng cách. Phương Hoà nhìn nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa có một cái nồi nhỏ, chật vật đem cái nồi dịch lại đây, Phương Hoà nhảy lên cái nồi, hai chân dùng sức, rốt cuộc đem nắm tay cửa sổ vặn ra.
Phương Hoa vẫy vẫy móng vuốt, cách tấm kính nhìn ra bên ngoài, độ cao hai mươi mấy tầng, cậu nếu không cẩn thận ngã xuống một cái, tuyệt đối không còn cơ hội sống sót. Truyền thuyết nói mèo có chín cái mạng, nhưng Phương Hoà cảm thấy truyền thuyết gì đó không đáng tin cho lắm.
(Pi: Tui coi vid mấy con moè rớt từ trên cao xuống. Công phu thiệt sự không tầm thường.)
Phương Hoà nội tâm rối rắm một lúc, vẫn là nghĩa vô phản cố mở cửa sổ, cậu nhảy lên cửa sổ một cách cẩn thận, cảnh tượng bên ngoài vẫn khiến Phương Hoà choáng váng, cậu cố gắng không nhìn đến bên dưới, nhắm chuẩn vào cái cạnh ở dưới cửa sổ khoảng 20cm, tâm liền rơi xuống.
__________