Trần Phó Quang dừng xe trước của biệt thự Trần gia rồi bước xuống xe đi vào biệt thự to lớn trước mắt. Minh Trí từ khi bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn 10 năm trước thì trở thành một con người khác và thật sự tài giỏi nhưng anh trở nên lạnh lùng và khó gần. Vài năm sau tai nạn năm đó anh đưa Royal lên tầm quốc tế và tự mình mua căn biệt thự này mà dọn ra ngoài ở riêng. Lúc đầu Trần Phó Quang ngăn cản nhưng cuối cùng thì ông cũng phả chiều theo ý đứa con bất trị này, vì Minh Trí đã không còn sợ mà nghe lời ông như một cậu thanh niên mới trưởng thành khi xưa.
Là nhà của con trai ông nhưng đây có thể nói là lần đầu tiên ông đặt chân bước vào vì trong thâm tâm ông luôn muốn được cùng chung sống với con trai vì vợ ông đã bị bệnh mà qua đời lúc Minh Trí 18t rồi. Trần Phó Quang hôm nay đến là để thuyết phục Minh Trí một lần nữa không thể cưới Tố Uyên, mặc dù ông chê cô ta không môn đăng với Trần gia nhưng một phần vì với con mắt nhìn đời của ông đánh gia thì cô gái này không phải người tốt.
Minh Trí được người làm trong nhà báo Trần Phó Quang đến thì đi xuống phòng khách đã gặp Trần lão đang ngồi đợi mình.
– Ông đến tìm tôi có chuyện gì? – Minh Trí đi về chiếc ghế đối diện mà nói.
– Ta muốn nói về việc đính hôn của con. – Trần Phó Quang nói tiếp. – Ta nghĩ đi nghĩ lại, Tố Uyên không thể được, nó không phải người có thể làm dâu Trần gia ta.
– Vậy người như thế nào mới có thể làm dâu Trần gia. Phải có gia thế giống như Trần gia này? – Minh Trí lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Phó Quang.
– Con nghĩ xem, nếu ta quan trọng việc gia thế như vậy đã không muốn con lấy con gái nhà họ Trịnh. Nhưng con nghĩ xem, Tố Uyên nó xuất thân từ một gia đình rất có vấn đề, cha thì rượu chè mẹ thì cờ bạc. Ngày trước vì không muốn bọn họ làm phiền con ta đã đưa họ một số tiền, nhìn thấy tiền bọn chúng liền sáng mắt đã thề thốt sẽ không tìm đến nữa. Nhưng con xem bây giờ con bé đó không biết xấu hổ mà vác mặt đến nơi này. – Trần Phó Quang vừa nói vừa nghĩ tới chuyện xưa liền không muốn Tố Uyên làm dâu con.
– Nếu ông không giấu cô ấy đi, có lẽ bây giờ chúng tôi đã sinh cháu cho ông. Chuyện gia đình Tố Uyên, nếu họ có công việc đàng hoàng thì sẽ không còn như vậy. – Minh Trí còn tức giận việc làm của Trần lão.
– Con phải hiểu ta làm vậy là vì con. Con bé đó không phải người tốt, ta nhất quyết không chấp nhận. – Trần Phó Quang tức giận nói.
Trên lầu Tố Uyên nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của hai cha con người họ thì lòng nóng như lửa đốt. Khi nghe Trần Phó Quang nói ra như vậy liền sợ Minh Trí xui lòng theo cha nên đã bạo gan đi ra ngoài phòng khách nơi hai người đang nói chuyện mà khóc lóc.
– Trí, nếu cha anh nhất quyết không đồng ý thì anh cứ để em đi, huhu. – Tố Uyên mặt đầm đìa nước mắt mà đi tới.
– Mau câm mồm, loại người như cô có quyền lên tiếng ở nơi này. – TRần Phó Quang quát.
Tố Uyên giật bắn người khi nghe Trần Phó Quang nóng giận mà cúi mặt xuống khóc thút thít tỏ ra thật đáng thương. Minh Trí tức giận với thái độ của Trần Phó Quang liền nói.
– Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, không lẽ trong nhà tôi lại không có quyền nói.
Tố Uyên bên ngoài vẫn khóc nhưng bên trong như mở cờ trong bụng: Trí, đừng lớn tiếng với bác trai, bác ấy sẽ càng ghét em hơn.
– Nếu cô biết tôi ghét cô thì mau cút khỏi nơi này. – Trần Phó Quang nghe Minh Trí nói thì lửa giận trong lòng càng cháy hơn.
– Trí, chắc em nên quay về thân phận của mình. Em yêu anh có lẽ là đã trèo quá cao. – Tố Uyên nói xong thì chạy đi.
– Tố Uyên, em không phải đi đâu cả. – Minh Trí kéo tay cô ta lại mà kéo vào lòng, sau đó quay sang nói với Trần Phó Quang: Nếu việc lễ đính hôn của tôi nhờ ông vượt qua khả năng của ông thì tôi sẽ tự thu xếp, chọn được ngày tôi sẽ gửi thiệp mời đến Trần lão gia. Ông có quyền không đến, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài mời Trần lão gia ra về cho.
– Ta nói cho con một lần cuối, đến chết ta vẫn không chấp nhận đứa con dâu này. – Trần Phó quang tức giận bỏ đi.
Tố Uyên nhìn thấy bóng dáng của Trần Phó Quang đã khuất thì khóc càng lớn hơn, quay sang Minh Trí mà nói: Trí, có thật anh sẽ lấy em
– Đúng, anh sẽ cưới em. – Minh Trí hơi lưỡng lự nhưng đáp lời.
– Thật chứ, vậy chúng ta hãy đi mua nhẫn cưới đi. Em đã từng ao ước được đi lựa nhẫn với anh, để tất cả mọi người biết rằng chồng tương lai của em chính là anh. – Tố Uyên quên cả khóc mà tươi cười phấn khởi.
– Hẹn em ngày mai đi, hôm nay anh có việc bận tại công ty rồi. Em ở nhà chán cứ việc đi mua sắm nếu thích, chiều tối có thể anh sẽ về trễ. – Minh Trí nhẹ nhàng nói với Tố Uyên rồi dời bước ra sân lên xe.
Tố Uyên đợi Minh Trí ra khỏi cổng liền cầm điện thoại lên bấm nút gọi: Alo, anh yêu hả, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau đến chiều tối. Hẹn anh chổ cũ nha, bye cưng.. Nói xong cô lên lâu, diện một bộ váy thật sexy nhất rồi gọi taxi đi về hướng ngoại thành.
* Đêm hôm đó, Minh Trí bước vào phòng làm việc suy nghĩ thật nhiều về Rin và Tố Uyên. Anh nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, sau đó bước ra khỏi phòng làm việc khẽ mở cửa nhìn thấy Tố Uyên đang ngủ trên giường.
Tố Uyên năm đó bị một đáp người chặn đường trước trường trung học trong khi xe của Minh Trí chạy ngang qua. Nhìn thấy nét mặt sợ sệt, gương mặt trắng tròn của một cô gái đôi mươi bị đỏ ửng bởi cái tát của một tên đàn ông thô cứng trong lòng Minh Trí liền khó chịu mà dừng xe lại. Vì ba mẹ Tố Uyên rượu chè bài bạc nên mượn nợ đám cho vay nặng lãi sau đó trốn đi, bọn chúng tìm đến cô để đòi nợ nếu không có sẽ bắt cô đi bán mà trừ nợ. Minh Trí liền rút tiền trong ví ra mà đưa hết cho bọn chúng, sau đó đưa Tố Uyên lên xe mình.
– Em tên gì?
– Em tên Tố Uyên, còn anh?
– Anh tên Minh Trí.
– Dạ, em cám ơn anh Trí ạ. – Tố Uyên cười thật tươi
Nụ cười của cô làm trái tim Minh Trí dao động ngay lúc đó và anh đã tự hứa với bản thân rằng sẽ ở bên cạnh mà bảo vệ người con gái nhỏ bé này.
Còn Rin,… trong tiềm thức Minh Trí không hề nhớ gì về cô gái này. Chỉ là một bức hình của cô trên máy tính, một câu chuyện đáng thương về một cô gái bị gia đình ép đến chết đi. Minh Trí nhấp một hớp rượu đỏ trong ly, trên bàn chai rượu đầy cũng đã vơi, miệng khẽ rung lên mà phát ra tiếng khẽ: Dù sao cô cũng quên tôi, thôi thì cứ trôi theo số phận.
*************************
Rin được đưa về lại biệt thự hoa hồng sau khi kiểm tra lại thì không có gì nghiêm trọng lắm. Rin bây giờ đã có thể đứng lên tự bước đi từng bước, bác sĩ Quốc Toàn khen tình hình chân cô đã nhanh chóng lành lặn và cô hãy bỏ chiếc xe lăn mà tự mình bước đi chầm chậm. Trên xe của Trần Hậu, Rin nhớ lại ánh mắt bác sĩ Toàn nhìn Pi mà nói:
– Pi, mình thấy bác sĩ Toàn nhìn cậu rất lạ nha. – Rin trêu chọc Pi, nhưng thật sự ánh mắt của Quốc Toàn nhìn Pi rất lạ.
– Có gì mà lạ chứ, anh ta hẳn rất không ưa mình. – Pi có ác cảm với Quốc Toàn mà đáp.
– Haha, mình lại thấy anh ấy đang để ý đến cậu. – Rin tiếp tục trêu chọc. – Tôi nói đúng chứ Hậu ca.
– Tôi cũng không để ý những chuyện này. – Trần Hậu cũng cười đáp.
– Đừng trêu chọc mình nữa, một đứa con gái chưa có chồng lại mang thai một đứa bé không cha thì ai mà dám để ý đến. – Pi vuốt bụng đã to khẽ buồn.
– Cậu không được nói như vậy, chúng ta có bé con. Bé con sẽ rất ngoan và chồng sau này của cậu sẽ rất yêu thương nó. – Rin nắm chặt tay Pi mà nói.
– Mình sẽ không lấy chồng, mình sẽ một mình mà nuôi bé con. – Pi cười nhìn xuống bụng mình mà vuốt ve.
– Nếu cậu không lấy chồng, mình cũng sẽ ở cùng cậu để nuôi bé con. – Rin nói rồi cũng dùng tay má vuốt bụng Pi như muốn cưng nựng bé con trong bụng.
– Haha, nhớ lời cậu nói, đến lúc muốn lấy chồng mình cũng không cho nhé. – Pi buồn cười vì lời nói trẻ con của Rin.
– Mình sẽ không lấy chồng nếu cậu không lấy. Mình thề đó. – Rin nghĩ đến Minh Trí mà cảm thấy sợ phải yêu thương một người.
– Không được nói bậy. – Pi bịt miệng Rin lại. – Xem như mình chưa nghe thấy gì.
– Pi, cậu sao vậy? – Rin ngạc nhiên hỏi.
– Cậu phải thật hạnh phúc nha Rin. – Pi nắm chặt tay Rin nói.
– Hạnh phúc của mình là có Pi, có bé con luôn bên cạnh mình. Còn có cả Trần Hậu luôn giúp đỡ mình nữa, mình như thế nào mà lại không thấy hạnh phúc được chứ.
Trần Hậu lặng lẽ lái xe đưa Rin và Pi về biệt thự hoa hồng trắng, trong lòng có nhiều điều muốn nói ra nhưng lại không thể mở lời vì nếu anh nhắc đến chuyện cũ thì Rin sẽ càng đau buồn hơn. Anh lặng lẽ lái xe vào phía cổng biệt thự.
– Hai người nhớ giữ gìn sức khoẻ, có chuyên gì nhất định phải gọi tôi. – Trần Hậu đưa Rin vào nhà thì vội vàng chào ra về.
– Anh không ở lại dùng cơm với chúng tôi sao. – Pi rất biết ơn Trần Hậu về những việc anh làm cho họ nên rất quý người đàn ông này.
– Nếu không có việc gì bận rộn thì anh ở lại dùng một bữa cơm với bọn tôi nhé. – Rin cũng lên tiếng mời.
– Dạo này Trần gia có việc bận, có thể thời gian tới tôi không thường xuyên ghé thăm các cô được. – Trần Hậu từ chối lời mời.
– Trần gia có chuyện gì sao? À đúng rồi, lần đó Minh Trí cũng bị tai nạn với tôi, anh ấy có làm sao không? – Rin chợt nhớ đến chuyện Minh Trí cũng bị thương nên lo lắng.
– Thiếu gia đã bình an qua khỏi, cô đừng lo lắng. – Trần Hậu đáp.
– Người bên cạnh anh ấy là người yêu của Minh Trí đúng không? – Đôi mắt Rin chợt se buồn.
– Đó là người mà mười năm trước thiếu gia từng qua lại, khi bị tai nạn đã mất đi kí ức. Sau tai nạn vừa rồi thiếu gia đã nhớ ra cô ấy và quên mất kí ức mười năm sau này. – Trần Hậu nghĩ không thể giấu được Rin mãi nên nói ra sự thật để Rin không phải đau lòng mãi như vậy.
– Thật tốt, Minh Trí đã tìm lại được người mà anh ấy luôn thương nhớ mặc dù rằng mất đi kí ức về cô ấy. Tôi thật khâm phục tình cảm của họ, được rồi nếu anh bận thì về Trần gia đi, tôi không sao khi nào rãnh thì mời anh đến đây dùng bữa.
Trần Hậu nhìn thấy ánh mắt buồn của Rin thì lòng đau như thắt nhưng không thể làm gì cho cô, đành quay mặt ra xe chạy về hướng biệt thự Trần gia.
Sau khi Trần Hậu rời khỏi cổng, giọt nước mắt từ khoé mắt Rin chợt rơi xuống, cứ thế mà rơi xuống không dừng.
– Rin, cậu đừng khóc? – Pi vừa ra ngoài đóng cổng khi đi vào nhà liền chạy ngay đến nơi rin đang ngồi.
– Pi à, anh ấy đã không còn nhớ mình là ai nữa, không nhớ nữa thật sao. – Rin đau lòng, tim cô như có ai bóp nát, nước mắt chảy xiết.
Pi đau lòng nhìn Rin mà không biết phải an ủi Rin như thế nào, cô ôm Rin mà cùng Rin khóc nức nở.
– Pi, mình phải làm sao đây? Khi mình bất tỉnh trong tay Trịnh gia, mình đã mơ thấy anh ấy đến bên mình mà ôm mình trên tay mang khỏi Trịnh gia. Mình đã ngỡ rằng Minh Trí yêu mình nhưng có lẽ là mình đã quá mơ mộng ảo tưởng rồi. – Rin khóc nấc mà nói với Pi.
– Rin, mạnh mẽ lên. Quên Minh Trí đi, anh ta đã quên mất cậu rồi, đã có người phụ nữ khác bên cạnh. – Pi nghĩ đến cô gái bên cạnh Minh Trí mà chua xót cho Rin.
Rin cứ thế khóc đến mệt lã rồi ngủ trong nước mắt và mệt mỏi. Nhìn Rin ngủ mà trong lòng Pi cảm thấy tội nghiệp cho số phận của Rin nhưng chợt nghĩ đến mình mà cười chua xót. Vì yêu một người đàn ông không yêu mình, cả cô và Rin đều phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Quả thật tình yêu chỉ mang lại cho con người ta đau đớn thôi sao, hay là do số phận nên cô và Rin phải hứng chịu.