Hắc Miêu đều là nói Mạc Ngôn một bụng ý xấu, kì thực luận giảo hoạt, nàng cũng không phải cái gì mà tích dầu thắp đèn, đơn giản là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vừa hay lại bị Mạc Ngôn khắc chế mà thôi. Lúc đối mặt với Mạc Ngôn, nàng đều là có cảm giác bất lực, bất luận là đấu trí hay là so dũng khí đều không là đối thủ, bình thường vẫn còn bị tên này khắc chế. Nhưng nếu là đối mặt người khác, nàng đều là chịu thiệt viết hai chữ như thế náo, luôn phải đem người khác làm dục tiên dục tử, chiếm hết thượng phong mới bằng lòng bỏ qua….
Ví như vừa nói, nàng giả vờ bị Mạc Ngôn kia lừa, giống như đứa ngốc vui vẻ ở phía sau, một là lòng hiếu kì tự nhiên, muốn xem xem Mạc Ngôn đó cuối cùng là có ý gì. Hai là cũng là bẩm sinh như vậy, thích đem con mồi đùa bỡn trong lòng bàn tay, gọi là con mèo vờn con chuột chính là như vậy….
Có điều nàng cũng không ngờ tới, “con chuột” trước mắt, chỉ là đơn giản muốn nàng phục giết, không có bất kì dụng ý sâu xa nào.
Đi vào lễ đường trước, nhìn thấy những cái giống như một tầng thạch khối bày ra hướng thềm, nàng liền biết nếu như mình tuỳ tiện đi lên, cái kia nhìn như những phiến đá vĩnh viễn không động kia liền giống như những cột đá vừa nãy, sẽ phủ đầu mình đánh úp lại!
Pháp trận loại tồn tại như này đối với người bình thường mà nói có thể gọi là huyền diệu vô cùng, nhưng với nàng mà nói, không dám nói là chờ đợi, nhưng kết cấu và vận hành đạo lí bên trong cũng là có biết một hai phần.
Nói toạc ra, pháp trận huyền diệu đến như nào cũng không nằm ngoài phạm trù Âm Dương Ngũ Hành, lúc nãy đám cột đầy dưới đất kia oc thể bùng lên giết người, cột đa strc mắt cũng có thể trở thành vũ khí công phạt. Một cây, một khe, đều là thuật ngũ hành, ít nhất trong mắt nàng, không có gì huyền diệu.
Nếu là bị cùng một tảng đá vấy ngã hai lần, chỉ có thể nói tự mình ngu xuẩn, Hắc Miêu rõ rang không phải loại ngu xuẩn đó, nàng không chỉ không người, ngược lại lại rất giảo hoạt, biết cái gì là đánh đòn phủ đầu. cho nên lúc nàng phát hiện Mạc Ngôn giả chỉ đơn thuần là muốn phục giết mình, liền quả quyết chọn động thủ trước.
Trong lòng nàng hiểu rõ, chính mình lúc này chính là ở dưới tình huống ở trong pháp trận lại không tìm ra mắt trận, muốn dựa vào sức chính mình phá vỡ thế trận không có khả năng. Những phương thức kích động cổ quái di chuyển kia, hoặc là một đoạn cột cây, hoặc là một bậc thềm đá, bởi vì pháp trận tự thân có huyền diệu, có thể nói là tức diệt tức sinh vĩnh viễn không thể hết. chính mình nếu là lấy vi tu ương bướng kháng cự, sớm muộn kiệt sức mà chết. cho nên nàng cố ý đem Mạc Ngôn giả dụ cách thềm đá, sau đó xuất kì vô í quay đầu lại một kích…nàng không biết Mạc Ngôn giả này rốt cục là cái gì, nhưng nghĩ tới giết hắn xong khẳng định có ảnh hưởng lớn đối với pháp trận.
Nội pháp trận trùng trùng công phạt lợi hại như nào, cuối cùng là vật chết, mà trước mắt Mạc Ngôn giả ít nhất ngoài mặt là có một linh trí nhất định, nhưng phàm là tồn tại như vậy, cho dù không phải trận linh, cũng là thể tái sinh của trận linh, giết “hắn” rồi, đồng nghĩa với phá hỏng hệ thống thao tác của trận pháp. Cho dù không phải toàn bộ, ít nhất cũng là một bộ phận.
– Vù vù…
Hắc Miêu lần thứ hai phun ra vật căng tròn kia, dày đặc mê muội huyễn hào quang châu, kì thực chính là yêu đan của nàng, là nàng có được toàn bộ công phu thủ đoạn trực tiếp nhất, cũng là một loại công phu uy lực lớn nhất. Yêu đan trong không trung phát ra âm rung vù vù thẳng tắp đánh về phía Mạc Ngôn giả.
– phốc…
Yêu đan không ngoài dự liệu đâm xuyên thấu ngực của Mạc Ngôn giả, theo không trung lại từ sau lưng giả Mạc Ngôn thêm một kích, theo lưng mà qua.
Một đi một hồi, đánh trúng chính là trái tim cùng đan điền của Mạc Ngôn giả, theo Hắc Miêu thấy, đối phương nếu là sinh vật, ở đầu, tim, đan điền ba chỗ yếu hại bị đánh qua, tử vong chính là kết cục duy nhất. Nếu đối phương không phải sinh vật có máu có thịt, mà là một loại năng lượng nào đó hiệu quả công kích có thể nhỏ hơn chút, nhưng kết cục cũng không khá hơn chút nào….
Nhưng việc là hằng năm không có, hôm nay đặc biệt nhiều.
Mạc Ngôn giả bị yêu đan liên tiếp đục thủng ba chỗ, nhất là sau khi bụng bị thủng, thân thể nhất thời nổ hoá thành một đoàn cầu kết lại đen sì ghê tởm. Vật này nhìn giống như một đám nhục cầu, mặt ngoài tối đen lại hiện ra vô số gân thịt gấp khúc, hơn nữa không ngừng rung động có rút lại, giống như ngay sau đó liền muốn nổ tung ra….
Chứng kiến tình huống này, Hắc Miêu nhất thời nâng cao cảnh giác.
Nhục cầu trôi trong không trung, sau khi rung lắc ước chừng hai phút, đột nhiên vỡ thành hai mảnh, từ trung gian ” lạch cạch”, rớt xuống một con mắt hình cầu gì đó.
Mắt cầu này ở dưới đất bật đáp hai cái, như điều chỉnh phương vị sau đó dừng lại, đồng tử đen sì hướng phía Hắc Miêu….
Hắc Miêu dù là gan lớn, nhìn thấy vật có ánh mắt làm người khác ghê sợ này, trong lòng cũng có chút bồn chồn.
Có điều ngay sau đó nàng liền hiểu rõ, đây không phải là cái ánh mắt gì đó, mà quả thật chính là một nhãn cầu cực lớn!
– Đây là cái quỷ dị gì?
Quân tử không nhịn được việc nhỏ, Hắc Miêu từ từ lùi lại vài bước.
Ánh mắt lại không có ý công kích gì, hoặc là lực không hề bắt, hoặc là nguyên nhân khác, lãnh đạm nhìn Hắc Miêu ước chừng nhìn Hắc Miêu sau năm sáu phút, lại đột nhiên hoá thành một bãi nước trong, thẩm xuống dưới đất, sau đó biến mất vô tung….
– Chạy rồi?
Hắc Miêu cũng thấy có chút không hiểu.
Ánh mắt vừa biến mất, toà huyền tháp trôi nổi trong không trung lộ ra lẫm lẫm sát khí của thạch trận cũng mất đi khống chế, từ không trung ào ào rơi xuống, lại lần nữa hó thành thền đá. Có lẽ pháp trận nào đó bày ra cho phép, thềm đá kia sau khi rơi xuống tại mặt đất, hoặc là bị vỡ một góc, hoặc là tan thành hai đoạn, làm cho đầy đất đều là đông khẩu cùng mảnh đá vỡ rải rác….loại tác dụng lực lẫn nhau này, chính là giống với hiện thực như đúc.
– Rốt cuộc là chuyện gì? Nếu đã không chết cũng không bị thương sao lại êm đẹp chạy mất?
Hắc Miêu trăm mối vẫn không có cách giải thích, nhưng trầm ngâm một lát sau, nhìn những mảnh thềm đa sđầy mặt đất kia, mơ hồ hiểu những thứ gì, lẩm bẩm một mình nói:
– Không đúng, cái ánh mắt kia mặc dù không chết, nhưng khẳng định là bị thương, nếu không cũng không thể làm mất đi sựu khống chế của thềm đá kia… ta nói mà, tế luyện yêu đan làm sao có thể một chút tác dụng cũng không có chứ?
Sau một lát, Hắc Miêu rời khỏi lễ đường, quay người hướng phía trường hồ đi tới.
Nàng tuy rằng muốn vào trong lễ đường xem xem, nhưng sau khi suy nghĩ chốc lát, vẫn là bỏ qua hành động này.
Không có biện pháp, hoa cỏ cây cối bên trong pháp trận không phải không có nguy hiểm, mà là công kích lên không diệt không dứt, dưới tình hình không tìm thấy mắt trận, chính mình tuỳ tiện đi vào lễ đường quy mô to lớn vậy tìm kiếm, cuối cùng tất nhiên là có đi mà không quay trở lại.
Vừa nghĩ tới mấy cái ghế trong lễ đường kia, lương trụ, gạch đá hoa vô cùng vô tận lợi khí hướng phía mình mà đánh úp, Hắc Miêu liền không rét mà run….
Vẫn là câu nói kia, trời cao sập xuống có người cao lớn gánh vác, với Hắc Miêu mà nói, lúc này phản ứng tốt nhất chính là tránh xa các loại vật hữu hình vật, sau đó nhanh chóng tìm thấy Mạc Ngôn!
Hắc Miêu muốn tìm thấy Mạc Ngôn, Mạc Ngôn cũng muốn tìm thấy Hắc Miêu.
Sau khi đi qua trường hồ, Mạc Ngôn đột nhiên cảm thấy hơi thở của Hắc Miêu, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng.
Hắn biết tu vi của Hắc Miêu kì thực còn cao hơn mình, nhưng trong pháp trận, chỉ có tu vi thì không đủ, trừ phi là đã đạt tới “dốc hết sức hàng thập biết, cảnh giới, quản trận pháp này nghìn biến vạn hoá, ta tự một quyền đánh vỡ, lấy bạo lực phá chi.
Nhưng là rất hiển nhiên, tu vi của Hắc Miêu và cảnh giới vẫn chưa đạt tới cảnh giới này.
Kể từ đó, Mạc Ngôn không thể không lo lắng.
Tuy rằng lúc không có người, hắn đều là thích trêu đùa, trêu chọc tự xưng là sơn nguyệt Hắc Miêu này, nhưng sâu trong lòng, hắn kì thực sớm đã coi Hắc Miêu là một đạo hữu có thể ngồi đàm đạo rồi, một người có thể giễu cợt lẫn nhau, lại không tranh không buồn, bằng hữu không trở mặt….
Hơn nữa thêm nhân tố tiểu vân la, Hắc Miêu lúc này thậm chí có thể coi là người một nhà!
Mạc Ngôn không biết Hắc Miêu tại sao lại chợt xông vào, nhưng nếu đã tới rồi, hắn cũng chỉ có thể quay người xem tới cuối cùng.
” thật sự là không bớt phiền…”
Mạc Ngôn nhìn cách đó không xa hiệu trưởng ngồi ở kí túc xá, không khỏi lắc lắc đầu, xoay người theo hướng đường lúc tới.
Lúc này, hắn đã xem bên đường toàn bộ cây cối chặt không còn, ngay đến bụi cây thấp bé bên đường cũng không buông tha.
Nói là chặt cây, kì thực chisnh là thôn tính.
Trên đỉnh đầu Mạc Ngôn trôi nổi bổn mạng hồn giờ phút này đã biến đổi mới hoàn toàn, không chỉ có kiếm ngạc phí trên che kín phiến lá màu xanh tinh xảo và dây chăng, lại thêm một màu xanh ẩn hiện thẳng tắp xuất hiện trong suốt trên đầu suốt mũi kiếm phía trên…..
Nếu nói bản mệnh của nguyên bản quỷ kiếm chỉ đủ nguyên mẫu, khí chất là to lệ cùng lạnh thấu xương, quỷ đao bản mệnh hiện tại này đã cô thể gọi là tinh xảo cùng kỳ ảo.
Hai cái so sánh, Mạc Ngôn cảm thấy cái phía sau càng phù hợp cho thẩm mỹ quan của mình.
Đồng thời, hắn mơ hồ cũng có chút chờ mòng, nếu là kim, hoả, thổ ba cái nguyên tố thuộc tính này cũng nhập vào trong quỷ đao bản mệnh, cuối cùng no có thể biến thành cái gì đây?
Trên thực tế, lúc nãy trên đường hắn cũng đã làm qua thực tiễn, cố gắng dùng quỷ đao bản mệnh đi bên đường chiếm lĩnh lan can kim và thạch bản trên mặt đất. nhưng đáng tiếc là, quỷ đao bản mệnh cũng nói là không chịu đem mấy món đồ kia “nuốt vào trong bụng, mơ hồ phát ra cảm xúc bất mãn uỷ khuất”.
Mạc Ngôn rất nhanh đã nghĩ thông đạo lí trong đó.
Đơn giản mà nói, chính xác nuốt hơi thở mộc thuộ ctinsh này kì thực không phải bản mệnh hồn kiếm, mà là từ cái Phật trượng kia biến hoá mà đến. Đây cũng là theo phiến diện chứng minh, bản mệnh hồn kiếm lần đầu tiên hấp thụ chất lỏng kia hẳn là thực thuỷ không thể nghi ngờ, chính bở vì cái ” thực” nên bản mệnh hồn kiếm lúc này không chỉ có thể được thao túng toàn bộ vật chất có tính nước, hơn nữa cũng mất đi cắn nuốt “ăn uống”…gọi là đã từng thượng hải làm khó thuỷ, ăn quen rồi toàn bộ người tự nhiên cũng khinh thường bánh chưa lên men bên đường. Mà cái lai lịch Phật quyền chuyển hoá hoá mà đến đây, hoặc là khoảng cách linh căn thực mộc còn một khoảng cách, hoặc là bản thân nó đã là thiếu sót mà lâm vào ngủ say, cho nên mới cần từ bên ngoài bổ sung, để sớm sống lại…
Bởi vì trong lòng tầng mơ hồ lo lắng, bước chân Mạc Ngôn bắt đầu nhanh hơn, hy vọng có thể sớm gặp được con mèo làm mình tâm tình bất tỉnh kia.
Dọc theo bên đường lúc đi, vừa bước được hơn một trăm mét đường, Mạc Ngôn bỗng nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn phát hiện, không biết từ lúc nào, lúc trên đường này, đột nhiên đã thay đổi phong cảnh!
Lấy lời khác mà nói chính là, con đường này đã không phải đường lúc nãy, hiện ra trước mặt hắn là cảnh săc chưa từng xuất hiện trong thế giới thực tại!
Đây là nơi nào?