Đan phu nhân đã được đưa tới phòng hồi sức, mọi người đều đang có mặt tại phòng của bà.
Hạ Lan cũng không tiện ở lại lâu, dù sao cũng là chuyện nhà người ta nên cô nhanh chóng cao từ đi trước.
Bây giờ trong phòng chỉ có hai anh em Ngọc Nhiên, mẹ Đan đã tỉnh nhưng vẫn không nói một lời nào, bà chỉ trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngọc Nhiên nghĩ, chắc mẹ là đang giận mình nên không muốn nói chuyện hay để ý đến cô.
Nghĩ vậy cô liền nóng vội không thôi, cô biết sai rồi mà.
Vội xán lại gần nắm lấy tay bà rồi thủ thỉ:
– Mẹ, con biết sai rồi.
Chuyện ngày đó là con không đúng, con không nên ăn nói như vậy với mẹ, mẹ tha lỗi cho con được không? Mẹ đừng không để ý đến con..
con sẽ đau lòng lắm.
Đan phu nhân nhẹ thở dài, bà nhẹ quay sang nhìn Ngọc Nhiên, ánh mắt trong veo tĩnh lặng như mặt hồ nước mùa thu nhìn cô.
Vốn dĩ bà còn đang phải nghĩ đến nhiều chuyện không có tâm trạng buồn nói với ai điều gì.
Cũng không phải còn giận gì với Ngọc Nhiên cả, mấy ngày qua bà cũng đã suy ngẫm rất nhiều điều.
Nghĩ đến rất nhiều chuyện và bà biết rằng mình đã bỏ lỡ rất nhiều kỷ niệm đẹp cùng các con.
Đáng ra bây giờ trong nhà phải xuất hiện tập album ảnh gia đình thật dày và nặng như bao nhà khác.
Nhưng mẹ con họ chụp với nhau chỉ trên dưới mười bức ảnh là cùng.
Mà đa số đều là tại các sự kiện quan trọng trên thương trường được nhân viên công ty chụp lại làm kỉ niệm.
Hôm qua bà cũng đã ghé vào phòng trước đây Ngọc nhiên từng ở.
Trong phòng cô bày biện rất đơn giản không cầu kỳ như những tiểu thư nhà giàu thường hay có.
Chỉ là một góc phòng kia được dành riêng để bài trí các huân chương và giải thưởng cô từng đạt được.
Bà biết chứ, con gái bà rất giỏi.
Cô đạt giải gì bà đều biết hết thế nhưng lại không có cơ hội được cùng cô hưởng trọn niềm vui ngày ấy.
Sáng nay bà định đến thăm Ngọc Nhiên để hai người cùng ngồi lại nói chuyện rõ ràng.
Thế nhưng khi mới chỉ chuẩn bị đi thì bà chợt nhận được điện thoại khẩn từ thư ký An.
Và đó cũng là nguyên nhân khiến bà tăng huyết áp mà bất ngờ dẫn tới ngất xỉu rồi nhập viện.
– Ngọc Nhiên à, mẹ vốn dĩ chưa từng giận con, chỉ là mấy ngày qua mẹ có nhiều chuyện cần phải suy nghĩ.
Mẹ biết bao năm nay con đã chịu nhiều uất ức rồi.
Mẹ biết giờ mẹ có bù đắp cho con nhiều thế nào cũng không đủ.
Xin lỗi con!
– Mẹ..
Mẹ không có lỗi gì cả.
Tất cả cũng chỉ vì hoàn cảnh thôi mà, hôm qua là do con lỡ lời nên mới..
– Con gái ngốc, con cứ mãi thiện lương vậy thì làm sao vượt qua khó khăn sau này? Haizz..
Mẹ nghĩ kĩ rồi..
Coi như là chiều ý con một lần, con muốn làm việc gì cũng được, muốn làm nhân viên nhỏ bé ở đâu cũng được..
Duy chỉ một điều là..
không được làm ở Dương Thị.
Ngọc Nhiên ấm lòng khi biết mẹ chia đừng giận mình, cô biết mà mẹ vẫn luôn yêu thương cô.
Cô cảm giác mình thật nhỏ nhen làm sao, không dưng khiến mẹ buồn như vậy.
Nhưng thật không hiểu sao mẹ vẫn luôn cương quyết phản đối việc có làm cho Dương thị? Đó không phải là một môi trường tốt rất phù hợp với cô hay sao? Mẹ cô ở trên thương trường bao năm nay không phải không biết danh tiếng của Dương Thị.
Thế nhưng tại sao bà luôn có ác cảm với nơi này như vậy? Ngọc Nhiên khẽ chau mày khó hiểu hỏi mẹ:
– Mẹ, tại sao lại không làm được được làm ở Dương Thị? Con thấy đó là một nơi tốt để con phát triển kinh nghiệm mà? Với lại con cũng không thể nói bỏ là bỏ được, mẹ có thể nghĩ lại được không?
– Sao con lại cứng đầu như vậy chứ? Mẹ đã du di cho con được làm công việc mình thích rồi, bây giờ mẹ chỉ yêu cầu con làm một việc nhỏ như vậy thôi con cũng không làm được sao?
Nghe Ngọc Nhiên vẫn cứng đầu như vậy, Đan phu nhân vốn đang bình tĩnh liền không kìm được tức giận.
Bà cao giọng khiển trách cô.
Đan Vĩnh Duy Nãy giờ ngồi nhìn hai người nói chuyện qua lại, anh còn tưởng mẹ anh và Ngọc Nhiên có thể bình tâm nói chuyện.
Ai ngờ chỉ mới được đôi ba câu mà tình hình lại căng thẳng như vậy.
Sợ mẹ lại tăng huyết áp vì tức giận, anh không nhịn được xen vào xoa dịu:
– Mẹ..
con thấy Dương Thị cũng là một nơi tốt, chi bằng hãy để Ngọc Nhiên ở đó rèn luyện một thời gian?
– Ngay cả con cũng như vậy? Sao không một đứa nào chịu hiểu cho mẹ? Mẹ làm vậy là vì ai? Các con muốn mẹ tức chết mới hài lòng sao?
Thấy mẹ mình cáu, anh em Ngọc Duyên lo lắng không thôi.
Bác sĩ dặn dò không được để bà kích động nếu không sẽ dẫn tới tai biến.
Vì thế Đan Vĩnh Duy vội khuyên giải:
– Mẹ à..
con nghĩ chuyện này để sau khi mẹ khỏe hẳn rồi chúng ta bàn lại được không? Bây giờ mẹ nên tĩnh dưỡng bệnh để mau khỏe lại, sau đó chúng ta cùng về nhà nhé?
Anh khẽ quay qua nháy mắt với Ngọc nhiên, cô liền hiểu ý cũng hùa theo:
– Đúng vậy đó mẹ, mẹ có thể cho con thời gian suy nghĩ được không? Chuyện này cũng không thể nói là làm ngay được, mẹ hiểu rõ chuyện thương trường mà?
Đan phu nhân nghe vậy cũng thôi, bà khẽ nằm xuống thở dài thườn thượt.
– Mẹ sao có thể yên tâm dưỡng bệnh đây? Đối thủ cạnh tranh khá mạnh, cơ hội của chúng ta cũng giảm đáng kể.
Mà LT cũng đang gặp rắc rối nội bộ, các cổ đông không ngừng gây sức ép đến vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của Đan gia.
Mẹ không thể không về giải quyết, con mau làm thủ tục xuất viện cho mẹ đi!
Đan Vĩnh Duy cau mày, anh cũng đã nghe mọi chuyện từ thư ký An, cũng biết bây giờ tập đoàn đang có biến.
Mẹ anh đã phải nhập viện vì nó, anh thật rất lo lắng.
Bây giờ bà lại muốn xuất viện để trở về Mỹ giải quyết sự tình, bản thân anh làm sao có thể yên tâm? Suy nghĩ một hồi anh cùng cũng cứng rắn ra quyết định:
– Mẹ, chuyện này hãy cứ để con xử lý, tuy con chưa từng làm việc liên quan đến kinh doanh nhưng cũng từng học qua một khóa đào tạo.
Đã đến lúc mẹ có thể nghỉ ngơi sống vui vẻ bên con cháu rồi, mẹ đang bệnh như vậy mà sang Mỹ, con thật sự không yên tâm.
Đan phu nhân kinh ngạc nhìn con trai mình, bà không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy.
Không phải anh luôn không có hứng thú về chuyện liên quan đến tập đoàn hay sao? Hay chuyện ba năm trước đã khiến anh đổi ý? Không dám tin, bà liền hỏi lại:
– Con trai, là thật sao? Con sẽ về tiếp quản tập đoàn sao?
– Hiện tại con mới chỉ nghĩ đến việc thay mẹ xử lý rắc rối trong thời gian mẹ bệnh thôi.
Con chưa nghĩ tới chuyện đó, mẹ yên tâm, thêm thời gian không lâu nữa, con nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Đàn phu nhân nghiêm túc nhìn con trai mình, khóe mắt bà vô thức ngân ngấn nước.
Con trai của bà đã trưởng thành thật rồi, cuối cùng nó cũng chấp nhận tiếp quản tập đoàn của gia tộc.
Mặc dù chưa phải là chính thức nhưng như vậy cũng đủ khiến bà vui rồi.
Ít nhất là nó còn biết lo lắng cho sản nghiệp họ Đan.
Vậy là bà có thể an tâm nhắm mắt xuôi tay rồi.
Ngọc Nhiên cũng không ngoại lệ mà thất kinh nhìn anh trai mình.
Cô biết chuyện thương trường vẫn không phải điều anh quan tâm.
Vậy mà hôm nay anh lại ra quyết định như vậy thật sự là một kinh hỷ dành cho mẹ.
Mà không biết anh có thực sự tự nhiên làm như vậy hay không? Thế nhưng với tình hình bây giờ cũng chỉ còn cách như vậy, cô nhìn anh trai bằng ánh mắt long lanh.
Anh đã hy sinh nhiều điều vì gia đình mà trong khi cô chưa làm được gì cả.
Có phải mấy năm nay cô đã sống quá vô tâm hay không? Ngọc Nhiên bất chợt nảy ra một ý nghĩ..
liệu rằng cô có nên suy nghĩ điều mà mẹ mình vừa nói hay không?.