Rin và Pi được Trần Hậu đưa về biệt thự Hoa hồng trắng thì hết đỗi ngạc nhiên, cứ nghĩ rằng đó chỉ là một căn nhà nhỏ lại không ngờ đó lại là một căn biệt thự màu trắng to lớn không thua kém biệt thự Trịnh gia mà cô từng ở.
– Anh có đưa chúng tôi đến nhầm chổ không? – Rin ngạc nhiên mà hỏi.
– Không, đây chính xác là nơi mà tôi muốn đưa hai tiểu thư đến. – Trần Hậu tươi cười nói.
– Từ nay không được gọi chúng tôi là tiểu thư, tôi đã không còn là tiểu thư nhà họ Trịnh. – Rin nghiêm mặt mà nói.
– Được, tôi sẽ không gọi như vậy nữa. – Trần Hậu dịu giọng.
Pi đẩy Rin vào cùng Trần Hậu bước vào căn biệt rộng lớn tiện nghi đầy đủ mọi thứ, bên ngoài vườn hoà tràn đầy hoa hồng trắng thật xinh đẹp. Cả Rin và Pi đều không phải là những cô gái yêu hoa, vì từ bé đã tất bật với nhiều việc nên họ không có thời gian để nghĩ đến những thứ xa xỉ nhưng hôm nay ngắm nhìn những nụ hoa kia liền cảm thấy thích thú.
– Hà My, cô và bạn cô ở lại nơi này hàng tháng sẽ có người chuyển tiền vào tài khoản của cô xem như là trả công các cô đã chăm sóc nơi này. – Trần Hậu một lần nữa nói.
– Họ cho chúng tôi nơi ở là tốt rồi, tôi không cần họ phải trả công. – Rin đang ngắm nhìn vườn hoa thì quay đầu lại mà nói.
– Đây là yêu cầu bên phía họ, tôi cũng không thể từ chối. – Trần Hậu thuyết phục.
– Tôi cảm thấy thật biết ơn anh, nếu không có anh tôi và Pi thật cũng không biết sẽ về đâu? – Rin mỉm cười nói
– Tôi chỉ làm những gì có thể, cô và Pi nghĩ ngơi tôi có việc đi trước.
Trần Hậu đi thì Pi cũng dọn dẹp lại căn biệt thự này, thật sự nó quá rộng lớn nên cô cũng cảm thấy thấm mệt vì còn đứa trẻ trong bụng cô cứ quấy mãi. Pi ngồi trên ghế nghĩ ngơi nhìn về phía Rin đang ngồi trên xe lăn ánh mắt hướng ra cửa số phía có thể ngắm nhìn vườn hoa hồng trắng của căn biệt thự, ánh mắt Rin mang một vô hồn không một cảm xúc nào.
– Rin, cậu đang nghĩ gì vậy? – Pi đi tới phía Rin cùng ngắm nhìn ra cửa số.
– Pi, cậu xem hoa hồng trắng thật đẹp. – Rin cười nói
– Ừ, đẹp thật. Màu trắng thật thuần khiết và tinh khôi. – Pi khẽ cười cảm thấy bình yên.
– Pi, nếu đất ở đây dễ trồng hoa hồng trắng như vậy. Cậu nghĩ xem chúng ta nên trồng thật nhiều để mang đi bán. – Rin muốn kiếm tiền bằng đôi tay của mình để lo cho cuộc sống của cô, Pi và cả bé con sắp ra đời.
– Haha, cậu thật lúc nào cũng nghĩ đến việc kiếm tiền nhưng ý kiến của cậu thật hay. Mình vừa có thể chăm sóc cậu vừa kiếm được tiền. – Pi đáp
– Chúng ta cần chuẩn bị để đón chào bé con một cách tốt nhất, chân mình được bác sĩ Toàn bảo đang tiến triển rất tốt, không lâu nữa mình có thể đi lại được. – Rin tin vào một cuộc sống bình yên cùng Pi.
Trong bệnh viện, Minh Trí mặc một chiếc áo vest màu đen, giày tây màu đen, cavat màu xanh chuẩn bị xuất viện sẽ đi thẳng tới công ty để giải quyết những rắc rối mà trong thời gian không có anh thông qua thư kí đã thông báo gần đây.
– Trí, vừa xuất viện anh lại muốn đến công ty sao. Anh thật khác khi xưa, thật là ham công tiếc việc mà. – Tố Uyên chỉnh lại cavat cho Minh Trí hờn giận mà nói.
– Công việc rất bề bộn, anh đã nghĩ ngơi khá lâu rồi. – Minh Trí dịu dàng nói. – Anh đến công ty, tài xế sẽ đưa em về biệt thự Trần gia nghĩ ngơi từ nay em phải luôn ở bên cạnh anh.
– Vâng, em sẽ mãi bên cạnh anh. – Tố Uyên ôm lấy Minh Trí và vui mừng.
Minh Trí cùng Tố Uyên cùng nhau dời bước ra xe trong sự ngưỡng mộ và ghanh tỵ của nhiều người. Một đôi trai tài gái sắc đi bên cạnh nhau khiến những người xung quanh trầm trồ khen ngợi.
– Trần Hậu, cho xe về biệt thự. – Minh Trí lên xe ra lệnh.
– Vâng thưa thiếu gia. – Trần Hậu cho xe dời đi khỏi bệnh viên.
– Trần Hậu, anh là người luôn bên cạnh Minh Trí mấy năm qua đúng không? – Tố Uyên lên tiếng hỏi.
– Vâng, tôi là tài xế của thiếu gia nên thường xuyên gặp mặt. – Trần Hậu đáp
– Vậy tôi hỏi từ khi mất trí nhớ tới giờ thiếu gia nhà anh đã quen bao nhiêu cô gái rồi. – Tố Uyên cười trêu chọc.
– EM nghĩ tất cả chuyện của anh cậu ta đều biết sao? – Minh Trí hướng mắt về phía Tố Uyên nhéo vào mũi.
– Dạ, tôi chỉ làm tài xế lái xe cho thiếu gia nên chuyện tình cảm không được rõ. – Trần Hậu nhàn nhạt trả lời.
– Vậy ngoài thiếu gia anh ra, có cô gái nào được Minh Trí cho bước cùng lên xe. – Tố Uyên truy hỏi tiếp không tha.
– Không, thưa tiểu thư. – Trần Hậu vẫn trả lời không cảm xúc.
Tố Uyên nghe xong thì hài lòng mà không hỏi nữa, thì ra là Minh Trí tuy không nhớ được cô nhưng vẫn không qua lại với những cô gái khác, nhớ lại vài tháng trước báo chí đưa tin Minh Trí sắp đính hôn, rồi lại nhây nhưa với cô em gái của vị hôn thê. Cô cứ nghĩ Minh Trí rất đào hoa, ngờ đâu lại tu hành như vậy.
– Trí, anh thật là ngoan đó nha. – Tố Uyên dựa vào lòng Minh Trí.
Minh Trí không trả lời chỉ nhìn về phía trước nơi Trần Hậu đang ngồi suy đoán. Sau khi đưa Tố Uyên về biệt thự Trần gia, Minh Trí căn dặn người làm dọn phòng cho Tố Uyên sau đó rời đi đến công ty. Trên xe im lặng thì Minh Trí lên tiếng.
– Cậu nói thật sao?
– Thiếu gia muốn hỏi chuyện gì thật? – Trần Hậu khẽ giật mình hỏi lại.
– Chuyện khi nãy Tố Uyên hỏi? – Minh Trí lạnh lùng nói tiếp
– Chuyện riêng của thiếu gia, tôi không tiện xen vào nên thật cũng không biết nhiều. – Trần Hậu né tránh câu hỏi.
– Không nhiều thì ít, thời gian qua tôi đã qua lại với ai sao? – Minh Trí không tin một người đàn ông 30t lại tu hành không quen một cô gái nào.
– Thật ra thì có, nhưng hai người đã chia tay trước đó vài ngày. – Trần Hậu hơi lo đáp.
– Thì ra là có sao, tôi tò mò muốn biết cô gái nào có thể làm tôi động lòng ngoài Tố Uyên. – Minh Trí hứng thú nói. – Cô ta tên gì, là tiểu thư nhà nào?
– Chuyện đó… tôi chỉ biết cô ấy là tiểu thư nhà họ Trịnh còn lại thì không biết thêm nhiều. – Trần Hậu khẽ đáp.
Xe vừa dừng lại trước cửa tập đoàn Royal, vừa bước vào trong thì hai hàng người đứng ngay ngắn vỗ tay chào đón Minh Trí thoát nạn trờ về. Vì thông tin anh bị mất trí nhớ không được truyền ra ngoài nên mọi người ai cũng nghĩ Minh Trí chỉ bị chấn thương sau tai nạn xe đó.
– Chúc mừng giám đốc bình an trờ về. – Thư kí Ngọc Diệp đại diện trao cho Minh Trí một bó hoa.
– Cảm ơn mọi người. – Minh Trí nhẹ nói rồi đi ngang qua hai hàng người mà tiến về phòng làm việc
Mặc dù đã bị mất trí nhớ nhưng khi đọc qua những tài liệu cần giải quyết thì Minh Trí giải quyết rất nhanh như đã quen với việc này nên không làm khó anh được. Khi cầm một tài liệu thanh toán hợp đồng mua nhà anh liền thắc mắc mà gọi Ngọc Diệp vào trong mà hỏi:
– Đây là gì? – Minh Trí cầm bản hợp đồng lên hỏi.
– Đây là căn biệt thư mang tên Hoa hồng trắng mà giám độc đã chọn/ – Ngọc Diệp nhỏ nhẹ trả lời.
– Tôi mua vì sao lại đứng tên Trịnh Hà My? – Minh Trí nhìn lại cái tên người sở hữu mà hỏi
– Đó là vì giám đốc căn dặn để cho cô gái này đứng tên. Chúng ta đã trả 90% rồi, bên B nói rằng cô gái này đã tới ở rồi nên yêu cầu trả 10% còn lại. – Ngọc Diệp thấy lạ ma trả lời
– Được rồi, cô cứ thanh toán hết đi. Không còn việc gì nữa, cô ra ngoài làm việc tiếp đi. – Minh Trí cúi nhìn bản hợp đồng mà nói.
Ngọc Diệp bước ra khỏi phòng mà thấy giám đốc thật lạ, rõ ràng đã căn dặn cô phải mua cho bằng được bằng mọi giá và để cái tên Trịnh Hà My đứng tên. Bây giờ lại gọi cô vào để hỏi chuyện này, không lẽ trong một thời gian ngắn như vậy tặng một căn nhà cho một cô tình nhân liền quên béng đi, thật là người giàu có thật khó hiểu.
Minh Trí cầm bản hợp đồng trên tay, khẽ nói Trịnh Hà My, nhớ lại chuyện Trần Hậu khi sáng nói rằng bạn gái cũ cũng họ Trịnh, Minh Trí liền nghĩ đây là quà chia tay của anh dành cho cô gái này sao. Minh Trí nhìn qua địa chỉ căn biệt thự rồi đem bút mà kí phê duyệt.
Buổi chiều, vì Tố Uyên nói cần mua thêm một số đồ nên Minh Trí sai Trần Hâu đưa cô ta đi. Khi xong việc thì Tố Uyên vẫn chưa mua sắm xong nên Minh Trí đón một chiếc taxi để vể lại biệt thự Trần gia, khi taxi đang đi nữa đường thì chuyển hướng ngược lại mà chạy đi.
Rin đang ngồi trong xe lăn trong vườn hoa hồng trắng mà ngắm nhìn còn Pi thì đã đi chợ để chuẩn bị bữa tối. Rin cảm thấy thật thương Pi đang có bé con trong bụng nhưng phải chăm sóc cô vì cô không thể đi lại được. Đang ngồi miên man suy nghĩ thì có tiếng chuông cửa reo lên, Rin nghĩ Pi về liền đẩy xe ra phía cổng mà mở cửa. Cổng mở ra không phải là Pi mà là một người đàn ông quen mặt, hôm nay anh ta mặc một bộ đồ vest thật sang trọng thay vì bộ quần áo trong bệnh viện. Cô lên tiếng hỏi:
– Anh đến tìm ai?
– Tôi tìm Trịnh Hà My? – Minh Trí nhìn thấy cô gái gặp trong bệnh viên liền hơi bất ngờ nhưng vẫn lạnh lùng hỏi
Rin nghe thấy cái tên Trịnh Hà My liền đau lòng nên nói: Trịnh Hà My đã chết rồi.
Minh Trí hơi chấn động vì chuyện này liền nói: Chết rồi sao, vì sao chết/
– Cái tên Trịnh Hà My đã chết, chỉ còn tôi là Nguyễn Hà My. – Rin bình tĩnh lại cảm xúc mà nói. – Anh là ai, tìm tôi có chuyện gì?
– Vậy ra cô là Trịnh Hà My sao? – Minh Trí không giấu nỗi sự bất ngờ.
– Tôi đã nói không phải Trịnh mà là Nguyễn. – Rin tức giận
– Trước đây là Trịnh Hà My, có đúng là Trịnh Hà My là cô? – Minh Trí thật sự mất bình tĩnh.
– Cứ cho là vậy đi, anh tìm tôi có chuyện gì. Tôi chỉ mới chuyển đến vài ngày thôi vì sao anh lại biết nơi tôi ở. – Rin thấy Minh Trí mất bình tĩnh liền không chấp nữa.
– Cô thật sự không biết tôi là ai. – Minh Trí lấy lại bình tĩnh mà hỏi.
– Có, tôi biết anh là tên nhà giàu đáng ghét trong bệnh viện. – Rin chửi xéo
– Ngoài lần gặp ở bệnh viện, cô chưa từng gặp tôi. – Minh Trí hỏi tiếp.
– Anh này thật lạ, tôi không quen biết anh thì gặp cũng bao nhiêu lần làm sao tôi nhớ. – Rin ngơ mặt trả lời.
– Nếu không quen biết tôi vậy vì sao cô lại ở nơi này? – Minh Trí dò xét
– Anh có quyền gì mà hỏi, nếu anh không có chuyện gì thì mời đi cho. – Rin xua đuổi.
Minh Trí không nói gì mà bỏ đi, Rin nhìn thấy Minh Trí bỏ đi trong lòng dâng lên sự tiếc nuối không kiềm lại được nhưng không dám gọi. Hai người, một người quay lưng đi một người phía sau nhìn theo mà không dám lên tiếng.
Trên đường về biệt thự Trần gia, Minh Trí rút điện thoại ra mà bấm
– Alo, thưa thiếu gia.
– Điều tra cho tôi về Trịnh Hà My.
– Hả, thiếu gia đã từng kêu bọn em điều tra người này rồi mà. Tài liệu về cô ta em đã gửi cho thiếu gia.
– Vậy điều tra xem vì sao cô ta bị thương nhập viện?
– HẢ, chuyện này bọn em ai không biết là thiếu gia đi cứu cô ta rồi hai người chạy trên đường bị mất lái đâm vào xe khác.
– Có chuyện đó?
– Thiếu gia, cậu không nhớ sao? Hôm đó bọn người Trịnh Đạt bắt Trịnh Hà My thủ tiêu, cậu đã mang cô ấy đi nhưng tên tài xế là nội gián của Trịnh Đạt nên cậu và cô ấy mới gặp tai nạn.
– Vậy là trên xe tôi còn có Trịnh Hà My?
– Dạ, thưa thiếu gia.
Minh Trí cúp máy, trong lòng khó hiểu nhiều điều. Cô ta bị gì mà mình phải đi cứu, vì sao cô ta lại tỏ ra không nhớ mình nếu như bọn chúng nói sự thật, không lẽ cô ta cũng bị mất trí nhớ sao? Đầu óc Minh Trí rối tung, khi vừa đến biệt thự Trần gia thì Tố Uyên cũng vừa về đến.
– Trí, anh vừa đi làm về sao? – Tố Uyên chạy đến khoác tay Minh Trí.
– Em đi mua sắm vui không? – Minh Trí quan tâm hỏi
– Vui lắm ạ. – Sau đó quay sang Trần Hâu đang xách trên tay một núi túi giỏ nói: Trần Hậu mang vào nhà giúp tôi.
Nói rồi Tố Uyên kéo Minh Trí đi vào. Minh Trí quay lại nói với Trần Hậu: Mang vào cho tiểu thư xong, cậu qua phòng làm việc gặp tôi.
Minh Trí đưa Tố Uyên về phòng liền viện cớ có việc gấp cần giải quyết mà đi về phòng làm việc mở máy tính để kiểm tra xem phần tài liệu về Trịnh Hà My anh còn lưu trong máy không. Khi màn hình máy tính vừa bật lên, anh đã nhìn thấy hình Rin trên màn hình với nụ cười xinh đẹp tràn đầy sức sống. Minh Trí ngỡ ngàng nhìn Rin một lúc rồi nhanh chóng tìm qua hàng loạt thư mục trong máy cuối cùng cũng tìm ra. Anh đọc qua báo cáo điều tra về Trịnh Hà My liền tức giận đến thấu xương, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu và đau lòng cho cô gái ấy. Tiếng gõ cữa vang lên.
– Vào đi. – Minh Trí nói lớn
– Thiếu gia gọi tôi. – Trần Hậu đi vào cúi đầu chào
– Cậu nói tôi và Trịnh Hà My đã chia tay? – Minh Trí gằng giọng.
– Sao thiếu gia lại hỏi chuyện này? – Trần Hậu lo sợ.
– Mau kể hết sự thật cho tôi. – Minh Trí tức giận hét lớn.
– Chỉ sợ cậu sẽ làm Trịnh tiểu thư càng đau lòng, bây giờ cậu đã có Tố Uyên tiểu thư nếu biết sự thật cũng thay đổi ư? – Trần Hậu lớn gan mà hỏi lại.
– Vậy ý cậu là có quyền lừa tôi? – Minh Trí tức giận đập mạnh xuống bàn.
– Được nếu cậu muốn biết tôi sẽ kể….
Trần Hậu kể tất cả mọi chuyện cho Minh Trí nghe, quả thật nghe xong trong lòng Minh Trí càng rối rắm hơn. Hiện giờ trong lòng anh chỉ có Tố Uyên, nhưng cô gái tên Trịnh Hà My đó luôn làm anh phải suy nghĩ đến, hình ảnh cô ta luôn xuất hiện trong đầu.
– Thiếu gia, bây giờ Hà My tiểu thư đã bị mất kí ức về thiếu gia. Xin thiếu gia đã chon Tố Uyên tiểu thư thì đừng xuất hiện trước mắt cô ấy nữa. – Trần Hậu lo lắng nói.
– Chuyện này tôi sẽ tự giải quyết, từ khi nào cậu có quyền quyết định tôi phải làm gì? – Minh Trí lạnh lùng nói. – Vậy Trịnh Đạt và Trịnh Thiên Kim cậu đã giải quyết như thế nào?
– Vì lúc trước thiếu gia bất tỉnh nên tôi vẫn giam lỏng bọn chúng chờ người tỉnh lại, nhưng khi tỉnh lại thiếu gia lại như vậy nên tôi vẫn chưa giải quyết.
– Mau bắt tên tài xế khai ra Trịnh Đạt và Trịnh Thiên Kim chủ mưu cho pháp luật tuỳ họ giải quyết, còn về phần vợ của Trịnh Đạt mang bà ta vào viện dưỡng lão đi dù sao phút cuối bà ta cũng đã hối cải.
– Vâng thưa thiếu gia. Nhưng thiếu gia, tôi xin cậu đừng làm Hà My tiểu thư đau khổ hơn nữa, dù gì cậu với Tố Uyên tiểu thư đã sắp đính hôn.
– Xem ra cậu rất quan tâm đến cô ta?
– Vì cô ấy thật sự rất tốt và đáng thương.
– Tôi sẽ có cách giải quyết của mình, cậu ra ngoài đi.
Bên ngoài, Tố Uyên đứng gần bên cửa nghe được tất cả câu chuyện liền lo lắng trong lòng. Thì ra Minh Trí vì cô gái ấy mà có thể liều mạng như vậy, xem ra cô ta chính là vật cản đường lớn nhất của cô trong còn đường đi đến cuộc sống giàu sang không phải lo lắng điều gì.