Nhưng tối nay Lục Hi Cảnh vẫn gặp được Phương Tứ.
“Mặt em bị cái gì đây?” Lục Hi Cảnh nhíu chặt lông mày.
Ánh mắt anh lạnh băng, giọng nói có vẻ đang rất kiềm chế.
Phương Tứ nghe được giọng nói này liền vội vàng xoay đầu, dùng bên mặt không bị đánh đối diện với Lục Hi Cảnh.
Anh đi tới mở tủ đựng đồ linh tinh ở cạnh cửa ra vào lấy hòm thuốc.
Cậu không ngờ tới mình trở về cùng lúc với Lục Hi Cảnh.
“Phương Huy đánh em sao?” Lục Hi Cảnh chỉ cần nghĩ một chút là liền đoán ra ngay.
Phương Tứ ngây ngẩn cả người.
Tiên sinh quả thực thần thông quảng đại.
Minh còn chưa kịp nói lời nào, tiên sinh đã biết hết rồi.
Từ sau lần Lục Hi Cảnh bảo cậu dọn về tầng hai, cậu chưa từng cùng tiên sinh nói chuyện qua.
Phương Tứ cố nén những giọt nước mắt tủi thân, nhưng mà mặt thật sự đau muốn chết, khi vô tình cử động cũng khiến Phương Tứ đau đến mức rơi lệ, chứ đừng bàn tới việc nói chuyện.
Lục Hi Cảnh đứng trong tối nhìn chằm chằm Phương Tứ một hồi lâu mới đi lên gác với vẻ mặt u ám.
Ngày hôm sau, Lautner đã tự mình tới cửa.
Vì gương mặt bị sưng vù nên thành ra Phương Tứ tạm thời không thể về trường học, đành phải ở nhà nghỉ ngơi.
“Đệt, ai đánh cậu thành như vậy hả?” Lautner kêu lên, “Mẹ nó, để Lục Hi Cảnh báo thù cho cậu!”
Phương Tứ không thể nói chuyện, đành phải chớp chớp đôi mắt coi như trả lời.
“Như này thật quá tàn nhẫn rồi.
Sao lại dám làm bị thương Omega? Thật quá coi thường pháp luật!” Lautner vừa tức giận vừa bất bình: “Tôi lập tức viết cho cậu một báo cáo thương tật, để cậu kiện chết ông ta! Cậu yên tâm, đoàn luật sư của nhà họ Lục đều là những luật sự giỏi nhất nhì trong giới……”
Lautner dù đang tức giận nhưng cũng không quên nhẹ nhàng bôi thuốc lên má cho Phương Tứ.
“Đúng vậy.
Dù đánh người cũng không thể đánh vào mặt chứ.
Đối với Omega, gương mặt là quan trọng nhất, bị hủy dung thì làm sao bây giờ.” Liên Hạo ôm tách trà nóng, đứng ở một bên nhìn.
Phương Tứ nghe được lời này thì lập tức nắm chặt khăn giấy trong tay.
Mình vốn dĩ lớn lên đã không đẹp lắm.
Nếu bây giờ bị hủy dung, vậy thì mình càng không còn mặt mũi đứng ở bên cạnh Lục Hi Cảnhi.
“Này này, tôi làm đau cậu à? Xin lỗi nhé! Tôi sẽ nhẹ tay hơn, cậu cũng đừng nhúc nhích.” Lautner hơi nâng cằm Phương Tứ.
Sau khi bôi thuốc và dặn dò thêm những việc cần chú ý với Phương Tứ xong, Lautner lại bắt đầu trở nên hóng hớt.
Anh ta tò mò hỏi Liên Hạo: “Cậu chính là Omega do Lục Hi Cảnh đem về?”
Liên Hạo gật đầu, nghiêng đầu hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không……” Lautner còn e ngại việc Phương Tứ vẫn đang ở đây, không tiện nói chuyện.
“Là A Cảnh thấy tôi đáng thương nên mang tôi về đây, nói là tạm mấy ngày, không ngờ tới là lại ở đến tận bây giờ.” Liên Hạo nở một nụ cười thật xinh đẹp, “Tôi còn phải cảm ơn việc A Cảnh giúp tôi tìm phòng trọ.
Nhưng đáng tiếc là đến giờ vẫn chưa có kết quả……”
Phương Tứ cảm thấy rất đau lòng, không muốn nghe tiếp, chỉ gật dầu với Lautner và Liên Hạo một cái liền đi lên gác.
Cậu vừa đi lên đến cầu thang lại nghe thấy Liên Hạo dùng giọng nói trong trẻo và hoạt bát trả lời: “Có thể là A Cảnh bận quá nên quên mất, nhưng anh ấy có nói tôi cứ xem nơi này như nhà của mình…… A Cảnh thật sự vô cùng tốt……”
Lautner thầm nghĩ: “Không thể nào, lão Lục sao có thể nói với người khác những lời như vậy???”
……
Phương Tứ không thể về trường học, cũng không muốn ở trong biệt thự, tối ngày đối diện với Liên Hạo và tiên sinh bằng bộ mặt xấu xí như thế.
Đảo mắt nhìn bốn phía, trời đất rộng lớn thế nhưng không có nơi nào là chốn dung thân, điều này thật sự là một chuyện bi ai.
Thế là cậu trốn ở trong phòng, cả ngày không ra khỏi cửa.
Tiếc là thần công chống đói năm đó cậu luyện được ở nhà họ Phương vì được nuôi dưỡng tốt mà giờ chỉ còn nửa thành công lực.
Phương Tứ chỉ có thể nhân lúc trời còn sớm, lúc mọi người chưa có tỉnh dậy, hoặc là buổi tối, lúc tất cả mọi người đã ngủ rồi, cậu sẽ đi xuống phòng bếp trộm một ít thức ăn.
Không ngờ là cho tới khi rời khỏi nhà họ Phương rồi, cậu vẫn phải đi trộm đồ ăn.
Phương Tứ đành tự tìm niềm vui trong đau khổ.
Mặt Phương Tứ dần giảm sứng tấy nhờ chính sự chăm sóc cẩn thận của bản thân và thuốc mà Lautner cho.
Khi cơn đau biến mất, cậu có thể quay về trường học.
Cậu đứng trước gương.
Trong gương phản chiếu vẻ mặt tái nhợt của Phương Tứ, như trăng dưới nước chỉ cần chạm một cái liền tan, công sức vất vả chăm sóc lúc trước đã bị mài mòn gần hết.
Cậu vuốt ve khuôn mặt của chính mình.
lúc này, cậu có cảm giác khuôn mặt mình vẫn chưa cân xứng.
Loại cảm xúc tự ti này dần lan rộng một cách mạnh mẽ ở trong lòng, rất dễ dàng đánh gục Phương Tứ yếu đuối
Phương Tứ quyết định đeo khẩu trang khi quay về trường học.
Cậu cho rằng tốt nhất là nên che mặt mình lại.
Cậu mới vừa thu dọn cặp sách xong, một luồng khí nóng vừa quen thuộc vừa xa lạ từ bụng dưới bốc lên, lập tức khiến cậu nhũn chân.
Là do tới kỳ động d ục.
Luồng khí nóng này hết lần này tới lần khác mãnh mẽ đánh úp cậu, không ngừng đập tan lý trí của cậu.
Phương Tứ cầm di động nhìn số có tên lưu trên danh bạ điện thoại là “Tiên sinh”, ngón tay run rẩy, lại chậm chạp không dám ấn xuống.
Kỳ động d ục hai lần trước đều là Lục Hi Cảnh giúp cậu vượt qua, nhưng lần này thì không thể.
Không bao giờ có thể được nữa, Phương Tứ cắn chặt hàm dưới, thầm cảnh cáo chính mình.
Đúng rồi, đặc trợ tiên sinh có đưa cho cậu thuốc ức chế.
Sắc mặt Phương Tứ ửng hồng, cả người không có chút sức nào, chỉ có thể ngồi dưới đất mở ngăn tủ đầu giường.
Phương Tứ dùng hàm răng xé mở gói thuốc ức chế, vừa thở hổn hển vừa dùng sức đâm kim tiêm vào trong cánh tay.
Hóa ra tiêm thuốc ức chế lại đau như thế.
Đau như thế thì khóc một chút cũng là có thể mà.
Phương Tứ dung túng để bản thân mình khóc thút thít lần này nữa thôi.
Luồng khí nóng trong kỳ động d ục nhiệt dưới tác dụng của thuốc ức chế tề chậm rãi biến mất.
Tuyến thể sau cổ của Phương Tứ trào ra Phermone mùi hương cỏ xanh cũng đang phai nhạt dần.
Chỉ là tuyến thể vẫn còn hơi đau nhức, hình như là đang chờ đợi điều gì đó.
Phương Tứ ngồi ở trên mặt đất lạnh băng, dựa vào mép giường, có chút uể oải như sắp ngủ.
Không biết là qua bao lâu, có tiếng ô tô vang lên, Phương Tứ mơ mơ màng màng nghĩ: “Tiên sinh đã trở về……”
Phương Tứ bắt ép bản thân mình phải gượng dậy, loạng choạng đứng lên, mở cửa, đứng ở trong bóng tối nhìn tiên sinh sải bước đi lên cầu thang, theo đằng sau còn có Lautner.
Không có người nào chú ý tới cậu.
Ồ, hóa ra là Liên Hạo bị bệnh.
Phương Tứ chợt nhận ra.
Đúng, đúng vậy, cũng không có gì lạ.
Không thể tự mình đa tình, nếu không sẽ tự làm xấu mặt.
Phương Tứ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
……
Tần suất Phương Tứ về nhà càng ngày càng thấp, nhưng thời hạn một năm sắp tới rồi.
Thế nên cậu vẫn muốn nhìn tiên sinh thêm vài lần.
Về sau sẽ có lẽ sẽ không còn cơ hội này nữa, đến cùng thì chẳng phải là để tránh hiềm nghi với vợ trước hay sao?
Phương Tứ mặc áo lông lớn lần trước tiên sinh đưa cho, rồi quàng thêm trên cổ chiếc khăn cũng của tiên sinh tặng.
Khi về đến nhà, cậu theo thói quen đi ra ngoài vườn để nhìn ngắm những hoa hướng dương do chính tay mình trồng.
Sao lại biến thành hoa hồng hết thế này?!
Phương Tứ nhìn những bông hoa hồng đỏ kiều diễm tươi tắn đang nở giữa mùa đông.
Nhưng những đốm lửa nhỏ này lại không thể đem sưởi ấm trái tim lạnh băng của cậu.
Phải rồi, thời tiết này hoa hướng dương mình trồng chắc là đều đã khô héo hết.
Mình biết là trông rất xấu xí, đã thế ngay cả khi hoa mở cũng không ăn nhập gì với toàn bộ khu vườn.
Mình đều biết mà……
Nhưng mà tiên sinh đã nói sẽ vĩnh viễn không nhổ hoa hướng dương của mình.
Tiên sinh đã nói là vĩnh viễn mà.
Rõ ràng là từ này, mình không nhớ sai được.
Đó là lời tiên sinh đã nói!
Phương Tứ bướng bỉnh nhắc đi nhắc lại hai chữ “Vĩnh viễn”, không biết từ bao giờ trên mặt đã ướt đẫm những giọt nước mắt lạnh băng.
Những giọt nước mắt mặn đắng chảy khắp mặt rồi nhỏ lên chiếc khăn len màu trắng.
Mình chỉ chiếm một không gian nhỏ như vậy, chỉ một chút không gian này thôi.
Điều này cũng không được sao?
Đây rõ ràng là do tiên sinh khen thưởng, rõ ràng là của mình, là mình trước tới……Sao có thể như này? Vì sao cố tình muốn chiếm vị trí của mình?
Phương Tứ không kìm chế được chất vấn trong lòng.
Trong tưởng tượng cậu điên cuồng nói đến mức khàn cả giọng.
Nhưng trên thực tế, cậu chỉ đi hỏi chú làm vườn.
Còn về phía Liên Hạo hay tiên sinh, một câu cậu cũng không dám hỏi.
Cậu thẫn thờ trở lại phòng, cởi áo lông vũ và khăn quàng cổ trên người ra, rồi cuộn tròn bản thân, run run rẩy rẩy cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại.
Cậu rất muốn về lại trường học, nhưng lại không tiện làm phiền bác tài xế.
Huống hồ, có lẽ ngày mai có thể gặp được tiên sinh.
Có lẽ lúc đó mình sẽ lấy hết can đảm hỏi một chút về chuyện hoa hồng kia.
Có lẽ mọi chuyện không phải như mình tưởng……