– Chỉ có 2 đứa Mạc Sầu và Minh Ngọc, hôm qua thì mất liên hệ, địa điểm là bến cảng. Theo tin tức của cảnh sát ở đây sau khi 2 đứa nó đến đó còn có một cô hộ tống của Dương gia cùng với mấy người thanh niên khác đi du thuyền. Cuối cùng thì cảnh sát quốc tế đã tìm thấy chiếc du thuyền này mà người thì không thấy một ai, đã đưa tin trên tất cả các phương tiện.
Mạc Thiểu Thanh đại khái kể lại sự tình.
– Hiện giờ, cảnh sát bến cảng đang tìm nhưng cũng chưa có bất kì một thông tin hay manh mối gì.
Mạc Ngôn khẽ nhíu mà nói:
– Trên du thuyền có dâu vết gì không, ví dụ như máu chẳng hạn?
Mạc Thiểu Thanh nói:
– Có vết máu nhưng chỉ có một ít, hẳn là dấu vết của sự phản kháng, theo cảnh sát chỉ chút máu ấy không đủ để lấy mạng.
Mạc Ngôn nghe thấy vậy thở phào nói:
– Nếu thế thì là bắt cóc rồi?
Mạc Thiểu Thanh nói:
– Tạm thời thì chưa thể xác định, 24h qua nhưng Dương gia chưa hề nhận được cuộc điện thoại nào yêu cầu đòi chuộc người.
Mạc Ngôn thoáng trầm ngâm lại hỏi:
– Có thể xác định mục tiêu của các kẻ bắt cóc không? Dương gia, Minh gia hay là về phía Mạc gia?
Mạc Thiểu Thanh nói:
– Chưa xác định được, lúc đó là 11 người mất tích, ngoài Mạc Sầu và Tiểu Ngọc ra thì những người khác đều là người ở bến cảng hoặc con của các phú hào…
Nghe đến đó Mạc Ngôn không khỏi nề hà hỏi:
– Con cần biết tỉ mỉ, cụ thể về từng người.
Cha hắn nói:
– Ta đã sắp xếp cho người ở bến cảng đợi con.
– Cho số điện thoại con sẽ lập tức khỏi hành…
Mạc Ngôn không chút do dự nói.
Hắn rất rõ hỏi tới hỏi lui không bằng tiết kiệm thời gian sớm đến hiện trường bến cảng mà điều tra.
Nhớ số điện thoại mà cha hắn cho, hắn lại nói:
– Lão gia biết chuyện này chưa?
Cha hắn nói:
– Ông còn chưa biết Mạc Sầu mất tích, lão gia đã lớn tuổi rồi, không thể chịu được kích động lớn ta chưa cho ông biết.
Mạc Ngôn gật đầu do dự rồi nói:
– Cha cũng phải giữ gìn sức khẻo, đừng lo lắng. Hãy tin tưởng, con nhất định sẽ mang Mạc Sầu an toàn trở về.
– Sau khi con đi, nghĩ gì thì cứ làm, ta sẽ sắp xếp người cho con.
Mạc Thiểu Thanh trầm ngâm nói:
– Ngoài ra con cũng phải tự chú ý an toàn cho mình.
Sau khi tắt máy Mạc Ngôn ngồi hút một điều thuốc.
Lúc này trong lòng hắn cũng không có qua nhiều tức giận và lo lắng hay kể cả có lửa boỏng lên tận đầu hắn cũng phải trấn áp cảm xúc này.
Hắn rất rõ, điều cần làm duy nhất lúc này là phải nhanh chóng đến bến cảng sau đó dùng mọi cách để tìm được Mạc Sầu và đem cô an toàn về nhà. Ngoài ra khi đến bến cảng có nhưng trở ngại thì cũng cần phải trấn át…
Tuy ở Uyển Lăng có chuyến bay trực tiếp nhưng đã sắp 6 giờ chiều phải chờ đến rạng sáng mai mới có chuyến bay.
Cứ như vậy thì ít nhất ngày mai hắn mới đến được bến cảng.
Cho nên hắn không do dự mà quyết định đích thân lái xe đi bến cảng.
Bến cảng cách Uyển Lăng khoảng 1300km với trình độ lái xe của hắn chỉ cần 8 tiếng là đến nơi nhưng cũng phải cần một chiếc xe tốt, chiếc xe QR màu đen của hắn đương nhiên là không thể đảm nhiệm được.
– Cần một chiếc xe tốt có thể tìm Tôn Minh Viễn…
– Ngoài ra trước khi lên đường cũng cần phải có một người xử lý tránh để lại hậu hoạn…
– Còn phải dặn dò Tiểu Vân La, để nó trông nhà giúp mình theo dõi những dị động của núi Hồ Lô.
Nghĩ đến đây hắn tắt mẩu thuốc đứng lên đi ra khỏi phòng hồ sơ.
Vừa ra khỏi phòng hắn đã gặp phải Đại Lý.
– Này, cậu còn đi đâu đấy? Sắp 6h rồi cũng ăn cái gì đó nhé?
Mạc Ngôn mỉm cười nói:
– Tối nay em còn có việc phải về nhà ngay, anh cứ đi ăn đi nhé.
Đại Lý nói:
– Tiện đường, cùng đi luôn…
Nói xong, anh ta kéo vai Mạc Ngôn nói:
– Những vụ án này cậu thấy thế nào, nếu chọn được vụ nào thì cho tôi tham gia nhé, án tồn còn nhiều lắm.
Mạc Ngôn vừa đi vừa nói:
– Những hồ sơ đó là ai mang đến? Cách nay cũng đã mười mấy năm, anh cho em là thần tiên chắc.
Đại Lý cười ha ha nói:
– Rượu là cần hương, vụ án cũ cũng cần có lão làng phá mới hứng thú chứ.
Hai người ra khỏi Tứ Hào Lâu, Đại Lý đi đến nhà ăn còn Mạc Ngôn thì lên xe của mình sau đó lấy di động ra gọi cho Tôn Minh Viễn.
– Tôn huynh, giúp em bây giờ em cần một chiếc ô tô tốc độ cao có thể chạy xa đường dài.
Tôn Minh Viễn nghe thấy vậy cũng không có ý kiến khác nói:
– Khi nào cậu cần?
Mạc Ngôn nói:
– Cần ngay bây giờ.
Tôn Minh Viễn hỏi:
– Tôi sẽ ho người mang xe ngay đến cho cậu, đúng rồi mang đến đây vậy?
Mạc Ngôn nói:
– Đến chỗ ở của em đi.
Tắt máy hắn lái xe thẳng về hào viện36.
Xe vừa dừng lại thì Tôn Minh Viễn đã cho đến một chiếc xe siêu tốc 260k/h nhập khẩu.
– Mạc tiên sinh, xe đã đầy xăng, đây là chìa khóa, mời ngài nhận.
Người đưa xe cũng không nói nhiều, đưa khóa xe cho Mạc Ngôn rồi dời khỏi đó.
Mạc Ngôn cũng không cần xem nhiều cầm chìa khóa đi vào cửa viện
Về đến nhà hắn gọi Vân La, sau khi dặn dò vài câu, hắn lại gọi điện cho Mạch Tuệ nói hắn cần phải ra ngoài mấy ngày.
Mạch Tuệ cũng nói cho hắn cô cũng muốn xuất cảnh, sáng sớm mai sẽ bay.
Mạc Ngôn nghe thấy vậy nói:
– Tô Cận cũng đi sao?
Mạch Tuệ nói:
– Đương nhiên, cô ta là người chủ trì đương nhiên là phải đi. Này, anh hỏi làm gì? Có phải anh quan tâm đến cô ấy không?
Mạc Ngôn cười nói:
– Sao anh lại quan tâm đến cô ấy rõ ràng là quan tâm em cơ mà? Dù gì người ta cũng là vận động viên quốc gia thuộc hạ cũng có chút tài năng, có cô ấy bên cạnh em cũng gần giống như vệ sĩ vậy…
Hắn nói lời này như đùa nhưng đúng là thật tâm, người ngoài biết Tô Cận là vân động viên và thám hiểm gia nhưng không biết cô bé này cũng được coi là một hậu duệ đạo môn, có cảnh giới. Có cô bên cạnh Mạch Tuệ, Mạc Ngôn cũng không lo lắng nhiều.
Mạch Tuệ cười nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
– Không chỉ có một vệ sĩ, anh đừng quên cô ấy cũng có vệ sĩ…
Dừng lại một chút cô lại nói tiếp:
– Đúng rồi, anh đi làm gì? Không phải là lại đi xem triển lãm chứ?
Mạc Ngôn nói:
– Không phải, là một chuyện nhà, những người khác đi không tiện, anh đang rảnh nên đi một chuyến…
Hắn không muốn Mạch Tuệ lo lắng chuyện này vì thế đã thuận miệng nói thế.
Sau khi tắt điện thoại hắn đi vào phòng ngủ, ngồi khoanh chân sau đó gọi Vân La đến.
– Vân La, ta phải ra ngoài có việc mấy ngày, con hãy thay ta hộ pháp.
Vân La gật đầu đứng nghiêm trang phía sau Mạc Ngôn. Khuôn mặt cô đầy vẻ nghiêm túc .
– Khi nào đi tìm tiểu béo rõ ràng là gom thành một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Thấy bộ dạng nghiêm trang của Tiểu Vân La, Mạc Ngôn không nhịn được cười.
Lúc này hắn cũng bình tĩnh như nước không có bất kì lo lắng nào, thậm chí còn có phần thanh thản.
Sau đó hắn cảm ứng ấn kí lên người Tống Thanh Viễn rồi thoát ra cùng bổn mạng hồn kiếm tương trợ đi qua khoảng không.
Trước khi đi bến cảng hắn cần giải quyết hậu hoạn là Tống Thanh Viễn.
Nói đến Tống Thanh Viễn, tu vi của người này cũng chỉ xấp xỉ thiên hành phật nhưng người này có sát khí ẩn chứa sự sát thương kinh người. Y ở ngoài Mạc Ngôn cũng chưa vội xử lý nhưng người này không gần không xa hoàn toàn ở Uyển Lăng.
Đây không phải là cái gì tách khỏi đời sống thực tế dân tình mà là cuộc sống sinh hoạt của thành phố này cũng không muốn chờ hắn ở bến cảng. Sau khi trở về nghe Đỗ Tiểu Âm nói, tình hình dịch bệnh cũng không muốn chứng kiến cuộc sống ở chỗ đó.
Cho nên trước khi dời khỏi Uyển Lăng nhất định hắn phải xử lý sạch Tống Thanh Viễn.
Cảm ứng phương hướng trên ấn kí, Mạc Ngôn ngự kiếm sau mấy chục giây ngắn ngủi đã tới khách sạn của Tống Thanh Viễn.
Lúc này cũng là đêm xuống..
Mạc Ngôn trên không trung, từ trên cao nhìn xuống khách sạn. Từ chỗ ấn kí hắn thấy Tống Thanh Viễn và Đỗ Khuyết không ở cùng phòng. Lúc này Tống Thanh Viễn đang ở trong phòng đọc tin tức còn Đỗ Khuyết thì đang uống rượu trong tửu điếm.
Mạc Ngôn không tính đến Đỗ Khuyết, hắn hi vọng tên này sẽ dẫn đường cho mình tìm ra nguồn gốc của Vân La đạo cung. Thực ra lúc này 2 người họ không ở cùng một chỗ thực ra cũng có rất nhiều phiền toái.
Còn về phần sau khi xử lý Tống Thanh Viễn, Đỗ Khuyết có vì thế mà chạy chốn hay không Mạc Ngôn cũng không lo lắng. Đầu tiên hắn lưu ấn kí trên người Đỗ Khuyết thì không sợ hắn chạy đến chân trời góc bể nào cả. Đối với hậu duệ đạo môn mà nói có thể mói sự hấp dẫn của đan thư là không gì sánh được. Mạc Ngôn tuyệt đối không tin vì Tống Thanh viễn chết mà bỏ đan thư, cũng lắm cũng chỉ dừng một thời gian mà thôi.
Thành thật mà nói nếu không mở bể khổ, Mạc Ngôn tự vấn lòng mình chỉ e là cũng không ngăn cản được sự hấp dẫn trăm năm của diện thọ.
Đương nhiên , tất cả cũng phải có tiền đề, Tống Thanh Viễn và Đỗ Khuyết vì đan thư mà đến.
Trong phòng Tống Thanh Viễn ngồi trên ghế salon, mắt nhìn chằm chằm vào TV tinh thần tự do tự tại…
– Khoảng 10 ngày, chính là lúc âm khí dưới Vân La đạo cung yếu nhất, chờ cho xong vụ này lão sẽ tìm một nơi thâm sơn đại trạch để luyện đan điền…
– Lão hòa thượng nói rất đúng, trên đời này đúng là còn nhiều bí mật, sau khi lấy được đan thư, đào cái hố chôn mình là ổn thỏa nhất…
– Còn đêm đó rốt cục mình và lão hòa thượng đã gặp phải vật gì? Chẳng lẽ là quỷ thần qua đường sao?
Tống Thanh Viễn đang miên man suy nghĩ, dần dần cảm thấy mệt mỏi.
Y ngáp một cái sau đó đứng dậy định lên giường chợp mắt một cái say đó đột nhiên cảm thấy cổ lạnh.
Sao lại thế này? Cửa sổ sao lại không đóng?
Tống Thanh Viễn nghi ngờ quay lại nhìn…
Vừa nghiêng đầu, y chợt thấy mình bay xuống trong chớp mắt đúng là nhìn thấy thảm lông dê trên mặt đất.
Lập tức là một xác chết không đầu rõ ràng đang đứng lặng nhìn mình.