Hôm nay nhà trường cho nghỉ để các thí sinh chuẩn bị cho cuộc thi hoakhôi.Kì nghỉ là một tuần nhá.Muốn xem tôi chuẩn bị ra sao không?Theo dõi đi rồi biết.Tôi đang yên giấc với nhóc Kun trên giường ngủ ngon lành thì chuông điện thoại reo nhạc hơi to nên đã làm Kun thức giấc và khócầm lên,dì tôi nghe tiếng Kun khóc thì chạy hết tốc lực lên thì nó hếtkhóc vì tôi dỗ nó rồi.Dỗ xong thì điện thoại hết reo réo gì luôn thế làtôi đổi mục tiêu đi thẳng vào nhà vệ sinh để làm vscn.Làm vscn xong tôibước ra thì điện thoại lại réo lên.Cầm điện thoại lên thì đã đập vào mắt dòng chữ”Khánh Khùng Khùng”thì tôi để lâu lâu một chút rồi mới bắt máy.
“Alô.”Tôi bắt máy lên và đầu dây bên kia bắt đầu vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Mày làm cái gì mày tao gọi không bắt máy?Hay là ngủ chưa dậy hả?Sao khôngtrả lời tao hả?”Phải âm thanh quen thuộc đó chính là con Như.Âm lượngthì hết cỡ,nói thì một đống có chừa cho người khác nói đâu mà trả vớilời.
“Hỏi thì nhiều,nói thì bự.Muốn giết chớt tao à?”Tôicũng không phải dạng vừa đâu nhỏ cho tui cái âm lượng chí chóe tôi trảlại âm lượng chói chang.
“Khánh nó dám nói lớn tiếng với Như kìa?”Ái chà nồi,con này chơi,méc lẻo này.
“Sao lại la Như vậy có muốn la thì la cho bự cho lớn nữa chớ?”Húhú,Khánh nói câu này là câu ngon nhất trong tháng nè.
“Khánh ơi!Yêu Khánh quá đi.”Tôi nói với giọng điệu ngọt sớt không biết bên đócó muốn ói,nổi da gà hay cười không chớ tôi là muốn ói rồi.
“Thì ra bao lâu nay Ái chỉ YÊU Khánh chớ không yêu gì Bảo.Đau lòng.”What the heo?Bảo cũng có ở đây sao?Huhu,tôi mà biết Bảo ở đây thì có cho tiền tỷ tôi cũng dám nói à quên tôi cũng không dám nói.
“Đâu có,Ái yêu Khánh ở cái câu là thì la cho to cho lớn kia kìa.”Tôi biện minh cho câu nói vừa rồi.
“Ờ,tạm tin.Em rảnh không đi tới khu vui chơi Thỏ Trắng đi?”Nói rồi cúp máy lun.
Không lôi thôi tôi đi tới tủ đồ lấy đồ để thay.Hôm nay tôi diện chiếc quầnsọt jean có dây,cái áo màu trằng trên rốn một chút,tóc búi cao,đôi giàythể thao màu xanh dương nhạt,chiếc cặp nhỏ xíu trông tôi dễ thươnglắm.Xuống nhà thì lại bị dì châm chọc.
“Đi chơi hay hẹn hò.”
“Không biết.”Tôi không biết là đi chơi hay hẹn hò nữa nên nói vậy cho rồi.
Lại nịnh mặt nhóc Kun một lát rồi tôi mới đi.Tới chỗ hẹn,tôi như chết đứngkhi thấy con nhỏ Nhi cũng có mặt.Tôi cũng chả quan tâm chi nhỏ đó.Thôithì coi như người vô hình vậy.
“Hi!Đợi lâu chưa mấy chế?”Tôi dùng từ ngữ teen.
“Không lâu đâu.”Bảo thấy tôi thì đi lại nhưng bị nhỏ Nhi kéo lại.
“Bỏ vợ chưa cưới đi với người tình à?”Lời nói châm chọc,khinh bỉ làm cho tôi tức muốn chết.
“Vợ chưa cưới?Hai người còn chưa đính hôn thì làm sao em lại là vợ chưacưới được chứ?Và làm sao lại gọi chị là người tình trong khi chị làngười yêu của Bảo?Đối với tình thế bây giờ em là”kì đà cản mũi”tụi chịđấy nhá?”Tôi tuôn ra một tràn làm nhỏ Nhi đơ mặt.
“Chị….chị….”Nhỏ Nhi tức giận không nói thành lời,giơ tay tát tôi nhưng tôi đã chụp lấy tay nhỏ.
“Nhi à,chị rất tiếc và như em cũng biết tát người khác ngay trước những nơicông cộng như thế này thì người ta đánh giá em là loại học sinh gìnhỉ?”Tôi nói xong rồi thả tay nhỏ ra,quay lại chỗ Bảo”Bảo đi thôi.”TôiKhoác tay mình vào tay Bảo và đi.
Cả bọn hết hứng đi chơiluôn nhưng bị nhỏ Như kéo vô quán bắn súng mà đòi Khánh bắn trúng gấubông tặng nhỏ.Tôi cũng vậy,tôi cầm tay Bảo làm như con nít mà đòi Bảobắn cho con gấu mặc váy màu hồng cực dễ thương.Hình như lần này Khánh có tiến bộ nên bắn trúng con gấu bông mà nhỏ Như thích,Bảo cũng vậy.
“Đi ăn KFC đi.”Tôi và Như đồng thanh.
Thế là cả bọn đi tới quầy ăn trong khu giải trí ăn KFC.Ăn xong thì đi coiphim.Coi phim xong thì đi mua sắm.Thế là một tuần chuẩn bị của tôi là đi chơi,ăn.coi phim.mua săm.Đối với tôi thì cái việc chuẩn bị cho cuộc thi mà thầy hiệu trưởng nói chắc chính là cho các thí sinh được giải trítrước khi thi nhưng mà đa số chả ai hiểu được.Vì họ chỉ nghĩ cố gắng tập luyện thì chức hoa khôi của trường sẽ thuộc về họ nhưng họ đã lầmto.Ông trời muốn cho ai làm khoa khôi của trường thì cho chớ họ không có quyền quyết định.Tôi thì bỏ mặc cho số phận.