Chiến tranh phương bắc vẫn đang tiếp tục, từ ngày tập kích đến giờ đã sắp hai tháng, trên nền đất đông cứng phương Bắc nhuộm đẫm, trong đó có cả chủ nhân – nhân loại, tinh linh và người thú xâm lược.
“Mười ngày chiếm Slowire, một tháng đoạt phương Bắc, ba tháng đánh tới St. Antonio!”
Chém gió vài câu khi bắt đầu xuất phát là chuyện quá bình thường, tuy nhiên các tù trưởng hiển nhiên không ngờ rằng nhân loại sẽ ương ngạnh đến mức này.
Tập kích ban đầu thuận lợi đến kỳ lạ đã mê hoặc tầm mắt người thú, cao tầng Slowire đần độn càng làm bọn họ lạc quan hơn, cho rằng chiến tranh chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.
Mà vì mau chóng đánh tan nhân loại chống cự, người thú lựa chọn đồ sát chủng tộc đối với những thành thị chống cự kịch liệt, lựa chọn phái ra lang kỵ binh đồ thôn, lựa chọn chiến thuật tiêu thổ (1), những quyết định này hiện tại đã được chứng minh là quyết sách ngu xuẩn nhất.
Đồ đao chưa từng giội tắt đấu chí người phương Bắc, trái lại, tiếng đồng tộc kêu rên, thảm trạng của những người bị tàn sát càng khơi dậy huyết tính và phẫn nộ của người nước Lam.
“Các ngươi có thể nhìn vợ mới cưới bị vũ nhục đến chết? Lão cha bởi vì giấu giếm một chết lương thực nên bị treo cổ? Trẻ con khóc rống nên bị lũ súc sinh kia cắm trên trường thương? Những chuyện này đều đang phát sinh! Các ngươi có còn là nam nhân hay không? Là nam nhân thì cùng ta xông lên, cầm đao kiếm chém giết đến cùng. Sợ cái chim, cùng lắm thì chết một lần mà thôi, cuộc sống khuất nhục hiện giờ còn gì đáng để tiếc nuối?”
Thảm trạng ở những khu bị chiếm lĩnh được lan truyền ra, lửa giận bị giấu ở tận đáy lòng rốt cuộc được nhen nhóm luôn, dù không có lãnh chúa và quốc vương hiệu triệu, người nước Lam vẫn quyết định đánh bạc tính mệnh để bảo hộ người nhà và dân chúng.
“Ý chí Lam chưa từng khuất phục” luôn là câu khẩu hiệu. Trăm ngàn năm qua, người nước Lam chưa từng bị ngoại tộc chinh phục là sự thật không thể chối cãi. Dù đứng trước đồ đao, tiên tổ nước Lam vẫn không cúi đầu, huyết tính ẩn sâu trong huyết mạch Lam rốt cuộc đã bùng cháy.
Chàng trai Emma trẻ tuổi hôn tạm biệt người vợ mới cưới, mang theo đao bổ củi tham gia đội dân binh, chỉ vì để con cái mình trong tương lai không cần lo lắng cắm trên trường thương làm chiến lợi phẩm.
Lão binh cao tuổi chống trường thương hướng về tiền tuyến, có lẽ bọn họ đã tuổi già sức yếu, xuất ngũ nhiều năm, nhưng trí tuệ và kinh nghiệm của họ có thể giúp những tân binh kia tránh đi cạm bẫy nguy hiểm, giúp tân binh nhanh chóng trưởng thành trong chiến tranh. Tuy bọn họ không mang theo quan tài ra trận như lão vương truyền kỳ kia, nhưng tất cả bọn họ đều đã vứt bỏ mong muốn sống sót trở về.
“Nếu kinh nghiệm của lão hủ có thể giúp vài đứa nhỏ sống sót trở về, như vậy ta đã rất thỏa mãn. Nếu ta kéo chân sau, xin đừng nên do dự, trực tiếp vứt bỏ ta đi, ta sẽ để cho đám thú non kia biết, cái gì gọi là chí khí lão binh!”
Hồng Phong phòng tuyến và Anteen là hai tòa hải đăng mang đến hi vọng.
Vô số tổ chức kháng chiến tổ đội thành dân binh, ngọn lửa vô danh đã lan ra khắp Slowire, không cách nào dập tức.
“Sợ cái chim? Cùng lắm thì chết, còn hơn phải sống khuất nhục.” Tuy rất thô ráp, nhưng câu nói lưu manh này lại thể hiện rõ huyết tính của dân tộc phương Bắc.
“Đáng chết, rốt cuộc tất cả đều thành dân binh! Đám người kia quả thực điên rồi!”
Tại tất cả thành thị bị chiếm lĩnh, một khi có người thú lạc đàn, vậy hắn đừng hòng quay về doanh địa, thậm chí lang kỵ sĩ cường đại đi một mình cũng thường xuyên biến mất.
Dân binh không có trọng giáp, lợi kiếm, nhưng họ học được cách lợi dụng địa hình để mai phục đối thủ, dùng mồi nhử vây giết mãnh thú, những màn đồ sát trả thù không những không dọa được người nước Lam, mà trái lại, còn khiến ngọn lửa thù hận đốt càng mạnh hơn.
“Bọn họ điên rồi! Ngươi thấy một cái đầu người chặt xuống trừng mắt nhìn ngươi sao? Ngươi thấy một tên ăn mày mất đi cặp giò đột nhiên ôm lấy chân của ngươi, để đồng bọn gần đó xiên cả hai cùng chỗ? Bọn họ thật sự là một lũ điên rồ!”
Sợ, người thú hiếu chiến thế mà sợ, người thú xem chiến tử làm vinh quang vậy mà lại sợ, trước người điên cuồng bất chấp tính mạng, trước những ánh nhìn chằm chằm từ những đầu lâu, bọn họ sợ!
Người thú rốt cuộc biết vì sao nhân loại yếu ớt có thể ngăn chặn chủng tộc của mình hơn nghìn năm, nhiều lần đánh đuổi tổ tiên mạnh mẽ của mình cút về cao nguyên cực bắc.”Không thể kéo như thế, chúng ta nhất định phải dập tắt quyết tâm chống cự của đối phương, chúng ta phải miểu sát chúng.”
Người thú từ chiến lược từng bước xâm chiếm, từ bỏ những thành thị ngoại vi, mà tập trung tất cả lực lượng về phía hai ngọn “Hải đăng”.
Thế là, thủ đô Anteen báo nguy, liên quân nhân loại áp trận tại Hồng Phong phòng tuyến đại bại.
“Anteen đầu hàng, quốc vương Fimmel đầu hàng!”
Khi tin tức này được truyền ra, trừ thiểu số không tin, phần lớn dân chúng đều cực kỳ thống khổ, cả nước khóc lóc.
Một vị lão binh tuổi thất tuần đã mất đi con trai, cháu trai, con rể trong trận chiến này. Lão bình không hề chảy dù chỉ một giọt nước mắt hay khóc thương người nhà, thậm chí còn thường xuyên vuốt râu, cười rất đắc ý.
“Giỏi lắm, không làm mất mặt lão Philip ta, bọn họ ngã xuống, để lão già này tiếp tục lên, chờ ta ngã xuống, con gái, cháu gái ta cũng sẽ lên! Ta không tin đuổi không được đám dã thú trời đánh kia!”
Nhưng khi tin tức được truyền ra, hắn khóc, khóc như một đứa bé, hắn co quắp trên mặt đất, dùng ngón tay run rẩy chỉ về phía phương Bắc, giận mắng.
“Con của ta, các ngươi rốt cuộc chết vì cái gì? Quốc gia khốn kiếp này nào có đáng để chúng ta liều mạng. Các ngươi chết quá uổng phí.”
Đây cũng là nguyên nhân Roland phẫn nộ, nhân dân của quốc gia này còn chưa ngã xuống, tên phế vật thân là vương giả thủ hộ kia dựa vào cái gì mà ngã xuống?
Chí ít, năm đó Roland chết không nhắm mắt, dù cho đã hóa thành xương khô, hắn vẫn hóa thành vong linh trở về báo thù, từ trong địa ngục trở về, thực hiện lời thề vương giả thủ hộ.
Chiến hồn bất khuất chính là truyền thuyết về Song Tử Tinh, là thứ được người nước Lam khắc ghi trong tim, đó là vương giả vĩnh viễn không từ bỏ dân tộc, bọn họ cũng chỉ tán thành vương giả vĩnh viễn không khuất phục!
“Ngụy Vương Fimmel! Hắn căn bản không xứng làm vương!”
Sau khi tin tức đầu hàng truyền đến, mặc dù đủ loại mắng mỏ và chất vất vang lên trong dân chúng, nhưng có thể nói, người thú quả thật đã đạt được mục đích. Hung hăng đả kích khí tiết của dân tộc này.
Nhất thời, các hoạt động phản kháng ít đi rất nhiều, Fimmel đầu hàng đại biểu cho lần đầu tiên trong lịch sử Lam vương thất khuất phục. Chuyện này phản phất như một đấm trí mạng vào xương sống dân tộc Lam.
“Răng rắc!” Cái này là tiếng kêu thảm thiết của ý chí dân tộc, và cả tiếng vỡ vụn của xương sống người dân Lam, nhưng may mắn…
“Tiên vương Roland xuất hiện. Hắn xử tử Fimmel. Caso tại chỗ, tuyên bố đầu hàng vô hiệu. Đồng thời giao vương vị cho độc nữ của tiền thái tử, công chúa Grina. Caso! Lam vương thất chưa từng khuất phục, cờ xí của chúng ta vẫn chưa ngã xuống! Anteen vẫn còn tiếp tục chiến đấu, vương của chúng ta còn đang chiến đấu.”
May mắn, Roland xuất hiện, một lần nữa dấy lên ngọn lửa chống cự, lời thề của hắn lại xốc lên thói quen ngàn năm của người dân Lam.
“Người nước Lam chưa từng thích chiến tranh, chúng ta tuyên thệ vĩnh viễn không chủ động khởi xướng chiến tranh!”
“Nhưng nếu chiến tranh vẫn như cũ tìm tới cửa, chúng ta muốn để người xâm nhập biết chúng ta đao kiếm sắc bén!”Khi ôm kẻ địch cùng nhảy xuống núi, lão Philip hô lên tuyên ngôn này, hắn biết con gái và cháu gái mình đã đi trước một bước, nhưng lần này, hắn không chảy nước mắt, mà lại vỗ ngực tự hào gật đầu.
“Trước khi chết xử lý hai con súc sinh? Làm rất tốt, không hổ là hậu duệ lão Philip ta, các ngươi đi trước, ta lập tức đến ngay. Chúng ta đã hẹn gặp lại trên Thiên Đường!”
Lúc này Emma đã là một binh sĩ hợp cách, trong di thư của mình, hắn đã viết lời thề đó. Mà khi chiến hữu của hắn kiểm kê di vật, hắn đã thực hiện được lời thề.
“Chúng ta không thích chiến, không hiếu chiến, đến bây giờ, chúng ta lập thần luật pháp làm quốc giáo, tuyên thệ vĩnh viễn không chủ động gây chiến tranh, nhưng đến lúc chiến tranh thật sự không thể tránh né, chúng ta sẽ đánh đổi hết thảy mọi thứ, thề bảo đảm gia viên không mất! Thề bảo đảm tộc ta vĩnh viễn tồn tại ở phương Bắc!”
Tuyên ngôn ngắn ngủi vĩnh viễn khắc sâu trong tâm khảm người dân, không chỉ Slowire, kể cả ở Đông Lam hay những khu vực phụ cận, hậu duệ nước Lam đều đang lặp đi lặp lại lời thề trên.
“Chúng ta sẽ đánh đổi hết thảy mọi thứ, thề bảo đảm gia viên không mất! Thề bảo đảm tộc ta vĩnh viễn tồn tại ở phương Bắc!”
Một trăm bảy mươi bốn kỵ sĩ nhỏ tuổi đang cưỡi băng ngạc. Nhờ tiền bối Sư Vương khuyên bảo, những ấu thú vừa ấp ra đã ký kết minh ước mới với các kỵ sĩ trẻ tuổi. Dưới Lam chiến kỳ tung bay, một đời cực quang kỵ sĩ mới đã hoàn thành khóa huấn luyện sau cùng, hôm nay chính là thời điểm bọn họ lên chiến trường trợ giúp đồng tộc.
Trước sự tiễn đưa của người, dưới sự dẫn dắt của các tiền bối vong linh, một chiến mã màu bạc dẫn đầu các kỵ sĩ trẻ tuổi còn rất non nớt, nhưng cánh tay cầm thương lại vững chắc như đá ngầm, ánh mắt của bọn hắn nhìn về phía chân trời phương xa, nơi đó, đồng tộc đang đổ máu, bọn họ đang rất nóng vội kết thúc trận chiến tranh này.
“Để bọn chúng nhìn xem, không kỵ chiến đoàn mạnh nhất toàn đại lục là thế nào! Để bọn chúng nhìn xem, niềm kiêu ngạo của người nước Lam!”
Thời khắc bọn họ tiến vào chiến trường đã được định trước là tiêu điểm của toàn phương Bắc, không hề nghi ngờ, cực quang kỵ sĩ – niềm kiêu ngạo của người nước Lam chắc chắn sẽ khiến chiến hỏa bốc cao hơn.
Khi tất cả tuyên ngôn nói thành một mảnh, khi lời thề “Vĩnh viễn không chiến tranh” lưỡi kiếm tinh thần kinh động ý chí chư thần, tuyên ngôn của người nước Lam rốt cuộc được đáp lại.
“Ta, thần luật pháp Vô Miên Giả, tuyên bố, che chở nước Lam.”
Thánh khiết ngân quang từ trên mây phủ xuống, lần này, người nước Lam rốt cục có Chân Thần thủ hộ, mà theo số người tín ngưỡng gia tăng, Vô Miên Giả rốt cục hoàn thành duệ biến, thu được tân thần chức —— phương Bắc thủ hộ thần.
“Một khi chủ nhân vùng đất này còn tuân theo nguyên tắc không chiến, ta sẽ vĩnh viễn che chở hắn. Ta chúc phúc hắn, chúc phúc hắn vĩnh viễn không bị chinh phục, chúc phúc hắn nối dài con đường tươi sáng. Từ đây, linh hồn người nước Lam quy về Thần Vực của Vô Miên Giả, người dân hi sinh anh dũng sẽ trở thành anh linh, không có bất kỳ Chân Thần nào có thể cướp đi linh hồn người nước Lam từ trong tay Vô Miên Giả, tuyệt đối không có!”
Tại sao ta có thể xác định như vậy? Đó là bởi vì…
“Roland, tảng đá lớn kia rất khó khăn đối phó!”
“Mẹ kiếp, các ngươi cố chịu chút xíu cho ta, ta đang có chuyện quan trọng hơn cần làm, nói đến đâu rồi? À, nhớ rồi. Chúc phúc hắn nương theo lấy thắng lợi đi tới đỉnh phong, chúc phúc hắn sau khi chết được đưa vào anh linh điện! Nguyện cán cân công chính vĩnh viễn sừng sững trên phương Bắc!”
Thanh âm của ta và thanh âm trên trời tạo thành cộng minh, trải qua vô số hi sinh, chúng ta rốt cục đã bước ra một bước này!
“Ta, Vô Miên Giả, luật pháp và phương Bắc thủ hộ thần, tuyên thệ khu trừ tất cả kẻ xâm nhập! Không phục? Đến chiến!”
(1): Chiến thuật phá sạch những nơi trọng yếu, khiến kẻ địch không còn chỗ đóng quân.