– Anh, em ở đây! _ Ngọc Nhiên hô lớn về phía cửa nhà hàng, nơi anh trai cô đang đứng.
Đã một tuần rồi cô chưa được gặp anh trai, nhân tiện hôm nay tâm trạng vui vẻ liền mời anh ra ngoài ăn tối.
Đan Vĩnh Duy ôn hòa nhìn về hướng có tiếng nói em gái vang lên.
Con bé này vẫn chứng nào tật nấy lanh lợi như xưa, dù đã hai mấy tuổi đầu rồi nhưng vẫn như trẻ con, vẫn luôn vô tư lự.
Dắt tay con gái nhỏ đi tới chỗ Ngọc Nhiên.
– Ngọc Nhiên, xin lỗi anh hơi bận chút, giờ mới tới được.
Chờ có lâu không?
– Hừ, xin lỗi mà được à? Anh còn không mau gọi hết các món ngon lên đây đãi em một bữa? _ Ngọc Nhiên giả vờ nghiêng mặt đi không thèm để ý tới anh mình.
– Được, được hôm nay có bao nhiêu món ngon anh đều gọi lên hết cho con mèo ham ăn này.
_ Đan Vĩnh Duy đưa tay ngắt nhẹ mũi nhỏ của cô rồi cùng con gái ngồi xuống.
Nhưng chưa kịp phản ứng, con gái anh đã thoăn thoắt chạy qua cố leo lên đùi Ngọc Nhiên ngồi.
Hành động ấy khiến cả hai anh em bật cười, Ngọc Nhiên sủng nịnh ẵm con bé lên, nựng má nó:
– Tiểu Nhã có nhớ cô cô không?
– Dạ nhớ a..
Tiểu Nhã nhớ cô cô không kể ngày đêm..
_ Tiểu Nhã ngọt ngào cười nịnh nọt cô cô.
Tuy mới chỉ ba tuổi rưỡi thôi nhưng con bé nói chuyện cứ như bà cụ non vậy.
Hễ ai gặp qua Tiểu Nhã một lần thì đều hận không thể ôm con bé về mà cưng nựng.
Ngọc Nhiên nghe cháu gái nói như vậy thì cười không ngớt.
Con bé này bữa nay thật lẻo mép, không biết sau này lớn lên có còn quấn lấy cô cô nữa không a.
– Được rồi, vậy tối nay cô cô sẽ ngủ với con nha, chịu không?
– Hoan hô..
Ba người họ cười nói vui vẻ chờ thức ăn được đem lên.
Tình cảm anh em họ lại phi thường thắm thiết, nhiều người phải ngưỡng mộ.
Nhưng nếu ai không biết quan hệ thực sự của họ thì sẽ nghĩ, họ một nhà ba người đang cùng dùng bữa vô cùng hạnh phúc.
Bạn có biế???? ????гang ????г????yện == Tгù????Tг???? yện.vn ==
Dương Gia Kiệt đứng lặng người một lát rồi như không có chuyện gì vững vàng bước tiếp về phía trước.
Hôm nay anh có buổi gặp xã giao với thị trưởng thành phố tại nhà hàng này.
Không ngờ lại gặp phải người quen.
Bao ấn tượng tốt đẹp của anh về người con gái ấy coi như mất hết.
Dương Gia Kiệt anh vậy mà cũng có lúc nhìn lầm người.
Dứt khoát đi về phía phòng bao nơi đã hẹn thị trưởng, anh nhẹ lắc đầu cố quăng hết mấy chuyện không đâu ấy đi.
Cũng chỉ là một người qua đường thôi, không nên để ảnh hưởng đến tâm trạng làm gì.
– Dương tổng, xin chào!
– Thị trưởng Tề, đã làm phiền tới thời gian quý báu của ngài rồi!
Dương Gia Kiệt khiêm tốn chào hỏi thị trưởng thành phố Tề Thiên Hải.
Hai người bắt tay xã giao như thường lệ.
Trong phòng chỉ có hai người họ, dù sao cũng là chỗ quen biết nên cũng bỏ đi mấy lễ nghi rườm rà.
– Nào có, Dương tổng cậu lại khách khí rồi.
Cũng đã lâu rồi không gặp mặt cùng ôn chuyện, hôm nay chúng ta phải nói cho hết đấy nhé.
_ Tề Thiên Hải cười khà khà cầm ly rượu lên hướng Dương Gia Kiệt mời.
Anh ta tuổi tác cũng đã xấp xỉ 40, nhưng vóc dáng vẫn còn rất phong độ.
Cũng không hề đầu hói bụng bự như những ông to mặt lớn thường lên truyền hình.
Mà lại rất có cơ bắp, đầu tóc gọn gàng, điển trai thấy rõ.
Em họ bên ngoại nhà anh ta từng là bạn học thời cao trung của Dương Gia Kiệt, nên hai người ít nhiều cũng đã từng va chạm.
Bởi vậy Tề Thiên Hải mới nhắc đến việc ôn chuyện là như vậy.
– Thị trưởng Tề, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh?
Nói buổi gặp mặt này không mang chút lợi ích riêng là giả.
Thực ra Tề Thiên Hải này là người trực tiếp ra quyết định thầu dự án xây dựng thành phố hiện đại mà Dương thị đang theo thầu.
Đây là một dự án lớn, có sức ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của nhiều công ty.
Do vậy nó thu hút rất nhiều công ty lớn nhỏ tham gia dự thầu.
Tuy nhiên, Dương thị trước nay vốn ít đối thủ, việc cạnh tranh cũng không trở thành vấn đề gì lớn.
Nhưng gần đây họ nghe được tin tức một tập đoàn lớn ở Mỹ cũng đang có ý định tham gia đấu thầu.
Như vậy phần trăm thắng thầu của Dương thị lại ít đi, thậm chí là bị đe dọa lớn.
Vì vậy hôm nay Dương Gia Kiệt hẹn gặp thị trưởng Tề ra, tất cả đều có chủ ý.
– Thị trưởng Tề, mong ngài sẽ suy xét kĩ chuyện lần này! _ Dương Gia Kiệt chân thành nhờ vả Tề Thiên Hải.
Bữa tiệc nào rồi cũng tàn, hồi nãy không khí vẫn bình thường nhưng giờ lại thấy hơi căng thẳng.
– Dương tổng à, cậu cũng biết đấy, dự án đô thị mới lần này không phải là việc chỉ xây cái nhà hay cái khách sạn.
Mà đây là việc liên quan tới cuộc sống sau này của hàng triệu dân thành phố Lăng Đồn.
Cho nên chúng tôi cần bàn bạc kĩ lưỡng với các vị quan chức cấp cao để đưa ra kết quả công bằng, chính xác nhất.
Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Dương Gia Kiệt nhìn Tề Thiên Hải vội vã rời đi như muốn chạy thoát trước tầm mắt anh thì cũng hiểu được, người này là đang muốn thoái thác cho qua chuyện.
Anh khẽ thở dài, đành phải thực hiện phương án khác thôi.
Bất kể là có xảy ra chuyện gì, dự án lần này, Dương thị nhất định phải giành được lợi thế..