Stefan nhìn Elena, những tinh thể tuyết đọng đầy trên mái tóc đen của anh. “Matt làm sao?”
“Em nhớ được – chuyện gì đó. Không rõ ràng. Nhưng vào cái đêm đầu tiên, khi em không còn là mình ấy – em có gặp Matt không? Em có..?”
Sợ hãi và khổ sở đến phát bệnh khiến cô nghẹn lại không nói tiếp được nữa. Nhưng Elena không cần nói hết câu, và Stefan cũng không cần phải trả lời. Cô đã nhìn thấy lời đáp trong mắt Stefan.
“Đó là cách duy nhất, Elena à,” Anh bảo. “Không có máu người chắc em đã chết rồi. Chẳng lẽ em muốn tấn công ai đó không tự nguyện, làm họ bị thương, hoặc thậm chí giết chết họ sao? Cơn đói có thể khiến em trở thành như thế đó. Chẳng lẽ em muốn vậy à?”
“Không phải,” Elena giận dữ đáp. “Nhưng cứ nhất quyết phải là Matt sao? Thôi, anh đừng trả lời; em cũng chẳng nghĩ ra được ai khác cả.” Cô hít một hơi run rẩy. “Nhưng giờ em lo lắng cho anh ấy, Stefan à. Từ đêm đó đến giờ em chưa gặp lại Matt. Anh ấy có sao không? Có nói gì với anh không?”
“Không nhiều,” Stefan nhìn đi chỗ khác. “Đại loại là ‘để cho tôi yên’. Cậu ấy cũng muốn chối bỏ cả những chuyện xảy ra đêm đó và bảo em chết rồi.”
“Nghe giống như mấy trường hợp không đủ sức chịu đựng.” Damon nhận xét.
“Ôi, im đi!” Elena kêu. “Đừng có xen vào chuyện này, mà nhân đây thì anh cũng làm ơn nghĩ đến Vickie Bennett tội nghiệp một chút. Anh nghĩ dạo này cô ấy chịu đựng chuyện này như thế nào hả?
“Nếu ta biết cái cô Vickie Bennett này là ai thì mới nghĩ được chứ. Cô cứ nhắc đến cô ả mãi, nhưng ta đã gặp hổi nào đâu mà biết.”
“Anh gặp rồi. Đừng có giở trò với tôi nữa, Damon – khu nghĩa địa, nhớ chưa? Nhà thờ đổ? Cô gái bị anh bỏ lại cho mặc bộ đồ lót đi lang thang ấy?”
“Xin lỗi nhé, không nhớ. Mà thường thì ta nhớ rất rõ những cô bị ta bỏ lại cho mặc bộ đồ lót đi lang thang lắm.”
“Vậy thì chắc Stefan làm quá.” Elena mát mẻ.
Giận dữ lóe lên trong mắt Damon, nhưng ngay lập tức bi khỏa lấp đi bằng một nụ cười khiến người ta khó chịu. “Cũng có thế nó làm. Cũng có thế cô làm. Với ta thì chả có gì khác biệt, ngoại trừ việc ta bắt đầu thấy chán ngấy những lời buộc tội rồi. Còn bây giờ thì…”
“Đợi đã, “ Stefan cất giọng ôn hòa đến mức ngạc nhiên. “Khoan hẵng đi. Chúng ta cần bàn bạc.”
“Rất tiếc là ta có hẹn trước rồi.” Có tiếng đập cánh xao xác, rồi chỉ còn lại mỗi Elena và Stefan.
Elena đưa tay lên môi. “Chết tiệt thật. Em đâu có cố tình chọc tức Damon. Nhất là sau khi anh ta đã xử sự khá là đàng hoàng suốt cả buổi tối như thế.”
“Không sao đâu,” Stefan đáp. “Anh ta thích được giận dỗi mà. Em đang nói gì về Matt nhỉ?”
Elena nhìn thấy sự mệt mõi trong mắt Stefan nên quàng một cánh tay ôm lấy anh. “Giờ mình sẽ không bàn chuyện đó nữa, nhưng em nghĩ ngày mai chúng ta nên đi gặp anh ấy. Để nói là…” Elena tuyệt vọng giơ cánh tay còn lại lên trời. Cô chẳng biết mình muốn nói gì với Matt cả, chỉ biết là phải làm gì đó thôi.
“Anh nghĩ,” Stefan chậm rãi nói, “là em nên đi gặp cậu ta. Anh đã thử nói chuyện với cậu ấy rồi, nhưng Matt không muốn nghe. Anh rất thông cảm chuyện đó, nhưng em làm thì sẽ tốt hơn. Và anh nghĩ” – anh dừng lại rồi quả quyết nói tiếp – “ Anh nghĩ em gặp cậu ta một mình thì sẽ hiệu quả hơn. Giờ em đi ngay đi.”
Elena nhìn anh đăm đăm. “Anh chắc chứ?”
“Ừ.”
“Nhưng – liệu anh có sao không? Em nghĩ em nên ở lại với anh…”
“Anh không sao mà,Elena,” Stefan dịu dàng noi. “Em cứ đi đi.”
Elena do dự một chút, rồi gật đầu. “Em không đi lâu đâu,” cô hứa.
*
Elena lên đến hông căn nhà gỗ với lớp sơn tróc mẻ và cái thùng thư opk ẹp đề tên Honeycutt mà không bị ai phát hiện. Cửa sổ phòng Matt không khóa. Bất cẩn quá, Elena thầm trách. Bộ anh không biết có ai đó có thể lẻn vào sao? Cô nhè nhẹ đẩy cửa sổ mở ra, nhưng dĩ nhiên chỉ tiến xa được có thế. Một ranh giới vô hình như một bức tường không khí đông đặc mềm mại đã chặn cô lại.
“Matt,” Elena thì thào. Căn phòng tối mò, nhưng cô có thể nhìn thấy một hình thù lờ mờ trên giường. Một chiếc đồng hồ điện tử vởi những con số màu xanh nhạt cho thấy bây giờ là 12 giờ 15 phút. “Matt,” cô lại gọi khẽ.
Hình người động đậy. “Hở?”
“Matt, em không muốn làm anh sợ.” Elena ráng làm giọng vỗ về, tìm cách đánh thức Matt dậy một cách nhẹ nhàng chứ không muốn hù cho anh hồn vía lên mây. “Nhưng là em đây, Elena đây, và em muốn nói chuyện. Nhưng mà anh phải mời em vào nhà trước đã. Anh mời em vào được không?”
“Ừ. Vào đi.” Elena vô cũng kinh ngạc vì giọng Matt chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên cả. Chỉ đến khi leo qua ngưỡng cửa cô mới nhận ra anh vẫn đang còn ngủ.
“Matt. Matt,” cô thì thào, không dám đến gần quá. Căn phòng ngột ngạt và nóng bức, máy sưởi đang chạy hết công suất. Elena có thể nhìn thấy một bàn chân trần thò ra khỏi đồng chăn mền trên giường và mái đầu vàng óng.
“Matt?” Cô chồm tới trước và chạm vào anh một cách e dè.
Lần này thì có tín hiệu trả lời. Matt gầm gừ ngồi bật dậy, nhìn quanh quất. Khi nhìn thấy Elena, mắt anh mở to trừng trừng nhìn cô không chớp.
Elena nhìn thấy mình đang cô gắng tỏ ra nhỏ bé và vô hại. Cô lùi về phía bức tường. “Em không cố ý làm anh sợ. Em biết chuyện này sẽ khiến anh sốc lắm, nhưng anh làm ơn nói chuyện với em được không?”
Matt chỉ tiếp tục trơ mắt nhìn cô như thế. Mái tóc vàng óng vết mồ hôi và xù lên như lông gà ướt. Elena có thể nhìn thấy mạch đập phập phồng trên chiếc cổ hở ra của anh. Cô lo là Matt sẽ bật dậy phóng ra cửa sổ mất.
Rồi đôi vai của anh thả lỏng ra, rũ xuống. Matt từ từ nhắm mắt lại. Anh hít thở thật sau nhưng gấp gáp, “Elena”
“Em đây,” cô thì thầm.
“Em đã chết rồi.”
“Không, Em đang ở đây mà.”
“Người chết thì không quay trở lại. Ba anh đâu có quay trở lại.”
“Em đâu có chết thật. Em chỉ biến đổi thôi mà.” Matt vẫn nhắm tịt mắt không chịu thừa nhận, và Elena thấy một đợt sóng tuyệt vọng lạnh lẽo quét qua người. “Nhung anh ước gì em đã chết thật rồi, đúng không? Em sẽ đi liền đây,” cô thì thầm.
Khuôn mặt Matt nhăn nhúm lại, anh bật khóc.
“Đừng. Ôi, đừng mà. Đừng khóc, Matt, xin anh đấy.”
Elena thấy mình ôm Matt vào lòng, cố gắng không khóc theo. “Matt, em xin lỗi. Lẽ ra em không nên đến đây mới phải.”
“Đừng đi.” Anh nức nở. “Đừng đi mất nhé.”
“Em không đi đâu.” Elena không nín được nữa, và nước mắt cô rớt trên mái tóc bên bết của Matt. “Em chưa bao giờ có ý định làm anh đau lòng hết.” Cô nói. “Chưa bao giờ, Matt à. Tất cả những việc đó, tất cả những gì em làm – em chẳng bao giờ cố tính muốn gây tổn thương cho anh. Thật đấy…” Rồi cô ngừng nói và cứ ôm anh như thế thôi.
Sau một lúc, hơi thở của Matt dịu lại và anh ngồi thẳng lên, túm mớ khăn trải giường đưa lên chùi mặt. Anh tránh không nhìn cô. Trên mặt Matt có vẻ gì đó, không chỉ là ngượng ngùng mà còn là nghi kị, giống như đang gồng mình lên chuẩn bị sẵn sàng cho điều anh lo sợ.
“Thôi được, đúng là em đang ở đây. Em còn sống,” Matt nói sẵng. “Vậy em muốn gì?”
Elena chết sững.
“Em nói đi, chắc phải có chuyện gì chứ. Là gì thế?”
Những giọt nước mắt lại chực trào lên, nhưng Elena dằn lại.
“ Chắc là em đáng bị như vậy. Em biết thế. Nhưng chỉ lần này thôi, Matt, em hoàn toàn không muốn gì hết. Em đến để xin lỗi, để nói rằng em rất tiếc vì đã lợi dụng anh – không chỉ mình đêm đó mà từ xưa đến nay. Em quan tâm đến anh, và em quan tâm đến chuyện anh có tổn thương hay không. Em đã nghĩ may ra mình có thế cải thiện được tình hình.” Sau một thoáng im lặng nặng nề, cô nói thêm, “Chắc là giờ em nên đi thì hơn.”
“Khoan, đợi đã. Đợi một lát,” Matt lại lấy tấm trải giường dụi lên mắt. “Nghe này. Những điều anh nói thật ngu ngốc, anh là một thằng chẳng ra gì …”
“Không, anh là một người rất quân tử. Nếu không thì anh đã bảo em xéo đi cho khuất mắt từ khuya rồi.”
“Không, anh là một thằng ngu ngốc chẳng ra gì. Lẽ ra anh phải nện đầu vào tường vì vui sướng khi thấy em còn sống mới phải. Anh sẽ làm ngay đây. Nghe này.” Matt chụp lấy cổ tay Elena làm cô thoáng ngạt nhiên. “Anh không quan tâm ngay cả khi em có là Quái vật Đầm lầy Đen, Godzilla hay Frankenstein nhập chung làm một. Anh chỉ…”
“Matt.” Elena hoảng hốt lấy bàn tay còn lại che miệng anh.
“Anh biết. Em đang đính hôn với Dracula. Đừng lo, anh nhớ ra cậu ta mà. Thậm chí anh còn thích cậu ta nữa, có Trời mới biết tại sao” Matt hít một hơi và có vẻ như bình tĩnh trở lại. “Anh chẳng bietes Stefan có nói với em chưa. Cậu ta đã nói với anh đủ thức chuyện – nào là mình rất xấu xa, nào là không hề hối tiếc về những chuyện đã làm với Tyler. Em biết anh muốn nói chuyện gì chứ?”
Em nhắm mắt lại. “Từ đêm đó đến giờ, anh ấy hầu như không ăn uống gì. Em nghĩ anh ấy chỉ mới săn có một lần. Hồi tối Stefan còn suýt bị người ta giết chết vì quá yếu ớt đấy.”
Matt gật đầu. “Hóa ra đây là lí lẽ em dùng biện hộ à. Lẽ ra anh phải biết chứ.”
“Đúng và không đúng. Cơn đói rất mãnh liệt, hơn anh tưởng nhiều.” Elena chợt nhớ ra chính cô cũng chưa ăn gì hôm nay, và đã thấy đói trước khi đến nhà thấy Alaric rồi. “Nói thật là – Matt à, em phải đi thôi. Chỉ có điều – nếu ngày mai có vũ hội thì anh cũng đừng đi. Sẽ có chuyện xảy ra đấy, chuyện tồi tệ. Bọn em sẽ cố canh phòng, nhưng em không biết có làm được gì không.”
“ ‘Bọn em’ là những ai?” Matt hỏi ngay.
“Stefan, Damon – Em nghĩ là có Damon – và em. Cả Meredith và Bonnie… cả thầy Alaric Saltzman nữa. Đừng hỏi em về thấy Alaric. Chuyện dài dòng lắm.”
“Nhưng mọi người đề phòng cái gì mới được chứ?”
“Em quên mất là anh chưa biết. Chuyện đó cũng dài dòng lắm, nhưng… Nói ngắn gọn lại là cái thứ đã giết em. Cái thứ đã xua bầy chó tấn công người ta vào hôm đám tang của em. Đó là một thế lực rất xấu xa, Matt à, nó đã lảng vảng ở Fell’s Church được ít lâu rồi. Và bọn em sẽ cố gắng ngăn cản không cho nó gây ra chuyện gì vào đêm mai.” Cô ráng không vặn vẹo mình mẩy. “Nghe này, em rất xin lỗi, nhưng em thực sự phải đi rồi.” Ngược lại với ý muốn của Elena, mắt cô liếc nhìn sang chỗ mạch máu xanh lớn trên cổ Matt.
Khi mắt cô đã dứt ra được khỏi nó để nhìn vào mặt anh, Elena thấy nét choáng váng từ từ nhường chỗ cho niềm cảm thông bất chợt. Rồi đến một thứ khác không thể nào tin nổi: Sự chấp nhận “Không sao đâu mà,” Matt bảo.
Cô không chắc mình có nghe nhầm không. “Matt?”
“Anh nói, không sao đâu. Lần trước, anh cũng đâu có thấy đau.”
“Không. Không phải đâu, Matt, thật đấy. Không phải em đến đây vì chuyện đó…”
“Anh biết. Đó là lí do anh muốn được làm như vậy. Anh muốn cho em thứ mà em không yêu cầu.” Sau một thoáng, anh nói tiếp, “Vì tình bạn ngày xưa ấy mà.”
Stefan, Elena nghĩ. Nhưng chính Stefan đã bảo cô đến, và đến một mình. Stefan đã biết trước, Elena chợt nhận ra. Và với anh không có vấn đề gì hết. Đây là quà tặng anh dành cho Matt – và cho chính cô.
Nhưng em sẽ quay lại với anh, Stefan ạ, cô nghĩ thầm.
Khi Elena ngả người về phía Matt, anh nói. “Em biết không, mai anh sẽ đến giúp em. Ngay cả khi chẳng có ai rủ rê anh cả.”
Và đôi môi cô chạm vào cổ anh.
Thứ Sáu, ngày 13 tháng Mười Hai,
Nhật ký thân mến,
Đêm này chính là thời điểm đó.
Mình biết mình đã viết câu này rồi, hoặc ít ra là cũng nghĩ trong đầu. Nhưng đêm nay chính là thời điểm đó, thời điểm trong đại, khi mọi chuyện xảy ra. Đúng vậy.
Stefan cũng cảm thấy điều đó. Hôm nay anh từ trường trở về nhà để bảo với mình rằng vũ hội sẽ được tổ chức – thầy Newcastle không muốn khiến cho mọi người hoang mạng bằng cách hủy bỏ nó đi. Họ bố trí “lực lượng bảo v” bên ngoài, tức là cảnh sát, mình đoán thế. Có thể có mặt ông Smallwood và mấy người bạn ông ta vũ trang súng trường nữa. Cho dù chuyện gì xảy ra thì mình cũng không nghĩ họ có thể ngăn chặn nổi đâu.
Mình cũng chẳng biết liệu bọn mình có khả năng đó hay không nữa.
Tuyết rơi suốt cả ngày. Hẻm núi đã bị tắc nghẽn, có nghĩ là không có xe cộ gì có thể ra hoặc vào thị trấn cho đến khi xe xúc tuyết lên đến đó vào sáng mai, mà tới lúc đo thì đã quá trễ.
Trong không khí thì có cảm giác kì cục lăm. Không chỉ là tuyết. Giống như có thứ gì đó còn lạnh lẽo hơn đang chờ đợi. Nó co mình lại, như kiểu biển cả rút ra tít ngoài xa trước khi một đợt sóng thủy triều ập vào. Đén lúc nó bung ra thì…
Hôm nay, mình nghĩ đến cuốn nhật kí khác của mình, cái cuốn nằm bên dưới tấm ván sàn của tủ đồ trong phòng ngủ ấy. Nếu còn có thứ gì khác thuộc sở hữu của mình thì chỉ có nó. Mình đã nghĩ đến chuyện lấy nó ra, nhưng minhg không muốn về nhà thêm lần nữa. Mình không nghĩ mình có thể chịu đựng nổi, và mình biết dì Judith cũng không nếu như dì trông thấy mình.
Mà có ai chịu đựng nổi mới là lạ. Meredith, Bonnie – đặc biệt là Bonnie. Cả Meredith nữa, nếu tính đến những chuyện mà gia đình cậu ấy phải trải qua. Và Matt.
Họ là những người bạn tốt bụng và trung thành. Buồn cười thật. Mình đã từng nghĩ rằng, nếu như không có cả một đội ngũ bạn bè và fan hâm mộ hùng hậu mình sẽ không sống nổi. Giờ thì chỉ cần ba người họ thôi là đủ hạnh phúc lắm rồi, cảm ơn nhiều. Bởi vì họ là nhưng người bạn thực sự.
Trước đây, mình không biết mình quan tâm đến họ nhiều đến mức nào. Hay quan tâm đến Margaret, thậm chỉ cả gì Judith nữa. Và mọi người trong trường… Mình biết cách đây vài tuần, mình có tuyên bố là cóc cần quan tâm nếu như cả cái trường Robert E. Lee lăn cổ ra chết, nhưng không phải vậy đâu. Đêm nay, mình sẽ cô gắng hết sức để bảo vệ họ.
Mình biết là mình nói năng lan man dây cà ra dây muống, nhưng mình chỉ đang nói đến những thứ quan trọng với bản thân thôi mà. Kiểu như gom hết chúng lại trong đầu ấy. Đề phòng khi có chuyện.
Đến lúc rồi. Stefan đang đợi. Mình sẽ viết nốt dòng cuối cùng này rồi đi.
Mình nghĩ bọn mình sẽ thắng. Mình mong vậy.
Bọn mình sẽ cố gắng.
Phòng học lịch sử rất sáng sủa và ấm áp. Ở phía bên kia trường học, nhà ăn thậm chí còn sáng hơn, lấp lánh ánh đèn trang trì Giáng Sinh. Lúc mới đến, Elena đã xem xét nơi đó rất kĩ từ một khoảng cách an toán, quan sát các cặp đôi đến dự vũ hội lúc họ đi ngang qua những nhân viên cảnh sát đứng trước cửa. Khi cảm thấy sự hiện diện im lặng của Damon sau lưng mình, cô đưa tay chỉ một cô gái có mái tóc dài nâu nhạt.
“Vickie Bennett đó,” Elena nói.
“Cô nói vậy thì ta biết vậy thôi.” Anh ta trả lời.
Lúc này, cô đang đưa mắt nhìn quanh tổng hành dinh dã chiến của họ trong buổi tối hôm nay. Bàn của thấy Alaric đã được dọn trống, anh thấy đang cúi người bên trên sơ đồ trường học, Meredith đứng sát bên cạnh thầy, mái tóc đen của cô bạn quét qua tay áo Alaric. Matt và Bonnie ở ngoài kia, trà trộn vào những người đi dự hội trong khu vực bãi giữ xe, còn Stefan và Damon sẽ thay phiên nhau tuần tra bên ngoài khuôn viên trường học.
“ Em ở lại trong này đi,” thầy Alaric bảo Elena. “Rủi người ta nhìn thấy và cầm cọc đuổi theo em là mọi chuyện hỏng bét.”
“Em đã đi long nhong khắp thị trấn cả tuần nay rồi mà,” Elena đáp, thấy vui vui. “Nếu em không muốn bị nhìn thấy thì đừng hòng có ai thấy được em.” Tuy vậy, cô vẫn chịu ở lại trong phòng để điều động mọi người.
Ở đây giống một tòa lâu đài quá, Elena nghĩ thầm khi nhìn thầy Alaric đánh dấu vị trí của cảnh sát và mấy người kia trên bản đồ. Và bọn mình đang bảo vệ nó trước sự xâm lược của kẻ thù. Mình và những hiệp sĩ trung thành của mình.
Chiếc đồng hồ tròn tròn bẹt bẹt trên tường cứ tích tắc đếm từng phút trôi qua. Elena quan sát nó, mở cửa đóng cửa cho những người kia đi ra đi vào. Cô rót cà phê nóng trong phích ra cho những ai muốn uống và lắng nghe họ báo cáo tình hình.
“Mọi thứ ổn ở mạn bắc trường học.”
“Caroline mới được trao vương niệm Nữ Chúa Tuyết. Ngạc nhiên chưa.”
“Có mấy đứa nhóc gây rối trong bãi xe – cảnh sát gô cổ cả đám lại rồi…”
Đã quá nửa đêm.
“Có lẽ chúng ta đã nhầm,” Stefan lên tiếng, khoảng một tiếng đồng hồ sau đó. Đây là lần đầu tiên họ tụ lại ở cùng một chỗ kể từ đầu giờ chiều.
“Biết đâu nó xảy ra ở chỗ nào khác thì sao?”, Bonnie nói trong lúc tháo ủng ra giũ giũ và nhìn vào bên trong.
“Chẳng có cách chi biết được nó sẽ xảy ra ở đâu cả,” Elena quả quyết. “Nhưng bọn mình không nhầm về chuyện nó sẽ xảy ta đâu.”
“Có lẽ là có một cách,” Alaric trầm ngâm, “Ý tôi là để biết mọi chuyện xảy ra ở đâu ấy.” Khi mọi người ngẩng đầu lên thắc mắc, thầy nói tiếp, “Chúng ta cần một lời tiên tri.”
Mọi cặp mắt đều chĩa vào Bonnie.
“Thôi, thôi.” Bonnie kêu lên. “Mình không dính tới mấy chuyện đó nữa đâu. Mình ghét lắm.”
“Đó là một năng khiếu trời cho,” thầy Alaric bắt đầu mở máy.
“Đó là một rắc rối trời cho thì có. Thầy không hiểu được đâu. Mấy lời tiên đoán thông thường thôi cũng đủ tệ lắm rồi. Hình như lúc nào em cũng khám phá ra toàn những chuyện em không muốn biết. Nhưng còn khoản bị nhập vào – cái đó mới thật là khủng khiếp. Sau đó thậm chí em còn không nhớ nổi mình đã nói cái gì nữa. Kinh khủng!”
“Bị nhập vào ư?” Thầy Alraric lặp lại. “Là sao?”
Bonnie thở dài. “ Đó là chuyện đã xảy ra với em trong nhà thờ ấy,” cô kiên nhẫn giải thích. “Em có thể đưa ra những lời tiên đoán dạng khác, như làm phép với nước hay đọc chỉ tay” – cô bạn thoáng đưa mắt nhìn sang Elena rồi nhìn đi chỗ khác – “và những thứ đại loại như vậy. Nhưng cũng có những khi – ai đó – nhập vào em và bắt em nói thay cho họ. Y như có ai khác trong cơ thể mình vậy.”
“Giống như lúc ở nghĩa địa, khi cậu nói có thứ gì đó đang đợi mình,” Elena tiếp lời. “Hay khi cậu cảnh cáo mình đừng lại gần cây cầu. Hay cái hôm câu đến ăn tối và nói rằng Thần Chết, cái chết của mình, đang ở trong nhà chứ gì.” Tự nhiên cô nhìn sang Damon, và anh ta thờ ơ nhìn trả lại. Tuy vậy điều đó không đúng lắm, Elena thầm nghĩ. Damon đâu có gây ra cái chết của cô. Vậy thì lời tiên tri đó có nghĩa là sao? Trong một thoáng có điều gì đó lóe lên trong óc, nhưng trước khi Elena kịp nắm bắt lấy nó, Meredith đã chen ngang.
“Giống như có một giọng khác đang nói thông qua Bonnie ấy.” Meredith giải thích với thầy Alaric. “Trông cậu ấy cũng khác nữa. Chắc lúc trong nhà thờ thầy đứng xa quá nên không thấy.”
“Nhưng sao mọi người không kêt cho tôi nghe chuyện này chứ?” Thầy Alaric vô cùng phấn khích. “Chuyện này có thể rất quan trọng. Cái – thực thể – này, bất kêt nó là cái gì – có thể cho chúng ta những thông tin quý báu. Biết đâu nó có thể làm sáng tỏ những bí ẩn về Quyền Năng Khác thì sao, hay ít ra cũng mách nước cho chúng ta cách chống trả thì sao?”
Bonnie lắc đầu. “Không đâu. Nó đâu phải là thứ mà em có thể huýt sáo gọi đến được, mà nó cũng không trả lời câu hỏi của mình đâu. Nó chỉ tự nhiên xảy đến với em. Và em ghét nó.”
“Ý em là, em không nghĩ ra dược thứ gì có khuynh hướng gây ra chuyện này sao? Bất cứ thù gì trước đây hay dẫn đến hiện tượng này ấy?”
Elena và Meredith, vốn biết rất rõ điều gì có thể gây ra chuyện đó, quay sáng nhìn nhau. Elena cắn chặt răng lại. Đây là lựa chọn của Bonnie. Phải để cho Bonnie được lựa chọn.
Bonnie, nãy giờ đang đưa tau ôm đầu, đưa mắt nhìn xuyên qua những lọn tóc đỏ sang chỗ Elena. Rồi cô bạn nhắm mắt lại rên rỉ.
“Nến.” Cô nói.
“Cái gì?”
“Nến. Một ngọn nến có thể có tác dụng. Em không chắc đâu, thấy biết không; em không hứa hẹn bất cứ điều gì…”
“Ai đó vào lục tìm trong phòng thí nghiệm khoa học đi,” thầy Alaric bảo.
Quang cảnh gợi nhớ đến ngày đầu tiên thầy Alaric lên lớp, khi thầy yêu cầu họ xếp hết bàn ghế thành vòng tròn. Elena nhìn một vòng khuôn mặt được thắp sáng nhờ nhờ ma quái bởi ánh sáng của ngọn nến. Kia là Matt với quai hàm nghiến chặt. Bên cạnh anh là Meredith với hàng mi đen óng hắt bóng lên phía trên. Và thấy Alarics, lúc này đang háo hức chồm người về phía trước. Rồi Damon, khuôn mặt chập chờn tranh tối tranh sáng. Elena, đôi gò má cao quá sắc sảo đối với thị lực của Elena. Và cuối cùng là Bonnie, trông hết sức mong mạnh yếu đuối và nhợt nhạt ngay cả trong ánh nến vàng.
Bọn mình thực sự kết nói với nhau, Elena nghĩ thầm, ngập tràn cảm xúc tương tự như lúc nắm tay cả Damon và Stefan trong nhà thờ. Cô nhớ đén một vòng trong sáp trắng mỏng manh nổi trong tô nước. Chúng ta có thể thành công nếu chúng ta sát cánh bên nhau.
“Tôi sẽ nhìn vào ngọn nến,” Bonnie bảo, giọng hơi run run. “Và không suy nghĩ gì hết. Tôi sẽ cố – để ngỏ tâm trí cho nó nhập vào.” Cô bắt đầu hít thở thật sâu, đăm đăm nhìn ngọn lửa.
Rồi chuyện đó xảy ra, tương tự như những lần trước. Khuôn mặt Bonnie giãn ra, mọi xúc cảm tan biến. Đôi mắt cô trở nên vô hồn như những pho tượng thiên thần bằng đá trong nghĩa địa.
Cô bạn không nói lời nào.
Lúc đó Elena mới nhận ra họ chưa kịp thỏa thuận trước với nhau xem sẽ hỏi những gì. Cô sục sao tìm trong óc một câu gì đó để hỏi trước khi Bonnie đứt mất mối liên kết. “Chúng tôi có thể tìm ra Quyền Năng Khác ở đâu?” cô hỏi, vừa lúc thầy Alaric buộc miệng, “Người là ai?” Giọng của họ lẫn vào nhau, hai câu hỏi trộn làm một.
Khuôn mặt vô hồn của Bonnie quay sang, đôi mắt trống rống quét qua vòng tròn người. Rồi một giọng nói không hề giống giọng Bonnie cất lên, “Đến mà xem.”
“Khoan đã,” Matt kêu lên khi Bonnie đứng dậy, vẫn trong tình trang lên đồng, và tiến về phía cửa. “Cậu ấy đi đâu thế?”
Meredith chụp lấy áo khoác. “Bọn mình có đi theo cậu ấy không?”
“Đừng ai đụng chạm gì đến em ấy!” Thầy Alaric nhảy dựng lên khi Bonnie bước ra khỏi cửa.
Elena nhìn sang Stefan rồi Damon. Họ cùng nhau đi theo Bonnie xuống đến cuối hành lang vắng tanh.
“Bọn mình đi đâu đây? Cậu ấy đang trả lời cho câu hỏi nào vậy?” Matt cuống quít hỏi. Elena chỉ có thể lắc đầu. Thầy Alaric phải chạy theo mới theo kịp bước đi như bay của Bonnie.
Cô bạn bước chậm lại khi họ ra ngoài trời tuyết. Elena ngạc nhiên khi thấy cô bước đến xe của thầy Alaric đậu trong bãi giữ xe giáo viên, đứng đợi.
“Không thể nhét hết chứng này người vào đó được; mình sẽ đi cùng Matt,” Meredith nói nhanh. Elena, người nổi hết da gà vì lạnh và vì sợ, chui vào băng ghế sau xe thầy Alaric khi thầy mở cửa cho cô, hai bên là Stefan và Damon. Bonnie ngồi đằng trước. Cô bạn nhìn thằng trước mặt, vẫn không nói tiếng nào. Nhưng khi thấy Alaric cho xe chạy khỏi bãi, Bonnie nhấc bàn tay trắng trẻo lên chỉ đường. Rẽ phải vào đường Lee rồi sang trái vào đường Arbor. Chạy thẳng về hướng nhà Elena rồi quẹo phải ra đường Thunderbird. Hướng về phía đường Nhánh Sông Cũ.
Lúc đó Elena chợt nhận ra họ đang đi đâu.
Xe chạy qua cây cầu khác để vào nghĩa trang, cầu này được gọi là “cầu mới” để phân biệt với cầu Wickery, bây giờ không còn nữa. Họ đi lối có cổng vào, lối mà Tyler đã chọn khi đưa Elena đến thăm nhà thờ đổ.
Xe thấy Alaric cũng dừng lại ngay chỗ lúc trước Tyler đậu xe. Meredith trờ xe tới sau lưng họ.
Với cảm giác quen thuộc đến phát bệnh, Elena hì hục băng qua cổng leo lên đồi, theo bước chận Bonnie hướng về ngôi nhà thờ đổ sừng sững, với tháp chuông chỉ thẳng lên bầu trời đầy giông bão như một ngón tay. Đến chỗ lỗ hổng vốn đã từng là cửa ra cào, chợt cô chùn bước.
“Người đưa chúng tôi đi đâu thế hả?” Elena hỏi. “Nghe tôi này. Chỉ cần nói xem Người đang trả lời cho câu hỏi nào của chúng tôi cũng được nữa.”
“Đến mà xem.”
Elena tuyệt vọng đưa mắt sáng những người còn lại. Rồi cô bước qua ngưỡng cửa. Bonnie bước chầm chậm đến chỗ ngôi mộ cẩm thạch và dừng lại.
Elena nhìn ngôi mô, rồi nhìn sang khuôn mặt ma quái của Bonnie. Tóc gáy cô dựng đứng cả lên. “Ôi, thôi rồi…” Cô lẩm bẩm. “Không phải vậy chứ.”
‘Elena, cậu nói gì vậy?” Meredith hỏi.
Elena choáng vàng nhìn xuống khuôn mặt nghiêm trang của Thomas và Honoria Fell đang nằm trên nắp quan tài bằng đá. “Cái thứ này mở ra được.” Cô thì thầm