Dạ Tử Đài rời khỏi suy nghĩ mông lung nhờ tiếng chuông điện thoại.
Cô lấy di động từ trong túi áo ra, thấy tên người gọi tới thì vội cúp máy.
Người gọi tới là mẹ cô, bà đã đi du lịch khắp thế giới cả năm rồi, thỉnh thoảng mới gọi về hỏi thăm cô.
Vài ngày gần đây không biết bà bị gì mà liên tục gọi về cho cô, mà chủ đề lại là “lấy chồng đi con gái”.
Cho cô xin được không? Cô mới 24 tuổi, còn chưa tới mức bị gọi là ế nha.
Vậy là những ngày sau đó bà luôn gọi về giảng đạo cho cô nghe, lập gia đình tốt biết mấy, rồi sinh ra những đứa con đáng yêu..
Cô gần như sắp phát điên lên rồi, vì vậy hễ mẹ cô gọi tới thì cô liền cúp máy luôn.
Dạ Tử Đài thở dài một hơi, cô hiện giờ chỉ quan tâm một điều thôi, đó là được gặp lại người tình trong mộng của mình.
Ngày ấy khi cô gái kia vừa giới thiệu tên với cô thì nhận được một cuộc gọi phải đi liền.
Cô còn chưa hỏi thăm được thông tin gì về người đó nữa, làm sao gặp lại người đẹp đây?
* * *
Đan Ngọc Nhiên mặt hậm hực nhìn cái chân đang được bác sĩ sát trùng của mình.
Rồi cô lại tức giận liếc con mọt sách đang ngồi bên cạnh kia.
Hôm nay cô thật xui xẻo mà, hiếm lắm mới có bữa cô siêng năng đột xuất dậy sớm đi tập thể dục buổi sáng.
Vậy mà hôm nay, khi đang chạy bộ trong công viên cô lại bị tên mọt sách kia đi xe đạp tông trúng.
Thật là, đã cận thì lo mà ở nhà đi, còn học đòi đi xe đạp tập thể dục.
Hại cô đang yên đang lành trở thành nạn nhân của anh ta.
Anh chàng kia cảm nhận được có một ánh mắt hình viên đạn đang hướng về phía mình.
Anh ái ngại đưa tay nâng mắt kính, đối với cô chỉ biết gượng cười.
Anh có thói quen chạy xe đạp tập thể dục mỗi sáng.
Không ngờ hôm nay lại gặp phải sự cố này.
Nhớ tình huống lúc ấy trông thật…!Anh đã ngã đè lên người cô gái này, khiến cô ấy đã thảm nay lại thảm hơn.
Anh nhìn cô khẽ nói:
– Cô à, tôi rất xin lỗi vì sự cố vừa rồi.
Mọi thiệt hại tôi xin chịu trách nhiệm.
Ngọc Nhiên nhìn cái chân đã được sát trùng băng bó cẩn thận, cô không thèm để ý đến anh mà nhẹ cười với bác sĩ:
– Cảm ơn bác sĩ, nếu xong rồi thì tôi đi trước.
Mọi chi phí cứ tìm anh ta mà tính nhé!
Nói đoạn, cô đứng lên khập khiễng ra về.
Anh chàng bên cạnh thấy vậy liền rút vội vài tờ bác Mao màu đỏ để lại rồi chạy theo cô.
Hai người đi như vậy quá đột ngột, bác sĩ kia ngơ ngác nhìn họ rồi lại liếc nhìn mấy tờ tiền trên tay, ông ta cười vui sướng…!Nay có khách quý, nhiều tiền như vậy…
Ngọc Nhiên vì chân bị thương nên muốn vội cũng không vội được.
Cô bám vào tường rồi cố nhấc cái chân đau lên đi từng bước nhỏ.
Càng nghĩ càng thấy tức, phải chi hôm nay cô vẫn cứ ngủ nướng như mọi ngày thì tốt rồi.
Tự nhiên dở chứng dậy sớm đi tập thể dục làm gì.
Thật hối hận mà.
Còn cái tên mọt sách kia nữa, còn không biết tới phép lịch sự tối thiểu là đưa cô ra ngoài bắt taxi hay sao? Người gì đâu mà như khúc gỗ ấy, chẳng ga lăng chút nào cả.
Đang tính quay đầu tìm anh ta thì đằng sau đã có tiếng nói với theo:
– Cô gì ơi…!Chờ tôi với…
Ngọc Nhiên biết là tên mọt sách nên vẫn cố tình đi, cô không dừng đấy làm được gì nào? Cho anh đuổi theo cho bõ ghét.
Nói là đuổi theo thì hơi quá, cô bước từng bước nhỏ như vậy, ba bước của cô bằng một bước của người ta, không cần phải đuổi cũng tới kịp.
Vì vậy, rất nhanh anh chàng kia đã đi tới bên cạnh cô.
– Cô à để tôi đưa cô về.
Nói rồi anh đỡ tay cô bắt đầu đi mà chưa đợi cô cho phép.
Ngọc Nhiên vốn còn định làm kiêu nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại của mình, cô đành phó thác mặc anh vậy.
Vậy là hai người, người dìu, người tựa cùng nhau ra khỏi phòng khám.
Phòng khám cách công viên mười phút đi bộ, thấy anh ta không có ý dừng lại cô liền hỏi:
– Này, anh định đi như vậy tới bao giờ đây? Chân tôi đã mỏi lắm rồi…
– Tôi sẽ quay lại công viên lấy xe đạp rồi đưa cô về.
_ Anh ta trả lời thành thật đến mức ngu ngơ, Ngọc Nhiên nghe vậy mà sắp phát hỏa.
Anh ta định dùng chiếc xe đạp đã đâm cô để chở cô về sao? Cô còn chưa muốn chết đâu? Ai mà biết trình độ chạy xe đạp của anh ta như nào chứ? Sợ là đến cái bằng cũng không có đâu? Không được, cô không thể mạo hiểm.
– Này, này…!Tôi sẽ không ngồi xe đạp của anh đâu nhé, anh chạy xe một mình còn không vững còn đòi chở tôi?
– Cái này, cô yên tâm, vừa rồi chỉ là sự cố thôi chứ bình thường tôi đi xe vẫn rất an toàn.
_ Anh chàng kia như sợ cô hiểu lầm liền vội vàng giải thích.
Anh là nói thật, anh biết đi xe đạp từ thuở bé tới giờ, chắc chắn không gây họa nữa.
– Tôi mặc kệ sự cố hay không sự cố, anh bắt taxi cho tôi đi, tôi sẽ không ngồi xe của anh đâu, tay lái lụa ạ.
_ Ngọc Nhiên vùng vằng mặc kệ, cô hốt quá rồi không chịu nổi cảm giác té xe nữa đâu.
Cô cố tình nhấn mạnh câu “tay lái lụa” khiến anh ngượng chết đi.
Vậy là anh chàng kia dìu cô ngồi bên bồn hoa, còn mình thì chạy ra bắt taxi.
Cho đến khi cô lên xe rồi rời đi, cô vẫn không nói gì với anh nữa.
Anh vẫn đứng đó thắc mắc với một suy nghĩ, đi xe đạp không phải an toàn hơn sao? Đi taxi như vậy lỡ tai nạn còn thảm hơn, sao nãy anh quên không nhắc cô gái ấy nhỉ? Quên mất! Lần sau mà gặp sẽ nhắc cô ấy vậy!.