Tiếng nổ được phát ra phía sau nhà làm mọi thứ lung lay do chấn động. Trương Luật lợi dụng lúc Tố Uyên ngạc nhiên khi mọi thứ không như cô ta sắp đặt mà ôm cô ta phía sau mà đoạt lấy khẩu súng trên tay.
– Cưng à, mọi chuyện kết thúc rồi. – Trương Luật cầm súng trên tay đưa lên đầu Tố Uyên.
– Luật, anh… anh muốn giết em sao? – Tố Uyên trợn mắt bất ngờ. – Chuyện gì đã xảy ra vì sao mọi thứ không nổ tung tất cả?
– À, khi anh vào đây quen nói với em rằng cảnh sát đã bao vây tất cả rồi. Có lẽ họ đã phát hiện ra bom nên đã gỡ hết rồi, em thật thông minh nhưng em thua rồi. – Trương Luật cười nham hiểm.
– Chết tiệt. – Tố Uyên ngội bệt xuống đất.
Bên ngoài, Ken ôm Pi trong tay phía bên cạnh Rin đang nắm chặt tay của Pi.
– Pi, cậu gáng lên mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay lập tức. – Rin nắm chặt tay Pi, nước mắt lưng tròng.
– Rin, hãy cứu lấy bé con mình như không thể chịu được nữa rồi. – Pi cố gắng đưa tay lên bụng mình mà vuốt ve.
– Không, cậu sẽ không sao cả. Mình và cậu sẽ cùng nhau chăm sóc bé con. – Rin nói như hét lên
– Pi, cố gắng lên anh sẽ nhanh chóng mang em tới bệnh viện. – Chiếc xe chuyên dụng cảnh sát mang Pi, Rin và Ken nhanh chóng đến bệnh viện.
– Anh Ken, em đã từng xem một bộ phim nữ chính đã yêu nam chính nhưng luôn bị từ chối. Một ngày nữ chính vì nam chính mà chết đi, hy vọng chỉ được nghe nam chính nói một câu anh yêu em. Ken, em cũng muốn được như cô ấy. – Pi nói ngắt quãng, nước mắt rơi lã chã nói với Ken.
– Pi, em yêu anh sao? – Ken bất ngờ nói.
– Ken, em yêu anh từ rất lâu rồi. – Pi đưa bàn tay đầy máu vuốt lên gương mặt Ken, cô biết đây sẽ làm lần cuối mình được chạm vào gương mặt mà cô từng yêu say đắm.
– Anh… anh xin lỗi, vì sao em không nói ra, vì sao cứ như muốn giúp đỡ anh và Rin. – Ken nắm lấy tay Pi mà nói.
– Không, em yêu anh nên luôn muốn anh được hạnh phúc. Nhưng em biết mình không thể sống được bao lâu nữa, em muốn nghe muốn nghe anh nói anh yêu em. – Pi khẽ nấc lên, máu trên ngực cứ thế mà tuông ra.
– Pi, anh yêu em. – Ken khẽ nói, môi anh khẽ chạm vào đôi môi lạnh của Pi.
Rin nhìn thấy hình ảnh này thì trong lòng đau đớn, vì cô mà Pi không tìm được hạnh phúc và vì cô mà có thế Pi sẽ ra đi mãi mãi. Rin chỉ biết khóc, không thể xen vào hạnh phúc mà Pi đang tận hưởng.
– Ken, em cảm ơn anh đã cho em một chút ấm áp. Em ra đi như vậy thật mãn nguyện. – Pi mỉm cười nhưng nước mắt vẫn rơi.
– Em đừng nói gì nữa, hãy giữ sức đã sắp đến bệnh viện rồi. – Ken khẽ lau nước mắt trên má Pi mà nói.
– Đúng vậy Pi, cậu hãy cố gắng vì mình và vì bé con hãy cố gắng lên, mình cần cậu Pi ơi. – Rin vẫn nắm chặt tay Pi mà nói.
– Rin, mình có chuyện này muốn nhờ cậu. – Pi nhìn Rin yếu ớt nói.
– Không, mình không nhận điều gì cả cậu hãy tự sống mà làm. – Rin lắc đầu như không muốn nghe.
– Cậu thật ích kỉ, haha, nhưng mình biết cậu sẽ thực hiện mà. Mình muốn nói riêng với cậu một điều. – Pi ra hiệu cho Rin đưa tai vào miệng Pi. – Rin, bé con là con của Ken. Cậu hãy thay mình chăm sóc bé con, hãy thử mở rộng trái tim mà đón nhận Ken, anh ấy là người tốt mình tin anh ấy sẽ mang hạnh phúc đến cho cậu.
Rin ngạc nhiên nhìn Pi, không thể tin vào tai mình rằng bé con trong bụng Pi chính là của Ken.
– Mình sẽ chăm sóc bé con, nhưng mình sẽ cùng cậu chăm sóc nó. Cậu nhất định phải cố gắng lên Pi ơi. – Rin ôm lấy Pi mà nói.
Pi khẽ nhắm mắt, cô thấy trên ngực minh đau nhói nhưng cô vẫn cố gắng duy trì hơi thở bằng mọi lý trí và hơi sức.
Chiếc xe chạy đến bệnh viện gần nhất, một đội bác sĩ chạy ra ngoài mà đón Pi vào phòng cấp cứu.
****************
Trong căn nhà hoang, Minh Trí nhìn Tố Uyên mà trong lòng đầy tức giận nhưng lại không thể ra tay với cô gái này.
– Tố Uyên, vì sao em lại trở thành con người như vậy. – Minh Trí nói trong tức giận.
– Tôi như thế này không phải vì anh sao, nếu như anh không xuất hiện trong cuộc đời tôi thì tôi sẽ không hề có hy vọng lấy vào gia đình giàu có. – Tố Uyên cười mỉa mai.
– Em quen tôi chỉ vì muốn gả vào gia đình giàu có. – Minh Trí ngây mặt hỏi.
– Vậy anh nghĩ vì cái gì mà tôi phải chịu uất ức nhẫn nhịn gia đình anh như vậy. – Tố Uyên hất mặt lên mà nói.
– Xem ra những thứ Minh Trí tôi dành cho cô là quá dư thừa. – Minh Trí quay mặt bỏ đi nhìn về Trần Hậu nói. – Cậu thu dọn nơi này, bên ngoài có cảnh sát tôi ở đây thật không tiện đám nhà báo sẽ nhanh chóng kéo đến.
– Vâng, thiếu gia đi trước. – Trần Hậu gật đầu chào.
Minh Trí nhanh chóng ra xe đuổi theo chiếc xe mà Rin, Pi và Ken đã rời đi.
Hoàng Quân mang một toáng cảnh sát đi vào bên trong nhanh chóng làm việc với Trần Hậu bàn giao Tố Uyên cho bọn chúng. Trương Luật tỏ ra không hài lòng nhưng không dám chống đối. Khi đợi cảnh sát đi hết liền nói:
– Không phải mày nói giao nó cho tao?
– Anh đi đòi người ở sở cánh sát. – Trần Hậu khẽ nói rồi bỏ đi.
– Tôi với anh xem như hết nợ, địa bàn người nào người đó hoạt động. – Trương Luật nói to.
– Nếu anh có năng lực. – Trần Hậu khẽ cười rồi cũng bỏ đi.
Minh Trí đến bệnh viện mà Pi được mang đến, sau khi hỏi thăm nơi Pi đang cấp cứu liền nhanh chóng đi tới.
– Rin, cô ấy có làm sao không? – Minh Trí đi đến bên cạnh Rin đang gục đầu mệt mỏi chờ đợi bên ngoài.
– Anh đến để làm gì? Anh mau cút đi, vì anh mà Pi ra nông nỗi này, nếu tôi không yêu anh, không quen biết anh thì cô ấy sẽ không gặp phải chuyện này. – Rin tức giận khi nhìn thấy Minh Trí,
– Rin, anh xin lỗi hãy tha lỗi cho anh. – Minh Trí ôm lấy Rin mà nói.
– Mau buông cô ấy ra. – Ken đi mua một ít nước về thấy Minh Trí ôm Rin mà nói lớn.
– Anh buông tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. – Rin đẩy Minh Trí ra khóc thét.
Ken đi tới phía Rin kéo Rin về phía mình, vung tay đấm Minh Trí nhưng Minh Trí chặn được cú đấm của Ken. Hai bên vùng vằn một lát thì cửa phòng cấp cửu mở ra khiến Ken và Minh Trí hạ tay xuống mà nhìn về vị bác sĩ đang bước ra ngoài
– Bác sĩ, Pi.. Pi không có chuyện gì phải không? – Rin nhanh chóng tiến về phía bác sĩ mà hỏi.
– Xin lỗi, cô ấy không thể qua khỏi chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu lấy đứa bé trong bụng cô gái đó.
Vừa nghe xong, Rin ngất xĩu ngay Minh Trí vội vàng đỡ cô mà bế trên tay. Ken cũng bàng hoàng vì chuyện xảy ra, đôi bàn chân tê cứng không bước nỗi.
Chiếc xe đẩy thi thể một cô gái trẻ, gương mặt xinh xắn nhưng xanh xao. Pi ra đi để lại một bé con, những ý tá và bác sĩ đã giúp cô cứu lấy đứa trẻ đều rất bất ngờ, một y tá phụ phẩu thuật khẽ nói với đồng nghiệp rằng.
– Cô ấy là một người mẹ vĩ đại, phát súng bắn vào tim vậy mà luôn giữ được hơi thở cuối cùng cho đứa trẻ trong bụng sống sót.
Một bé gái xinh xắn chào đời, đó là sự kết tinh không phải vì tình yêu nhưng đó là sự cố gắng toàn bộ hơi thở của một người mẹ dám làm, dám chịu và dám hy sinh vì người mình yêu.
Ken đi theo bác sĩ để làm thủ tục mang Pi về an táng, trong lòng Ken dẫy lên một nỗi đau khó tả, nụ hôn lạnh lẽo khi nãy của anh dành cho Pi khiến Ken cảm thấy anh như một người vô cùng xấu xa khi không thể đáp trả tình cảm của cô gái đáng thương này.
Minh Trí bế Rin vào phòng hồi sức, Rin mê man gọi tên Pi tuy bất tỉnh nhưng nước mắt của Rin vẫn cứ thế mà rơi mãi. Minh Trí cảm thấy vô cùng có lỗi trong việc vừa rồi. Anh đắp chiếc mềm che chắn cơ thể bé nhỏ của Rin rồi khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt một nụ hôn mà nói: Rin, anh xin lỗi.
Trần Hậu khi đến nơi thì gặp Ken đang bên ngoài làm thủ tục để mang Pi về liền đi tới.
– Ken thiếu gia, Pi cô ấy…? – Trần Hậu trải qua bao nhiêu năm giang hồ khi nhìn thấy vết đạn trên người Pi đã đoán được phần nào nhưng luôn hy vọng Pi sẽ thoát được bàn tay của tử thần.
– Cô ấy đã đi rồi. – Ken khẽ nói, mặt đau buồn.
– Vậy còn đứa trẻ.
– May mắn cứu được.
Trần Hậu không nói gì, đi về phía nhà xác để nhìn lại một cô gái để lại ấn tượng thật lớn với anh. Đó là một cô gái mạnh mẽ nhưng trong lòng yếu đuối, đó là một cô gái luôn vì bạn bè mà hy sinh ngay cả tình yêu của mình. Trần Hậu nhìn gương mặt xanh xao của Pi khẽ nói: Pi, cô hãy an nghĩ đi, bé con của cô tôi nhất định sẽ bảo vệ.
Trần Hậu rời đi thì Minh Trí bước vào đi đến bên cạnh Pi. Anh khẽ cúi đầu mà nói: Pi, tất cả là lỗi của tôi. Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Rin, cho con gái của cô. Những ai khiến cô phải chết, tôi nhất định sẽ giúp cô đòi lại công bằng. – Nói rồi Minh Trí khẽ cúi đầu chào Pi mà quay về phòng Rin.
Rin mê man tỉnh lại sau khi nghe tin Pi qua đời.
– Pi, Pi đâu rồi? – Rin nhìn mọi phía mà tìm kiếm.
– Rin, bình tĩnh lại em. Pi đã đi rồi. – Minh Tri nắm lấy tay Rin mà ôm vào lòng.
– Không, Pi chưa chết hãy để tôi đi tìm Pi. – Rin xuống giường mà chạy ra khỏi cửa phòng.
– Rin, em còn yếu lắm. – Minh Trí liền đuổi theo.
– Mau buông tôi ra, tôi phải đi gặp Pi. – Rin khóc thét ngã quỵ xuống sàn.
– Được, anh đưa em đi gặp cô ấy. – Minh Trí bế Rin đến nơi mà Pi đang nằm.
Rin nhìn Pi xanh xao Rin liền nắm lấy tay Pi mà khóc thét.
– Pi ơi, cậu mau tỉnh lại. Bé con đã ra đời rồi, mình và cậu đã hứa là sẽ cùng nhau nuôi dưỡng bé con mà. Pi, mau tỉnh lại với mình, mình phải sống thế nào khi mất đi người bạn thân thiết này. – Rin khóc thét ôm lấy Pi mà nói.
Minh Trí đau lòng nhìn Rin mà trong lòng không biết phải làm sao để bù đắp cho hai cô gái có hai số phận đáng thương này.