Hách Liên Khuê Ngọc bái lạy vị đó ba lạy, đứng dậy nhìn bại quân Hách Tư thị đầy thương thế, hét lớn:
– Tam Na Đế hỏi trẫm có đáng không, trẫm phải nói, đáng! Phục Hy Chung Sơn thị đã là Tiên Thiên thần thánh, bất tử bất diệt, hắn ngồi trên đế vị, vô lão bệnh tử, trường sinh vĩnh cố, Thiên Đế lần lượt thay nhau, tại sao đế vị này lại là của Phục Hy nhà hắn? Chư vị, ta không phải vì riêng ta, mà là vì khí vận của chủng tộc trong thiên hạ! Sau này vị trí Thiên Đế bất cứ chủng tộc nào cũng có thể ngồi lên. Chư vị, hãy theo ta quay lại!
Hắn đích thân tiến lên, dẫn mọi người lao về bát quan, bại tướng các quân khác thấy thế, tinh thần phấn chấn, lập tức chỉnh đốn trận thế tiến về bát quan.
Bên cạnh Hách Liên Khuê Ngọc, Phong Vô Kỵ cười:
– Lời nói bệ hạ đúng là mê hoặc lòng người, không hổ là thiên tử.
Hách Liên Khuê Ngọc nghiêm nghị:
– Những lời vừa rồi của trẫm là từ tận đáy lòng, không có chút tư lợi…
Phong Vô Kỵ mỉm cười:
– Ta hiểu, bệ hạ không cần nói nhiều. Bệ hạ đích thân ra trận, có thể khiến lòng quân phấn chấn, nhưng trận chiến này không phải mấu chốt cho thắng bại, mấu chốt vẫn ở Tổ Đình, Vãng Sinh thánh địa và Luân Hồi Táng Khu. Ba nơi này, dù là nơi nào thắng thì đều liên quan tới thắng bại của trận chiến này. Kết quả cuối cùng có thể xuất hiện ở Tổ Đình.
Hách Liên Khuê Ngọc đánh vào bát quan, chư đế trấn thủ bát quan tràn ra như ong vỡ tổ, chiến lực của hắn đúng là rất mạnh, thực lực kinh người, một mình chống lại mấy chục vị đại đế mà không rơi vào thế yếu, tinh thần dao động, truyền âm:
– Vô Kỵ tiên sinh, dùng Thiên Ý Đại Não suy đoán xem trận chiến này chúng ta có thắng không
Phong Vô Kỵ cũng đích thân vào chiến trường, đáp lại:
– Bệ hạ, trí tuệ không địch lại được thần thông, trí tuệ của thần tề thiên nhưng cũng có thiếu xót. Thần thông dùng trong trận chiến này đã vượt qua trí tuệ, ta không thể suy đoán được… Hoài Ngọc!
Hách Liên Khuê Ngọc khựng người, vội nhìn theo, thấy Phong Vô Kỵ đột nhiên dừng lại, đối diện hắn là một đại đế trẻ tuổi, tướng mạo có vài phần giống với Phong Vô Kỵ.
– Con của Phong Đạo Tôn, Hoài Ngọc Đại Đế!
Hách Liên Khuê Ngọc vội đánh lui chư đế, cố gắng đánh tới, nghĩ bụng:
– Vô Kỵ tiên sinh có thể không phải đối thủ của hắn! Phong Hoài Ngọc có thể sánh với Cửu Hoàng thị, thâm sâu khó lường!
– Tránh ra!
Phong Vô Kỵ bạo nộ, ba đầu ngoảnh lại hét lên với Hách Liên Khuê Ngọc:
– Chuyện nhà ta, không cần ngươi nhúng tay vào! Kẻ nào dám nhúng tay thì chính là kẻ địch của ta!
Hách Liên Khuê Ngọc vội dừng lại, sắc mặt hoang mang. Phong Vô Kỵ là môn đồ của Thiên, trước nay đều rất thản nhiên, trí tuệ siêu tuyệt, đây là lần đầu hắn thấy Phong Vô Kỵ đại nộ như vậy, lại mất chừng mực mà hét lên với hắn.
Nhưng giờ hắn không cần phải dựa vào Thiên, cho dù Phong Vô Kỵ có quát cũng không thể lật mặt được. Mấy chục đại đế lại đánh tới, Hách Liên Khuê Ngọc vội vàng ứng phó với họ.
Phong Vô Kỵ quay lại, sắc mặt ôn hòa nhìn Phong Hoài Ngọc cười:
– Hoài Ngọc, ngươi trưởng thành rồi.
Phong Hoài Ngọc lưng đeo kiếm, cúi người:
– Ca ca, huynh đệ ta lâu rồi không gặp.
– Đúng rồi, sắp năm nghìn năm rồi.
Phong Vô Kỵ suýt xoa:
– Năm nghìn năm nháy mắt là qua, ta năm nghìn năm không dám lộ diện, nay cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt. Hoài Ngọc, ta biết ngươi muốn nói gì, vẫn là đừng nói thì hơn, ngươi không thuyết phục được ta đâu.
Phong Hoài Ngọc không kìm được nói lớn:
– Ca, ta biết ngươi không bị Thiên Ý khống chế hoàn toàn, ngươi vẫn còn ý thức của mình. Ca, quay về đi! Đừng mãi chấp mê bất ngộ nữa! Thiên là cái thá gì? Chỉ một tế tự Tiên Thiên Thần, cố thể sánh với phụ thân sao? Ngươi quay về, chúng ta vẫn là người một nhà! Phụ thân, bệ hạ, chắc chắn có thể giải trừ Thiên Ý Đại Não cho ngươi, để ngươi không bị Thiên khống chế nữa!
Phong Vô Kỵ cười ha hả, lắc đầu nói:
– Đệ đệ tốt, khi ta ở Tổ Đình dùng kế hại chết gia gia, thì ta đã không thể quay đầu nữa rồi. Tiểu tử ngốc, ngươi vẫn đơn thuần như vậy, tưởng ta có thể hồi tâm chuỷen ý nhưng không biết ta vui lòng trở nên thế này. Ngươi bảo ta đi theo Chung Sơn thị, đó mới là làm trái bản ý của ta. Rút kiếm đi, để ta xem thời gian qua ngươi tiến bộ thế nào!
Phong Hoài Ngọc người khẽ run, Phong Vô Kỵ nhíu mày:
– Trên chiến trường ma dao động, mang sự nhân từ, ngươi muốn chết sao? Mau xốc lại tinh thần!
Keng!
Đế Kiếm ra khỏi bao, Phong Hoài Ngọc cầm kiếm, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt ngoài thanh Đế Kiếm thì không còn bất cứ thứ gì khác. Phong Vô Kỵ lao tới, cười:
– Ngươi rất có phong thái của phụ thân! Nếu có cơ hội giết ta thì ngươi đừng nương tay. Vì ta tuyệt đối sẽ không nương tay, ta dùng mọi mưu kế, thần thông…
Sự quan tâm trong mắt hắn đột nhiên biến mất, thay vào đó là thiên ý lạnh lingf, suy đoán sơ hở của thần thông Phong Hoài Ngọc, không còn nhân tính nữa.
Cũng trong tòa Thần Thiếu Dương Quan này, bọn Tạo Hóa Đại Đế nhìn Viêm Hỏa Đế nằm phủ phục dưới đất, sắc mặt tối lại:
– Viêm Hỏa đạo hữu, ngươi còn gì muốn nói?