Mạc Ngôn không nhịn được, xem ra con mèo này đã sống lâu trong nhân gian ngay cả Bao Hắc Tử mà nó cũng biết.
– Tên thật của ta không thể cho người gọi được, tùy ngươi … thấy thế nào đơn giản thì gọi thôi.
Hắc Miêu nói.
Mạc Ngôn gật đầu không nói tiếp đề tài này nữa:
– Lần gặp trước, sao ngươi lại bỏ chạy?
Hắc miêu nói không được hảo khí cho lắm:
– Bởi vì ta sợ ngươi, không được sao?
Mạc Ngôn thấy buồn cười, tiếng của nó mềm mại thánh thót, phảng phất như một cô gái mới 15, 16 tuổi khẩu khí và tính nết cũng thế. Mười phần là điêu ngoa, bốc đồng thất thường như một tiểu cô nương.
– Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, mục đích của ngươi đến đây không?
Mạc Ngôn hỏi.
Hắn hỏi vấn đề này trong lòng còn Hắc miêu nghe trong ai, trong lúc cấp thiết không tìm ra lý do gì mắt nó xoay động lại nói:
– Cái này không công bằng!
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
– Sao lại không công bằng?
Hắc miếu hừ hừ nói:
– Ngươi luôn miệng nói là trao đổi, khai thông vậy thì hai bên phải bình đẳng, không lý gì mà ngươi cứ hỏi còn ta thì cứ phải trả lời.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
– Ngươi có vấn đề muốn hỏi ta?
Hắc miêu vênh váo tự đắc nói:
– Không được sao?
Mạc Ngôn cười nói:
– Được, dĩ nhiên là được. Có vấn đề gì ngươi cứ hỏi thẳng.
Hắc miêu trừng mắt nói:
– Vừa rồi ngươi hỏi ta, lần lần trước gặp sao phải chạy? Bây giờ ta muốn hỏi ngươi, chúng ta không oán không hận tại sao ngươi lại cứ sống chết phải đuổi theo ta?
Vậy mà cũng là vấn đề?
Ta là tu sĩ ngươi là yêu quái.
Mạc Ngôn không khỏi ngạc nhiên lập tức cười nói:
– Nguyên nhân ta đuổi ngươi cũng rất đơn giản, bởi vì ta nghi ngờ ngươi có quan hệ đến những người mất tích. Đây cũng chính là những người đang nằm trong phòng bệnh này đấy.
Hắc Miêu bĩu môi một cái nói:
– Đúng là lòng lang dạ sói, những người đó là do ta cứu, nếu không có ta thì họ đã chết từ sớm rồi!
Mạc Ngôn lại hỏi:
– Vì cái gì mà ngươi ra tay cứu bọn họ?
Hắc Miêu nghe thấy vậy không nhịn được nó thầm mắng người này đúng là giảo hoạt, rõ ràng là mình hỏi rồi lại bị hắn hỏi lại.
Sở dĩ nó hỏi Mạc Ngôn thực ra là muốn kéo dài thời gian, sau đó sẽ nghĩ cách khuấy đục nhưng Mạc Ngôn cứ quanh quẩn không rời vấn đề trung tâm khiến nó cũng có chút khó làm.
Nó quay trở lại lập tức nói:
– Lúc ta đến đã thấy những người này hôn mê sau khi đưa bọn họ về sơn động trị thương, họ cũng không bị thương gì nhiều…
Lời 7 phần là thật, Mạc Ngôn nghe trong lúc cấp thiết cũng khó đoán được là thật hay giả.
Hắc Miêu thấy Mạc Ngôn không nói chuyện liền dương dương tự đắc nói:
– Ta còn là ân nhân cứu mạng của bọn họ nữa đấy.
Mạc Ngôn cười nói:
– Bọn họ có thể coi ngươi là ân nhân cứu mạng, thật là may mắn, rõ ràng mình bị người khác truy đuổi lại còn đến đây thăm họ, ta nghĩ đợi sau khi những người này tỉnh lại họ sẽ cảm động mà rơi nước mắt đấy.
Sao Hắc Miêu lại không nghe ra hắn đang châm chọc mình chứ, ngay lúc đó nó tức trợn tròn mắt lên cũng không phản bác. Ai bảo xa không đi, gần không đi lại cứ đến cái chỗ nhạy cảm này?
Hơn nữa, nó ở nhân gian cũng đủ lâu, đối với lòng người nó cũng hiểu biết, bình thường cũng là thông tuệ vô song nhưng gặp người tâm linh trong sáng như Mạc Ngôn nó lại không hơn được.
Dù nó có thể nào kéo dài, ngụy biện cũng luôn bị Mạc Ngôn kéo về vấn đề cũ điều này thực sự khiến nó bất đắc dĩ.
– Thực ra cũng có thể thấy, việc này ngươi cũng không có ác ý gì, nhưng ta cũng có thể nhìn ra được, trên người bọn họ ngươi cất giấu một bí mật…
Mạc Ngôn thấy con mèo mày từ đầu đến cuối cứ nhìn xung quanh vì thế hắn đã vạch trần nói:
– Nếu ta đoán không sai, ngươi tự lén vào đây chính là cũng vì bí mật này đúng không?
Hắn vừa hỏi vừa đoán chứ không có căn cứ xác thực.
Nhưng với tình hình trước mắt đây là đáp án hợp lí nhất, nếu không không thể giải thích được động cơ lén vào đây của nó.
Hắn vừa nói ra Hắc Miêu đã im lặng.
Mạc Ngôn cũng không giục nó, đứng ở cửa hắn nhàn nhã hút điếu thuốc.
Hắc Miêu chỉ lặng lẽ trong chốc lát nói:
– Đúng là ta tới đây có mục đích nhưng không thể nói cho ngươi biết được. Điều duy nhất ta có thể cam đoan là, ta không có ác ý gì đối với ngươi và những người bệnh khác.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
– Ta tin là ngươi không có ác ý với bọn họ, nhưng tiếc là không thể vì vậy mà bỏ qua cho ngươi được…
Hắc Miêu chớp mắt nói:
– Ngươi nhất định phải bức ta nói thật mới buông tha cho ta sao?
Mạc Ngôn nhún vai nói:
– Đúng vậy, đúng là như thế.
Mắt nó chớp nhẹ nhàng thái độ khác thường tội nghiệp nói:
– Cũng không thể để ta suy xét từng cái một sao?
Mạc Ngôn bị từ để cho của nó mà không nhịn được cười nói:
– Từng cái của ngươi là bao lâu?
Hắc Miêu vẫn dùng giọng tội nghiệp nói:
– Ta cũng không hiểu, chuyện này đối với ta rất quan trọng, rất khó quyết, ngươi có thể để ta suy nghĩ vài ngày được không?
Dừng lại một chút nó lại nói:
– Ngươi xem, bây giờ ta bị ngươi chặn ở trong này, không thể trốn được. Bàn về tu vi, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, đây gọi là dao thớt là của ngươi còn ta là thịt cá thì ngươi còn lo gì? Chẳng qua… Ngươi chỉ cần tìm cái phòng tốt giam ta lại, chuyện này đối với ta rất quan trọng, ta … ta thực sự cần thời gian để lo liệu.
Mạc Ngôn nhìn thấy ánh mắt của Hắc miêu một lúc lâu không nói gì hắn có chút động lòng.
Có thể được!
Hắc Miêu mừng thầm… Tha cho cái tâm như sắt của ngươi, cũng bị những lời mềm yếu của ta trêu chọc.
Nó đang đắc ý, nhưng ngay sau đó Mạc Ngôn đã phá vỡ mộng đẹp này…
– Mấy ngày thì lâu lắm hay là một lúc đi. Cho ngươi 10 phút, nếu sau 10 phút không chịu nói ra đáp án ta cũng chỉ cho ngươi làm dao thớt được thôi.
Hắc Miêu nghe thấy vậy tức ngứa cả răng, oán giận nói:
– Ngươi thật khốn nạn, chẳng lẽ không được thì đánh ta mấy ngày hay sao? Ta thừa nhận thực lực của ta không bằng ngươi nhưng cố chấp nếu ta liều mạng với ngươi, ngươi cũng không dễ dàng gì mà thắng đâu.
Mạc Ngôn không nhịn được cười nói:
– Chính là trở mặt hả?
Hắc Miêu thở hồng hộc nói:
– Là ngươi ép ta.
Mạc Ngôn gật đầu nghiêm mặ nói:
– Cũng được, không đánh chỉ e ngươi vĩnh viễn cũng không nói thật thôi…
Hắc Miêu hoảng sợ vội lùi về phía sau nói:
– Này, không phải ngươi muốn đấu võ đấy chứ?
Mạc Ngôn đang định gật đầu thì thu hồi ý thức bản ngã bỗng hắn thấy có một sự dị thường.
Cách khu phòng bệnh mấy chục mét có xuất hiện một bóng ma.
Hắc miêu cũng nhân ra, tuy linh thức của nó không bằng Mạc Ngôn nhưng số lần thắng cũng rất nhiều thậm chí nó còn nhận ra bóng ma này trước Mạc Ngôn.
– Công phu không phụ lòng người, lại có thể để cho ta ở lại, ông trời đúng là có mắt!
Hắc Miêu mừng rỡ, lập tức vận chuyển linh thức, quan sát cẩn thận đồng thời nó cũng quyết định phải tìm được con ma này sau đó dùng thuật độn huyết để chạy chốn.
Ma niệm này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Mạc Ngôn.
Từ lúc ở núi Hồ Lô, hắn đã kiểm tra mấy người mất tích đó, khẳng định là trong cơ thể của bọn họ không có bị ma nhập. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhưng rõ ràng là hắn không thể cảm nhận được con ma này giống với hơi thở của Hắc miêu.
– Thú vị, lại có thể che được cảm ứng của ta…
Mạc Ngôn có hơi ngạc nhiên đồng thời thấy kì lạ, hơn nữa nó đã trốn, giờ còn chạy ra làm gì?
– Chẳng lẽ có quan hệ với Hắc Miêu?
Mạc Ngôn lập tức nhìn về phía Hắc Miêu, đã thấy mắt nó sáng lên có vẻ như kích động.
Lúc này Mạc Ngôn nhận thấy một linh thức khổng lồ đang lặng lẽ vận chuyển như thủy triều đi về phía phòng bệnh.
Phòng bệnh được cách li có khoảng hơn 20 người, có người đã tỉnh, có người vẫn còn ngủ say.
Lúc này có một con ma xuất hiện ở vị trí cao nhất, nhưng thời gian nó tồn tại cũng không dài chỉ trong nháy mắt lại đột nhiên biến mất giống như một con thú hoảng sợ, sau khi ra ngoài thế giới hiểm ác lại rút ngay về động.
Sự xuất hiện của nó chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, ngay cả nửa giây cũng chưa tới.
Nhưng đối với Mạc Ngôn và Hắc Miêu nửa giây này cũng đủ để họ bắt giữ ngọn nguồn linh hồn này.
Một người một mèo suy nghĩ giống nhau, không hẹn mà cũng buông tha giằng co, vận chuyển ý thưc bản ngã và linh thức dường như cùng một lúc tập trung vào ngọn nuồn của con ma.
Cái gọi là ngọn nguồn thực ra chính là cái mà con ma kí nhờ.
– Thì ra là y!
Sao lại là y?
Sau khi tập trung, Hắc Miêu và Mạc Ngôn biểu hiện suy nghĩ không giống nhau.
Hắc Miêu thì vui sướng, sau khi biết được đáp án thì cảm thán.
Còn Mạc Ngôn thì lại thấy kì lạ…