Tặng cho YulyJung, người đầu tiên comment và vote cho tôi, cám ơn bạn rất nhiều xD!
Chuyện thứ 6
“Cha chả bạn tốt, hôm nay lại gặp nhau ngoài đường thế nầy?” Hoàng Minh Nam từ đâu nhảy xồ ra trước mặt tôi và Linh Chi.
Tôi thở dài chán nản, cả một buổi chiều đáng lẽ ra tôi sẽ được nằm ngủ thoải mái ở nhà hay ra sân bóng nằm trong gió mát đi tong để đứng ở mấy cửa hàng quà tặng đông đúc nóng nực, mắt cứ phải dán vào mấy thứ đồ lấp lánh màu mè mà cả đời tôi không muốn được nhận cũng không muốn đem nó đi tặng ai cả. Toàn thứ trẻ con sến sụa khủng khiếp, xin lỗi các bạn nữ dễ thương yêu những thứ đồ dễ thương, tôi thì thấy chúng vô nghĩa kinh dị. Bây giờ còn thêm cái thằng cha dở người này, không hiểu nó còn tệ đến thế nào nữa đây.
“Linh Chi mua quà cho ai vây?” Hắn ta xí xớn tới đứng cạnh Linh Chi, mặc cho cái không khí ngùn ngụt trong cửa hàng.
“À, là quà cho bạn tớ…” Linh Chi ngập ngừng nói.
“Bạn nam hay nữ vậy?” từ từ, thằng này định làm gì, tôi lao vào đứng giữa hai người, giả bộ cất cái cốc màu đen lên trên giá.
“Bạn cậu ấy, có gì mà phải hỏi kĩ thế?” Tôi vừa nói vừa cố đẩy hắn ta ra.
“Tôi đâu hỏi cậu, bạn tốt! Hay cậu đang ghen tị?” Minh Nam cười đểu nhìn tôi.
“Cái…tùy cậu, muốn huyễn hoặc thế nào cũng được.” tôi đáp, không thèm nhìn hắn lấy một cái và giả bộ đang xem một quyển sổ lòe loẹt bảy sắc cầu vồng ở cái giá phía dưới. Không nên giận dữ vào lúc này, chả được cái gì cả. Bình tĩnh là trên hết.
Sau khi thoát thân khỏi cái cửa hàng lò thiêu đó, tôi hít một hơi thật dài, cám ơn trời đất, cuối cùng cũng được thở hẳn hoi.
1
“Ăn kem không?” Linh Chi nhìn tôi, hỏi. Trông cô bạn có vẻ vui vì đã chọn được một món quà vừa ý. Kinh dị, ba đứa đổ không dưới 1 lít mồ hôi ở cái chốn địa ngục ấy mà còn không tìm được cái gì thì chết đi còn hơn.
“Không, tớ không thích đồ ngọt.” Cho tiền tôi cũng không ăn, trừ khi bắt buộc.
2
“Hay đi uống nước vậy.” Minh Nam gợi ý. Tôi nhìn hắn ngờ vực, cuối cùng đành gật đầu vì chưa nghĩ ra được lí do nào kéo Linh Chi đi về mà không làm hắn nghi ngờ. May phước cái quán cà phê có điều hòa. Tôi ngồi vung vẩy chân tay như vừa bước vào Thiên Đàng trên cái ghế dựa ở quán, thật là hạnh phúc biết bao. Con người thật vĩ đại khi phát minh ra điều hòa. Tôi tự nhủ như thế và rút cái ống hút ở cốc nước của mình ra, cầm cả cốc lên uống… Khà, thật là đã đời!
“Con gái con đứa mà thế à?” Minh Nam nhìn tôi cười xảo trá.
“Kệ tôi chứ, uống như vậy mới ngon!” Tôi tiếp tục uống mắt nhìn trêu ngươi hắn.
Hắn không nói gì nữa mà quay sang nói chuyện với Linh Chi, tôi lắng nghe hai người ở mức cảnh giác, vẫn làm bộ như không để ý. Hình như hắn ta vẫn chưa bỏ cuộc với Linh Chi, có điều chắc tại có tôi ở đây nên hắn chưa dám giở thêm độc chiêu nào với con gái của hắn thôi. Tôi chẹp miệng sau khi uống hết cốc nước của mình, đứng dậy đòi về, dù sao cũng không nên để hai người này ở gần nhau thêm kẻo có biến. Nói gì thì nói, tôi không thích đi sau dọn dẹp hậu quả của tình tay ba là thằng cha này hay Đăng Nguyên một tí nào. Cứ để nó đơn giản hết có thể là tốt nhất.
Tôi đi cùng Linh Chi mà xe thì lại để ở trường nên phải quay lại lấy, tôi cứ tưởng Linh Chi sẽ đèo tôi về nhưng tay Minh Nam kia lại muốn làm người tốt trước mặt cô bạn nên xung phong đèo tôi về. Tôi cố hết sức nhìn Linh Chi một cách khẩn khoản nhưng vô tác dụng, đã thế tay Minh Nam còn nháy mắt nhìn tôi rồi cười đen tối. Kết quả là tôi phải leo lên sau xe của hắn ta trước mặt Linh Chi, nhìn cô bạn vẫy tay một cái cuối cùng trước khi hắn nổ máy phóng vèo đi.
Thế là xong, liệu Linh Chi có nhận ra đây là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau không đây. Cái thằng Minh Nam này nhất định sẽ không tha cho tôi, hắn chắc sẽ chở tôi ra tới cầu Long Biên và đẩy tôi xuống sông Hồng giữa mùa lũ thế này mà không có chút tiếc nuối, sau đó mỉm cười mãn nguyện trở về, tiếp tục cuộc sống ăn chơi, trác táng của hắn mà không có chút vướng bận mất. Chết tôi mất!!! Tôi nhắm tịt mắt, bám chặt cái đuôi xe phía sau hắn, nếu hắn định lôi tôi ra bờ sông để đẩy xuống thì phải hét thật to lên cho mọi người nghe thấy và bỏ chạy ngay lập tức. Nhất định, nhất đinh,…
“Có định xuống không đấy?” Minh Nam gõ cái cốc vào mũ tôi. Tôi mở mắt ra, cái xe đã đỗ ở cổng trường từ lúc nào, cảm ơn trời hắn còn có lòng thương. Tôi nhảy xuống xe, lạch cạch cởi mũ ra trả hắn, định quay lưng đi vào lấy xe thì hăn đã nói.
“Không cảm ơn à?”
Tôi phát điên mất, tự hắn xung phong đèo tôi cơ mà, đúng là đồ hai mặt, với người đẹp thì làm như cao quý lắm. Tôi nắm chặt tay, gằn giọng nói.
“Cảm ơn, bạn tốt.” rồi bỏ vào trong, không thèm ngoái lại. Bãi xe còn có mấy cái xe, tôi đi tới chỗ cái Nouvo của mình, mở khóa cổ định dắt ra cổng trường thì lại nghe giọng ai đó nói.
“Lại gặp cậu, xin chào!” tôi ngẩng lên, Kendo. Xe của cậu ta cách xe tôi một đoạn.
“Ơ…chào..” tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên, tôi không nghĩ mình còn gặp cậu ta lần nữa.
“Lại về muộn sao?” Kendo nhìn tôi trong ánh sáng lờ mờ của khu nhà xe, trông cậu ta có vẻ vui.
“À không, là vì hôm nay tôi có chút việc…”tôi lẩm bẩm như thể đang nói với mình, giả vờ lục lọi đống đồ trong cái cốp xe vốn đã chả có gì ngoài cái áo mưa và mớ giẻ lau xe rách nát, may mà trời tối.
“Vậy sao..” Cậu ta nói nghe như gió thoảng. Tôi gật gù, đóng cốp xe lại định đội cái mũ bảo hiểm lên đầu thì đã nghe cậu ta nói “Vén tóc lên đi chứ!” Cậu ta nhìn tôi, chờ đợi.
Thật ra tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng qua cái đống tóc này, cũng có sao đâu.
“Tôi vẫn nhìn được mà!” vì thế nên tôi xuề xòa cho qua chuyện, lại nhấc cái mũ lên, đội vào. Vừa cài xong quai mũ, ngước lên tôi đã thấy Kendo đứng trước mặt mình. Cái gi….
Tôi chưa kịp phản ứng cậu ta đã tháo dây mũ của tôi ra, kéo cái mũ ra khỏi đầu tôi rồi đặt nó lên yên xe. Cậu ta lấy tay vén tóc tôi lên, nhìn vào mắt tôi, nói
“Tôi nói vén tóc lên mà, cậu bị cận đấy!” Kendo nói, nhìn tôi. Tôi gạt tay cậu ta ra, để cho đám tóc tiếp tục lòa xòa trước mặt.
“Tôi không sao, cậu không phải lo.” Làm thế là sao, tôi có phải trẻ con đâu! Tôi có cảm giác cậu ta bị ám ảnh về chuyện tóc che mặt của tôi.
Cậu ta tiếp tục đưa tay lên vén tóc tôi,nhìn vào mắt tôi, nói” Không đượ…”
Cậu ta chưa nói hết câu thì có một giọng nữ chóe chóe vang lên “ANH!!!” Tôi nhìn lên, là cô gái hôm trước, cô nhỏ đang chạy từ xa tới. Kendo nhìn tôi, nói.
”Chúng ta không quen nhau.” Rồi đi về phía cái xe của cậu ta, làm như chưa có gì xảy ra.
Tôi vội vàng lấy cái mũ chụp lên đầu, vào đúng lúc mà cô gái đó tới gần Kendo. Cô ta có liếc mắt sang nhìn tôi tò mò rồi lại quay sang tíu tít buông mấy lời ong bướm với cậu ta. Tôi dắt cái xe ra thật nhanh, nhấn ga phi thẳng ra cổng trường. Tất nhiên là chẳng có cái gì xảy ra cả, cậu ta nghĩ tôi sẽ dám bắt chuyện với cậu ta khi mà người yêu cậu ta ở cạnh chắc, có mà điên! Tôi chưa muốn chết đến thế, tôi còn cả một quãng đời dài thê lương đang chờ phía trước, không cần thêm màn bi kịch mà cô gái kia chắc chắn sẽ làm thật hoành tráng với tôi nữa.
Hoàng Minh Nam vẫn còn đứng đó, đang nói chuyện với một em nào hình như lớp dưới trông cũng trắng trẻo xinh xinh. Tôi làm bộ như không thấy, phóng vèo đi. Đi được một đoạn, tôi suýt nữa hết cả hồn khi thấy hắn ta đã phóng ngay sát cạnh rồi còn buông một câu rõ thản nhiên.
“Hôm nào bạn tốt cũng phóng tẹt ga như vầy hả?”
“Tôi đang có chút việc.” Tôi đáp bừa, tiếp tục nhấn ga.Tôi lờ mờ thấy bên kia đường, Kendo đang đèo cô gái nhỏ kia, cô ta ôm chặt lấy eo của cậu ta. Chẹp, không phải việc của mình, nhưng mà có vẻ thắm thiết quá.
“Vậy sao còn ở trong đó lâu vậy?” Hắn ta hỏi vặn, kéo tôi về thực tại.
“Cậu là bố tôi hay sao mà hỏi tôi ở trong đó làm gì?” Tôi lầm bầm,cái thằng này, nó không bỏ qua một cái gì cả.
” Sao không ở lại nói chuyện thêm với em xinh xinh kia đi, bạn tốt” tôi cố tình nói khích hắn.
Hắn ta cười “ Tôi đâu có bỏ bạn được, chỉ là tiện thì nói chuyện thôi!”
Hừ, giả tạo, giả tạo. Tôi không muốn đôi co thêm gì nữa, chỉ chú ý vào việc đi thật nhanh về nhà để thoát khỏi cái thằng cha lắm chuyện hay soi mói này.
Vừa tới ngõ nhà tôi hắn đã dừng lại, tôi cố tình phóng xe lao vào thật nhanh, hắn ta còn nói với theo “Bạn tốt à, nhà tôi cũng gần đây,mai chúng ta đi học chung nhé!” rõ là phấn khởi.