Rin vừa ra khỏi sân bay, một chiếc xe màu trắng vụt chay đến trước mặt cô. Rin dừng lại, một cô gái từ bên trong bước ra ngoài nở một nụ cười bí hiểm.
– Cô là ai? – Rin nhìn cô gái kia mà hỏi.
– Cô không cần biết tôi là ai, nếu muốn con gái bình yên thì mau lên xe. – Cô gái không gấp gáp, đưa tay như mời không ép buộc.
Rin biết có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hơn ai hết cô rất lo lắng cho Rose. Rin đành nén lo sợ mà bước lên xe.
– Cô là ai, vì sao lại bắt Rose. – Rin không khỏi lo lắng. – Rose của tôi còn rất bé, tôi với cô cũng không thù oán vì sao lại hại chúng tôi.
– Cũng không hẳn là không thù oán. – Cô gái mỉm cười trước sự đau đớn của Rin.
– Tôi với cô lần đầu tiên gặp, vì sao lại có thù oán. – Rin kinh ngạc hỏi, từ trước giờ cô sống khép kín không bao giờ gây thù oán với ai.
– Xem ra cô thật sự không biết gì, xem ra Trần Minh Trí quá yêu cô rồi. – Cô ta lắc đầu nói.
– Anh ta có liên quan đến chuyện này sao? Anh ta đã có người phụ nữ khác, nếu vì anh ta mà bắt Rose và tôi thì cô đã chọn sai đối tượng. – Rin phân trần.
– Quả thật là cô rất ngây thơ. Trần Minh Trí chỉ mới dùng một ít thủ đoạn là có thể bảo vệ được cô, anh ta nghĩ anh ta quá tài giỏi rồi.
– Cô nói gì, tôi không hiểu. – Rin nói rồi nhìn về phía trước, xe đang chạy vào một con hẻm vắng. – Cô đưa tôi đi đâu, Rose đang ở đâu.
– Yên tâm, con bé đang ở một nơi rất an toàn. Trước tiên, cô cần phải giúp tôi làm một số chuyện. – Cô gái nở nụ cười hiểm ác nói.
– Cô muốn tôi làm chuyện gì. – Rin khẽ nói, trong lòng lo lắng không thôi.
– Thật đơn giản. Trước tiên cô phải công khai tình cảm với Phạm Lê Hoàng, sau đó tổ chức hôn lễ, tất nhiên phải đưa thiệp mời cho Trần Minh Trí.
– Cô… mục đích của cô là gì. – Rin trơ mắt bất ngờ.
– Tốt nhất cô đừng hỏi nhiều nữa, ngày hôn lễ của cô tôi sẽ gửi món quà là Rose đến. Nếu không, mãi mãi cô không được gặp con bé đó nữa.
– Làm sao tôi có thề cùng Phạm thiếu gia kết hôn, lỡ anh ta không thích tôi thì sao.
– Cô yên tâm, Ken thiếu gia rất yêu cô. Nếu anh ta không yêu cô đến điên lên thì đã không cùng tôi hợp tác.
– Ý cô là, Ken và cô bắt cóc Rose và ép tôi lấy anh ta. Dùng Rose ép tôi lấy anh ta. – Rin hoảng hốt.
Cô gái không trả lời, nhìn Rin khóc mà mỉm cười mãn nguyện.
Chiếc xe thả Rin xuống trước cổng Phạm gia, không cần bấm chuông thì từ bên trong Ken đã đi ra ngoài mở cửa cho Rin. Cô nhìn Ken không nói gì, chỉ biết khóc mãi không thôi.
– Em bình tĩnh lại chút, cô ta sẽ không làm hại con bé đâu. – Ken nhìn thấy Rin khóc thì xót xa.
– Anh mau câm miệng lại cho tôi, chính anh đã đẩy con bé vào con đường nguy hiểm chỉ vì mục đích hèn hạ của mình. Anh yêu tôi sao, anh muốn lấy tôi lắm sao. – Rin vừa khóc vừa cảm thấy yếu đuối không thể làm được gì.
– Con bé sẽ được an toàn, cô ta đã nói là sẽ không làm hại con bé. Chúng ta kết hôn sẽ mang Rose về nuôi dưỡng một gia đình có cả cha và mẹ. – Ken nói, tình yêu đã làm mờ mắt anh.
– Hèn hạ. – Rin không muốn nói nhiều, cũng không muốn nhìn Ken.
– Đúng, tôi hèn hạ vì em luôn bỏ rơi tôi mà chạy theo tên đàn ông khốn kiếp kia. Là bởi vì tôi yêu em, tôi muốn em phải ở bên cạnh tôi. – Ken nắm chặt hai tay cô kéo sát vào lòng.
– Buông tôi ra, mau cút đi. – Rin hét lớn, đẩy Ken ra nhưng không được.
– Em phải là của tôi. – Ken đẩy Rin ngã xuống ghế phòng khách, xé toạc lớp áo ngoài của cô.
– Anh… anh không được phép… mau cút đi… để tôi yên. – Rin khóc ngất, lấy tay che lại phần cơ thể hở ra.
Mọi người làn trong Phạm gia thấy vậy, muốn đến cứu cô gái nhưng không dám đành lùi xuống nhà trong để lại hai người trong phòng khách.
Ken tiến đến cưỡng hôn cô nhưng luôn bị cô chống lại không cho hôn, khi môi anh áp sát môi cô, cô dùng răng cắn môi anh đến chảy máu. Ken đau buốc nghe mùi máu trên môi liền rời khỏi môi Rin.
Ken tức giận, tiếp tục tìm tới bờ môi cô mà hôn. Rin sợ hãi chống cự nhưng càng chống cự anh càng mạnh bạo hơn. Đôi bàn tay Ken tìm kiếm trên cơ thể cô, Rin hoảng sợ tột độ trong lúc không kiềm chế nỗi mà hét lên: ” Minh Trí, cứu em với.”
Ken nghe lời Rin nói, tức giận mà dừng mọi hành động của mình lại. Nhìn thấy cô gái phía dưới nước mắt giàn dụa, như một đóa hoa dập nát. Ken buông Rin ra, dùng áo của mỉnh đắp lên thân thể của cô rồi lạnh lùng bỏ đi.
Rin ngồi dậy, nước mắt vẫn còn động trên bờ mi. Thật may rằng anh ta đã dừng lại, nếu không thì cô sẽ hận anh suốt đời. Khi bị Ken ức hiếp, cô chợt nhớ đến Minh Trí, nhớ đến những lúc anh cứu cô những lúc cả hai cùng nhẹ nhàng ấm áp bên nhau. Khi nãy cô gái kia nói, anh là đang muốn đẩy cô đi sao, chuyện gì đã xảy ra cho anh vì sao cô lại không biết chuyện gì cả.
Rin ngồi dậy, nhặt lại bộ váy mà Ken đã xé bỏ. Thật là không còn mặc được nữa. Khoác tạm chiếc áo mà Ken đưa, cô ngồi yên trong phòng khách Phạm gia mà không biết làm sao có trang phục mặc vào để đi khỏi nơi này.
Một cô gái người làm trong nhà họ Phạm, mang đến cho cô một bộ đầm màu hồng nhạt trong khá vừa với cô.
– Tiểu thư, thiếu gia bảo tôi mang tới.
– Cảm ơn. – Cô nhận lấy, nhanh chóng vào nhà vệ sinh mà thay đổi trang phục.
Rin bước ra với bộ váy màu hồng, cô nhanh chóng tiến về cửa lớn để ra khỏi Phạm gia, cô muốn tìm Minh Trí hỏi việc gì đã xảy ra và thông báo cho Thiên Kim để chị gái không phải lo lắng.
– Tiểu thư, thiếu gia căn dặn không để cô ra ngoài. – Một vệ sĩ mặc áo đen đứng trươc cửa nói.
– Mau tránh ra, các người không có quyền giam tôi ở đây. – Rin nhào ra ngoài muốn trốn thoát.
Bọn vệ sĩ không nói gì, hai người giữ lấy hai tay cô mà đưa vào bên trong sau đó tiếp tục bên ngoài canh giữ.
Rin tìm điện thoại nhưng hình như đã bị lấy đi, cô dùng điện thoại bàn gọi.
– Rin, em đừng mong tìm tên ấy đến cứu. Tất cả cuộc gọi đều được chuyển vào máy anh. Có việc gì cần cứ gọi cho anh. – Ken nói với tiếng nhạc ầm ầm.
Cô biết mình đã bị Ken bắt giam tại đây, cô muốn thoát khỏi nơi này, cô nhớ Trần Minh Trí. Nếu như biết cô ở đây, liệu anh có đến cứu cô hay không?
*************************
Trần Hậu sau khi thấy Rin lên chiếc xe màu trắng thì mất dấu cô, anh không biết cô gái kia là ai mà Rin lại lên xe một cách tự nguyện như không hề bị ép buộc. Anh gọi điện thì điện thoại cô đã không còn liên lạc được, vì dự định sẽ theo Rin sang Anh nên xe đã đưa cho thuộc hạ lái về. Trần Hậu đứng nhìn chiếc xe chạy đi mà không làm được gì.
– Thiếu gia, Hà My tiểu thư không đi Anh. Cô ấy lên một chiếc xe cùng một cô gái lạ mặt. – Trần Hậu quay về Trần gia gặp Minh Trí.
– Đã chịu xuất hiện rồi sao, xem ra Rin đau khổ lần này không thiệt thòi. – Minh Trí cười nhếch mép.
– Ý thiếu gia là? – Trần Hậu khó hiểu nói.
– Đúng, chỉ là dụ rắn ra khỏi hang, nhưng xem ra lần này làm một được hai rồi. – Minh Trí đưa ly rượu trước mặt lên uống.
– Tiếp theo, ta phải làm gì. – Trần Hậu hỏi.
– Để yên xem bọn chúng muốn làm gì. Không nên hấp tấp quá.
– Vâng, thưa thiếu gia. Nhưng tôi lo cho sự an toàn của Rin và bé Rose.
– Tên Lê Hoàng đó rất yêu Rin sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Chỉ có bé con, xem ra chúng ta nên hành động để cứu bé con trước khi mọi việc xong xuôi.
– Thiếu gia đã biết Rose ở đâu.
– Từ khi cô ấy dọn đi, tôi luôn cho người đi theo bảo vệ cả hai mẹ con họ. Không phải tôi không tin tưởng mà không cho cậu biết trước, tôi chỉ muốn cậu hoàn thành nhiệm vụ của mình không bị chi phối. – Minh Trí biết Trần Hậu thắc mắc những gì nên nói một lần.
– Tôi sẽ đi cứu Rose. – Trần Hậu nói.
– Không, hãy để ngày mai rồi đi. Hôm nay xem chừng bức dây động rừng. Chuyện Trịnh lão thế nào.
– Dạ, ngày mai sẽ được thả về. Trịnh Thiên Kim gửi lời cảm ơn anh vì nương tay với cha cô ấy. – Trần Hậu nhắc đến Thiên Kim thì gương mặt hơi cười.
– Cậu thích cô ta. – Không qua khỏi mắt Minh Trí.
– Tôi không quan tâm đến chuyện tình cảm. – Trần Hậu chối.
– Được rồi, ngày mai khi Trịnh lão ra ngoài an toàn, nhanh chóng cứu Rose. Còn Rin, hãy để xem bọn họ muốn làm gì.
Trần Hậu ra ngoài, Minh Trí lắc lư ly rượu trên tay nhìn vào một màu đỏ thẫm.
– Xem ra. chị em ta phải một phen đấu trí rồi.
Sáng hôm sau, Rin thức dậy thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ấm, bên cạnh là Ken vẫn còn ngủ say. Cô hoảng hốt kiềm tra thì thấy trên người vẫn còn bộ váy màu hồng hôm qua. Nhớ lại đêm hôm qua, khi không được ra khỏi nhà, cô chán nản ngồi lỳ trong phòng khác mà đợi Ken về hỏi rõ vì sao nhốt cô lại. Nhưng ngủ khi nào không biết, đến bây giờ thì lại nằm trên giường anh ta. Rin vội nhảy ra khỏi giường, nói lớn.
– Ken, mau tỉnh dậy cho tôi.
– Em dậy rồi sao, vẫn còn rất sớm. – Ken hé mắt, nhìn thấy cô liền mỉm cười.
– Anh còn cười được ,mau nói đám vệ sĩ cho tôi ra ngoài. – Rin hét to.
– Đây là nhà của chúng ta, em còn muốn đi tìm ai. – Ken nhắm mắt lại không quan tâm.
– Ai bảo tôi sẽ ở cùng anh tại đây. Mau ra lệnh cho bọn họ để tôi đi. – Rin lất hết mền trên người Ken ra.
– Cô thật phiền phức. – Ken mở cửa đi ra ngoài lấy tờ báo mới nhất được đặt trước cửa phòng đưa cho Rin, rồi lên giường ngủ tiếp.
Trên tờ báo, in hình cô và Ken trướcdđây chụp chung để thông báo đính hôn, nhưng hôm nay lại là tin chính thức kết hôn vào ngày mai. Cô choáng váng ngồi ngã lên ghế.
– Anh… là anh làm chuyện này. – Rin vứt tờ báo xuống đất,
– Không phải là em đồng ý rồi sao. – Ken nhặt tờ báo lên, đưa bản tin in to đùng trên báo khẽ cười.
– Anh lấy Rose ra mà ép tôi sao. – Rin tức giận.
– Vì em, anh có thể làm bất cứ chuyên gì. – Ken đưa tay vuốt má Rin.
– Nếu tôi không đồng ý, bọn họ sẽ giết Rose sao. – Rin rơi nước mắt.
– Em sẽ không để chuyện đó xảy ra, đúng không vợ yêu. – Ken khẽ lau dòng nước mắt trên má cô.
– Anh không phải là con người, lại đi bắt cóc chính con gái của mỉnh để ép tôi. – Rin quyết định nói ra sự thật vì lo sợ sự an toàn của Rose, dù sao khi biết Rose là con ruột của mình Ken sẽ không làm tổn thương con bé..
– Haha, em nghĩ anh sẽ tin sao. Em thật thông minh nhưng không thể lừa được anh. – Ken không tin Rin nói.
– Được, anh đọc đi. – quyển nhật ký của Pi, cô vẫn luôn mang trong giỏ xách của mình.
Ken đọc những dòng nhật ký đầy nước mắt của Pi, trong lòng nặng trĩu. Anh kông ngờ lại có một người con gái yêu anh tha thiết và hy sinh vì anh mà sinh con. Ken không cử động, không nói gì cứ thế ngồi như một pho tượng.
– Anh mau thả tôi ra ngoài. – Rin lấy lại quyển sổ mà yêu cầu.
– Dù gì thì Pi cũng đã mất rồi, hôn lễ của chúng ta sẽ diễn ra bình thường. – KEn quay mặt đi nói.
– Anh… anh không thể làm vậy. – Rin hét lên.
– Em hãy làm một cô dâu thật xinh đẹp. Váy cưới sẽ mang đến trong hôm nay, em cứ lựa chọn những gì mà em thích. – Ken nói xong, đi về phía phòng thay đồ, chọn một bộ vest mặc vào rồi bỏ đi.
Minh Trí cầm trên tay tờ báo mà vò nát trong tay.
– Thiếu gia, là muốn Rin kết hôn với Phạm thiếu gia sao? – Trần Hậu khó hiểu hỏi.
– Không ngờ lại mang thủ đoạn đê hèn. Cô ta muốn diệt tận gốc Trịnh gia, ngày Trịnh HÀ My mang chiếc nhẫn kim loại trên tay, sẽ là ngày cô ta không còn tồn tại. – Minh Trí tức giận nói.
– Chúng ta phải ngăn chặn lại. – Trần Hậu lo lắng nói. – Nếu kể cho Phạm thiếu gia biết về lời nguyền kia, liệuc ậu ấy sẽ dừng lại.
– Hắn ta sẽ không tin. Cậu nhanh chóng đi cứu Rose ra, tôi sẽ đi đến thăm Phạm gia một chuyến.
Tại một khác sạn 5 sao lớn, trong căn phòng rộng lớn. Ken ngồi nhìn đứa trẻ đang nằm ngủ một cách ngon lành, anh âu yến vuốt lên bờ má phún phính y như mẹ Rose. Ken trong lòng có một chút ân hận khi mang con gái mình vào kế hoạch này.
– Sao, đã nhận ra là con gái mình. – Bảo Ngọc từ ngoài đi vào nói.
– Cả cô cũng biết chuyện này. – Ken đưa mắt tức giận hỏi.
– Tất nhiên. – Dửng dưng trả lời.
– Chết tiệt, cô cố tình đưa con gái tôi vào nơi nguy hiểm.
– Không phải nhờ vậy anh đã có được cô gái anh muốn. Còn thứ tôi muốn, chỉ là mong anh nhớ phải giữ lấy lời hứa.
– Được, sau hôn lễ cô mang Rose đến trả cho tôi thì tôi sẽ thực hiện lời hứa.