Sau khi được ban giám khảo bình chọn may có tôi vô chớ không là tôichết.Tiết mục cuối cùng là”Trình diễn tài năng khiếu”.Nghe đâu là mấyhọc sinh bầu chọn các tiết mục để tụi tôi bóc thăm và làm theo.Mà cũnglạ các tiết mục có tiết mục khó và dễ nhưng chỉ cho một ngày tập luyệnthì sao mà hoàn thành đây?Vòng thì này quyết định nà.Tôi phải cố gắnghết sức vì con Nhi kia cũng lọt vô vòng cuối này,nhất định không thể mất Bảo được.Bây giờ là lúc tôi đi bóc thăm rồi.”Ái,nếu có sự lựa chọn thì bạn thích chọn cái nào?”Úi má ơi,mấy thánh này làm giật cả mình.
“Ưm…..ưm….mình nhất định sẽ chọn cái nào mà dễ làm nhất.”Tôi nói xong thì cười nhẹ.
“Trong những tiết mục này thì bạn sợ tiết mục nào nhất.”Mấy người này hỏi nguquá có ai cho tôi biết tiết mục có tên như thế nào đâu mà sợ.
“À…..mình nghe mấy bạn kia nói là trong này có tiết mục hát bài Quỷ nhỏ dễthương,nhảy nè có cả biểu lộ cảm xúc nữa khó lắm.”Tôi chỉ biết mỗi cáinày vì tụi con Như bỏ phiếu mà.
“Mời bạn bốc.”
Tôi cũng thản nhiên bóc lắm.Bỏ tay vô hộp và lấy ra một tờ giấy.Mở tờ giấyra và tôi chết đứng luôn.Vì nó có tựa đề là”Hát:Quỷ nhỏ dễthương.Nhảy:Tự chọn nhưng phải có sự tương đồng với bài hát và biểu lộcảm xúc theo bài.”.Thấy tôi đơ người tụi câu lạc bộ báo chí hỏi tôi bốctrúng cái gì.Tôi không trả lời mà giơ tờ giấy cho họ đọc.Đúng là bây giờ tôi mới hiểu được câu”Ghét của nào.Trời trao của đó.”.Nghe đâu nhỏ Nhithì bốc trúng lá có tựa đề là”Nhảy:Bài Tự Chọn.”còn chị Thắm là”Hát mộtbài hát tự chế về người trong lòng bạn.”.Ui cha chị Thắm lần này chếtchắc.Thôi không bàn cải gì nữa tôi đi về tập luyện.
Về đếnnhà thì tôi lao đầu vô mà tập luyện.Biết tôi tập luyện cái gì không?Cáigọi luyện tập của tôi là”Ăn,ngủ,nghe nhạc bài mà tôi bốc trúng á và cuối cùng là chơi với nhóc Kun”.
Sáng hôm sau,tôi rủ tụi nhỏNhư đi chơi.Nói đi chơi chớ thật ra là tôi tính sổ cái dụ hôm qua.Tớinơi đã hẹn,tôi bắt đầu lôi cổ con Như à không là cả bọn chớ vô quán tràsữa ngồi.
“Hôm qua,mày đẹp ghê á.”Nhỏ Như trầm trồ khen ngợi.
“Hôm qua phải công nhận là mày chơi ác ghê á.”Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
“??????”Trong đầu nhỏ hiện ra một tá dấu chấm hỏi.
“Ai cho mày đề nghị nhảy,hát,còn biểu lộ cảm xúc gì gì đó chi vậy?”
“Chuyện đó là tao chỉ viết ra chơi cho cả trường chọn thôi?Ai dè được vô thùng bốc thăm mà nằm đâu?”Nhỏ cười tỏ vẻ ngây thơ.
“Lúc tao nghe mày bỏ cái giấy đó vô thùng bốc thăm thì tao không có nói.Taonghe cái nội dung của nó thì tao lạy trời lạy phật cho không trúng nómà……”Nói chưa hết câu thì tôi thở dài.
“Mày/Em/Ái trúng hả?”Cả ba đồng thanh.
“……”Không trả lời tôi gật đầu.
“Haha,giờ anh mới hiểu cái câu”Ghét của nào.Trời trao của đó”rồi.”Bảo cười hả hê.
“Mà bà làm cái đó chắc nhìn kinh khủng há?”Cái tên Khánh dám chê cái tài năng của tui nè.
“Cược không?”Tôi lạnh lùng nói.
“Cược…”Khánh nói.
“Nếu tui thắng thì ông chịu gì cũng chịu.”Tôi nói.
“Còn bà thua thì mặc cho tôi xử lý.”Khánh nói.
Tôi và Khánh cá cược.Hihi,Khánh mới tới mà không biết chút tài nghệ nào của tôi mà bày đặt cá với chả cược.Lần này tôi cố gắng nghĩ ra nhiều cái để hành cái thằng cha này mới được.