Sau khi về đến Tứ Hào Lầu của Tỉnh Sảnh, Mạc Ngôn phát hiện, hậu quả của việc mình ở Lạn Vĩ Lầu đã bắt đầu hiện ra…
Tứ Hào Lầu một mảnh rối ren, căn bản là không có người chú ý đến hắn và Đại Lý nhưng so với 2 tiếng trước không khí đã thoải mái hơn nhiều.
Nhân cơ hội Đại Lý trộm đặt cánh tam gíac về kho, sau đó truy vấn Mạc Ngôn:
– Bây giờ có thể nói cho tôi biết rốt cục là cậu đã làm đến thế nào chứ?
Mạc Ngôn cười khổ nói:
– Đại ca, anh tha cho em được không? Bây giờ em đang mệt chết đây, đợi em nghỉ xong rồi chúng ta từ từ nói, được không?
Không đợi Đại Lý nói gì, hắn lại nói thêm:
– Bây giờ ở trong này em không có việc gì nữa, em sẽ về ngủ một giác thật ngon, có gì sẽ liên hệ bằng điện thoại.
Đại Lý nhắc nhở nói:
– Tôi cảm thấy là tốt nhất nên cho cậu xuất hiện trước mặt lão Trịnh…
Mạc Ngôn nói:
– Yên tâm đi, em đã sớm qua ông ấy một vòng nhưng ông ấy cũng đang bận, cũng chưa nhìn thẳng vào mắt em.
Đại Lý cười nói:
– Chưa nhìn thẳng vào mắt cậu là tốt cho cậu đấy, rõ ràng là từ đầu đến cuối không để cậu và bên kia liên hệ tới.
Hành động lần này, tuy không tính là hai người cùng vào sinh ra tử nhưng cùng cố thủ một bí mật, mối liên hệ lẫn nhau lại càng thêm chặt chẽ.
Hai người đứng trong hành lang, kề vai sát cánh, xì xào bàn tán vô tình còn cười nhỏ, cảm giác như là cùng nhau đi kĩ viện vậy.
– Được rồi, em đi đây, trời cũng sắp sáng rồi…
Hút xong điếu thuốc, Mạc Ngôn cáo từ Đại Lý đi ra khỏi Tứ Hào Lâu.
Lúc này, Tứ Hào Lâu đã dần dần chìm vào yên lặng nhưng phòng họp ở tầng 4 thì vẫn còn sáng.
Lên xe trước, Mạc Ngôn nhìn qua cửa sổ hướng văn phòng Đỗ Tiểu Âm nơi có một khoảng tối đen đen, hiển nhiên là vẫn chưa về.
Về đến tiểu viện, Mạc Ngôn đi thẳng vào phòng tắm đem tắm sạch từng chỗ trên cơ thể mình.
Trong một đêm bị gây sức ép cơ thể không hề thấy buồn ngủ nhưng vẫn cảm thấy có chút gì đó cạn kiệt.
Sau khi tắm xong, hắn còn không mặc cả quần đùi mà bổ nhào lên giường vừa đặt đầu xuống đã ngủ ngay.
Một đêm không nói chuyện…
Một sự kiện quan trọng bỗng nhiên cao vút lên.
Lúc đó nó mang đến sự kinh hãi.
Kì lạ cứ đi thì nó giữ lại.
Mạc Ngôn không hề biết, hắn vừa rời khỏi Tứ Hào Lâu chứ đến 15 phút thì không khí yên bình ở đây đã bị đánh phá.
Trong một đêm tối, một hàng khoảng 7, 8 chiếc xe tạo thành một đoàn cứ chạy dần dần vào bãi đỗ của Tứ Hào Lâu.
Sau đó, phòng họp của Tứ Hào Lâu bị mở ra một hàng người do trưởng phòng Trịnh dẫn đường nối đuôi nhau đi vào…
Khí chất của những người này không giống nhau, có sắc mặt ôn hòa, mỗi tiếng nói, cử chỉ lại mang một phong độ khác nhau. Có người sắc mặt lại cứng rắn cử chỉ như nới lỏng, tháo vát mà ngưng luyện. Có ngươi thì sắc mặt không hề có một chút thay đổi gì cũng không nói gì với người xung quanh, ánh mắt hình nhưng có vẻ không phải là người tốt.
Thất Xử chỉ có 2 người, một người là trưởng phòng Trịnh, còn người kia là Đỗ Tiểu Âm mới từ hiện trường trở về.
– Tôi đến trước sẽ nói mấy câu…
Đợi mọi người ngồi xuống, một người đàn ông hơi béo khoảng chừng 50 tuổi đứng lên nói:
– Phó tỉnh trưởng Hồ, sau khi dời đi đã khẳng định đối với lần hành động lần này, nói cách khác kết quả thấp nhất là phải thành công, Cho nên tôi cảm thấy tiếp theo bất kể là đối nội hay đối ngoại thì chúng ra cũng phải quán triệt điều này…
Ông ta vừa dứt lời, thì một người đàn ông khoảng 30 tuổi liền đứng lên, chào mọi người rồi nói:
– Các vị lãnh đạo, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, quan điểm cơ bản của những chuyện này yêu cầu là ở cảnh sát tỉnh và chính phủ địa phương, tôi không có ý định phát biểu mà tôi chỉ muốn biết, trong tòa nhà kia rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Tôi xem qua hiện trường cũng đã nói chuyện với cảnh sát Đỗ, tôi cảm thấy bây giờ chuyện quan trọng nhất là cần phải làm rõ ở đó đã xảy ra chuyện gì?
Dừng lại một chút, ông ta nhìn Đỗ Tiểu Âm, lại nói:
– Vừa rồi, lúc cùng nói chuyện với cảnh sát Đỗ, cô ấy đã hỏi tôi, cuối cùng thì kết luận chuyện này có phải là đặc thù của bộ đội trong quân đội không, lúc này tôi có thể nói rất rõ ràng cho mọi người biết rằng, sau khi tỉnh yêu cầu viện chỉ cần phái ra một người trong đội ngũ, cũng là tôi chỉ tiểu đội này không hề có chiến hữu của cậu ta tham dự vào. Mặt khác tôi không muốn thừa nhận nhưng nhất định phải nói, không uổng phát súng bắn ra. Lặng yên không một tiếng động thì giải cứu con tin, người của ta không làm được. Không chỉ có người của ta không làm được mà tôi biết rõ trong chính sánh chiến đấu căn bản là không tìm ra được người như vậy. Thực ra giải quyết bọn cường đạo cũng không phải là chuyện gì khó khăn đặc biệt nhưng điều thực sự khiến tôi ngạc nghiên chính là ở xung quanh đều có theo dõi nhưng sao đối phương lại có thể lén vào được Lạn Vĩ Lâu? Rồi sao lại có thể dời đi được?
Sau khi người này nói xong, nhanh chóng chào mọi người theo nghi thức của quân đội rồi ngồi xuống.
Trong phòng họp thỉnh thoảng lại có người thì thào thảo luận một cái gì đó…
Trên thực tế thì họ đã bắt đầu thảo luận từ khi cảnh sát vào Lạn Vĩ Lầu.
Làm cho Đỗ Tiểu Âm đang mệt mỏi bỗng hưng phấn mang theo thông báo của bộ chỉ huy, con tin đã được giải cứu, bọn đạo tặc đã bỏ mình, sau khi tổ đạn tiến vào mang theo sự kì lạ thì không khí thảo luận không hề dừng lại. Nguồn truyện:
Sau đó, Bộ chỉ huy báo cáo bước đầu về hiện trường thì không khí kì lạ này càng thêm nặng nề. Thậm chí khiến cho bên quân đội và cảnh sát có một chút nghi ngờ vô căn cứ. Cảnh sát cho rằng đây là kiệt tác của quân đội tuy thành công nhưng không tuân theo quy củ, không chủ khó thoát khỏi sự lãnh đạo của bộ chỉ huy hơn nữa còn coi thường sự an toàn của con tin. Mà bên quân đội thì phủ định loai quả quyết này cho rắng không hề có căn cứ, họ cũng nhận định ở trên đại lầu hoàn toàn bị cảnh sát theo dõi có thể người ra vào sẽ tự giết mình.
Trận tranh luận này không hề gián đoạn, vừa mới chỉ bắt đầu đã thấy đối phương có điều dấu diếm nhưng cứ tranh luận liên tục và từng bước xâm nhập hiện trường thì tất cả mọi người đều ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Bộ chỉ huy chính là lãnh đạo tối cao, trong lòng mọi người đang hiện ra một dấu chấm hỏi cực lớn.
Nếu như cuối cùng vấn đề đều không phải là hành động của tổ quân đội cũng không phải hành động của nhân viên cảnh sát như vậy thì đương nhiên xuất hiện kẻ thứ 3, hắn là ai?
Ngay sau đó, dấu chấm hỏi cực lớn đó đã thành sợ hãi là dấu chấm than.
Nếu thực sự tồn tại kẻ thứ 3, như vậy người này không trong quân đội cũng không trong cảnh sát, đối với 3 thành phố thậm chí cả quốc gia này cuối cùng là thế nào?
Trên đời này sợ nhất chính là đến từ nơi mà chính mình cũng không biết và không biết.
Lúc Bộ chỉ huy muốn làm rõ ràng thân phận của kẻ thứ 3 này thì đối với họ mà nói chuyện này dù có thể nào coi trọng thì cũng đều không quá đáng.
Vì thế, Bộ chỉ huy lập tức quyết định phong tỏa tin tức, báo cáo điều tra hiện trường kia cũng phải được bảo mật, đồng thời toàn bộ nhân viên vừa thảo luận cũng không được tiết lộ tin tức hiện trường ra ngoài, hơn nữa cũng không cho phép việc lén lút trao đổi…
Sau đó, Bộ chỉ huy tiến hành tinh giản nhân viên, loại bỏ việc có hay không nhân viên không đủ cấp bậc vào hiện trường, sau đó lại tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường Tỉnh sảnh Tứ Hào Lâu, tiếp tục như vậy tiến hành thảo luận những chuyện xảy ra.
Trong phòng họp, có một người đàn ông khoảng 40 tuổi đen gầy, ông ta ngồi gần cửa sổ chỗ sáng sủa không nói câu gì chỉ cầm bút cứ viết liên tục cái gì đó…
Người này đến từ nơi bảo hộ, trong Bộ chỉ huy tồn tại một người, với ông ta mà nói công việc của mình đơn giản chỉ là nghi chép sự kiện, sau khi kết thúc dù là kết quả thế nào thì chũng chỉ cần viết xong báo cáo sau đó lưu trữ là xong việc.
Nhưng bây giờ sự tình đã thay đổi.
Trong lòng người này rất rõ, đừng thấy những người trước mặt thảo luận nhiệt tình mà từ đầu cuộc điều tra lần này đều thuộc về quyền của Quốc thổ bảo vệ cục. Đây là cơ cấu của Quốc gia có thể thay đổi vị trí của bất kì người nào. Đương nhiên, người đang ngồi không hiếm hơn nữa bởi tính đặc thù của sự kiện này có thể có mấy người sẽ thành lập đội điều tra. Ví dụ như người cao to trong quân đội kia, hay như chỗ Thất Xử của cảnh sát Đỗ…
Ông ta ngồi ở trong góc, một phần lo lắng sẽ bị chọn vào tổ điều tra, một phần cứ viết liên tục cái gì đó chăm chú không hề tham gia thảo luận cái gì.
Bởi vì ông ta biết bây giờ thời cơ chưa đến.
Nhưng nhiều nhất có mấy phút, mọi người ở đây đều nhận được điện thoại của lãnh đạo chứ?
Ông ta dừng bút và đợi điện thoại vang lên.
Trong lòng ông ta rất rõ, đến lúc đó trận thảo luận hỗn loạn này sẽ chấm dứt mình sẽ đứng ra ngay tại chỗ thành lập một tổ điều tra.
Trong phòng họp, ngoài người đến từ Cục quốc phòng này ra còn có một người nữa luôn trầm mặc.
Người này chính là Đỗ Tiểu Âm, cô ngồi ở hàng cuối cùng của phòng họp trừ khi người khác hỏi ra thì cô đều ngồi ngẩn ra ở chỗ đó.
– Người kia rốt cục là ai?
– Chẳng lẽ trên đời này thực sự có thần tiên quỷ quái hay sao?
– Đỗ Tiểu Âm, ngươi đang nghĩ vớ vẩn gì thế trên đời này làm gì có thần tiên, quỷ quái?
– Nếu không có, vật thì mình đã nhìn thấy cái gì, chẳng lẽ là ảo giác hay sao?
Cô ngồi ở chỗ đó miên man suy nghĩ.
Có một việc, trước sau dù là ai nhắc đến thì từ trong bóng đêm đột nhiên hiện lên một người thản nhiên kim quang, mặt quỷ!
Miên man suy nghĩ, trong phòng họp bỗng nhiên liên tiếp vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Cố ngẩng đầu nhìn, phát hiện chính là Tỉnh sảnh hình như tất cả các lãnh đọa đều nhận được điện thoại không biết đến từ đâu.
10 phút sau, một người đàn ông đen, gầy đứng ở chỗ bắt mắt nhất trong phòng họp bắt đầu tự giới thiệu.
Tâm thần của Đỗ Tiểu Âm hơn phân nửa đều bị tên mặt quỷ kia chiếm giữ, không nghe người kia nói chuyện, khi đến tên mình bị điểm lúc đó cô mới ngẩng đầu lên.
– Cảnh sát Đỗ, cô là người thứ 3 duy nhất từng tiếp xúc với người kia, đồng thời cũng trải qua các chuyện, cho nên tôi hi vọng cô có thể gia nhập vào tổ điều tra…
– Cục trưởng Lộ, trưởng phòng Trịnh, xét thấy quý phương có phương tiện kĩ thuân hùng hậu, tôi hi vọng nơi đóng quân của tổ điều tra có thể nằm trong này.