Lý Kinh Trọc chạy từ phòng tắm ra phòng trà nước vẫn không thấy Liễu Tức Phong đâu, chỉ thấy bộ trà cụ còn bày trên bàn.
Anh sờ lên ấm trà, vẫn ấm nóng.
Bên ngoài lại có tiếng người vọng vào, anh vội vàng ra cửa thì trông thấy Vương Tứ Đa dẫn theo hai người nữa đến nhà, Liễu Tức Phong vẫn an toàn không sứt mẻ, đang đứng bên ngoài nói chuyện với người ta.
Lúc này thần kinh Lý Kinh Trọc mới thả lỏng xuống.
“Ô, tắm xong rồi à.” Vương Tứ Đa thấy Lý Kinh Trọc đi ra, vội hô lên.
Khuôn mặt ông ta cười tủm tỉm, nếp nhăn trên khóe mắt khóe môi cùng chen chúc một chỗ rất hồn nhiên như thể cái người mấy hôm trước cầm chổi đuổi đánh anh không phải là mình.
Lý Kinh Trọc đi đến bên cạnh Liễu Tức Phong hỏi: “Chuyện gì thế?”
Liễu Tức Phong nói: “Thầy Lữ đã nói với Vương Tứ Đa là hôm đó lão xem bệnh nhầm, bệnh của ông Vương đây cậu xem vẫn chuẩn hơn, phán đâu trúng đó.
Ông Vương Tứ Đa bảo cậu đã giúp ông ấy nhặt một cái chân về nên đến nhà cảm ơn.” Nói xong rồi hắn mới chú ý Lý Kinh Trọc chưa mặc áo, hai mắt ngắm nghía một lượt từ trên xuống dưới, “Hóa ra còn có cả cơ bụng.”
Lý Kinh Trọc vội vàng dùng khăn lông che người lại, nhưng che xong lại tự thấy động tác quá dư thừa giấu đầu lòi đuôi, đàn ông ở trần có gì mà không xem được? Anh đành lấp liếm: “Có gì đẹp đâu? Ai chẳng có cơ bụng.”
Tuy nói như vậy, anh vẫn hy vọng Liễu Tức Phong có thể thích cơ bụng của mình, thậm chí còn mong hắn không nhịn được thử sờ lên một chút.
Nghĩ đến đây Lý Kinh Trọc lại vô thức lấy khăn lông ra, nhưng chỉ tưởng tượng thân thể mình sắp nghênh đón ánh mắt của hắn, thậm chí là phán xét, vành tai lại không khỏi hồng lên.
Vương Tứ Đa thấy Lý Kinh Trọc chỉ mải nói chuyện với Liễu Tức Phong mà không để ý mình, bây giờ quan hệ đã thân thiết hơn nên cũng trêu ghẹo: “Không phải con gái, cậu che che giấu giấu làm gì? Còn đỏ cả mặt nữa.”
Lý Kinh Trọc nghiêm mặt, không muốn để người khác đùa mình giống Liễu Tức Phong nên chỉ chính trực hỏi Vương Tứ Đa: “Chú đi bệnh viện chưa? Bệnh tình thế nào?”
Vương Tứ Đa trả lời: “Đi bệnh viện trên trấn xem rồi, người ta nói phải nằm viện.
Chờ lâu thêm chút nữa thì mấy đầu ngón chân cũng không còn đâu! Hầy! Trước kia tôi chỉ tin lời thầy thuốc Lữ mà không tin bác sĩ Tiểu Lý, không ngờ thầy Lữ nói với tôi, trình độ của bác sĩ Tiểu Lý cao siêu hơn nhiều, muốn sống thêm mấy năm nữa thì phải nghe lời cậu.
Anh hùng xuất thiếu niên, là tôi hồ đồ, hồ đồ…!Vốn hôm nay tôi phải nhập viện rồi, nhưng nghĩ lại không thể không nhớ ân tình của bác sĩ Tiểu Lý cho nên tới nhà cảm ơn cậu trước.
Hy vọng sau này bác sĩ Tiểu Lý vẫn quan tâm giúp đỡ.
Tôi còn mang theo mấy cân cá cây nhà lá vườn đây, tươi lắm, cậu nếm thử xem.
Đại Mao, Nhị Mao.”
Không chờ Lý Kinh Trọc từ chối, hai đứa con trai trẻ tuổi lực lưỡng nhà Vương Tứ Đa đã dỡ hai thùng nước gánh trên vai xuống, bưng thẳng vào phòng bếp nhà Lý Kinh Trọc tự nhiên như nhà mình, tốc độ nhanh nhẹn đặt thùng cá bên cạnh tủ chén bát.
Lý Kinh Trọc khẽ nhíu mày, tuy không ngăn cản động tác của bọn họ, nhưng lại theo vào bếp, khiêng hai lần hết bốn cái thùng ra đặt trước mặt ba người khách lần nữa.
Ba người nhà họ Vương nhìn thùng cá, sắc mặt ngượng ngùng.
Lý Kinh Trọc khách khí từ chối: “Tôi không thể nhận quà được, xin mọi người mang về đi.”
Hai mắt Liễu Tức Phong trông mong nhìn thùng cá: “Nhưng tôi muốn ăn cá kho cắt khúc.”
Vương Tứ Đa và hai cậu con trai mượn cơ hội nói: “Đúng đúng, trong thùng này là cá mè nhà nuôi, làm cá kho ngon số dách.” Lại nói, “Cá ngon lắm, chiên hoặc xào lăn đều ngon, ăn giòn rụm.”
Liễu Tức Phong phụ họa: “Phải đấy.
Tốt nhất là chiên qua dầu một lần với hành tỏi ớt băm, rót chút rượu và dấm hương tưới lên thịt cá, chậc chậc…”
Vương Tứ Đa nịnh hót: “Úi dà, cậu này biết ăn quá, đúng là bậc thầy mỹ thực.”
Lý Kinh Trọc thấy bọn họ kẻ xướng người họa đến hăng say, nhưng cá này vẫn không thể nhận được, bèn nói với Liễu Tức Phong: “Anh muốn ăn thì tự nhận đi, đừng để ở nhà tôi.”
Vương Tứ Đa bất mãn nói: “Bác sĩ Tiểu Lý sao lại lạnh lùng, không nói chuyện tình cảm gì thế.
Cậu phải biết là ngày nhỏ tôi từng bế cậu rồi đấy, bây giờ đưa có mấy con cá lại không nhận được à? Nói xem có phải cậu khinh thường tôi không? Nếu khinh tôi lập tức đi ngay.” Tuy ngoài miệng nói thế nhưng gậy chống và chân ông ta lại không hề động đậy, đến bộ dạng ra vẻ muốn đi cũng không buồn làm.
Lý Kinh Trọc không trả lời.
Mấy người kia lại nhìn sang Liễu Tức Phong, hắn đành hòa giải: “Thôi để tôi cầm đi, tôi làm cho cậu ấy ăn cũng giống nhau vậy.”
Lúc này ba người nhà Vương Tứ Đa mới thỏa mãn ra về.
Lý Kinh Trọc không muốn làm Liễu Tức Phong mất mặt trước người ngoài, đám người đi rồi anh mới nói với hắn: “Tôi không ăn đâu, đừng thay tôi nhận mấy thứ thế này, vô duyên cớ lại phá vỡ quy tắc của tôi.”
Liễu Tức Phong hỏi: “Quy tắc gì? Có mấy con cá thôi, đâu phải người nhà bệnh nhân tặng bao lì xì cho bác sĩ đâu.”
Lý Kinh Trọc nói: “Giống nhau cả.
Chuyện vốn đang tốt, bây giờ nhận quà thì bản chất sự việc bị thay đổi hết.
Tôi thông báo bệnh tình cho ông ta không phải vì thiếu mấy con cá ăn.”
Liễu Tức Phong hỏi ngược: “Thế cậu cho là tôi thiếu mấy con cá ăn?”
Lý Kinh Trọc lại không trả lời.
Liễu Tức Phong nói: “Lý Kinh Trọc, con người cậu quá không thích cho người ta bậc thang đi xuống.”
Lý Kinh Trọc: “Hôm nay tôi chỉ không nhận mấy con cá, anh đã phán được cả tính cách tôi rồi đúng không.”
Liễu Tức Phong lại hỏi: “Vương Tứ Đa trách oan, mấy hôm trước còn suýt cầm chổi đánh cậu, bây giờ không tặng đồ thì trong lòng không yên nổi, cậu không nhìn ra sao?”
Lý Kinh Trọc đáp: “Tôi nhìn ra được.
Nhưng tôi ích kỷ, thà để ông ta không yên lòng, cũng không muốn bản thân tôi không yên lòng.
Ông ta muốn đánh tôi là vết nhơ của ông ta, tôi nhận quà chính là vết nhơ của tôi.
Tôi tình nguyện để vết nhơ trên người kẻ khác còn hơn.”
Liễu Tức Phong thở dài: “Cậu đấy.”
Nước đọng trên tóc nhỏ xuống lưng, gió thổi người vào hơi lạnh khiến Lý Kinh Trọc nhớ ra mình chưa kịp mặc áo tử tế đã chạy ra, chính vì quá lo lắng cho người trước mắt này, nhưng hắn thì hay rồi, không chỉ muốn nhận quà, còn lên mặt dạy dỗ anh không biết làm người, càng nghĩ càng thấy tức.
Anh vừa cầm khăn lông lau lau nước trên đầu vừa quay trở vào nhà, tạm thời không muốn để ý đến Liễu Tức Phong.
Liễu Tức Phong đi theo sau anh gọi: “Này, cậu —— tôi lập tức mang đi trả được chưa.”
Lý Kinh Trọc xoay người, không nói gì.
Liễu Tức Phong nhấc thùng lên: “Nếu hôm nay không trả lại bốn thùng cá, chỉ sợ đến tận sáu mươi năm sau cậu vẫn nhắc chuyện tôi thay cậu nhận hối lộ của bệnh nhân mất.”
Lý Kinh Trọc cúi đầu bật cười: “Tôi đi cùng anh.” Vốn cũng chẳng giận Liễu Tức Phong được bao lâu, hắn nói một câu anh đã xịt rồi.
Hai người gánh mấy thùng nước đi về hướng nhà họ Vương.
Tiếng bước chân nhỏ dần.
Bên ngoài bờ tường phía tây đột nhiên lòi lên một cái đầu nhìn chằm chằm theo bóng dáng hai người một lúc, lại rụt trở về.
“Anh Nham lợi hại quá, lần trước ở quán trà chỉ gặp mặt tay bác sĩ kia có mỗi một lần, sau đó thấy một tấm ảnh chụp treo trước cửa hội quán quyền Thái đã theo một đường đến được tận đây.
Nhưng mà Liễu Tức Phong vẫn luôn kè kè bên cạnh tay bác sĩ kia, làm sao đây? Hay là trói cả nó lại? Nhưng mà…!xóm này ít nhất phải có mười mấy nhà ở, hôm nay đã suýt đụng mặt lão già với hai thằng con lão rồi, nếu cứ thế xông vào lỡ người ta nhìn thấy…”
“Hôm nay chỉ tới thám thính thôi, gấp làm gì? Tao có kinh nghiệm, cứ từ từ mà triển, đừng sợ không tóm được người vào tay.” Tào Sâm Nham nhặt một cục đá dưới đất lên ước lượng trong tay, sau đó dùng đá vạch một dấu X lên góc tường phía tây không mấy ai để ý, “Trước mắt đừng đụng vào thằng nhãi bác sĩ, vẫn chưa biết gia cảnh nhà nó thế nào.
Hơn nữa nó với tao không thù không oán, Tào Sâm Nham tao quyết không làm liên lụy người vô tội.
Tao hỏi thăm rõ rồi, sáng hai tư sáu thằng bác sĩ không ở nhà, thế nào cũng tìm được thời cơ thôi.”
Mấy người còn lại nghe xong, gật đầu vâng dạ.
Tào Sâm Nham lại nói: “Có mang cái đó theo không.”
Một tay đàn em gật đầu, móc ra một cây búa.
Tào Sâm Nham nhếch môi cười: “Đến lúc đó lần lượt gõ nát từng ngón tay của nó ra, xem nó lấy cái gì mà viết chữ.
Còn sách đâu? Mang theo cả chứ.”
“Tất cả đều ở trong này, nặng lắm.” Một tay đàn em khác đá đá vào cái thùng lớn đặt bên cạnh, thùng không chút sứt mẻ..