THI XONG RỒI!!! *lật bàn, đá ghế, tung sách vở* NVP đã trở lại xD!
Tuần rồi im ắng quá ta, vậy mà lượt re cứ lên rào rào ấy, cảm ơn mọi người nhiều lắm xD!!!
(Mà có ai để ý là chúng ta sắp đưa nó tới 100.000 lượt không, hè hè…)
Giáng Sinh sắp đến nên không thể không viết về chuyện này hen (vầng,theo lịch là tận thế rồi thì không có Giáng Sinh đâu nhưng vì tận thế không xảy ra nên lại quay lại bình thường :))
Chuyện thứ 42.
Tôi rụt cổ, che mặt vào cái khăn len to đùng, dợm bước lên trên cái cầu thang đá hút gió ở khu gửi xe. Kinh hoàng, tại sao lạnh ở Hà Nội cứ phải dính với gió má và các thứ thế không biết.Trời rét thế này sống làm sao được,lại còn khô nữa, khó thở kinh.
Thêm một lí do nữa để ghét mùa đông.
Sống như này thì chết đi cho rồi
Kệ xác thiên hạ,muốn nói thế nào cũng được, gì mà lãng mạn với chả áo bông, mặc đùm một đống thế thì sung sướng chỗ nào, vừa khó cử động vừa ngốt người, bỏ bớt ra thì lại sợ chết rét.
Và dù có xuống tới 0 độ đi chăng nữa thì học sinh cấp 3 cũng chả được nghỉ mặc dù cảm giác về lạnh của mọi người là như nhau.
Nói chung,chả có cái lí lẽ gì hợp lí để thích mùa đông trừ việc ngủ ngon hơn và sâu hơn.
Đang vừa bước lên vừa thầm chửi rủa thời tiết trong đầu thì tôi đâm phải ai đó phía trước.
Tôi hơi lùi lại, nhìn lên, định mở miệng xin lỗi thì đã thấy cái mặt nhăn nhở của Hoàng Minh Nam đang nhìn mình một cách sung sướng đến khó chịu.
“Chào Linh Lan!”
Tôi nhìn hắn rồi bước lên cầu thang tiếp, không nói gì. Trời lạnh không có hứng làm gì cả.
Cái làm tôi ngạc nhiên là hắn ta chả thèm nói câu nào về thái độ của tôi mà lại quay phắt lại, chạy lên cầu thang đuổi theo tôi.
Lại có sự vụ gì đây, tự dưng có cảm giác bất an…
Hắn ta vừa cố sải chân vừa nhìn tôi nói một cách hồ hởi.
“Cậu biết 2 ngày nữa là ngày gì không,Linh Lan?”
Tôi quay sang nhìn hắn. 2 ngày nữa?”Thi học kì Lý.”
Sao, Hoàng Minh Nam không làm được Lý à? Sao bảo hắn ta học cũng được mà. Nghi ngờ đấy, hay lại có chuyện mờ ám giống Đăng Nguyên..
“Không phải, hai ngày nữa là là ngày gì cơ mà!” Hắn ta trông có vẻ thất vọng ghê gớm.
“Thi học kì xong.” Không phải thi môn cuối cùng hay sao. Ờ, chờ đã, có khi nào…
“Không,là ngày bao nhiêu cơ mà! Cậu cố tình đấy hả?” Hoàng Minh Nam lắc đầu nguầy nguậy, nói một cách sốt ruột.
Tôi biết mà”24/12, thì?”
“Cậu biết hôm đấy là ngày gì phải không?”
“Ngày thi xong học kì.” Tôi trả lời, cố làm cái mặt nghiêm trọng như không biết thật.
“Đừng giả vờ nữa, cậu thừa biết đấy là ngày gì!” Hoàng Minh Nam nhìn tôi bằng cái mặt giận dỗi trẻ con, đứng khoanh tay lại.
Tôi nhìn hắn, vẫn mím chặt môi,không nói gì. Tôi có nhắc chuyện trêu Hoàng Minh Nam vui như nào không. Có.
“Không.”
Chưa kịp hả hê trong đầu thì Hoàng Minh Nam đã đưa tay ra nắm cổ tay tôi kéo giật tôi về phí hắn.
“Cậu làm cái gì thế hả?” tôi cố ghì lại nhưng không kịp.
Bây giờ tôi và hắn chỉ cách nhau có vài phân( kể cả đống quần áo dày cồm cộp kia)
Hoàng Minh Nam cúi xuống sát mặt tôi, nói bằng giọng ồm ồm”Là Giáng Sinh, biết không hả?”
Tôi nhìn hắn.” Thì?”
“Mua quà cho tôi.”hắn ta cười một cách thỏa mãn.
“Ai đặt ra cái luật đấy vậy?” thật lòng mà nói, Giáng Sinh có phải ngày lễ tết gì của Việt Nam đâu, chỉ là du nhập văn hóa thôi, nói đúng hơn là chỉ có thêm lí do cho chúng nó đòi quà cáp và các thứ thôi.
“Trao đổi quà chứ gì nữa! Tôi mua quà cho cậu rồi đấy!” Hoàng Minh Nam nháy mắt nhìn tôi, có vẻ rất sung sướng.
“Tôi đâu có cần cậu mua quà cho tôi đâu.” Thật ra biết có ai đấy chủ ý mua quà tặng mình thì đúng là thích thật.
Hoàng Minh Nam nhìn tôi, cúi xuống gần hơn. Tôi cố lùi lại, đầu dịch ra phía sau. Không lẽ hắn ta định..
Hắn ta giữ chặt tôi, hơi thở của hắn chạm mũi tôi, thì thầm” Cậu không nhận thì đừng trách tôi…”
Tôi thấy tim mình đập mạnh lên, mặt tự dưng cũng nóng lên. Tay tôi đẩy mạnh vào ngực Hoàng Minh Nam.
“Bỏ ra!”tôi không thích đứng gần hắn ta như thế này.
Hoàng Minh Nam thả tay ra, nhìn tôi cười sung sướng.” Êu, đỏ mặt kìa!” hắn ta đưa mấy ngón tay lên chạm vào má tôi.
Lại cảm giác như bị điện giật.
Chết tiệt, làm sao hắn ta lại thấy cơ chứ! Đã vậy mặt còn nóng hơn nữa.
“Im đi.” Tôi gạt mấy ngón tay của hắn ta ra.
“Đúng rồi còn chối nữa kìa!” Hoàng Minh Nam cười khùng khục, giữ cổ tay tôi.
“Kệ cậu,tôi không quan tâm.”
Tôi giật ra, quay lưng bước đi thật nhanh. Ở lại đây thêm lúc nào là bẽ mặt thêm lúc đấy. Hoàng Minh Nam nói vọng phía sau tôi.
“Nhớ mua quà, tôi chờ đấy Linh Lan! Haha…”
ĐỒ CHẾT TIỆT.
Tại sao không có cơn gió độc nào thổi qua cho hắn ta méo mồm đi luôn cơ chứ.
“Vui nhỉ.” Đang đi thì có giọng nói phát ra ngay bên cạnh làm tôi nhảy dựng lên.
Là thằng Quân, nó đang bước một cánh thảnh thơi cạnh tôi,mặc cái áo khoác dài rõ là kiểu cách, mắt dán vào cái màn hình Iphone 5 mới(vầng, nó đã đi mua được rồi đấy, đúng là đồ lắm tiền rách việc).
“Mày muốn tao đau tim mà chết hay sao?” Tôi vuốt vuốt ngực áo. Cả cái hành lang rộng như này,lại vắng người,làm sao nó xuất hiện mà tôi lại không biết cơ chứ.