Nói tới đây, Mai Linh Sa khẽ mỉm cười, trong dung nhan tươi cười lại chứa đựng vô hạn đau xót cùng bi thương, “Trước kia ta đã nghĩ rằng, một người tựa trích tiên như hắn là nhân vật trời sinh cao ngạo, không thích hợp để cười, không thích hợp thân cận cùng người khác, không thích hợp yêu bất kỳ ai. Hắn vốn nên bất giả từ sắc (N nghĩ chak là lãnh đạm,ko quan tâm) đối với mọi người, nên lạnh lung với bất kỳ kẻ nào, kể cả với ta……
“Nhưng ngươi lại không ngờ rằng, sẽ có một ngày nhìn thấy hắn tươi cười, nhìn thấy hắn cầm nhánh hoa Lệ Thiên Lương tùy tay bẻ xuống trong tay, cười đến vui vẻ như vậy, thỏa mãn như vậy, giống như hạnh phúc trên khắp thiên hạ đều tập trung vào tay hắn. Hắn thậm chí còn vì lấy lòng Lệ Thiên Lương mà bắt đầu học nấu ăn, khiến cho đôi tay tế bạch (thon dài trắng nõn) bị cắt trúng rất nhiều chỗ; hắn thậm chí còn giống như nữ nhân ngồi thêu hà bao cho Lệ Thiên Lương, cẩn thận may vào bên hông y phục của hắn.
“Ta không thể tin được, ta thống khổ, ta giết vô số người cho hả giận, từ lúc đó trở đi, ta đã học được công phu quỷ dị như hiện tại.
“Nghe nói, người luyện công phu này sống không quá bốn mươi, tuy rằng có thể bảo trì dung nhan không thay đổi, nhưng lại là nghịch thiên hành đạo, phải lấy dương thọ bù trừ. Ta cũng không để ý, trong lòng chỉ thầm nghĩ phải làm như thế nào để hắn chú ý tới ta, cho dù liếc mắt một cái cũng tốt rồi, liếc mắt một cái là hắn có thể biết ta thương hắn bao nhiêu, còn cái tên Lệ Thiên Lương kia so ra lại kém xa như thế nào.
“Mọi người đều khuyên ta dừng lại, ta cũng không nghe, thầm nghĩ muốn hắn đến, hắn đến là tốt rồi.
“Cuối cùng, hắn đã đến, ta dù sao cũng là sư đệ của hắn, hoặc là nói, bỏ qua mối quan hệ này, ta cho dù chết ở dưới chân hắn, hắn có thể cũng chỉ cảm thấy bẩn mà thôi.
“Bất quá khi ta thấy hắn đến, thật sự là đã rất cao hứng a! Vì thời khắc này mà ta vẫn luôn luyện tập, phải làm sao để nói lên tình yêu của ta dành cho hắn. Ta mỗi ngày đều đứng trước gương tập rất nhiều lần, sợ nói quá nhanh, hắn nghe không rõ; sợ nói quá chậm, hắn không kiên nhẫn để nghe. Ta lo lắng đủ điều, phải nói như thế nào thì hắn mới có thể hiểu đây?
“Nhưng lại không ngờ rằng, ngàn tư vạn lự, ta đã tính sai cả rồi, hắn căn bản không để cho ta có cơ hội mở miệng.
“Hắn mắt lạnh nhìn ta, chỉ nói một câu: chỉ có Thiên Lương là xem ta như người bình thường.”
“Một câu này, lại làm cho ta cảm thấy ngay cả hồn phách cũng đông lạnh thành băng, chỉ cần hắn nói thêm dù chỉ một từ nữa, tất cả sẽ nứt toát ra, rơi xuống mặt đất vỡ nát.
“Đúng vậy, ta không có cách nào coi hắn như một người bình thường.
“Ở trong lòng ta, hắn tựa như thần tiên vĩnh viễn đứng ở nơi cao, vĩnh viễn quan sát những con người nơi trần thế; hắn vốn nên ở trên trời, ta làm sao có thể coi hắn như tiểu nhân tầm thường thích ra vẻ nơi phàm thế đầy dối trá này?
“Nhưng ta chưa từng nghĩ đến, ta thế nhưng lại thất bại ngay tại điểm này.”
“Ta không cam lòng, ta hận, ta cam chịu, tiếp tục luyện bộ công pháp này, cho nên mới thành ra bộ dáng ngày hôm nay.”
————————————-
“Kỳ thật ta cũng rất hiếm khi gặp Phượng Nhược Hề, nhưng ta tin tưởng, người đã thấy qua hắn, sẽ không bao giờ quên được, người như vậy, tựa như tiên tử trên trời lạc bước rơi xuống phàm trần.” Nói đến Phượng Nhược Hề, ngay cả Mộ Dung Hưng Đức cũng tràn đầy cảm khái, trong giọng nói tràn ngập than thở.
“Lúc ta gặp hắn, hắn đang ở cùng với Thiên Lương.
“Ta cho tới bây giờ chưa thấy thấy qua người nào lại có ánh mắt đẹp như thế, hơn nữa rất chân thật, rất hạnh phúc. Lúc ấy ta đã nghĩ, nguyên lai hắn cũng chỉ là một con người nơi phàm thế này mà thôi.
“Sau đó ta biết được hắn chính là cung chủ Thập Nguyệt Cung, ta không dám đem chuyện này nói với người khác, chỉ lặng lẽ gọi Thiên Lương tới hỏi hắn. Ta vốn nghĩ rằng hắn là thật lòng, bởi vì một người xinh đẹp như vậy, thật sự là khiến cho người ta không thể cự tuyệt; nhưng không nghĩ rằng Thiên Lương lại thần bí cười với ta, nói cho ta biết, hắn chẳng qua là đang lừa Phượng Nhược Hề mà thôi, người hắn chân chính thích, chính là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của hắn — biểu muội của hắn.”
————————————-
“Sư huynh thật sự rất là ngốc, ta đã vô số lần khuyên nhủ hắn, nói rằng Lệ Thiên Lương chỉ là đang lợi dụng hắn mà thôi.” Mai Linh Sa cười cười, không biết là đang cười chính mình khi đó, hay là Phượng Nhược Hề khi xưa, “Nhưng hắn không bao giờ nghe, luôn chắc chắn rằng Lệ Thiên Lương thương hắn, dù chỉ một câu khuyên nhủ cũng nghe không vào.
“Khi đó, hắn nói ngày mười lăm tháng tám Lệ Thiên Lương hẹn hắn cùng ngắm trăng Trung thu, muốn gặp hắn, hắn vừa muốn vừa không muốn đáp ứng; phải biết rằng, trước đó chúng ta đã nhận được tin tức, cái đám người tự xưng danh môn chính phái đem kia sẽ tập kết vào ngày mười lăm tháng tám, mở tiệc tru ma, rõ ràng chính là ám chỉ hắn.
“Vô số người khuyên hắn, nhưng hắn hoàn toàn mặc kệ, chỉ là trước khi rời đi hắn đã tụ tập tất cả các đệ tử truyền ngôi cho ta.
“Lúc này ta mới biết, hắn không phải không biết, mà là hắn đang đánh cược, nếu thắng, thì có thể vĩnh viễn cùng người mình yêu thương bên nhau mãi mãi; nếu thua, chính là vạn kiếp bất phục, trọn đời không được siêu sinh.
“Hiểu được tâm tư của hắn, ta tự nhiên sẽ không để hắn đi, nhưng ai có thể có năng lực ngăn cản hắn?”
————————————-
“Cho dù đã qua hai mươi năm, nhưng chuyện đêm hôm đó ta vẫn nhớ rõ ràng.” Nhắc tới năm đó, Mộ Dung Hưng Đức chỉ có thể thở dài.
“Ánh trăng đêm đó rất lớn rất tròn, Phượng Nhược Hề đứng ở đỉnh thiên tuyệt chịu sự vây công của sáu đại môn phái, bảy đại thế gia.
“Không đến một cái canh giờ, bạch đạo đại hiệp chết dưới tay hắn đã gần trăm người, phụ thân ta cùng các chưởng môn của các đại môn phái lúc đó đã triệu tập gần ngàn người để đối phó hắn, nhưng vẫn cảm thấy thật quá ít.
“Phượng Nhược Hề vẫn trấn định tự nhiên, chỉ là không ngừng nhìn ra bên ngoài. Buồn cười chính là, chỉ có ta khi ấy tuổi nhỏ không hiểu chuyện biết được hắn đang nhìn cái gì, biết hắn đang đợi cái gì. Đang lúc chúng ta công kích không ngừng, số người chết đã hơn phân nửa, Thiên Lương lại xuất hiện.
“Ánh mắt Phượng Nhược Hề cũng đột nhiên sáng lên, y ra sức giết chết những người đanh ở trước mặt ái nhân của mình, nhưng khi nhìn đến, lại là thấy hắn đang ôm một nữ tử trong lòng, đối với chính mình nói – người ta yêu là nàng, Phượng Nhược Hề, ta, chỉ, đang, lừa, ngươi.
“Một khắc kia, ngay cả ta cũng không dám nhìn vào ánh mắt của Phượng Nhược Hề, cơ hồ mọi người đều ngừng lại, lúc này, hắn đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, loang lỗ nhiều vết trên y phục trắng thuần của y.
“Sau đó không biết là ai đâm ra kiếm đầu tiên, vốn tưởng rằng sẽ thất bại, nhưng không ngờ Phượng Nhược Hề không né cũng không tránh, kiếm kia mạnh mẽ cắm trên người y, chỉ là…hàn quang lóng lánh trên thân kiếm cũng không sánh bằng lệ quang trong mắt y. Sau đó hắn cười rộ lên, mặc cho hàng trăm hàng ngàn thanh kiếm cắm lên người mình, cũng không đánh trả, chỉ từng bước tiến về phía vách núi.
“Lúc đã bước đến mép vực, hắn quay đầu, khẽ cười một chút.
“Mọi người đều giống chìm vào trong mộng. Nhưng này khi y mở miệng cất tiếng, lại khiến cho tất cả những người có mặt ở đó ám ảnh trong suốt hai mươi năm này.
“Y nói — ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, ta sẽ trở về, đến lúc đó, từng người trong các ngươi sẽ phải bồi thường cho tất cả những gì ta đã chịu cho đến lúc này. Nhớ kỹ, ta sẽ đòi lại gấp bội.
“Ánh mắt y nhất nhất đảo qua mọi người, tất cả mọi người đều cảm thấy được trên người từng đợt rét run, làm sao còn có cái gì gọi là tiên tử, mà chỉ cảm thấy y hệt như lệ quỷ nơi địa ngục đòi mạng người.”
————————————-
“Một chuyện ta sai lầm nhất, chính là không lường trước được sự đê tiện của đám người tự xưng bạch đạo kia.” Mai Linh Sa nói tới đây ánh mắt đã muốn đỏ lên, “Sư huynh vừa ra đi, ta liền dẫn người đuổi theo sau, ai ngờ trên đường lại sớm có phục binh, chặn chúng ta ở lại phía sau. Chờ đến khi chúng ta mở được một đường máu tiến đến, thì chỉ kịp nhìn thấy sư huynh một lần cuối.
“Trên người hắn cắm cả trăm thanh kiếm, mà chỉ ngoái đầu lại nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó nhảy xuống đáy nhai.
“Hắn luôn như vậy, làm cho ta ngay cả một chữ cũng không kịp nói, đã quyết định tốt hết thảy mọi chuyện.
“Trong lòng ta cực kỳ bi ai thống khổ, nhưng càng không nghĩ tới Lệ Thiên Lương thế nhưng lại thừa lúc ta rời đi, đã dẫn người đến tấn công Thập Nguyệt Cung!
“Bất quá may mắn sư huynh tuy rằng thương hắn, nhưng lại giống như đã sớm đoán được tất cả mọi chuyện, rốt cuộc không có đem bí mật của Thập Nguyệt Cung nói với hắn, cho nên đến phút cuối trong cung cũng chỉ bị một ít tổn thất nho nhỏ, tuy nhiên lại bị hắn bắt đi một vài hải tử tuổi còn rất nhỏ. Bởi vì xông vào, đều là một đám người có thâm cừu đại hận với Thập Nguyệt Cung, bọn họ đem những hài tử này bán cho xướng quán, một vài đứa thì bị bán qua Nam Dương làm khổ sai. Hiện tại tuy đã tìm được một vài đứa nhỏ trong đám hài tử khi xưa, nhưng vẫn có vài người vĩnh viễn không biết đã đến nơi nào.
“Tuyết Chước chính là một trong số đó.
“Hắn căn bản không phải do Lệ Thiên Lương cùng thê tử của hắn sở sinh, mà chỉ là một công cụ cho Lệ Thiên Lương tiết giận.
“Thời điểm ta nhìn thấy hài tử này, cả người hắn đều là vết thương, còn có không biết bao nhiêu vết bỏng lớn nhỏ, trong ánh mắt nho nhỏ tràn ngập cừu hận, ta thất hắn thật sự đáng thương, liền đơn giản thu hắn làm đồ đệ, cũng để cho hắn ở lại Lệ gia làm nội ứng.”
————————————-
“Ta mặc dù có chút không đồng ý với cách làm của Thiên Lương, nhưng dù sao hắn cũng là vì tru trừ yêu nghiệt, thật cũng không thể chỉ trích nặng nề. Sau đó Thiên Lương nhờ một trận chiến mà thành danh, cưới biểu muội yêu thương của hắn, hai người suốt ngày giao cảnh triền miên, sau lại nghe nói hắn có thêm một hài tử kêu Tuyết Chước, chỉ là thân thể đứa nhỏ không tốt, thường xuyên ốm đau nằm liệt giường. Bất quá Thiên Lương cũng thật sự rất thương phu nhân của hắn, chỉ vì nàng yêu thích màu trắng, mà hắn đã tiêu tốn rất nhiều công sức để dựng nên một đình viện tên là 『 Tuyết Nguyên 』.”
Nói tới đây, Mộ Dung Hưng Đức hít một hơi thật sâu, rồi mới tiếp tục nói.
“Ta vốn tưởng mọi chuyện đều đã kết thúc, nhưng không ngờ rằng, đây mới chỉ là một sự bắt đầu.
“Mười bảy năm trước, cũng chính là năm Địch Trần ngươi được sinh ra, Thiếu Lâm tổ sư Không Giám đại sư tới Mộ Dung sơn trang, nói ra kết quả tinh tượng mà hắn đã xem được trong suốt nhiều năm.
“Hắn nói, võ lâm tương sinh 『 nghiệt 』『 thục 』.
“『 nghiệt 』『 thục 』 tương sinh tương khắc.
“Một người là thiên sát cô tinh; một người còn lại là ma đầu mười năm trước chuyển sinh, toàn thân đầm đìa máu tươi chỉ đợi hoàn lại tội nghiệt kiếp trước. Thiên sát cô tinh khắc chết tất cả thân nhân, cả đời chỉ yêu một người; còn kẻ chuyển sinh kia, sẽ lại một lần nữa dấy lên hạo kiếp võ lâm.
“Hơn nữa, Địch Trần, ngươi chính là một trong số đó.
“Nhưng còn người kia, Không Giám đại sư dùng tinh lực cả đời cuối cùng cũng không thể tính ra, chỉ biết là các ngươi sẽ gặp nhau vào năm bảy tuổi.
“Rồi sau đó, chúng ta cũng chợt nghe hắn phân phó, đem ngươi mới vừa mãn tháng, bỏ lại Thiên viện.”
————————————-
“Lúc ta vừa nghe lời đồn đãi kia, cũng chỉ cho là chuyện bịa đặt nhảm nhí, nhưng sau lại nghe là do con lừa ngốc Không Giám kia nói, nên mới chú ý đến.”
Mai Linh Sa nhìn nhìn Kỷ Ngộ Ngôn, vẻ mặt thoáng thả lỏng, “Ta thật sự hy vọng a, hy vọng sư huynh có thể một lần nữa trở về, cho nên mới phái Tĩnh Khuynh đến Mộ Dung sơn trang, chính là vì muốn tìm ra ngươi. Chuyện sau đó, Ngộ Ngôn ngươi chắc cũng biết rồi.”
Kỷ Ngộ Ngôn nhìn nhìn Mai Linh Sa, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi nói: “Như vậy, một khi đã như vậy, cung chủ có thu ta làm đồ đệ không đây?”
Thời điểm nghe được lời nói này của Kỷ Ngộ Ngôn, Mai Linh Sa đã khôi phục lại lớp ngụy trang thường ngày, thậm chí còn có chút ngượng ngùng nhìn nhìn Kỷ Ngộ Ngôn, nói: “Như thế nào, ngươi nghĩ thông suốt rồi sao? Quyết ý ở cùng ta rồi sao?” Nói xong liền nắm lấy tay Kỷ Ngộ Ngôn.
Ai ngờ Kỷ Ngộ Ngôn không giãy cũng không tránh, thuận theo để cho hắn nắm.
Điều này ngược lại làm cho Mai Linh Sa cảm thấy rất mất hứng, hắn vốn là muốn thừa cơ trêu chọc Kỷ Ngộ Ngôn, muốn thấy y chật vật trốn tránh, không thể để cho mọi chuyện đều do y chiếm thế thượng phong; nhưng hiện tại nắm tay y, ngược lại là mình cả người không được tự nhiên.
Trùng hợp lúc này Kỷ Ngộ Ngôn lại cười rộ lên, Mai Linh Sa chỉ nhìn thấy một góc răng nanh trắng bóng hơi lộ ra, hàn quang chợt lóe, trong lòng chính mình liền trầm xuống.
Trên tay không tự chủ được buông ra, lại liên tục lui mấy bước mới trấn định được tinh thần, vừa rồi bất quá chỉ là nhìn thấy Kỷ Ngộ Ngôn chân chính cười rộ lên mà thôi, không ngờ lại khiến Mai Linh Sa trở nên xấu hổ như vậy, cũng không biết vì sao, thiếu niên thoạt nhìn vô hại lại ôn nhu động lòng người này, trên người lại thường xuyên toát ra loại lực lượng thâm trầm, làm cho người ta tự nhiên cảm thấy sợ hãi.
Thấy Mai Linh Sa như thế, Kỷ Ngộ Ngôn đến cũng không ở tại nơi này truy cùng đuổi tận, chỉ ngưng mắt nói: “Cung chủ không ngại nghĩ lại chuyện nguyện ý thu ta làm đệ tử chứ?”
Nhìn y nghiêm túc như thế, Mai Linh Sa cũng ngưng mặt nói: “Hảo, ngươi nói thử xem, vì sao ta phải nhận ngươi làm đệ tử”
Kỷ Ngộ Ngôn không chút suy nghĩ, “Ngộ Ngôn đến đây chính là thuận theo ý của cung chủ…… Chẳng lẽ Ngộ Ngôn nghĩ sai rồi sao?”
Mai Linh Sa trong lòng kinh hãi, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có chút biểu tình gì, chỉ kinh ngạc nói: “Ý của ta? Thật là ngạc nhiên nha, ngươi không ngại nói ta nghe một chút chứ.” Rõ ràng là ngữ khí khinh thường.
“Cung chủ mới vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Cung chủ luyện bộ công pháp này sẽ bị chiết đi dương thọ, nhất định sống không quá bốn mươi; sau đó cung chủ lại nói đến việc năm đó, người cũng trưởng thành, cho tới bây giờ đã hai mươi năm trôi qua, chỉ sợ là đại nạn lâm đầu……”
“To gan!” Mai Linh Sa đứng bật dậy, vừa sợ vừa giận.
Kỷ Ngộ Ngôn lúc này lại giống như không hề phát hiện ra hắn đang tức giận, chỉ hơi hơi thối lui một chút rồi nhìn thẳng hắn nói: “Cung chủ có phải thật rất cao hứng hay không? Rốt cục cũng có thể rời đi, rốt cục cũng có thể dỡ xuống gánh nặng để gặp lại người mình yêu thương.”
Một trận trầm mặc, Mai Linh Sa trương vài lần mở miệng, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Đúng, đúng, hắn đích thật là nghĩ như vậy.
Nơi trần thế không có Phượng Nhược Hề, hắn sống cũng quá mệt mỏi rồi.
Nếu năm đó không phải Phượng Nhược Hề truyền ngôi cho hắn, có lẽ hắn đã sớm bồi cái người phiêu miểu (huyền ảo mơ hồ) như tiên nhân kia mà đi rồi.
Hắn chống đỡ, hắn cố gắng sống, bất quá chỉ là vì Thập Nguyệt Cung, còn có, hắn muốn nhìn thấy sư huynh chuyển sinh.
Nhưng mà……
Kỷ Ngộ Ngôn làm sao biết được? Việc này cho dù là Văn Tĩnh Khuynh cùng Lệ Tuyết Chước theo hắn nhiều năm cũng không hề biết, ai ngờ, mới vừa nhớ lại chuyện cũ, đã làm cho hắn lộ ra dáng vẻ mệt mỏi cùng thâm tình sâu nặng như vậy.
Mà điều này…… Làm sao thoát được ánh mắt Kỷ Ngộ Ngôn?
Trong lòng biết chắc chắn như vậy, Kỷ Ngộ Ngôn lại nói tiếp: “Một khi đã như vậy, Ngộ Ngôn sẽ chiếu theo an bài của cung chủ tiếp chưởng Thập Nguyệt Cung, trở thành cùn chủ tân nhâm đời tiếp theo.”
“Ngươi…… Ngươi……” Một cỗ hàn ý đột nhiên dâng lên trong lòng khiến Mai Linh Sa cảm thấy lạnh cả người, hắn cũng ngờ lại có người giống như biết thuật đọc tâm như vậy, thông thấu tâm tư kẻ khác, thậm chí ngay cả một con đường sống cũng không chừa lại.
“Cung chủ yên tâm, Ngộ Ngôn sẽ làm tốt.” Kỷ Ngộ Ngôn cam đoan như thế. Kỳ thật khi lướt nhìn qua, y không chút khó khăn để đoán ra được kết quả này, Mai Linh Sa xem mình như sư huynh tái thế của hắn, nhất định sẽ tận tâm tận sức dạy mình hết thảy; hơn nữa hắn cũng không còn sống được bao lâu, vì vậy mà người thừa kế chức vị cung chủ cũng trở thành một vấn đề trọng yếu. Văn Tĩnh Khuynh khí chất văn nhân quá nặng, Lệ Tuyết Chước lại không đủ đanh đá chua ngoa, xem ra chỉ còn có kẻ sắp trở thành tam đệ tử là mình đây.
Cũng bởi vì như thế, Kỷ Ngộ Ngôn mới có thể hiển lộ phong mang như vậy, tất cả cũng chỉ là làm cho Mai Linh Sa sớm hạ quyết tâm truyền ngôi cho chính mình,
Bị y đoán trúng tâm tư, Mai Linh Sa cũng không phản bác, mà chỉ thuận thế hỏi: “Ta xác thực có quyết định này, bất quá…… Ngươi cần phải nói cho ta biết, vì sao trong đầu đột nhiên có ý niệm muốn trở thành cung chủ Thập Nguyệt Cung.”
Hắn cũng không hy vọng sẽ nghe Kỷ Ngộ Ngôn đáp là do nhất thời tham niệm đại phát gì gì đó, bởi vì cái lý do nhân tử vì tài chim tử vì thực đó quả thực rất tầm thường; huống hồ Kỷ Ngộ Ngôn quả quyết không phải là loại người như thế.
Nếu y đã sớm có ý định đó trong đầu, chỉ bằng tư chất của y, làm sao có thể chịu ủy khuất chính mình ở Mộ Dung thế gia, vô danh vô phân lại không có thân phận địa vị; hơn nữa, Mai Linh Sa cũng không quên tình ý của y đối với Mộ Dung Địch Trần.
Tình thế hiện giờ, Mộ Dung Địch Trần nghiễm nhiên sẽ là bạch đạo minh chủ tân nhậm đời tiếp theo, vạn nhất chính mình thật sự thiên thu bách niên (nhắm mắt xuôi tay), Kỷ Ngộ Ngôn lại đem Thập Nguyệt Cung xem như lễ vật trao tay mà tống tiễn cho tình nhân của y, thì chắc mình ở dưới cửu tuyền tức đến ói máu ra mất.
Cho nên hắn nhất định phải xem thử Kỷ Ngộ Ngôn đến tột cùng là vì cái gì.
“Vì Địch Trần a.” Kỷ Ngộ Ngôn nhẹ nhàng cười, “Trừ bỏ hắn, ta còn có thể vì ai?
“Ta muốn cùng hắn đồng chưởng một nửa thiên hạ, ta muốn hắn không vì phân tranh mà thương tâm, ta muốn hắn bình bình an an không vì hắc đạo uy hiếp mà phát sầu, ta muốn võ lâm từ nay về sau thái bình, ta muốn hắn thật tâm vui vẻ nở nụ cười.
“Như vậy, hắn mới có thể vĩnh viễn cảm nhận được ta, cho dù ta không ở bên cạnh hắn.”
Nghe vậy, trong lòng Mai Linh Sa ẩn ẩn đau đớn, dường như lại thấy được cái người như ngọc như anh năm đó.
Điều này không phải là mục đích của mình sao?
Hỏi thế gian tình là gì?
Sư huynh năm đó đem toàn bộ ra đặt cược lại thua đến thi cốt vô tồn, như vậy hiện giờ thì sao?
Hay là giống như Không Giám nói, có hai người thầm nghĩ đến nhau, cho dù cách nhau ngàn dặm, cho dù thủy phục sơn trọng, cho dù cách nhau bao lâu, vẫn có thể yêu nhau say đắm.
Chính mình không phải là vì nguyên nhân này nên mới thả Mộ Dung Địch Trần sao?
Mai Linh Sa nhìn thấy lúm đồng tiền trên gương mặt Kỷ Ngộ Ngôn, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, chỉ lắc đầu cười rồi đứng lên yên lặng lui ra ngoài.
Mà Kỷ Ngộ Ngôn…… Vươn tay xoa lên khóe môi của mình……
Y nhớ rõ động tác vừa rồi của Lệ Tuyết Chước cùng Mai Linh Sa, điều bọn họ làm, chính là sự “Trừng phạt” của Địch Trần với mình ngày đó.
Trừng phạt…… Thật là trừng phạt sao?
Tinh tế nhớ lại biểu hiện của Mộ Dung Nhị công tử khi đó, Kỷ Ngộ Ngôn ở nơi không ai có thể nhìn thấy, lặng lẽ đỏ ửng hai gò má.
Tuy rằng rất đau…… Nhưng mà bờ môi của y thực ấm áp cũng thực mềm mại, chạm lên môi mình như vậy, tư vị thật là thanh điềm (ngọt ngào)……
Địch Trần…… Thấy bộ dáng của Mai Linh Sa, ngươi hẳn là không sao chứ……
Địch Trần……
————————————-
Mấy ngày nay, Mộ Dung sơn trang sự vụ liên tiếp không ngừng.
Từ sau khi trải qua sự kiện cơ hồ như thảm tao diệt môn kia, trong sơn trang không chỉ gia tăng nhân thủ phòng bị, mà còn triệu tập rất nhiều cao thủ chinh tác hộ viện (giúp đỡ phòng thủ) của các đại môn phái trên võ lâm.
Nhưng chuyện phu phụ Mộ Dung Hưng Đức lo lắng không phải là chuyện này, mà hai người chân chính cảm thấy chính là cô tịch.
Tiểu nữ nhân Mộ Dung lãnh nhiên theo Văn Tĩnh Khuynh một đi không trở lại, chỉ sợ đến nay cũng không biết rằng việc này chính là đại sự kinh thiên động địa của võ lâm, tự nhiên cũng không thể trở về thăm bọn họ.
Đại nhi tử Mộ Dung Thanh Trần cùng Lãnh Tịch Phi sau khi bị trục xuất khỏi gia môn cũng không biết tin tức.
Nhị nhi tử Mộ Dung Địch Trần…… Ai…… Không nói cũng thế.
Đang lúc hai người cảm thấy vô tận thê lương, thì vào một buổi chiều như mọi ngày, đang lúc hai người định tới thiên thính dùng cơm, thì bắt gặp hai người khác cũng đã ngồi trên vịt rí trống trải đó từ rất lâu rồi.
Mộ Dung Hưng Đức vừa thấy hai người bọn họ, vẻ mặt đầy giận dữ, lập tức một chưởng bổ qua; may mà Vệ Lưu Sương đã đoán trước được hắn sẽ một chưởng đánh qua nên lập tức ôm lấy hắn lớn tiếng khóc.
“Thanh nhi……” Thanh âm run rẩy của thê tử làm cho Mộ Dung Hưng Đức phải thu hồi chưởng lực, cũng không tiếp tục hạ thủ, chỉ có thể đứng ở chỗ cũ trừng mắt nhìn cái tên bất hiếu tử kia.
“Nương, mau ngồi xuống.” Mộ Dung Thanh Trần vội đỡ mẫu thân ngồi xuống, sau quay đầu nói: “Tiểu phi, mau bưng trà cho nương.”
Kỳ thật Lãnh Tịch Phi đã sớm rót hảo trà, chỉ là dám cầm lên bưng qua mà thôi, vừa vặn nghe được lời Mộ Dung Thanh Trần, nên vội vàng bước qua, sau lại có chút lùi bước khi bắt gặp ánh măt Vệ Lưu Sương. Vì thế hắn nhìn sang Mộ Dung Thanh Trần lại nhìn nhìn Vệ Lưu Sương, không biết làm thế nào mới tốt.
Mộ Dung Thanh Trần dĩ nhiên thấy được, vì thế hướng Lãnh Tịch Phi cười cười, thành công làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia lấy lại được chút dũng khí.
“Nương, thỉnh uống trà.” Bất quá Lãnh Tịch Phi vẫn là có chút sợ hãi.
Vệ Lưu Sương nhìn thấy đại nhi tử cùng Lãnh Tịch Phi, thở dài một hơi thật mạnh, nhưng vẫn cầm lấy chén trà uống một ngụm.
Lãnh Tịch Phi lập tức cao hứng hẳn lên, cười đến mi nhãn loan loan (tràn đầy hạnh phúc); Mộ Dung Thanh Trần cũng như trút được gánh nặng kéo hắn lại, đang định xoa xoa tóc hắn, thì lại nghe thấy vài tiếng ho khan của phụ thân mình, vội vàng dừng tay, rồi cùng Lãnh Tịch Phi đứng lên khoanh tay chuẩn bị nghe Mộ Dung Hưng Đức phát biểu.
“Mộ Dung Thanh Trần, ngươi đã không còn quan hệ gì với Mộ Dung thế gia thì trở về làm gì?” Mộ Dung Hưng Đức dùng ánh mắt chặn lời thê tử muốn nói, ra vẻ đạm mạc.
Mộ Dung Thanh Trần, trước hướng Lãnh Tịch Phi cười cười an ủi hắn một chút, sau đó mới nói: “Ta cùng Tiểu Phi vốn định đến Đại Lý, nhưng sau đó nghe nói sơn trang gặp chuyện không may, cho nên rất lo lắng cho cha và nương……”
“Câm mồm! Ai là cha mẹ của ngươi!!” Mộ Dung Hưng Đức gầm lên giận dữ, trên trán gân xanh bạo khởi.
Mộ Dung Thanh Trần thấy thế vội vàng sửa lời nói: “Bởi vì lo lắng cho Mộ Dung đại hiệp cùng phu nhân, cho nên trở lại xem xét, không ngờ vẫn là tới trễ không giúp được gì……”
Mộ Dung Hưng Đức nghe hắn nói vốn là định về hỗ trợ, lúc này sắc mặt mới hơi dịu lại một chút, đang định nói tiếp thì bị Vệ Lưu Sương ngắt ngang, “Tốt lắm tốt lắm, ngươi uy phong cũng đủ rồi, ta muốn nói chuyện với Thanh nhi đừng có cản ta.”
Nói xong liền kêu hạ nhân bưng thức ăn lên, Mộ Dung Hưng Đức cũng không tiếp tục cự tuyệt, người cũng tự giác ngồi vào bàn.
Mộ Dung Thanh Trần lúc này cũng đã biết phụ thân kỳ thật đã tha thứ cho hắn với Tiểu Phi rồi, chẳng qua là ngại mặt mũi nên không muốn nhận mà thôi. Bất quá ở trên bàn cơm cũng không dám lỗ mãng, chỉ lẳng lặng ăn, một lát sau mới nói: “Ta cùng Tiểu Phi lo lắng cho an nguy của Mộ Dung đại hiệp cùng phu nhân, định sẽ lưu lại tùy thời chiếu cố, chẳng biết có thể ở lại gian phòng cho đệ tử được hay không?”
Vệ Lưu Sương nghe lời này suýt nữa rơi lệ, hài tử của mình gọi cái gì là đại hiệp phu nhân? Bất quá trong lòng cũng biết đây là để bảo vệ tôn nghiêm của Mộ Dung sơn trang minh chủ lệnh, thật không còn biện pháp nào khác.
Mộ Dung Hưng Đức tự nhiên cũng hiểu được, cho nên cũng không nói gì, coi như đã ngầm chấp thuận phu nhân của mình.
Bữa cơm này cứ như vậy trôi qua, cho đến khi ăn xong, Mộ Dung Thanh Trần mới nhớ tới mở miệng hỏi: “Nhị đệ cùng Ngộ Ngôn đâu? Chẳng lẽ bọn họ hiện tại vẫn ở Thiên Viện ăn cơm một mình?”
Lời còn chưa dứt, vừa nói nói ra, Mộ Dung Thanh Trần liền phát giác sắc mặt của phụ mẫu mình không phải khó coi bình thường, cảm thấy có chút lo lắng.
Ngay cả Lãnh Tịch Phi cũng nhịn không được nói: “Ngộ Ngôn đâu? Ngộ Ngôn không xảy ra chuyện gì chứ.”
Trước kia Ngộ Ngôn từng giúp đỡ hắn rất nhiều, hơn nữa cá tính ôn nhu của hắn thật sự là người gặp người thích, không có ai là không thích. Lãnh Tịch Phi tự nhiên cũng là một trong số đó, điểm ấy ngay cả Mộ Dung Thanh Trần cũng có chút ghen tị. Tương đối mà nói, người quan tâm Mộ Dung Địch Trần cũng ít đi nhiều lắm.
Mộ Dung Hưng Đức cùng Vệ Lưu Sương nghe bọn hắn hỏi như vậy cũng không nói lời nào, sau một lúc lâu, rốt cục vẫn là Mộ Dung Hưng Đức thở dài nói: “Các ngươi tự mình đến Thiên Viện nhìn xem là biết.”