Thời gian ngày lại ngày trôi qua. Mặc dù trong lòng mọi người trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, nguy cơ vẫn còn. Nhưng bọn họ hiểu rõ, bất luận là Thánh Hoàng hay Bạch Tiểu Thuần, đều đang cố gắng, đều đang thử đi thay đổi trận tai họa lớn này.
Mà cái bọn họ cần phải làm, chỉ có chờ đợi, cùng với ở trong chờ đợi như vậy không ngừng tu hành, cho dù tu hành không có tác dụng quá lớn, nhưng không người nào nguyện ý buông tha quyền lợi sinh tồn. Cho dù là tu luyện tác dụng không lớn, nhưng chung quy so với không có việc gì làm, trong lòng sẽ yên ổn hơn.
Về phần những người không chịu cầu tiến, không phải là không có. Nhưng ở dưới Thiên Tôn của hai hoàng triều lớn dẫn dắt cùng trấn áp xuống, tất cả những nỗ lực của hạng người mất hết nhân tính, nghiêm khắc trấn áp.
Kể từ đó, liền khiến cho được Tiên Vực Vĩnh Hằng từ trên chỉnh thể, cho dù tai họa lớn sắp hạ xuống, nhưng vẫn tương đối ổn định hơn rất nhiều…
Năm tháng trôi qua, rất nhanh mười năm trôi qua. Tiểu Bảo mười tuổi. Tính cách của hắn cùng Bạch Tiểu Thuần rất tương tự, khiến cho đám người Hầu Tiểu Muội mỗi lần nhìn thấy được biểu tình bướng bỉnh cùng với bộ dạng sợ chết này của Tiểu Bảo, cũng không nhịn được nhìn về phía mật thất Bạch Tiểu Thuần bế quan.
Trong mật thất, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi mười năm, vẫn không nhúc nhích…
Trong tinh không, ở trong mười năm này, vô số cây bồ công anh này ẩn chứa sinh mạng cùng thần niệm của Bạch Tiểu Thuần, lúc này đã khuếch tán rất xa. Tốc độ của bọn chúng tu sĩ không thể so sánh được. Loại nhẹ nhàng tung bay xuyên qua hư vô này, trên trình độ nào đó, hình như so với bản thân của Bạch Tiểu Thuần còn muốn nhanh hơn rất nhiều.
Có cây bồ công anh đã rơi vào trên đống đổ nát, có cái còn đang nhẹ nhàng tung bay. Lúc này ở trên một đống đổ nát cách Tiên Vực Vĩnh Hằng không phải quá xa xôi, theo từng gốc cây bồ công anh năm đó hạ xuống, dần dần phát sinh thay đổi.
Nơi đây vốn là một mảnh đất hoang phế, không có sinh mạng, không có sinh cơ. Có chỉ là một mảnh hài cốt, một mảnh khô héo, một mảnh tử vong tràn ngập.
Thậm chí nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy được sương mù ở đống đổ nát này giống như một bụi mù, nặng trịch giống như đọng lại.
Năm đó, bụi cây bồ công anh kia chính là chìm ở trong khói mù kia, biến mất. Cho đến mấy năm sau, ngày hôm nay, sương mù trong mảnh phế tích này tự nhiên dần dần trở nên thưa thớt, tử khí vốn tràn ngập, cũng từ từ bắt đầu tiêu tan…
Cho đến lại qua ba năm, sương mù cùng tử khí trên mảnh phế tích này cuối cùng lại đều biến mất. Mà khi chúng biến mất, đồng thời ở trên mặt đất của đống đổ nát này, lại có một mầm cây xanh nhạt, từ bên trong bùn đất chui ra!
Cho dù chỉ là nhánh mầm, lại đại biểu sức sống!
Giống như phá tan phong ấn nào đó, giống như bổ ra một nguyền rủa, sức sống này tràn ngập, khiến cho mảnh phế tích này dường như ở trong một chớp mắt này, có sự khác biệt!
Theo nhánh mầm xuất hiện, lại qua đi ba năm, mầm cây này tự nhiên chậm rãi nở hoa. Hình dạng của đóa hoa này thình lình là dáng vẻ của một đóa hoa ánh trăng.
Đây chính là hoa ánh trăng!
Mà theo hoa ánh trăng nở rộ, có ánh sáng từ trên đó lập lòe phát lên, cho dù rất yếu ớt, cho dù rất nhỏ bé, nhưng ở trong đống đổ nát tối tăm này, ở trong một mảnh tinh không hắc ám này, chút ánh sáng yếu ớt ấy, vẫn sáng chói, vẫn loá mắt, càng chấn động tất cả!
Tia sáng này lại trực tiếp chiếu rọi mảnh phế tích này. Nó càng lúc càng sáng, sau khi xua tan bóng tối, càng lúc càng bền vững kiên cố, càng ngày càng lớn mạnh, cho đến khi đều tràn ngập toàn bộ đống đổ nát, từ phía xa nhìn lại, lại giống như ở trong tinh không tối tăm này, đốt sáng lên một ngọn đèn… Ngọn đèn sáng!
Ở đây chỉ là một chỗ trong rất nhiều đống đổ nát. Theo ngọn đèn sáng nơi đây lập lòe, từ từ, ở trong một chỗ đống đổ nát khác, ngọn đèn thứ hai, cũng được đốt sáng, chiếu rọi tinh không, khiến cho nơi hư vô tối tăm này, bắt đầu xuất hiện đốm lửa nhỏ…
Tuy là đốm lửa nhỏ, nhưng ai nói chúng không thể… Lửa cháy lan ra đồng cỏ!
Ở trong trạng thái rất nhiều đống đổ nát có điểm sáng này, ở trong càng nhiều đống đổ nát, được cây bồ công anh tìm kiếm tới, ở ngọn đèn sáng này theo năm tháng trôi qua, thời điểm xuất hiện càng lúc càng nhiều… trên thời gian, từ khi Bạch Tiểu Thuần bắt đầu bế quan, cho đến hiện tại, đã qua hai mươi năm.
Hai mươi năm, Tiểu Bảo đã trở thành người thanh niên. Ấn tượng của hắn đối với phụ thân của mình, chỉ là một cánh cửa lớn hình như vĩnh viễn đều đóng kín. Nhưng trong lòng của hắn, từ lâu từ chỗ tất cả trưởng bối cùng với ca ca tỷ tỷ bốn phía xung quanh, biết được sự vĩ đại của phụ thân mình!
Đại Bảo ở nơi đó, đã bắt đầu chủ trì quốc sự của Khôi Hoàng Triều. Hắn chính là thái tử, ở dưới trợ giúp của đám người Đại Thiên Sư, Khôi Hoàng Triều ở Tiên Vực Vĩnh Hằng, đã hoàn toàn dung hợp với Tà Hoàng Triều trước kia.
Về phần Tiểu Tiểu, theo năm đó thăng cấp Thiên Tôn, cho dù nàng không được mẹ Vĩnh Hằng tán thành, nhưng theo Bạch Tiểu Thuần tán thành, theo cây bồ công anh do Bạch Tiểu Thuần hóa thành khuếch tán toàn bộ tinh không, hình như giữa bọn họ, ở trên đạo tồn tại nhân quả nào đó, cuối cùng lại khiến tu vi của Tiểu Tiểu đột nhiên tăng mạnh. Hai mươi năm ngắn ngủi, lại đạt đến cảnh giới Thiên Tôn trung kỳ!
Cũng chính là vào lúc này, biến đổi khác thường… xuất hiện!
Nghịch Phàm chúa tể trên trời cao, hai mươi năm ở dưới trạng thái vẫn không nhúc nhích, đột nhiên lại chấn động. Cảnh tượng như vậy nhất thời lại khiến cho mọi người Tiên Vực Vĩnh Hằng khẩn trương cùng cảnh giác.
Chỉ là Bạch Tiểu Thuần đang bế quan, Thánh Hoàng cũng bế quan. Thời khắc này Tiên Vực Vĩnh Hằng, căn bản cũng không có cường giả Thái Cổ. Đúng lúc lần này không có bất kỳ Vẫn Thạch nào rơi xuống. Nhưng theo thân thể Nghịch Phàm chúa tể chấn động, bên trong mi tâm của hắn cuối cùng lại xuất hiện vòng xoáy lần nữa.
Theo vòng xoáy ầm ầm ầm chuyển động, Thông Thiên Đạo Nhân trước đây bị Bạch Tiểu Thuần hù dọa, bỏ chạy trở về, bóng dáng hắn lại một lần nữa đi ra. Sắc mặt của hắn khó coi. Sau khi đi ra, nhìn trận pháp xung quanh, nhìn phía dưới Tiên Vực Vĩnh Hằng, trong lòng hắn than khẽ.
Nếu có khả năng, hắn không muốn tận mắt nhìn thấy được Tiên Vực Vĩnh Hằng diệt vong. Chỉ là hắn có thể cảm nhận được, Nghịch Phàm chúa tể ngủ say, hình như cảm nhận được nguy cơ nào đó, truyền tới cho mình một sứ mạng phải đi hoàn thành.
– Phá vỡ trận pháp, ngăn cản Bạch Tiểu Thuần bế quan cảm ngộ sao…
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!