Trung tuần tháng sáu, gió mùa hè ấm áp, Triệu Chi Lan đẩy cửa bệnh viện, mở hộp giữ ấm đựng đồ ăn, trong lòng có chút chua xót: “Bùi Xuyên, con chưa ăn cơm hả? Mẹ nấu canh cho con nè, mau nếm thử.”
Bùi Xuyên đi tới, ngón tay hắn mới nối lại, vì thế chỉ có thể dùng tay trái ăn cơm.
Từ tối hôm qua đã có rất nhiều người lục tục đến đây thăm hắn, Bùi Hạo Bân đã tới, nói với hắn những người khác đã được giải cứu. Tào Lị xấu hổ nên không vào thăm, Bùi Xuyên cũng gặp Tưởng Văn Quyên cùng người chồng bác sĩ của bà. Thậm chí còn có cả các đồng nghiệp ở viện nghiên cứu cũng đều đã đến thăm hắn.
Tối hôm qua Bùi Xuyên được phẫu thuật nối ngón tay, hôm nay Triệu Chi Lan làm cơm mang đến cho hắn.
Bùi Xuyên rũ mắt ăn canh, ngoài cửa sổ cây xanh đang bừng bừng sức sống, nhưng hắn lại không nếm ra mùi vị gì.
Rất rất nhiều người đều tới, nhưng Bối Dao vẫn không xuất hiện. Chuyện trọng sinh này hiện giờ chỉ có họ biết với nhau, một khi bí mật chôn giấu bị vạch trần thì cuối cùng cô cũng không cần hắn nữa ư?
Hắn uống không hết, lại không dám hỏi Triệu Chi Lan Dao Dao đâu.
Triệu Chi Lan quay mặt đi, lau nước mắt nói: “Không hợp khẩu vị sao? Có muốn ăn cái gì thì mẹ làm cho con.”
Bùi Xuyên lắc đầu: “Mẹ trở về nghỉ ngơi đi, con không sao. Qua hai ngày là có thể xuất viện.”
Triệu Chi Lan dọn cái hộp giữ ấm nói: “Vậy tối nay mẹ lại đến thăm con, có cần gì thì gọi điện cho mẹ.”
“Không cần gì đâu ạ.” Bùi Xuyên nói, “Mẹ đi đường cẩn thận.”
“Ai, ba con đã dọn dẹp nhà cửa, chúng ta hiện giờ đã có thể về nhà rồi.” Triệu Chi Lan vẫn luôn không nhìn vào mắt hắn, lúc đi cũng rất vội vàng.
Lúc bà đi đến cửa, Bùi Xuyên đứng lên gọi: “Mẹ!”
Triệu Chi Lan: “Chuyện gì?”
Cuốn vở kia đã bị hắn tiêu hủy, lúc này Bùi Xuyên trầm mặc nói: “Không có gì.”
Triệu Chi Lan đẩy cửa đi ra ngoài.
Kim Tử Dương, Trịnh Hàng còn có Quý Vĩ hiện tại cũng đang ngồi ở bên ngoài. Quý Vĩ đang đọc sách, hắn mới tham gia kỳ thi đại học năm nay, cũng không biết thành tích lần này như thế nào.
Thấy Triệu Chi Lan rời đi, ba người đều lên tiếng chào hỏi: “Chào dì.”
Triệu Chi Lan gật gật đầu, hốc mắt phiếm hồng rồi bước chân nhanh hơn.
Trịnh Hàng nhíu nhíu mày, phản ứng của Kim Tử Dương thì trực tiếp hơn nhiều: “Mọi người xem, Bối Dao cũng quá không có lương tâm. Xuyên ca bị thương thành như vậy mà cô ấy cũng chưa thèm đến thăm một lần. Đây là chồng cô ấy đó, uổng công Xuyên ca coi cô ấy như tâm can bảo bối.”
Quý Vĩ nhỏ giọng nói: “Cậu nói nhỏ chút, để Xuyên ca nghe thấy thì không tốt lắm, trong lòng anh ấy sẽ khó chịu đấy.” Hắn suy đoán nói, “Có khả năng bọn họ đã cãi nhau.”
Kim Tử Dương tức đến cười: “Cãi nhau? Ngày hôm qua xảy ra việc lớn như thế, mặc dù cãi nhau thì cũng không thể lạnh lùng như vậy chứ? Xuyên ca còn đang dưỡng bệnh đó, mấy người không thấy dáng vẻ ngày hôm qua của anh ấy đâu, cả tay đều là máu.”
Quý Vĩ ngượng ngùng ngậm miệng.
Trịnh Hàng dẫn đầu đi vào trong. Hắn dựa vào cánh cửa, thấy Bùi Xuyên ở trong phòng bệnh đang nhìn chằm chằm di động ở mép giường thì mở miệng nói: “Xuyên ca, anh và chị dâu giận dỗi sao?”
Bùi Xuyên dừng một chút, ngước mắt đáp: “Không có chuyện đó đâu, mấy cậu đừng đứng đó nữa, đi về đi. Rất nhanh là tôi được ra viện rồi, chỉ ở lại quan sát một chút thôi.”
Trịnh Hàng hít vào một hơi: “Vậy vì sao cô ấy không tới thăm anh?”
Bùi Xuyên nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không quá quan trọng.”
Trịnh Hàng còn muốn nói gì nữa nhưng Bùi Xuyên đã đánh gãy lời hắn nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Vì thế vài người bọn họ đành phải đi.
Chờ đến chạng vạng, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng, Bùi Xuyên lập tức ngồi dậy, đi qua mở cửa. Ngoài cửa là khuôn mặt của Triệu Chi Lan, bà còn dắt theo Bối Quân. Ánh mắt Bùi Xuyên hơi ảm đạm dù rất khó phát hiện.
Triệu Chi Lan nói: “Mẹ thấy giữa trưa con ăn canh không vào vì thế buổi tối mẹ làm thanh đạm chút.”
Bùi Xuyên ăn xong, mùa hè bên ngoài không khí khô nóng, Triệu Chi Lan chạy qua chạy lại thì một thân toàn mồ hôi.
Bối Quân đang nhìn Bùi Xuyên, bĩu bĩu môi. Ánh mắt hắn dừng trên cái tay băng bó của Bùi Xuyên, sau đó trốn ra sau lưng Triệu Chi Lan.
Bùi Xuyên cũng nhìn hắn một cái. Đứa nhỏ kháu khỉnh khỏe mạnh này thế nhưng vẫn chưa từng mở miệng gọi hắn một tiếng anh rể.
Triệu Chi Lan đi rửa tay: “Buổi tối mẹ sẽ ở bệnh viện, cần gì thì gọi mẹ.”
Lúc bà đẩy cửa ra ngoài, Bùi Xuyên nói giọng khàn khàn: “Mẹ, Dao Dao đâu?”
Triệu Chi Lan dừng chân, quay đầu lại đột nhiên nói: “Bùi Xuyên, yêu nhau là rất khó, rất nhiều lúc mẹ và bố con cũng thấy khó khăn. Lúc còn trẻ chưa từng có tình cảm mãnh liệt, sau đó chậm rãi biến thành tình thân. Trước kia mẹ phản đối con và Bối Dao nhưng trải qua chuyện này coi như mẹ đã nhìn thấu. Con vì nó mà đã làm rất nhiều, nhưng con gái mẹ……”
Triệu Chi Lan nói xong đã đỏ mắt, có chút nghẹn ngào: “Con bé cũng là đứa ngốc.”
Bối Quân căm giận trừng mắt nhìn Bùi Xuyên một cái.
Bùi Xuyên nhíu nhíu mày, tim hắn đập nhanh hơn: “Dao Dao làm sao vậy?”
“Nó ở phòng bệnh trên lầu hai, con cùng mẹ đi nhìn xem.”
Bùi Xuyên bỗng nhiên đứng dậy.
*
Bùi Hạo Bân đến nay vẫn khó có thể quên được cảnh tượng khi ông mở căn phòng ở lầu ba. Bối Dao bị còng tay ở mép giường, máu bên người nhiễm đỏ cả khăn trải giường, má cô chôn trong đầu gối, thống khổ mà cuộn chặt người.
Bùi Gia Đống sợ hãi, trong mắt Thiệu Nguyệt thì lập lòe vui sướng. Bối Dao an an tĩnh tĩnh mà mê man không có ý thức.
Mọi cảnh sát đều khiếp sợ khi nhìn vết thương trên bụng cô, sau đó vội vàng đưa cô đến bệnh viện.
Trước khi Hoắc Húc mang theo con dao đi tìm Bùi Xuyên thì Bối Dao đã đẩy hắn ra. Con dao kia cắm vào bụng cô, khiến máu chảy rất nhiều.
Trong mắt Hoắc Húc là không thể tin được, hắn theo bản năng rút dao ra, trên mặt co rút, sau đó kéo Bối Dao lên, khóa ở mép giường.
Đây giống như cọng rơm cuối cùng đánh sập tinh thần hắn. Hắn lừa mình dối người làm như không có việc gì mà đổi một con dao khác, sờ sờ mặt cô nói: “Đợi anh giải quyết xong tên kia thì sẽ mang em ra nước ngoài. Không sao, về sau chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm là được.”
Kỳ thật hắn đã biết, đời này hắn vĩnh viễn sẽ không có được tình yêu của cô.
Hoắc Húc khép lại cánh cửa kia.
Hô hấp của Bối Dao dần dần mỏng manh hơn, cô nỗ lực nghiêng đầu nhìn Bùi Gia Đống. Năm nay Bùi Gia Đống năm tuổi, cũng không khác Bùi Xuyên của cô năm đó là bao.
Chẳng qua Bùi Gia Đống khóc thành người nước, còn Bùi Xuyên lại chưa bao giờ khóc. Cũng có lẽ, nước mắt một đời này của hắn đã sớm chảy hết vào năm đó rồi.
Cô hy vọng trên đời này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện một đứa nhỏ nào có vận mệnh như Bùi Xuyên nữa. Cô cũng sợ hãi Bùi Xuyên sẽ xảy ra chuyện như vậy lần thứ hai.
Bối Dao cố hết sức mà ngước mắt, nhìn lên màn hình theo dõi đen trắng. Cô còn muốn nói với hắn rằng, những lựa chọn đó thực hoang đường.
Bùi Xuyên của cô là độc nhất vô nhị, thiên hạ vô song.
Khăn trải giường nhiễm đỏ máu, Bối Dao chậm rãi nhắm mắt lại.
*
Gió mùa hè thổi tung bức màn, cô nằm trên giường, sắc môi tái nhợt, hàng mi dài nhắm chặt.
Triệu Chi Lan lau lau nước mắt: “Năm con vào tù, con bé ngồi suốt một đêm bên ngoài cục cảnh sát, nhất định phải gặp con bằng được. Sau đó con bé đi học đại học, ngoài miệng không nói đến nữa nhưng nó vẫn âm thầm đi tìm con. Chúng ta đều không biết vì cái gì mà nó muốn học y, sau đó mẹ sửa sang lại phòng con bé mới thấy một bộ sách chuyên về mát xa.”
“Khi Bối Dao còn nhỏ, có một năm nó đã tích cóp tiền tiết kiệm trong nửa năm tưởng giấu ba mẹ sau đó mua cho con một mô hình xe.”
“Năm ba mẹ con ly hôn, hai đứa lên cấp ba, mỗi tháng Dao Dao chỉ được nghỉ một lần. Mỗi lần được nghỉ nó đều đến khắp các trường để hỏi thăm, nếu không có tiền ngồi xe thì nó sẽ đi bộ. Mẹ hỏi có phải nó đang tìm người hay không thì nó nói không. Nhưng ai nó cũng hỏi qua về con, chỉ có Bạch Ngọc Đồng là nó không thèm liếc mắt. Mẹ biết nó giận Tào Lị bọn họ đến khiến con phải dọn ra ngoài.”
“Bùi Xuyên, con gái mẹ không thông minh, khi còn nhỏ vì đạt được thành tích tốt mà nó ngày nào cũng học đến tối khuya. Nó cũng không dũng cảm, sợ tiêm, sợ truyền dịch. Khi có tâm sự nó sẽ không nói, chỉ một mình yên lặng nghĩ biện pháp, sợ mọi người lo lắng cho mình. Có lẽ việc dũng cảm nhất mà đời này nó đã làm là theo đuổi con.”
Rất nhiều rất nhiều năm, cô vẫn luôn nỗ lực đi về phía hắn. Cô cũng không có được sự dũng cảm và thân thể cứng cỏi như hắn. Cô chỉ có sức lực nhỏ bé lại ngoan cường, có đôi khi sức lực yếu ớt đó không thể xoay chuyển gì. Nhưng mười tám năm, suốt 6570 ngày, không có một ngày nào cô nghĩ đến chuyện từ bỏ hắn.
Bùi Xuyên đẩy cửa phòng bệnh, ngồi xuống bên người Bối Dao.
Đêm hè có tiếng ve kêu vang bên ngoài.
Tiếng hít thở của cô trầm trọng, mặt nạ dưỡng khí trùm lên mặt cô, dung nhan đã hoàn toàn nảy nở. Nhưng bước qua mười tám năm này hắn vẫn nhớ rõ bộ dáng cục bột nhỏ ôm bông hoa sen, hai mắt sáng lấp lánh nhìn mình.
Trong lúc nhất thời hắn chợt bừng tỉnh, nhận ra đáp án cho lựa chọn thứ ba. Có người tình yêu giống như dung nham, nóng cháy bỏng, có người tình yêu giống như dòng suối, lâu dài lại ôn nhu.
Bùi Xuyên chưa bao giờ thực sự vượt qua một ngày kia. Bùi Hạo Bân lúc đó bởi vì bắt tội phạm mà từ bỏ hắn, bắt đầu từ ngày ấy hắn vẫn luôn bị người ta vứt bỏ.
Nhưng vào một ngày tháng sáu này, trong không khí nhàn nhạt mùi thuốc sát trùng, hắn đã có thể bước ra khỏi tuổi thơ đầy ám ảnh.
Bởi vì có người yêu hắn hơn cả sinh mệnh.
Hốc mắt Bùi Xuyên phiếm hồng, hắn dùng bàn tay trái nổi rõ khớp xương mà cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Bối Dao vẫn chưa tỉnh, miệng vết thương của cô nghiêm trọng hơn hắn nhiều. Cô lại mất máu quá nhiều, may mà được truyền máu kịp thời nếu không thì khó mà cứu được.
Triệu Chi Lan yên lặng thở dài một tiếng, vốn dĩ trong nhà có hai người bệnh thì Bùi Xuyên cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng con gái ngốc nhà bà cũng không dễ dàng gì.
Triệu Chi Lan nói: “Con về ngủ đi, Dao Dao đã có ba trông rồi.”
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Con muốn ở cạnh cô ấy.”
Triệu Chi Lan nhìn hai vợ chồng, trong lòng bất đắc dĩ: “Để mẹ nhờ y tá thêm một cái giường vậy.”
*
Bối Dao ngủ suốt hai ngày, đến sáng sớm ngày thứ ba cô mở to mắt.
Ngoài cửa sổ hoa thơm chim hót, ánh mặt trời trút xuống đầy đất, bàn tay hơi lạnh của cô đang được một bàn tay to ấm áp bao lấy.
Vừa cử động thì vết thương ở bụng bị kéo đau, cô quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông bên cạnh.
Trên mặt hắn là râu ria chưa kịp cạo, nhìn có chút chật vật. Hắn cũng đang nhắm mắt lại, thoạt nhìn mệt mỏi muốn chết. Cô suy yếu mà đánh giá hắn một lần, ánh mắt dừng trên ngón tay hắn.
Giống như cảm nhận được, Bùi Xuyên bỗng nhiên mở mắt ra. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt trong suốt của Bối Dao có bộ dáng của hắn.
Cô cất giọng nhỏ như muỗi, không có sức lực gì mà nói với hắn: “Bùi Xuyên, anh không sao chứ? Hắn là người điên, anh đừng nghe lời hắn.”
Hắn nhìn cô nói: “Anh không sao, em có còn đau không?”
Bối Dao nỗ lực cười cười: “Một chút cũng không đau.”
Hắn chợt ướt hốc mắt, phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể ép nước mắt trở về.
Bối Dao tỉnh lại thì không chỉ có Triệu Chi Lan vui mừng mà đám người Kim Tử Dương cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ có chút xấu hổ, lúc trước bọn họ còn nói Bối Dao bạc tình, nhưng sau đó lại khiếp sợ cùng áy náy.
Trong lòng Kim Tử Dương cũng có chút chua xót, còn có chút hâm mộ: “Nếu vợ tương lai của mình có thể làm được đến thế này vì mình thì cho dù có chết vì cô ấy mình cũng cam tâm.”
Hai ngày Bối Dao không tỉnh, Xuyên ca ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại gấp đến không được. Mỗi ngày hắn đều hỏi bác sĩ rất nhiều lần. Một người thích sạch sẽ như thế nhưng lại không cạo râu, cả ngày cứ cầm tay Bối Dao, ngoài miệng cũng xuất hiện một vòng bỏng rộp.
Chờ cô tỉnh lại thì Bùi Xuyên mới ý thức được bộ dạng của mình có bao nhiêu lôi thôi lếch thếch. Hắn xấu hổ đi tắm rửa, thay quần áo, dùng tay trái để cạo râu. Nhưng vết bỏng rộp ở trên môi vẫn còn, mà Bối Dao thì đang dùng đôi mắt trong trẻo nhìn hắn.
Bùi Xuyên mím môi, tận lực bình tĩnh nói: “Mùa hè nên bị nóng.”
Trong đôi mắt hạnh của Bối Dao có ý cười.
Vết thương trên bụng cô có chút sâu, phải nằm viện một thời gian, chờ vết thương lành hẳn.
Ngoài cửa sổ chim chóc nhảy lên đầu cành, Bối Dao thấy bốn phía không có ai mới hướng Bùi Xuyên vẫy vẫy tay.
Hắn đi qua, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Bối Dao khụ khụ: “Em muốn nói với anh một chút chuyện về cuốn vở kia.” Tuy cảm thấy quái quái, nhưng cô sợ trong lòng hắn có ngăn cách, thế nên dù sao cũng phải giải thích một chút.
Bùi Xuyên sờ sờ đầu cô: “Không có cuốn vở nào hết.”
Cô ngước mắt lên.
Bùi Xuyên thấp giọng kiên định nói: “Không có cuốn vở nào hết, anh yêu em.”
Cô kinh ngạc nhìn Bùi Xuyên, còn hắn thì cười cười: “Mẹ nói, yêu nhau rất khó, lưỡng tình tương duyệt càng không dễ dàng. Bản thân tình yêu đã rất phức tạp, ai cũng không hiểu rõ. Anh cảm thấy may mắn vì em là em, nên anh mới có cơ hội ở bên em.” Mặc kệ là nguyên nhân gì mà cô yêu hắn, tất cả đều không quan trọng.
Bối Dao nhỏ giọng nói: “Nhưng có việc em vẫn muốn nói rõ ràng với anh.”
Bùi Xuyên nhìn cô.
Bối Dao buồn bực nói: “Từ khi em 4 tuổi thì đã bắt đầu không nhớ rõ cái gì, trừ bỏ cuốn vở kia thì với em mà nói thế giới chẳng khác gì những người khác.” Cô chớp chớp mắt, “Bởi vì không nhớ rõ, cho nên khi còn nhỏ em nhìn thấy anh thì vẫn ghét.”
Hô hấp của hắn ngừng lại.
“Từ nhỏ em cũng chẳng có chút cảm kích nào với anh. Anh phân ranh giới trên bàn học, không cho em ngồi xe ba anh cùng đi về, chơi rút gậy anh cũng keo kiệt đến một cây cũng không nhường em.” Cô hận không thể bẻ ngón tay nói hắn trước kia đáng ghét thế nào, “Căn bản không ga lăng tí tẹo nào.”
Sắc mặt Bùi Xuyên xanh lè, nhưng mà cái tên đáng ghét kia đích thị là hắn. Bùi Xuyên cắn răng nói: “Thực xin lỗi.”
Ngoài cửa sổ hoa nở sáng lạn, cô nhịn cười nói: “Một cuốn vở cũ kỹ kia có là gì, em đâu phải vì nó mới ở bên anh, nó cũng không thể quyết định cuộc đời em. Năm cấp ba kia anh không biết anh soái thế nào đâu, lại ôn nhu chết đi được. Cho nên sau đó em cảm thấy anh thích em vất vả như thế nên em mới nghĩ đến cho anh một cơ hội.”
Hắn ngước mắt lên, cuối cùng nhịn không được mỉm cười.
Bối Dao nói: “Anh cười cái gì, em nói sự thật mà.”
Trong mắt hắn vẫn là ý cười: “Cười em nói anh soái.”
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, lồng ngực khẽ run: “Đúng là đứa ngốc không có thẩm mỹ.”