Sáng, ánh nắng ấm sáng trải dài trên mọi nèo đường. Từng tia nắng chui qua khe cửa số đánh thức Pi và Rin.
Cô khẽ mở mắt, quay sang nhìn Pi vẫn còn trong giấc ngủ, vẻ mặt của Pi mang một nỗi buồn cô đơn chưa bao giờ thấy. Pi mà cô quen biết là người luôn vui vẻ, mạnh mẽ dù có bất cứ khó khăn nào thì Pi cũng là người dìu dắt cô vượt qua. Vậy mà bây giờ Pi lại mệt mỏi như vậy, cô khẽ động người ngồi dậy thì Pi cũng tỉnh giấc.
– Cậu đã dậy rồi à.- Pi mở mắt nhìn Rin nói.
– Ừ, mình đi làm vscn trước đây. Cậu mau dậy đi, chúng ta hôm nay có tiết Chính Trị. – Cô mệt mỏi đứng dậy.
– Hôm nay chúng ta cúp một ngày được không. – Pi mệt mỏi nhắm mắt lại.
– Haha, hôm nay Pi siêng năng hăng hái biến đâu mất rồi, tại sao lại rủ rê mình cúp học chứ. – Cô cười mệt mỏi
– Hôm nay mình thật sự rất mệt. – Pi không mở mắt mà trả lời.
– Cậu bệnh sao, đau chổ nào mình sẽ mua thuốc cho cậu. – Rin lo lắng
– Không sao, mình cảm thấy mệt trong cơ thể thôi. Nghĩ ngơi một chút là khoẻ. – Pi lúc này đã mở mắt và ngồi dậy.
Rin làm vscn xong bước ra thì thấy Pi đang ngồi nhìn ra cửa sổ như một người mất hồn, vẻ mặt thanh tú của Pi được ánh nắng soi vào như một thiên thần, nhưng ánh mắt ấy lại mang một nỗi buồn hay một sự cô đơn. Cô bước đến gần Pi hỏi
– Pi, cậu có việc gì buồn sao?
– Rin à, khi cậu và anh Minh chia tay, cảm giác của cậu như thế nào? – Pi cứ nhìn về phía cửa sổ mà nói
– Pi, cậu có bạn trai khi nào mà mình không biết? – Cô ngạc nhiên
– Không, mình chỉ muốn hỏi thế thôi.
– Khi đó mình thật sự rất buồn, mình nghĩ cả thế giới đang quay lưng lại với mình nhưng bây giờ mình đã nguôi đi rồi, mình nghĩ anh ấy không xứng đáng để mình phải khóc nhiều như vậy. Anh ấy của hôm nay đã khác. – Cô cười buồn nhìn Pi mà nói
– Thật tốt, cậu đã nhận ra thật tốt. – Pi hé nở một nụ cười.
– Pi, hôm nay cậu thật lạ, mau dậy chuẩn bị quần áo. Lát nữa mình và cậu sẽ cùng nhau đi dạo phố, lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau ra công viên.
– Rin, cậu không về nhà sao? À, hôm qua sao cậu lại chạy qua nhà mình với bộ dạng ấy, nhà cậu có chuyện gì sao? – Giờ thì Pi đã quay sang nhìn Rin mà lo lắng hỏi.
– Pi à, cha mẹ mình ép hôn mình, mình đã cải nhau với cha. – Cô nhớ lại chuyện hôm qua mà đau lòng.
– Ép hôn cậu sao, vừa mới nhận cậu về đã muốn gả đi. Cậu biết nguyên do không. – Pi tỏ vẻ tức giận.
– Do cái tên Minh Trí từ hôn chị tớ, sau đó cha tớ huỷ hết hợp đồng với RoYal, nguy cơ gia đình tớ có thể phá sản.- Cô buồn bã nói.
– Vậy là cha mẹ cậu muốn gả cậu cho gia đình giàu có khác để có chổ dựa giúp đỡ bọn họ sao? – Pi suy đoán
– Đúng vậy, tớ thật không muốn lấy người tớ yêu. – Rin đau khổ.
Thấy Rin như sắp khóc,Pi đi tới tủ lạnh gót một ly nước mang mang đến cho Rin.
– Pi, cậu biết gia đình tớ muốn gả tớ cho ai không? – Rin nhìn theo dáng Pi buồn bã
Pi cầm ly nước, bước tới phía Rin vừa hỏi: Ai, một lão già sao?
– Không, cậu cũng biết người đó, chính là Ken, học cùng trường chúng ta.
Rin vừa nói xong, ly nước trên tay Pi cũng rơi xuống nghe một tiếng choang, Rin hoảng hốt quay lại.
– Pi, cậu không sao chứ.
– À, không sao, mình bị trượt tay, cậu đừng tới đây, mình sẽ dọn dẹp mảnh vỡ này. – Pi vội vàng nói vì cô không muốn Rin thấy đôi mắt cô đang đỏ hoe.
Rin đứng lên dự định đi tới nhưng Pi nói vậy nên cô chỉ đứng im, Pi ngồi xuống dọn dẹp những mảnh vỡ của chiếc ly thuỷ tinh, tựa như mảnh vỡ trong tim Pi vậy. Không cẩn thận một tia máu trên tay cô rơi xuống, Pi không tự chủ á lên một tiếng , Rin từ phía xa chạy đến nhìn vết thương trên tay Pi liền hoảng hốt.
– Pi, cậu không sao chứ, mau đứng lên, mình sẽ dọn dẹp phần còn lại. – Cô nhìn vết thương rồi nhìn Pi, sau đó cảm thấy khỏ hiểu.- Pi, cậu đau lắm sao?
Rõ ràng vết thương chỉ là một vết xước trên tay, vậy mà hai mắt Pi đã đỏ hoe, nước mắt từ trên hàng mi đã khẽ rơi xuống trên bờ má. Rin cảm thấy rất rất ngạc nhiên vì điều này, từ sáng đến giờ Pi thật sự rất kì lạ.
– Pi, nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra với cậu. – Cô nắm chặt tay Pi mà hỏi.
– Không có gì cả, mình thấy tức giận về việc cha mẹ cậu ép hôn cậu thôi. – Pi thật sự muốn giấu sự thật này mãi mãi.
– Thật vậy?
– Thật, chúng ta là bạn thân mà, mình phải lo lắng cho cậu chứ. Rin, cậu tính sẽ làm như thế nào với hôn sự này. – Pi khẽ nhìn Rin rồi lại nhìn vết thương.
– Mình không biết phải làm sao, nếu không lấy Ken gia đình mình sẽ phá sản, cha mình có thể sẽ vào tù. Và, em trai mình cũng sẽ không đủ tiền để điều trị bệnh. – Rin nghĩ về mọi việc mà hai dòng nước mắt chảy ra.
– Rin, Ken yêu cậu, hãy thử tiếp nhận anh ấy. Cũng sẽ giải quyết được nhiều chuyện như vậy, nếu là một người khác mình sẽ ngăn cản nhưng là Ken, mình tin tưởng anh ấy là người tốt. – Pi giấu nước mắt và nổi đau vào lòng mà đau xót nói.
– Mình biết anh ta có ý với mình, nhưng mình… mình thật sự không có cảm giác với Ken.
– Rin, cậu hãy cho anh ấy cơ hội tiến vào tim cậu. Nếu cậu chưa sẵn sàng, hãy yêu cầu hai bên gia đình có thể cho hai người thời gian tìm hiểu.
– Pi, cậu thật sự thấy mình và Ken có thể sao? Thậm chí trước kia mình rất ghét anh ta, bây giờ thì không ghét nhưng chắc chắn không hề yêu.
– Rin, tin mình, Ken là người tốt, rồi chân tình của anh ấy sẽ khiến cậu cảm động.
– Được, vậy hẹn câu khi khác chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo. Mình sẽ giải quyết chuyện này trước.
Rin đi rồi, chỉ còn lại một mình Pi với gương mặt lạnh lẽo và cô đơn. Cô ngồi trước cửa sổ, nhìn v phía xa xôi miệng khẽ cười nói : Ken, anh phải thật hạnh phúc, vì anh hạnh phúc thì em cũng sẽ hạnh phúc. Trên má cô, hai dòng nước mắt lăn dài.
Rin gọi một chiếc taxi, sau đó quay lại Trịnh gia. Bác Hoa nói với cô rằng Trịnh lão gia rất tức giận và đang cùng Trịnh phu nhân ngồi ở phòng khách, họ đã gọi cho cô rất nhiều lần nhưng đều không liên lạc được. Cô chỉ gật đầu rồi chào bác để đi vào phòng khách.
– Cha, mẹ con đã về. – Rin cúi đầu nói
– Con gái, cả đêm con đã đi đâu, tại sao không thể gọi cho con, ta rất lo lắng. – Mẹ cô xót xa nói
– Dạ, con sang nhà bạn con để ổn định và suy nghĩ những gì đã xảy ra. – Cô nhìn qua phía cha cô có vẻ rất tức giận mà nói.
– Suy nghĩ, ta đã nói con phải lấy Phạm Lê Hoàng là nhất định phải lấy cậu ta. – Cha cô lại to tiếng.
– Thưa cha, con sẽ không thể lấy người con không yêu, cho nên… . – Cô chưa kịp nói hết
– Con không được phép lựa chọn, ta và Phạm gia sẽ xem ngày cho con. – Cha cô lại nói.
– Kìa, anh, hãy để con bé noí hết suy nghĩ của mình. Hà My, con hãy nói con nghĩ gì. – Mẹ cô lên tiếng.
– Vâng, cho nên xin cha hãy cho con và Phạm thiếu gia một khoảng thời gian gặp gỡ, con muốn mình cùng anh ấy đến với nhau vì tình yêu, không phải là ép hôn. – Cô nhẹ nhàng nói.
Cha cô im lặng suy nghĩ, mẹ cô nghe rồi lên tiếng.
– Anh à, con bé nói cũng đúng, chúng ta nên cho Hà My thời gian để tìm hiểu Phạm thiếu gia. Dù sao cũng là chuyện cả đời của con bé.
– Ta sẽ bàn bạc chuyện này lại với Phạm gia. Nhưng ta nói cho con biết, nếu bây giờ không có tổ chức hôn lễ, thì cũng sẽ có lễ đính ước của hai gia đình.
Trên lầu, Thiên Kim đi xuống trên tay cầm một tờ báo vui mừng nói.
– Cha, hôm nay trên báo đăng tin gia đình ta và Phạm gia sẽ trở thành thông gia, tin này là cha hay bên Phạm gia đưa cho nhà báo.
– Có lẽ Phạm gia rất muốn đứa con dâu này nên thật khẩn trương như vậy. – Trịnh Đạt cười đắc ý.
– Như vậy có thể cổ phiếu công ty ta sẽ không còn rớt giá nữa, nếu ta và Phạm gia là thông gia thì chắc chắn Phạm gia sẽ ra tay giúp đỡ chúng ta. – Thiên Kim vui vẻ tươi cười.
– Hừ, tên Trần Minh Trí đó, xem hắn lợi hại hay ta lợi hại. – Trịnh Đạt đắc thắng
Rin không nói gì đi về phòng, trong lòng rối bời khi cha cô nhắc đến tên Trần Minh Trí.