Đan Ngọc Nhiên ngồi làm việc mà đầu óc cứ như trên mây, cô đang lo không biết Hạ Lan đã báo cho Dương tổng biết chuyện chưa nữa.
Bởi vậy nên khi có người đến bên cạnh cô cũng không hề phát hiện.
– Đan Ngọc Nhiên cô làm việc nghiêm túc chút đi, mấy bữa nay sao cô cứ lơ đãng như vậy chứ? Bản kế hoạch tôi giao cô làm đâu rồi? _ Phương Y Du thấy Ngọc Nhiên không chuyên tâm làm việc liền cảm thấy khó chịu.
Cô gái này ngày thường tháo vát như vậy, sao hôm nay lại thẫn thờ vậy chứ? Nếu để cấp trên thấy được thì không phải sẽ để lại ấn tượng xấu cho người ta hay sao? Vì vậy cô không nhịn được mà cao giọng khiển trách Ngọc Nhiên.
– Trưởng phòng Phương, thực xin lỗi, tôi..
Tôi sẽ cố gắng chuyên tâm ạ.
Bản kế hoạch của chị đây ạ.
_ Ngọc Nhiên cũng cảm thấy bản thân làm sai, cô vội đứng dậy không ngừng nói xin lỗi rồi lấy bản kế hoạch đưa cho Phương Y Du.
Phương Y Du lúc này mới hơi thả lỏng, nhận lấy bản kế hoạch xem qua một lượt.
Nhưng càng xem thì máu cô càng muốn dồn lên não.
Đây là cái gì chứ? Cô tức giận ném mạnh bản kế hoạch lên bàn khiến giấy tờ xung quanh bay tứ tung.
Âm thanh gắt gỏng không ngừng chỉ trích Ngọc Nhiên:
– Đan Ngọc Nhiên..
Cô đây là đã làm cái gì chứ? Đây là một mớ giấy lộn chứ không phải một bản kế hoạch.
Cô làm ăn như vậy à? Cái đơn giản như vậy cũng làm không xong, tôi thật nghi ngờ năng lực làm việc của cô rồi đấy.
– Thật xin lỗi, tôi không cố ý, trưởng phòng, chị cho tôi chút thời gian tôi sẽ làm lại cho chị! _ Ngọc Nhiên nói mà như muốn khóc rồi, sao bản thân cô lại tệ thế này? Giờ nhìn lại bản kế hoạch, chính tả thì sai tùm lum, nội dung thì sơ sài không đi vào trọng tâm.
Đến cô cũng thấy nó như giấy lộn vậy! Chắc do hồi nãy cô mải nghĩ chuyện kia mà làm ẩu đây mà.
– Trong vòng hai giờ tới tôi muốn có một bản kế hoạch hoàn chỉnh trên bàn làm việc của tôi.
_ Phương Y Du bỏ lại một câu rồi rời khỏi, tiếng cao gót trên sàn nhà vang lên đến nhức tai, đủ biết cô đang tức giận đến mức nào.
Mấy đồng nghiệp xung quanh vừa rồi cũng xúm lại xem trò hay, có kẻ hả hê cũng có người đồng cảm với Ngọc Nhiên.
Ngày thường cô làm việc rất ít khi bị bắt lỗi, không những vậy còn được cấp trên khen không ngớt.
Điều đó khiến nhiều người sinh lòng đố kỵ, ghen ghét với cô.
Giờ thấy cô bị mắng xối xả như thế, bảo sao không vui cho được? Tiểu Mật thấy Phương Y Du đi rồi mới dám lại gần an ủi Ngọc Nhiên.
Cô gái này kể từ lần được Ngọc Nhiên nói đỡ thì đã coi cô như bạn tốt mà đối đãi rồi.
Nhưng môi trường làm việc khắc nghiệt, kẻ ganh người ghét rất nhiều nên cô cũng chỉ dám nhỏ nhẹ cho Ngọc Nhiên một cảm giác an ủi mà thôi.
Khi Ngọc Nhiên làm xong tài liệu thì cũng là một giờ chiều.
Sau khi đem cho Phương Y Du, cô liền đi tìm Hạ Lan Mộc Mộc.
Đúng lúc hai người gặp nhau ở khúc cua cuối hành lang.
Khẽ kéo tay Hạ Lan, Ngọc Nhiên hỏi nhỏ:
– Hạ Lan, chuyện sao rồi?
– Haizz, xin lỗi, tôi vẫn chưa gặp được Dương tổng, gặp anh ta đúng thật là khó hơn gặp phật.
Nhưng tôi vừa hỏi thăm được là chiều nay một giờ Dương tổng sẽ đi thị sát nhà xưởng phía Tây một mình, có lẽ để mai rồi tìm cách nói cho anh ta? _ Hạ Lan tiếc nuối thở dài nói với Ngọc Nhiên.
– Không sao a..
Hạ Lan, cám ơn cô rất nhiều.
Bây giờ tôi có việc rồi, cô xin phép giúp tôi nghỉ nha!
Không chờ Hạ Lan đáp lời thì Ngọc Nhiên đã chạy đi mất, trông cô rất vội vàng như thể đang có chuyện gì rất gấp vậy.
Hạ Lan nếu như đoán không lầm thì Ngọc Nhiên là đang muốn tự mình đi báo cho Dương Gia Kiệt.
Cô khẽ thở dài, Ngọc Nhiên, vô ích thôi, dù cô có nhanh thế nào thì cũng không thể cứu vãn được gì nữa.
Xin lỗi cô!
Ngọc Nhiên quả là đang chạy đi tìm Dương Gia Kiệt.
Hạ Lan nói nột giờ chiều anh sẽ đi, bây giờ cũng chỉ vượt mấy phút, cô nghĩ nếu đuổi theo có lẽ kịp.
Khi vừa chạy tới thang máy thì cũng là lúc cửa đóng lại, cô nhìn qua khe nhỏ thì thấy người bên trong chính là Dương Gia Kiệt.
Vội vàng chạy tới gọi anh nhưng khổ nỗi cửa đã đóng rồi, tiếng gọi của cô trở nên vô ích.
Ngọc Nhiên luống cuống không biết làm gì, cô bấm liền mấy cái thang máy nhưng chờ hoài sao chẳng thấy cái nào mở ra.
Nghĩ một lát cô liền chọn cách đi thang bộ.
Từng giọt mồ hôi tuôn không ngừng trên gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ.
Cô đã vượt qua được sáu tầng lầu, còn hai tầng nữa thôi, cố gắng lên.
Nhìn đồng hồ đeo tay, gần hai phút rồi, có lẽ Dương Gia Kiệt đã ra khỏi thang máy rồi, cô phải nhanh lên mới được.
Khi vừa ra đến đại sảnh, Ngọc Nhiên không thèm quản việc mình đang nhếch nhác ra sao liền một mạch láo liên đôi mắt tìm kiếm bóng dáng Dương Gia Kiệt.
Không tìm thấy người cô liền chạy tới quầy tiếp tân hổn hển hỏi:
– Xin chào, vừa rồi cô có nhìn thấy Dương tổng đi qua đây không?
– Anh ấy vừa đi ra ngoài đó ạ! _ Cô tiếp tân tuy thắc mắc nhưng vẫn thành thật trả lời Ngọc Nhiên.
– Cảm ơn!
Không đợi người ta kịp định hình thì Ngọc Nhiên đã chạy ra đến cửa.
Có thể nói, tốc độ của cô lúc này nhanh như gió.
Khi cô vừa chạy ra bên ngoài thì cũng là lúc chiếc xe hơi màu đen của Dương Gia Kiệt chuyển bánh.
Không quản mọi thứ xung quanh, Ngọc Nhiên vội chạy đuổi theo, miệng không ngừng gọi:
– Dương tổng..
Chờ một chút..
Chạy ra khỏi phạm vi làm việc của Dương thị, tốc độ xe càng nhanh thêm mà Ngọc Nhiên cũng đã gần đuối sức rồi.
Đúng lúc này một chiếc Ferrari màu đỏ dừng lại bên người Ngọc Nhiên, cửa kính xe hạ xuống, một giọng nói trong trẻo vang lên:
– Ngọc Nhiên…