Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 200: Hậu Truyện - Vệ Sĩ Của Em



Hai người Bạch Kỳ Thư chỉ mới đi vào một cửa hàng thì đã xách túi túi đi ra, mắt thấy mục đích đã hoàn thành một nữa, hai người tiến tới siêu thị lớn ở tầng một trung tâm thương mại mua thực phẩm.

Sau khi gửi lại đám túi, hai người thật tự nhiên nắm tay đi vào siêu thị.

Từ khoảng khắc hai người bước vào thì rất nhiều người đã đồng loạt quay đầu.

Eagle phụ trách đẩy xe, Bạch Kỳ Thư thì lấy lấy lấy…

Mặc cho bao người dòm ngó cũng không làm ảnh hưởng đến họ.

Eagle nhìn những túi hạt bên trong xe đẩy, khoé miệng nhếch lên.

Những thứ được đóng gói nơi này anh không biết gì cả, đến quầy rau củ thì càng khỏi nói, đợi bước tới quầy thịt cá hải sản thì anh cũng không nhịn được mà mở miệng.

” Đây là con gì?”

Anh chỉ vào một con vật có thân giáp dài màu xanh với nhiều khứa ngang, cái đầu gai góc cùng với hai cái càng thật to đang nhàn nhã bơi trong bể kính.

” Này là con tôm hùm.”

Bạch Kỳ Thư cười ha hả, quay đầu gọi nhân viên siêu thị đến giúp họ bắt hai con bự nhất ra.

” Con này là cua sao?”

Anh lại chỉ vào một con toàn thân màu đỏ, rất giống con cua đã luộc chín nhưng giờ nó vẫn còn đang sống.

” Là cua hoàng đế.”

Bạch Kỳ Thư đáp, lại kêu người bắt.

Cứ chim to hỏi cái gì là chuột nhỏ sẽ kêu người bắt, bắt đến cuối cùng cái con gì trong bể cũng đều bắt qua một lần.

Bạch Kỳ Thư nhìn xe đẩy, quyết định đi mua đồ nấu lẩu luôn.

Cậu còn mua thịt bò, thịt heo, thịt gà, cá, chuẩn bị làm đồ nướng.

Hiếm lắm được một lần cho chim to thử hết, cậu cũng không keo kiệt mà giữ lại.

Nam Tư Thiệu nhìn điện báo số dư đã giảm trong điện thoại thì cũng chỉ cười chứ không nói gì.

Reng.

” Nam tổng, nhà không có bếp nướng, nồi lẩu, anh có thể giúp tôi đặt mua không?”

Bạch Kỳ Thư thấy bên kia bắt máy thì nói nhanh.

” Được, còn gì nữa không?”

Nam Tư Thiệu thản nhiên đáp.

” Đúng rồi, tôi muốn mua hai cái laptop, anh có thể chọn giúp tôi không?”

Bạch Kỳ Thư nhớ ra, nói luôn.

” Tôi biết rồi.”

Nam Tư Thiệu vừa nói xong đã nghe Bạch Kỳ Thư nói cảm ơn rồi cúp máy.

Hắn cười cười rồi lại để điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.

” Nam tổng, Nhạc tiểu thư đến đây!”

Chu Hằng bước vào nói.

Nam Tư Thiệu vừa nghe đã nhíu mày, sau đó lại như nghĩ đến cái gì.

” Cho cô ta vào đi.”

Hắn nói.

Chu Hằng gật đầu, đi ra ngoài.

” Tư Thiệu, em không làm phiền anh chứ?”

Nhạc Linh San bước vào đã mềm mại nói, bước ngay đến chỗ bàn làm việc của Nam Tư Thiệu.

” Nhạc tiểu thư đến đây có chuyện gì không?”

Nam Tư Thiệu không mặn không nhạt nói.

” Em đến thăm anh, sắp tan ca rồi, chúng ta đi ăn đi.”

Nhạc Linh San kéo kéo tay Nam Tư Thiệu, cười nói.

” Tôi có hẹn đi ăn cùng đối tác rồi, nếu không có chuyện gì…”

” Vậy a… Thật ra nay em đến là vì muốn mời anh đến tiệc mừng thọ của ba em.”

Nhạc Linh San sợ hắn đuổi mình, vội nói.

” Được, tôi biết rồi.”

Nam Tư Thiệu nói nhanh.

Nhạc Linh San bị bộ dáng lạnh lùng của hắn làm cho nghẹn, khẽ cắt môi.

” Vậy em về đây, anh đừng làm việc quá sức, lần sau em lại đến.”

Biết không thể ở lại được nữa, Nhạc Linh San tỏ vẻ quan tâm hắn rồi rời đi, rất sợ hắn bảo lần sau đừng đến nữa.

Nhạc Linh San đi rồi, Nam Tư Thiệu nhìn cái thiệp đỏ trên bàn, nhíu mày trầm tư.

Phải làm sao để lấy được chứng cứ đây…

Những thứ năm đó sợ rằng đã bị Nhạc gia tiêu hủy hết.

Tài xế lái xe tông cha mẹ anh năm đó đã chết, nhưng ông ta còn một đứa con trai mười tuổi lúc đó đang nằm bệnh viện điều trị tim mạch.

Sau khi ông ta chết thì con trai ông ta đã được tiến hành mổ tim, nghe nói người quyên tiền năm đó là Nhạc Minh, anh trai của Nhạc gia chủ hiện tại Nhạc Thành, cha của Nhạc Linh San.

Bởi vì số tiền lấy danh nghĩa là quyên tặng nên Nam Tư Thiệu không thể dựa vào việc tài xế nhận tiền tông người được.

Nhạc gia làm chuyện này chót lọt như vậy, thật sự là một manh mối cũng không có.

Nam Tư Thiệu điều tra đến đó thì đứt đoạn, biết Nhạc gia có nhúng tay là không thể sai được nhưng lại không thể phanh phiu chuyện này ra, thật sự là chuyện làm người phẫn hận.

Nam Tư Thiệu ở bên này sầu não, bên kia Bạch Kỳ Thư hai người ăn đến no căng.

Cả căn hộ đều là lẩu hải sản chua cay và thịt ba chỉ nướng trần, mùi thơm nức mũi quanh quẩn không ngừng.

” Chim, no quá đi!!”

Bạch Kỳ Thư ăn đến căng tròn, thật muốn nằm dài ra sàn.

Eagle vẫn còn ăn, dùng một tay xoa xoa bụng cho con chuột nhỏ.

” Tiếp theo anh muốn làm gì chim?”

Cậu ngã lưng ra ghế, được anh xoa đến thoải mái, mềm mại hỏi.

” Anh chưa biết.”

Chim to nói.

” Em muốn làm gì?”

Anh ngược lại hỏi.

” Em cũng không biết nữa, em đã suy nghĩ lâu rồi, chúng ta không ở đây lâu, có nhiều việc thật sự có thể làm nè, như làm minh tinh, người mẫu, chụp tấm hình là có tiền rồi, nhưng chúng ta đi rồi thì sao?”

Bạch Kỳ Thư đắn đo nói.

” Miễn em vui là được, mặc kệ chuyện còn lại, dù sao họ cũng không thể điều tra chúng ta mà, nếu không chỉ làm hợp đồng một nữa năm thôi.”

Anh nói.

Cái nghề mà cậu nói anh cũng đã xem thử rồi, anh thấy cũng khả thi.

Bạch Kỳ Thư ngẫm nghĩ những lời anh nói.

Hai người họ hiểu biết đối với nơi này chỉ đủ sài, trong trăm năm thành tinh của cậu lại chỉ là ở trong lồ||g được người ta nuôi, học hành chữ nghĩa không có, nếu không phải Nam Tư Thiệu trả ơn thì giờ họ cũng nữa bước khó đi chứ không phải nhàn nhã như bây giờ.

Chim to so với cậu còn biết ít hơn.

” Chim, hay anh đi làm vệ sĩ đi.”

Cậu nhìn anh nói.

Làm vệ sĩ không cần gì nhiều, chỉ cần biết mạnh là được.

” Anh đi làm vệ sĩ cho em được không?”

Chim to bỗng nhiên nói.

” Anh vốn là vệ sĩ của em mà, hì hì hì!!”

Con chuột nhỏ cười ngốc nghếch.

” Ừm, từ từ tính đi, không gấp.”

Anh sờ má cậu nói.

Đôi chim chuột nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra bản thân nên làm gì trong một năm chờ đợi để trở về nhà này, cứ thế ở trong nhà nằm lỳ một tuần trời.

Đến khi…

” Hai người đang làm gì?”

Nam Tư Thiệu hỏi, trên tay cầm một tấm thiệp.

” Sao vậy Nam tổng, anh nói đi.”

Bạch Kỳ Thư vừa nghe điện thoại vừa ăn hạt dẻ do chim to bốc ra, mắt nhìn tivi đang chiếu phim hoạt hình mèo và chuột.

” Tôi có chút việc muốn nhờ hai người giúp.”

Nam Tư Thiệu nói.

Sau đó…

Bạch Kỳ Thư nhìn mình trong gương, lại nhìn chim to trong gương, lòng cũng phải hô lên quá đẹp trai đi.

Cả hai đều mặc vest đen, giày da, mái tóc trắng của Bạch Kỳ Thư cột thành một cái đuôi nhỏ, Eagle cũng giống vậy, trong như xã hội đen trong tivi, nếu thêm đôi kính đen nữa là được luôn.

” Hai người xong chưa?”

Chu Hằng đẩy cửa đi vào hỏi.

” Đã xong rồi, cuối cùng ông chủ của anh muốn đi cái bữa tiệc gì mà cần tới vệ sĩ giữ vậy?”

Bạch Kỳ Thư tò mò hỏi.

” Chỉ là một bữa tiệc mừng thọ.”

Hắn nói.

” Có khi là hồng môn yến cũng nên.”

Bạch Kỳ Thư cười hì hì.

” Có lẽ đi.”

Chu Hằng nhận đồng, mang hai người Bạch Kỳ Thư ra xe, chuẩn bị đi đón Nam Tư Thiệu.

Nam Tư Thiệu nay mặc một bộ vest màu xanh đen, tóc chải vuốt bóng loáng, vẫn đẹp trai ngời ngời.

Dù vậy, khi hắn đứng với hai người Bạch Kỳ Thư thì lại có vẻ mất bóng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.