Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời trần mặc lại, không biết nên nói gì cho phải.
Sở Ngọc sớm đã quên mất việc của Giang Hiểu Thiên, len lén nhìn Hắc Miêu, trong lòng tràn ngập kinh nghi… đây chính là con mèo làm loạn cả căn cứ lên đây sao? Nó thực sự là yêu sao? Thoạt nhìn thật đáng yêu nha…
Tầm mắt Lộ Lương càng nhiều hơn là đặt trên người Mạc Ngôn, điều nghĩ trong long cùng Sở Ngọc cũng là hoàn toàn bất đồng.
– Cách ngôn nói quả đúng, cái gì mà người chơi cái gì điểu….người trên đời này dù có tiền thế nào, nhiều nhất cũng chỉ là nuổi hổ, báo chẳng hạn, người này thật giỏi, lại có thể nuôi nổi yêu thú.
Nếu thực là có thể, Mạc Ngôn thật không muốn sự tồn tại của Hắc Miêu bị người khác biết được.
Nhưng không có cách nào, lúc tại Minh Viên thu thập Hồ Húc Đông, Hắc Miêu này từng xuất hiện trong tầm mắt của cục an ninh, sau đó lại còn làm ầm ĩ một phen ở cục an ninh, bây giờ muốn mang nàng giấu đi, thì đã quá muộn rồi.
– Được rồi, cô ta cũng chẳng phải là con yêu trong tưởng tưởng của mọi người, đơn giản là bộc lộ linh trí, có chút nhỏ môn đạo thôi. Luận chỉ số thông minh, ngang bằng với nhi đồng ba bốn tuổi. Mặt khác, cô ta hãy còn chưa hoàn toàn thoát li tính ngỗ ngược, tôi mang cô ta theo người, chính là vì không để cô ta tại bên ngoài gây hoạ.
Mạc Ngôn thấy tầm chú ý của hai bọn họ dều bị Hắc Miêu thu hút rồi, liền cười, giải thích nói.
– Lại dám nói ta ngỗ ngược chưa thuần, nói chỉ số thông minh của ta chỉ cao như đứa bé ba bốn tuổi…
– Hừ hừ, ta quấy nhiễu chết ngươi, quấy nhiễu chết ngươi…
Hắc Miêu nghiêng đầu sang, trong lòng tưởng tượng Mạc Ngôn biến thành đứa bé một tấc, bị móng vuốt cong quấy nhiễu cho chết đi sống lại, kêu cha gọi mẹ…
Nghe xong lời giải thích của Mạc Ngôn, Lộ Lương và Sở Ngọc trong lòng đã thoải mái hơn nhiều, trên đời này có một Mạc Ngôn yêu nghiệt đã đủ lắm rồi, nếu lại có thêm một con nữa, còn muốn cho người sống khồng vậy?
– Sở Ngọc, sao cô cũng đến?
Mạc Ngôn thấy biểu cảm của hai người nhẹ nhõm xuống rồi, liền lập tức chuyển đề tài.
Sở Ngọc chớp chớp mắt, nói:
– Tôi là tới xem con chuột kia.
Mạc Ngôn cười cười, nói:
– Chuột khống có ở đây, đợi lát tôi đưa các người đi.
Có chút dừng lại, nói:
– Sở Ngọc, người từ tổ tổng hợp chuyển trở lại sao?
Sở Ngọc gật gật đầu, nói:
– Đúng vậy, kỳ thựa tôi hiện tại vẫn là người của bộ tổng hợp, chỉ là tạm thời điều tạm đến bên này.
Mạc Ngôn nói:
– Lúc cô ở tổ tổng hợp, ngươi có từng nghe qua tên một tổ chức liên minh hiệp khách?
Trong lòng Sở Ngọc “bịch” nhảy dựng…đến rồi, đến rồi, quả nhiên là sợ cái gì là gặp cái đó!
– Liên minh Hiệp khách … hình như có từng nghe qua tên tổ chức này. Mạc đại huynh, sao đột nhiên hỏi tới chuyện này vậy?
Sở Ngọc cực lực che giấu nỗi bất an trong lòng, hỏi.
Nàng trong miệng thả nhiên hỏi, biểu hiện nét mặt cũng rất bình tĩnh, Lộ Lương bên cạnh hoàn toàn không cảm thấy nội tâm dậy sóng của nàng.
Nhưng biểu hiện gợn sóng như che giấu rất tốt kia, há lại có thể giấu nổi Mạc Ngôn và Hắc Miêu?
Hắc Miêu lập tức hứng thú bừng bừng nhìn Sở Ngọc, cô nàng này có chút kỳ quái…
Trong lòng Mạc Ngôn cũng có chút kinh ngạc, nhưng nét vẫn vẫn mỉm cười như trước, nói:
– Con chuột mà tôi bắt có quan hệ tới liên minh hiệp khách, cho nên đặc biệt muốn thỉnh giáo cô…Sở Ngọc cô đối với liên minh hiệp khách có hiểu biết bao nhiêu …
– Điều tôi biết cũng không phải là nhiều..
Sở Ngọc cười nhẹ nhíu mày, tự mình nới sơ lược những điều mà mình biết có liên quan đến liên minh hiệp khách.
Nàng nói mấy tin tức đều là tư liệu thu thập từ phòng tổng hợp, nội dung không nhiều, giống như Hắc Miêu lấy tư liệu từ mồm Trương Triều Đức.
Ở thời điểm này, nàng không có làm gì giấu diếm, bởi nàng biết cho dù nàng không tự nói, Mạc Ngôn cũng chỉ cần gọi một cú điện thoại tới bác trai là có thể biết được những tư liệu kia. Ngoài ra, về việc của liên minh hiệp khách, kì thực nàng biết cũng không nhiều hơn so với Trương Triều Đức.
Hơn nữa đây cũng là một trong những lí do nàng vẫn luôn duy trì quan hệ với Giang Hiểu Thiên. Tâm lí tò mò của con gái so với nam nhân càng mạnh, Sở Ngọc tiếp cận Giang Hiểu Thiên và liên minh hiệp khách, ngoài tôn chỉ và phong cách của họ hấp dẫn, nhiều hơn nữa vẫn là vì hiếu kì. Thời gian cùng tiếp xúc với Giang Hiểu Thiên, nàng luôn cố ý vô ý tìm hiểu cơ cấu của liên minh hiệp khách cùng danh sách nhân sĩ cao tầng. Đáng tiếc, dù Giang Hiểu Thiên có vẻ cứng nhắc, nhưng tuân thủ kỉ luật, tuân theo chế độ như đứa con ngoan, căn bản không để lộ nửa lời cho nàng.
Sau khi Sở Ngọc mang những điều mình biết về liên minh hiệp khách nói ra, Mạc Ngôn chỉ gật gật đầu, không tiếp tục truy hỏi.
Lỗ Lương nói:
– Mạc Ngôn, anh nói con chuột cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
– Chuyện này với án của Thất Xử có liên quan.
Mạc Ngôn mang mụng đích mà mình tới đây nói qua một lượt, có điều không hề nhắc tới pháp trận, lưỡng giới thạch cùng những chuyện Giang Hiểu Thiên.
– Sự tình đại khái là như vậy, Trương Triều Đức không chỉ là hung thủ giết hại Hồ An, đồng thời còn là tu sĩ, tôi thấy giao anh ta cho bọn anh là thích hợp.
Mạc ngôn nói:
– Tình trạng hiện tại của anh ta rất tốt, chìm sâu trong hôn me, tôi đoán chừng phải vày ngày mới có thể tỉnh lại, anh mang người về đi, còn về làm sao xử lí, các anh tự mình lo liệu đi.
Lộ Lương gật đầu:
– Được, người chúng ta mang đi, sau đó giao cho bên tổ tổng hợp xử lí.
Tiếp sau đó, Mạc Ngôn để Hắc Miêu dẫn Lộ Lương sang bên kia Bạch Vân tháp, lại tìm lí do giữ chân Sở Ngọc.
Đợi Lộ Lương đi rồi, hắn châm điếu thuốc, nhìn Sở Ngọc giả cười giả không, nói:
– Em không muốn nói gì ư?
Sở Ngọc giả vẻ kinh ngạc, nói:
– Em chẳng có điều gì muốn nói sất.
Mạc Ngôn cười lắc đầu, nói:
– Được rồi, đừng có giả bộ trước mặt anh, nói đi, giữa em và liên minh hiệp khách có phải có gì hay không?
Lúc nãy nói tới Trương Triều Đức, vốn dĩ Sở Ngọc bất giác cấp bách tới mức buông lỏng cả người ra, theo nàng thấy, người họ Trương kia là ai, chỉ cần người bắt được con chuột không phải Giang Hiểu Thiên, coi như tự mình qua được một cửa ải.
Tuy nhiên nàng không ngờ tới, chút tiểu tiết trong lòng kia, sớm đã bị Mạc Ngôn nhìn thấy trong mắt.
Sở Ngọc nhảy lên nói:
– Không có, không có? Anh biết mới lạ! Anh đừng có nói bừa, mặc dù mọi người đều là người quen, nhưng đừng quên nói bừa vẫn là không tốt, em là người của tổ tổng hợp, sao có thể có qua lại với bọn học được.
Mạc Ngôn cười nhún vai, nói:
– Được rồi, không có thì không có, em xem như anh chưa từng nói gì.
Nghe xong lời này, Sở Ngọc trái lại ngây ngẩn cả người…
Nàng lại không phải người ngốc, tự biết được Mạc Ngôn lúc nãy hỏi ra những lời đó, khẳng định là trong tay đã nắm được điều gì đó. Mà lúc nãy nàng phủ nhận, cũng chỉ là bản năng phản ứng cấp bách. Lời vừa ra khỏi miệng, , nàng tự thấy mình có phần phản ứng thái quá. Có điều nàng cũng không lo lắng, dù sao Lộ Lương cũng không có ở đây, dựa vào quan hệ của mình với Mạc Ngôn, sau đây chỉ cần mềm mỏng cầu khẩn, không tin người này có thể bán đứng mình.
Nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Mạc Ngôn đúng là nhẹ nhàng bâng quơ rời bỏ qua đề tài này.
Không phải chứ…lại có thể nhẹ nhàng bỏ qua như vậy?
Nhìn thấy Mạc Ngôn nhàn nhã hút thuốc, trong lòng Sở Ngọc ngược lại càng thêm bất an.
Nói tóm lại, Sở Ngọc là người cầm thì được buông cũng được, trời sinh cũng rất bướng bỉnh và hào hiệp, từ lúc ban đầu thấy nàng sắm vai tiểu ni cô có thể nhìn ra nàng tính tình khiêu thoát.
Thấy Mạc Ngôn ra vẻ cao thâm, nàng ngừng lại một hồi, nói:
– Được rồi, được rồi, mặc kệ anh đang thăm dò em, hay là cố ý trá em, tóm lại em đầu hàng rồi.
Lộ Lương theo Hắc Miêu đến Bái Vân tháp, ở quanh Bach Vân tháp tìm thấy Trương Triều Đức hôn mê bất tỉnh.
Lộ Lương bỏ ra rất nhiều sức lực mới đưa được Trương Triều Đức ra ngoài, khuỷu tay đều xước cả ra. Hắc Miêu chỉ đứng một bên nhìn, căn bản là không có ý định giúp đỡ.
Đương nhiên rồi, Lộ Lương chưa hề mong mỏi nàng giúp đỡ. Đây chỉ gần như sự tồn tại của một con yêu, hắn không ngốc đến nỗi trước mặt nàng vênh mặt hất hàm sai khiến. Thực tế trên đường đi, hắn càng giống như người hầu của Hắc Miêu, luôn cẩn thận theo sau, chỉ sợ con miêu này nhìn mình không thuận mắt, bổ lên mặt mình mà cào cho mấy vết thương…
Sau khi thấy Lộ Lương mang Trương Triều Đức từ trong cống ra ngoài, Hắc Miêu giống như lão địa chủ, gật gật đầu, tỏ vẻ rất dè dặt, tựa như biểu dương sự cần cù của Lộ Lương.
Lộ Lương cười khổ một tiếng, đem Trương Triều Đức khiêng trên vai.
Hắc Miêu tao nhã xoay người, nhìn sang hướng hồ trường ….
Nhưng vừa đi được hai bước, nàng đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt sắc bén, quay đầu hướng phía Đông vườn trường.
Vừa rồi trong nháy mắt, nàng bỗng nhiên phát giác có người đang nhìn mình thăm dò, hơn nữa còn mơ hồ mang theo ác ý.
Những kẻ thăm dò kia tại xa phương phạm vi linh thức tra xét, lúc ngẩng đầu nhìn lại, Hắc Miêu chỉ có cảm thấy một tia ác ý không thể bỏ qua.