Dưới ánh chiều tà, Bối Dao ghé vào bả vai hắn mà thở dốc.
Ánh đèn trong sân thể dục cũng không quá sáng, đủ để che khuất khuôn mặt đỏ bừng của cô. Bóng cây bị gió thổi nhẹ nhàng đong đưa, giáo sư Bùi chống tay ở hai bên sườn cô, cắn răng hạ quyết tâm: “Không đi khách sạn, chúng ta về nhà.”
Trong phòng ngủ của bọn họ vẫn còn khăn trải giường và chăn màu hồng đến nay chưa từng được đổi.
Cô nhỏ giọng nói: “Được, cũng được.”
Đại học cách nhà không xa, bởi vì lúc Bùi Xuyên mua nhà đã nghĩ đến việc Bối Dao còn phải đi học. Hắn đi xuống gara lấy xe, còn Bối Dao đứng ở bên ngoài chờ hắn. Đêm tháng năm có gió thổi nhẹ nhàng lướt qua, Sở Tuần đúng lúc dừng xe thì thấy Bối Dao.
Cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu hoa anh đào, cổ tay áo mở thành hình hoa, lộ ra cánh tay vừa trắng và nhỏ, có cảm giác mảnh khảnh.
Sở Tuần nhớ tới chuyện nào đó thì cảm thấy có chút châm chọc lại tức giận. Lúc hắn theo đuổi Bối Dao thì Bối Dao không đáp ứng. Sau đó bởi vì Bối Dao mà hắn bị thiếu gia của Hoắc gia mắng cho một trận, mất hết mặt mũi. Hắn còn tưởng cô gái này mắt cao lắm, không để ai vào mắt, kết quả nghe nói cô ta có một gã bạn trai từng ngồi tù.
Trong lòng hắn không nuốt nổi khẩu khí này vì thế hắn nhấn còi lái xe về phía cô. Bối Dao nghe được tiếng xe thì theo bản năng lùi lại phía sau một bước.
Sở Tuần ló đầu ra: “Lên xe, tôi đưa cô về!”
Hắn đang lái một chiếc BMW. Cha hắn có tiền, lại chỉ có một đứa con là hắn vì thế rất chiều chuộng. Những năm này, sinh viên có thể lái BMW là rất hiếm.
Bối Dao lùi đến bên cạnh bồn hoa, nhíu nhíu mày nói: “Không cần, tôi đang đợi người.”
Lúc này Sở Tuần rất vui vẻ, nghe cha hắn nói Hoắc Húc giống như đang bị chèn ép đến không thở nổi. Giờ chẳng còn ai ngăn cản hắn theo đuổi Bối Dao nữa. Lòng tự trọng của đàn ông dâng lên khiến hắn nói: “Chờ ai? Chờ thằng bạn trai đã từng ngồi tù của cô hả? Chờ hắn lái xe ba bánh đến đón cô sao?”
Nói đến xe ba bánh, Sở Tuần vô cùng sung sướng. Hắn nghĩ thầm, hối hận đi hối hận đi, một đứa con gái nghèo như quỷ có gì mà lên mặt. Có vài cô gái vô cùng ngây thơ, cho rằng tình yêu có thể vượt qua hết thảy, sau khi chịu khổ rồi mới biết tình yêu chỉ là cái rắm.
Sở thiếu vừa dứt lời thì trong gara đã có một chiếc xe màu bạc phóng ra, hơn nữa còi cũng không ấn đã lung tung lao về phía hắn.
Trong nháy mắt đầu óc Sở Tuần trống rỗng, thẳng đến khi chiếc xe kia dừng lại cách hắn vài cm thì hắn mới mắng: “Bị mù à!”
Hắn ló đầu ra, còn muốn mắng tiếp nhưng vừa nhìn thấy hãng xe kia thì lập tức cứng họng. Chiếc xe kia có màu sắc bình thường, nhưng vẫn là Lamborghini. So với cái xe hắn đang lái còn đắt hơn mấy lần.
Sở Tuần còn nhớ rõ lần trước Hoắc Húc giáo huấn mình, ở thành phố B này tùy tiện cũng có thể gặp được con cháu nhà cán bộ. Hơn nữa đối phương từ gara phóng ra, lại như không muốn sống mà lái thẳng đến xe hắn, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Sở Tuần đành đem lời thô tục nghẹn trở về. Hắn thấy bên trong có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, ánh mắt lạnh nhạt.
Lúc này Bùi Xuyên mở cửa ghế phụ nói: “Dao Dao, về nhà thôi.”
Bối Dao cũng bị một màn vừa rồi dọa sợ, lúc cô ngồi lên xe thì thấy mặt Sở Tuần vô cùng khó coi.
Tên này ở đâu ra? Không phải nói bạn trai Bối Dao từng ngồi tù sao?
Bùi Xuyên lái xe đi. Cái xe này hắn đã có sửa chữa nên bề ngoài nhìn không quá chói mắt có điều bên trong lại khác hẳn.
Thính lực của Bùi Xuyên tốt, lúc hắn lái xe ra đã nghe thấy lời Sở Tuần nói. Hắn hơi nặng nề nhìn phía trước, đánh xe ra khỏi trường học.
Hiện tại Bùi Xuyên mới biết lúc mình ngồi tù Bối Dao đã phải thừa nhận áp lực và cười nhạo thế nào. Tất cả mọi người sẽ cảm thấy cô không có mắt.
Bối Dao cảm thấy có chút buồn cười: “Anh cùng hắn so đo làm cái gì? Để mình bị thương thì làm sao đây?”
Hắn lắc đầu, lần đầu tiên nghiêm túc nói: “Chúng ta công khai đi.”
Bối Dao ngẩn người.
Cô còn nhớ rõ vào năm cấp ba, Bùi Xuyên từng đưa ra hai điều kiện để bọn họ ở bên nhau. Thứ nhất đó là không thân mật, thứ hai là không công khai.
Hiện tại hắn chủ động nói muốn công khai khiến Bối Dao cười tủm tỉm nói: “Vì sao thế?” Cô muốn nghe hắn nói, nghe lời nói từ trong lòng hắn, nghe hắn thừa nhận mình có tính chiếm hữu.
Hắn nhấp môi, không hé răng. Xe chạy trong chốc lát đã đến nhà.
Bối Dao cũng mang theo chìa khóa, cô cầm chìa khóa để mở cửa. Bùi Xuyên thì ôm lấy cô từ sau lưng, sau đó thuận tay đóng cửa nói: “Ngày mai công khai, được không?”
Trong lòng Bối Dao sắp cười đến ngất đi. Nhưng mà nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn cũng đã có thay đổi. Nếu là năm cấp ba kia, hắn cảm thấy đời này không có khả năng cùng cô ở bên nhau thì chắc là đánh chết hắn cũng không dám thừa nhận với mọi người là hắn thích cô.
Cô nghẹn cười, nghiêm túc mà gật đầu.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Về đến nhà rồi.”
Hắn nói một câu không đâu vào đâu nhưng cô vẫn hiểu. Bối Dao đỏ mặt xoay người, ôm lấy cổ hắn, chui đầu vào ngực hắn: “Ừ.”
Hắn dừng một chút, ôm lấy cô nhẹ nhàng hôn.
Bối Dao nhắm mắt lại, ngón tay cuốn lấy cà vạt của hắn.
Hắn cầm cái tay kia, dục vọng nam tính tràn đầy lần đầu tiên vượt qua tự ti trong nội tâm. Những giấc mộng ngẫu nhiên thời niên thiếu hiện lên, hắn cũng có loại ảo giác cô sẽ không ghét bỏ mình.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Lần này có thể không cần nhìn không?” Hắn nói nhỏ bên tai cô bằng giọng thành kính và cẩn thận.
Bối Dao vùi đầu ở trong ngực hắn, rốt cuộc bị hắn làm cho xúc động đến vô cùng e lệ, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
Giường lớn trong phòng ngủ đặc biệt mềm mại, lúc cô bị che mắt lại thì có chút không được tự nhiên và khẩn trương. Tiếng động lúc này được phóng đại lên, Bối Dao cảm nhận hắn đang gỡ chân giả xuống, hai cánh tay mạnh mẽ chống hai bên sườn mình.
Cô giơ tay muốn sờ vào cà vạt trên đôi mắt nhưng hắn đã cầm lấy cái tay kia, đè trên đầu cô thấp giọng an ủi: “Chúng ta đã đồng ý rồi.”
Được rồi.
Nhưng lúc hắn vùi đầu vào cổ Bối Dao thì cô bỗng cứng đờ, duỗi tay chống ngực hắn: “Chờ, chờ một chút.”
Hắn nhỏm dậy, ánh mắt ảm đạm rồi chớp mắt một cái.
Trên mặt Bối Dao có chút mờ mịt, một lát sau mặt cô đỏ lên, xấu hổ nói: “Hình như kinh nguyệt của em tới.”
***
Đêm nay Bối Dao cảm thấy vô cùng hổ thẹn, kỳ thật kỳ sinh lý của cô luôn đúng giờ, quanh quẩn trong mấy ngày này. Nhưng tình yêu có đôi khi khiến người ta hoàn toàn quên mất một thứ gì đó.
Cô giữ chặt chăn để che mặt mình lại, nghe tiếng nước xôn xao trong phòng tắm, nó vang lên rất lâu hắn mới tắt đèn đi ra.
Lúc hắn đi ra, trên mặt còn dính bọt nước. Bùi Xuyên đi đến phòng bếp còn cô thì dò đầu ra nhìn bóng dáng hắn.
Chỉ trong chốc lát Bùi Xuyên đã đi đến, bưng cái chén, trong đó có trứng gà nấu với đường đỏ: “Em ăn đi rồi ngủ tiếp.”
Cô chớp chớp mắt: “Nước đường đỏ hả?”
Bùi Xuyên nói: “Ừ.”
Bối Dao quên mất xấu hổ vừa rồi, tò mò hỏi: “Nhà của chúng ta có đường đỏ từ khi nào vậy?” Vì sao mấy hôm trước cô vào bếp không thấy cái này.
Hắn sờ sờ đầu cô: “Mấy hôm trước anh đã mua.”
Bối Dao vùi đầu uống nước, mơ hồ nói: “Cảm ơn Bùi Xuyên.”
Hắn ngừng một giây: “Dao Dao, không cần cảm ơn anh. Anh là chồng em, có nhiều chỗ anh chưa làm tốt,nếu có yêu cầu gì thì em cứ nói.”
Giống như kỳ sinh lý sao? Cái này hắn cũng nhớ rõ hả? Cô lặng lẽ giương mắt nhìn thấy hắn đang nhìn mình. Bối Dao nhỏ giọng nói: “Vậy em chỉ uống nước, không ăn trứng gà được không?”
Trong mắt hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, nói: “Được.”
Hắn ăn nốt chỗ còn lại sau đó hai người rửa mặt nằm trên giường. Cô đột nhiên xoay người, ghé vào trên ngực hắn, lại hôn hôn lên môi hắn, nhỏ giọng ngọt ngào nói: “Bùi Xuyên thật tốt.”
Hắn cười, ôm lấy eo cô: “Ừ, ngủ thôi.” Đừng lăn lộn trên người hắn nữa, bằng không ai mà chịu nổi.
Cái cằm nhỏ nhắn của cô gác trên ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Em cũng mới làm vợ, Bùi Xuyên, nếu em có gì không tốt thì anh cũng phải nói với em nhé.”
Có chỗ nào đó trong lòng hắn như tan ra, thấp giọng nói: “Em chỗ nào cũng tốt hết.”
***
Bởi vì buổi sáng không cần đến viện nghiên cứu mà đi đến đại học nên Bùi Xuyên có thể cùng Bối Dao đi ra ngoài.
Sáng sớm trong tiểu khu không khí tươi mát, có một bà bác bán hoa sơn chi mình trồng.
Kỳ thật mọi người trong tiểu khu đều khấm khá nhưng bà bác kia muốn tìm chút việc để làm nên mới bán hàng.
Bùi Xuyên dừng bước chân, mua một đóa hoa sơn chi mới hái, cài lên vạt áo cô. Bà cụ cười khanh khách mà nhìn bọn họ.
Bối Dao nhìn người đàn ông đang rũ mắt nhìn mình rồi nhớ đến năm lớp 12 ấy, lúc mọi người đều biết hắn là người tàn tật.
Cô đã chạy đến nhà hắn vì sợ hắn khổ sở nhưng kết quả hắn lại mở bàn tay ra, trong đó có bông hoa hắn mua trên đường.
Có người tình yêu xa xăm vô cùng, có người tình yêu lại cả đời không thay đổi.
Buổi sáng hôm đó Bối Dao có hai tiết học chuyên ngành, tiết học của Bùi Xuyên lại vào buổi chiều. Thực ra Bùi Xuyên có thể đến vào buổi chiều nhưng hắn lại mang theo máy tính cá nhân. Sau khi đưa cô đi học, hắn tìm một quán trà yên tĩnh rồi vào đó làm việc.
Dạy học ở đại học so với làm việc ở viện nghiên cứu nhàn rỗi hơn nhiều. Nhưng hắn chính là người cần mẫn, một khi rảnh rỗi thì sẽ không ngừng viết phần mềm, hoặc tra cứu tiến triển bên Hoắc gia.
Tâm tư hắn trầm tĩnh, nhanh nhạy, luôn cảm thấy một người sẽ không dễ dàng mà rơi đài. Khương Hoa Quỳnh lợi hại, nhưng Hoắc Nhiên cũng là cáo già. Ông ta để lại cho Hoắc Húc không ít đồ tốt. Trước khi tận mắt thấy Hoắc Húc chết thì Bùi Xuyên luôn phải cảnh giác.
Hơn nữa hắn cũng phải kiếm tiền, thật nhanh, thật nhiều để cho Bối Dao một tấm thẻ, hàng tháng gửi tiền cho cô.
Nhưng cô không cần, cũng chưa từng kiểm tra xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Tốc độ kiếm tiền của Bùi Xuyên từ trước đã có thể thấy được khủng khiếp thế nào.
Lúc này hắn đang xem cổ phần của Hoắc thị, quả nhiên vẫn liên tục giảm. Trong lòng Khương Hoa Quỳnh chỉ có đứa con trai đã chết, hoàn toàn mang tâm thế cùng chết mà báo thù.
Nhưng cũng bởi vì bà ta dùng phương thức cực đoan như thế mới khiến Bùi Xuyên nhíu nhíu mày. Nếu hắn là Khương Hoa Quỳnh, hắn sẽ không áp dụng thủ đoạn như vậy, không bức cho Hoắc Húc chó cùng rứt giậu. Bùi Xuyên sẽ lựa chọn phương pháp nước ấm nấu ếch xanh, đợi khi Hoắc Húc phản ứng không kịp thì khiến hắn hai bàn tay trắng.
Phụ nữ khi đã điên cuồng thì rất đáng sợ, Khương Hoa Quỳnh cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, chỉ muốn thỏa mãn cơn khát trả thù trong lòng.
Bùi Xuyên khép máy tính lại, gọi điện cho Triệu Chi Lan.
“Dì Triệu, mọi người ở bên kia có quen không?”
Triệu Chi Lan đang ở một căn hộ ven biển, giờ này không được tự nhiên khụ khụ: “Còn gọi dì Triệu hả?”
Bùi Xuyên dừng một chút mới sửa: “Mẹ.”
Triệu Chi Lan hừ một tiếng, tuy rằng căn phòng này vừa lớn vừa thoải mái, nhưng bà vẫn nhớ cái ổ nhỏ của mình: “Khi nào ba mẹ có thể trở về? Giá cả chỗ này cao quá, con không biết thì thôi, rau hẹ cũng đắt, nếu ở tiểu khu cũ thì mấy cái này chỉ cần trồng là được một đống.”
Bùi Xuyên nói: “Vì an toàn của mọi người, mẹ cố chờ chút, rất nhanh sẽ kết thúc.”
Triệu Chi Lan nghĩ nghĩ, vẫn không quên hỏi tình huống con gái nhà mình: “Dao Dao không gây phiền toái gì cho con chứ?”
“Không đâu ạ.”
Triệu Chi Lan thở dài: “Con bé còn nhỏ tuổi, có nhiều điều không hiểu, con cũng đảm đương chút.”
Bùi Xuyên đã làm những gì, trong lòng Triệu Chi Lan đều hiểu rõ. Cho dù lúc trước bà vẫn bất mãn hắn là người khuyết tật nhưng lòng người ta bằng thịt, hắn đã quỳ xuống cầu xin, lại vì bọn họ làm nhiều như thế thì làm sao Triệu Chi Lan còn có thể làm bộ làm tịch.
Dần dần, bà cũng hiểu một chút về lựa chọn của Bối Dao.
Năm đó bà gả cho Bối Lập Tài nghèo rớt mồng tơi, lúc hai người về nhà, đi qua khe núi, Bối Lập Tài còn không chịu cõng bà. Còn Bùi Xuyên thì chỉ còn mỗi chưa đào tim ra cho con gái bà nữa thôi. Hắn thích Dao Dao đến không muốn sống, bảo bà làm sao có thể không hài lòng chứ?
Bùi Xuyên nói: “Dao Dao rất tốt.”
Triệu Chi Lan đột nhiên cảm thấy mình nói cái này có chút dưa thừa, hiện giờ còn không biết ai thương Bối Dao nhất đâu.
Bà nói: “Con chắc cũng bận, ba mẹ ở chỗ này rất tốt, không cần lo lắng. Bùi Xuyên, nghỉ hè nếu quá bận thì thôi, nhưng ăn tết nhớ mang Bối Dao trở về, mẹ làm lạp xưởng và thịt khô cho hai đứa, tiện ăn lâu dài.”
Bùi Xuyên đáp: “Vâng.”
Kết hôn xong Bùi Xuyên lại có cảm giác gia đình. Mặc kệ hắn đang ở chỗ nào xa xôi thì vẫn luôn có người nhớ đến.
Bùi Xuyên khép lại máy tính, đi đón Bối Dao đi ăn cơm trưa.
Bốn cô gái trẻ tuổi đứng thẳng tắp mà nhìn hắn. Còn Bùi Xuyên lại nhìn về phía Bối Dao.
Bối Dao giới thiệu: “Đây là bạn cùng phòng của em, mặc áo vàng là Tần Đông Ni, màu đen là Vương Càn Khôn, cố ấy là Đan Tiểu Mạch.”
Đến nay Tần Đông Ni vẫn còn bị vụ “Đi học không được truyền giấy” làm cho sợ hãi. Vừa rồi tuy ồn áo nói Bối Dao lợi hại nhưng bây giờ thấy Bùi Xuyên thì cô nàng lại lắp bắp nói: “Giáo, giáo sư Bùi.”
Đan Tiểu Mạch cũng có cảm giác khẩn trương khi đối mặt với trưởng bối, chỉ có Vương Càn Khôn là tự tại, còn có chút tò mò mà đánh giá Dao Dao cùng ông xã của cô.
Người này là nhân vật trâu bò đến mức nào đây?
Bùi Xuyên lễ phép gật đầu: “Xin chào, cảm ơn các em đã chăm sóc Dao Dao, nếu tiện thì để anh mời mọi người đi ăn cơm.”
Nhà hàng là Bối Dao chọn, đó là một nhà hàng Trung Quốc, và cô nàng Vương Càn Khôn đã dũng cảm gọi rượu.
Mấy cô gái khác đều không uống, Bùi Xuyên có tiết học buổi chiều nên cũng không uống, kết quả chỉ có mình Vương Càn Khôn uống.
Tất cả mọi người đều cho rằng Vương Càn Khôn tửu lượng rất tốt, kết quả mới ba ly cô nàng đã bắt đầu cười hì hì nói linh tinh. Mặt cô nàng đỏ lên, hai mắt mê mang, cái miệng chép chép.
“Giáo sư Bùi, em nói với thầy nhé, cái tên Sở Tuần kia cực kỳ trâu bò. Năm đầu hắn theo đuổi Bối Dao, còn từng mua bóng bay tung đầy trời, cuối cùng lại bị cự tuyệt trước mặt tất cả mọi người.”
Bùi Xuyên an tĩnh lắng nghe còn Vương Càn Khôn bắt đầu kể ra từ đầu đến giờ có những ai theo đuổi Bối Dao.
Tóm lại là rất nhiều, rất nhiều…… Bùi Xuyên híp hết cả mắt lại.
Bối Dao thì ảo não cực kỳ, hận không thể che miệng con bạn cùng phòng lại.
Về sau không thể để Vương Càn Khôn uống rượu, uống xong rồi sẽ biến thành Tần Đông Ni phiên bản lỗi! Hơn nữa Vương Càn Khôn chính là một kẻ cực kỳ bướng bỉnh, càng cản cô nàng càng hăng hái. Mấy cô gái nhỏ không sao cản được, còn Bùi Xuyên xuất phát từ lễ phép nên tự nhiên sẽ không ngăn cản người ta nói chuyện.
Vương Càn Khôn nói: “Tôi nói này người huynh đệ, anh đúng là may mắn lắm mới cưới được Dao Dao đó!” Cô nào tự hào nói lớn, “Xinh đẹp, eo thon chân dài, ngực còn lớn, có…… Đúng không?” Cô nàng còn đáng khinh mà làm động tác cỡ C.
Bối Dao khóc không ra nước mắt, hận không thể tìm cái khe đất chui vào. Vương Càn Khôn điên rồi! Đây chỉ do đôi mắt có độc của Tần Đông Ni nhìn một lần, còn mọi người trong phòng đều tự tắm tự ngủ mà.
Có ai mời bạn cùng phòng và chồng đi ăn cơm lại xấu hổ như cô không hả? Bối Dao không ngẩng nổi đầu lên rồi. Hai cô gái còn lại cũng bị lời của Vương đại gia làm cho sợ ngây người, ngây ra như phỗng, ngay sau đó là mặt đỏ bừng.
Bùi Xuyên trầm mặc, không hé răng. Lần đầu tiên hắn có chút chán ghét sự thân mật giữa các nữ sinh, hắn đến nay…… Cũng mới chỉ cởi được vài cái cúc áo của cô.