Hắn vẫy tay rồi bước vào Đạo Giới chi môn.
Thất Khiếu Chung Nhạc không hề rời ánh mắt, đến khi thấy hắn vào trong Đạo Giới chi môn rồi mới thở phào, lặng lẽ thu tám chiếc Hỗn Độn Chung lại.
Tám chiếc Hỗn Độn Chung đột nhiên vỡ tan, các đạo đạo quang chiếu về Đạo Giới!
Thất Khiếu Chung Nhạc khựng người, một lúc lâu sau mới ra khỏi Thiên Đình, tiến về Hỗn Độn thánh địa.
Trong Hỗn Độn thánh địa, Hỗn Độn lão tổ đã đợi từ lâu, thấy hắn không kìm được cười:
– Ta biết ngươi sẽ tới tiễn ta. Đạo huynh, ta nhất thời động phàm tâm vào nhầm hồng trần, làm nhiễu đạo tâm của ta. Nay thời gian đã tiến về phía trước, tương lai chắc chắn sẽ không đục nữa, ta cũng nên rời khỏi thế gian này trở về Hỗn Độn rồi.
Thất Khiếu Chung Nhạc cười:
– Đạo hữu sau khi vào Diên Hành Thần Vương, chắc tương lai chúng ta sẽ còn gặp lại.
Hỗn Độn lão tổ cười:
– Chuyện tương lai ai dám nói chắc chắn? Nhưng ta cảm thấy ngươi vào Đạo Giới vô cùng nguy hiểm, chưa chắc đã thoát khỏi được luân hồi. Ngươi hoặc là Chung Nhạc sẽ còn có tiền thế.
Thất Khiếu Chung Nhạc khựng người, bật cười:
– Ý ngươi là ta kia sẽ chết trong Đạo Giới, biến thành Hỗn Độn, lập lại luân hồi này?
Trong Hỗn Độn Hải phía sau Hỗn Độn lão tổ, các sinh vật Hỗn Độn hiện lên gọi hắn. Hỗn Độn lão tổ từ bỏ một thân đạo hạnh, bước vào trong Hỗn Độn, tiếng vọng ra:
– Còn phải xem Thái Hoàng có thoát ra được không, nếu không thoát được ra thì ngươi chính là hắn!
Thân hình hắn chìm vào trong Hỗn Độn, biến thành một sinh vật Hỗn Độn, cùng các sinh vật khác bơi đi.
Thất Khiếu Chung Nhạc sững người, ngẩng lên nhìn Đạo Giới, lẩm bẩm:
– Mười năm sao… Mười năm rất nhanh, mười năm quá nhanh…
Hắn tiến vào Hỗn Độn, tới tám thế giới mà hắn mở ra trong Hỗn Độn, một Luân Hồi Thánh Vương khác đang du ngoạn giữa các thế giới, tìm mãi không thấy Luân Hồi thánh địa, trong lòng đang chán nản thì đột nhiên thấy lá cờ thiên đạo bay phấp phới, trong lòng kinh hãi:
– Thiên còn chưa chết sao?
Hắn lặng lẽ tiến lại, tới khi thấy phía dưới lá cờ thiên đạo thì lại giật mình:
– Thì ra là hắn! Hắn cũng mệnh tốt thật, có thể sống tới bây giờ!
Hắn đột nhiên lại thấy một vùng tinh hà bao la, trong tinh hà có một vị thần ma vô cùng cường đại, lại thêm một lần chấn kinh.
Nơi Luân Hồi Thánh Vương đi qua càng nhiều thì càng thêm chấn kinh. Hắn nhìn thấy rất nhiều thần ma chiến tử trong phản loạn, lúc này lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn sống tốt.
– Lạ thật… nguy rồi! Ta biết rồi!
Luân Hồi Thánh Vương sắc mặt hoang mang, kêu lên thất thanh:
– Khởi Nguyên đạo huynh và Tứ Diện Thần bọn họ chắc chắn nghĩ ta là phản đồ đi theo Thái Hoàng!
– Không đâu.
Một tiếng nói vọng lại, Luân Hồi Thánh Vương vội nhìn thì thấy Thất Khiếu Chung Nhạc tiến lại, từ tốn nói:
– Họ đã chết hết rồi.
– Chết rồi?
Luân Hồi Thánh Vương sững người.
– Cả một ngươi nữa, cũng chết rồi.
Thất Khiếu Chung Nhạc thản nhiên nói:
– Hắn trước khi chết còn tưởng ngươi sẽ trở thành Luân Hồi Thánh Vương thật sự, chúa tể của Luân Hồi, sẽ hồi sinh hắn. Chỉ là, hắn không ngờ ngươi đã không còn là Luân Hồi Thánh Vương của thế giới đó nữa rồi.
Luân Hồi Thánh Vương vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, rồi lại thêm nghi hoặc:
– Vũ trụ đó?
– Đúng, vũ trụ đó.
Thất Khiếu Chung Nhạc khẽ vẫy tay, chỉ thấy tầng tầng Luân Hồi hiện lên, nói:
– Ngươi là chúa tể Luân Hồi của vũ trụ này!
Luân Hồi Thánh Vương hoàn toàn khó hiểu, lẩm bẩm:
– Nhưng vũ trụ này quá nhỏ, hơn nữa là bí cảnh của ngươi…
– Vì thế mới cần ngươi tiếp tục khai thác.
…
Tổ Tinh.
– Đây là một cuộc thám hiểm vĩ đại, là thành tựu chưa từng có trong lịch sử nhân loại!
Trên thấu ảnh lập thể phía trên tòa nhà cao tầng giữa đô thị, chính là hình ảnh được truyền về từ ngoài vũ trụ. Một người dẫn chương trình đang kích động nói nhanh với tông giọng cao vút:
– Đội phi thuyền của nhân loại lần đầu tiên tới gần hệ mặt trời. Ba tiếng nữa đoàn tàu vũ trụ sẽ tới Minh Vương Tinh! Nói tới Minh Vương Tinh còn có một câu chuyện thú vị nữa. Trước kia Minh Vương Tinh được liệt vào danh sách một trong chín đại hành tinh, sau đó bị loại tên, trở thành tám đại hành tinh… Mau nhìn kìa, Minh Vương Tinh xuất hiện trong tầm nhìn của đội phi thuyền rồi. Quả tinh cầu nham thạch này giống như bay từ ngoài không trung tới vậy, hoàn toàn khác biệt với những hành tinh khác…
– Máy thăm dò sự sống của phi thuyền phía trước truyền tới tín hiệu của sự sống!
Người dẫn chương trình kia gần như nổ tung, tiếng nói đã thu hút mọi người đi trên đường, tất cả đều chú ý quan sát. Thấy gương mặt anh ta đỏ bừng lên:
– Trời ơi, trời ơi! Trên Minh Vương Tinh có tín hiệu của sự sống! Tín hiệu của sự sống mạnh mẽ! Ngay ở đáy tầng nham thạch đã truyền ra vô số tín hiệu sự sống! Lẽ nào là người ngoài hành tinh? Là người ngoài hành tinh sinh sống dưới lòng đất Minh Vương Tinh sao? Đây là phát hiện mang tính cách mạng! Là thành tựu vĩ đại của văn minh khoa học…
Trong biển người, một lão giả tiên phong đạo cốt thu ánh mắt về, tiếp tục tiến về nơi mình đi làm, lẩm bẩm:
– Ngôi sao mà Tư Mệnh nương nương chuyển tới? Đúng là lũ khốn, lại chạy tới đó rồi, hình như Thái Hoàng phong ấn một số trứng của Côn tộc ở đó… Họ sắp gặp họa rồi…
Hắn vào trong trường học, lên giảng đường, ho hắng:
– Vào lớp!
– Nghiêm, chúng em chào thầy Thủy!
– Chúng em chào thầy Thủy!
Vị thầy giáo họ Thủy đó từ tốn nói:
– Hôm nay là giờ học lịch sử, chúng ta sẽ kể một câu chuyện thần thoại thời cổ đại, câu chuyện về Thái Hoàng trong Tam Hoàng. Vốn dĩ trái đất không gọi là trái đất mà là Tổ Tinh. Khi đó không có Australia, cũng không có Địa Trung Hải, thậm chí rất nhiều núi non sông nước hiện nay cũng không có. Khi đó có một ngọn hùng sơn tên là Kiếm Môn Sơn…
– Bạn này nói đúng, chính là ngọn Kiếm Môn Sơn hiện nay, nhưng khi đó Kiếm Môn Sơn quá cao, cao hơn gấp nhiều lần hiện nay. Tại nơi nào đó ở đông bắc Kiếm Môn Sơn, có một ngọn núi tên là Chung Sơn… Không phải Chung Sơn ở Nam Kinh, là Chung Sơn trong Nam Hải Kinh, chính là ngọn Chung Sơn mà Trác Long sinh sống. Dưới chân núi có bộ lạc con người, tự xưng Chung Sơn thị, trong đó có một vị thiếu niên tên là Chung Nhạc…