Mùa đông năm cuối đại học của Bối Dao, Bùi Xuyên mang theo cô về thành phố C ăn tết.
Thành phố C năm nay có tuyết lớn, cả thành thị bị bông tuyết bao trùm, không khí lạnh lẽo vô cùng.
Triệu Chi Lan không muốn rời nhà cũ, cả nhà họ ở lâu rồi nên chỗ này chính là gốc rễ của họ.
Bên ngoài Bối gia treo đèn lồng đỏ rực, Triệu Chi Lan biết bọn họ sẽ về ăn tết thì vui mừng đến hỏng rồi, làm riêng rất nhiều lạp xưởng và thịt khô.
Năm trước, chồng của Trần a ma bán đậu hũ đã chết. Nghe nói ông lão mất hôm trước, thì ngày hôm sau Trần a ma cũng đi theo. Hai ông bà gắn bó mà nằm bên cửa sổ, bên ngoài là bão tuyết gào thét, thi thể bọn họ đã sớm lạnh băng cứng đờ.
Dân cư của khu cung cư đều thấy đồng tình. Trần a ma thời trẻ cũng là một cô gái xinh đẹp trong thôn, sau đó gả cho người chồng mắt mù. Cả đời bà làm lụng vất vả, cực khổ, trời chưa sáng đã phải đi bán đậu hũ. Bà chăm sóc cho người đàn ông của mình cả đời, gặp người nào cũng cười.
Ông ấy đi rồi, bà cũng đi theo.
Hai ông bà không có con cái, hậu sự không có người sắp xếp nên những người phát hiện ra bọn họ đi kêu gọi mọi người chủ động quyên tiền để an táng cho hai người.
Hai người, một nấm mồ.
Bối Dao và Bùi Xuyên cũng đi phúng viếng.
Trên đường về, có người thổn thức: “Cũng không biết Trần a ma nghĩ thế nào, hầu hạ chồng cả đời, đến chết cũng đi theo. Cả đời bà ấy khổ như thế, cũng chưa từng được hưởng phúc, già rồi còn không có người làm tang lễ cho.”
Bùi Xuyên nhìn cây bạch dương cô độc trong gió tuyết ở nơi xa, trầm mặc một lúc.
Bối Dao cầm lấy tay hắn. Nhiệt độ cơ thể của hắn rất cao, bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Bối Dao vừa cầm thì hắn cũng thuận thế cầm lấy tay cô, đút vào trong túi áo của mình.
Bối Dao nghiêng đầu: “Anh đang nghĩ cái gì thế? Em không cho anh nghĩ vớ vẩn.”
Bùi Xuyên rũ mắt: “Anh đang nghĩ năm nay ăn tết mà tuyết lại lớn như thế, anh sẽ mang em đi đắp người tuyết.”
Bối Dao nói: “Nhiệt độ cơ thể anh thật cao, giống như một năm bốn mùa đều ấm.”
Cô cảm thấy thật thần kỳ, rõ ràng tính cách hắn lạnh như băng nhưng nhiệt độ cơ thể lại cao hơn người bình thường.
Hắn cười cười, cũng không nói lời nào, chỉ nắm tay cô đi về nhà.
Tiểu khu cũ vẫn có bộ dáng khi xưa, hoa mai nở, mùi thơm ngào ngạt dâng lên bốn phía, tràn đầy không gian. Hàng xóm cũ trong khu vẫn đến cửa tặng lễ cho nhau.
Chỉ còn thiếu Phương Mẫn Quân. Lúc Triệu Tú đến chơi thì vui rạo rực nói: “Mẫn Mẫn nhà tôi năm nay về quê Hoắc Đinh Lâm ăn tết.”
Tất cả mọi người đều biết lúc trước Phương Mẫn Quân đính hôn, nhưng giờ phút này bọn họ vẫn có chút lặng yên. Hoắc gia xuống dốc cũng không có ảnh hưởng đến một nhà Hoắc Đinh Lâm.
Bối Dao cũng gặp được Trần Anh Kỳ. Cô thiếu chút nữa là không nhận ra hắn. Trần Anh Kỳ gầy đi, hắn mặc một cái áo phao, vẫn thích cười như trước đây.
Hắn vỗ vỗ bả vai Bùi Xuyên nói: “Tôi thật hâm mộ cậu.”
Bùi Xuyên nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi nói: “Ra ngoài nói chuyện chút.”
Trần Anh Kỳ tự nhiên đồng ý.
Bùi Xuyên quay đầu lại nhìn cô vợ nhỏ đang ngước ánh mắt tò mò, sờ sờ tóc cô rồi bật cười nói: “Sao cái gì cũng tò mò thế?”
Bối Dao quay mặt đi: “Em mới không thèm tò mò, không thèm nghe.”
Bùi Xuyên liếc nhìn cô một cái, sau đó cùng Trần Anh Kỳ đi ra ngoài.
Bối Dao chờ hắn đi rồi lại liếc mắt nhìn qua. Nói cái gì mà phải thần bí vậy chứ?
Buổi tối nghe chú Trần oán giận nói Trần Anh Kỳ chưa hết tết đã đến công ty làm. Bối Dao luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến Bùi Xuyên. Nhưng người này vẫn bĩnh tĩnh mà gõ bàn phím, giống như chẳng xảy ra chuyện gì cả. Ban ngày cô còn không hiếu kỳ, hiện tại thì quả thực là tò mò muốn chết.
Cô ghé vào trên đùi hắn gọi: “Bùi Xuyên à.”
Bùi Xuyên gõ bàn phím, cũng rất hào phóng cho cô một cái liếc mắt. Hắn nhịn cười rồi lại quay lại gõ ký tự lập trình, kiếm thêm tiền nuôi cô vợ nhỏ.
Cô xoắn đến xoắn đi, một khắc cũng không an phận, Bùi Xuyên thông minh như thế, hẳn là hắn có thể hiểu được ý cô.
Nhưng Bùi Xuyên lại làm như không thấy.
Bên ngoài có tuyết rơi, hai vợ chồng về ở trong nhà cũ của Bối gia. Triệu Chi Lan còn chuẩn bị riêng cho bọn họ một cái điều hòa. Nhưng nhà cũ lại không có cách âm, thế nên đến buổi tối chỉ có thể thành thành thật thật mà ngủ. Bằng không bị cha mẹ ở cách vách nghe được cái gì thì thực sự xấu hổ.
Bọn họ ở khuê phòng trước kia của Bối Dao, tối hôm qua cô không an phận, cảm thấy về quê rồi Bùi Xuyên lập tức trở nên nghiêm túc hơn không còn ôn nhu như ở nhà vì thế cô cố ý đi trêu chọc hắn. Đến lúc Bùi Xuyên nhịn không được nhào đến thì cô lại cười khanh khách nói: “Ba mẹ em đang ở cách vách đó.”
Gân xanh của Bùi Xuyên nhảy dựng lên.
Đêm nay đổi lại cô muốn biết chuyện của Phương Mẫn Quân cùng Trần Anh Kỳ, nhưng Bùi Xuyên lại cố tình nghiêm túc làm việc, chỉ nhàn nhạt nói: “Trời lạnh, em đi ngủ trước đi, anh làm xong cái này đã.”
Bối Dao bực mình cực kỳ, cô cắn một ngụm nhẹ nhàng lên đùi hắn. Bùi Xuyên đã tháo chân giả, bị cô cắn thì cứng đờ cả người.
Hắn nhẹ nhàng véo mặt cô nói: “Đứng lên.”
Bối Dao hàm hồ nói: “Hôm nay anh nói gì với Trần Anh Kỳ vậy? Sao chưa qua tết anh ấy đã đi rồi?”
Bùi Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ: “Không phải em không hiếu kỳ hả?”
“……”
Bối Dao gác cằm lên đùi hắn, cảm thấy hắn có chút hư đốn, khẳng định là còn mang thù từ hôm qua. Bùi Xuyên rõ ràng là tâm tư nhạy bén nhất, nhưng lần này lại cố tình làm khó cô, Bối Dao duỗi tay đi sờ phần chân cụt của hắn.
Bùi Xuyên chặn đứng tay cô, nắm thật chặt: “Không được sờ loạn, khi nào thì em có thói quen hư thế hả?”
Bối Dao ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Anh hôm nay đặc biệt keo kiệt.”
Hắn mở miệng: “Nói bậy.”
Cô cười đểu cáng nói: “Có phải anh còn tức giận chuyện tối qua không?”
“Không có.” Bùi Xuyên nói.
Bối Dao nhịn cười, nhìn gương mặt không gợn sóng của hắn nói: “Em tính rồi, sau kỳ nghỉ này em sẽ bước vào kỳ thi, sau khi chúng ta về thành phố B cũng không có mấy ngày thảnh thơi.”
Hắn rũ mắt, nhẹ liếc cô một cái.
Bối Dao cảm thấy trêu hắn thực thú vị, vì thế cô đánh bạo nhỏ giọng nói: “Chúng ta nhẹ một chút, không gây ra tiếng là được. Anh mau nói với em chuyện của Mẫn Mẫn đi.”
Bùi Xuyên cắn răng không nói một lời.
Trong lòng Bối Dao cười hì hì, cô ngồi dậy, tách hai chân ngồi trên người hắn, khuôn mặt phúng phính đáng yêu, trong mắt là ý cười.
Bùi Xuyên đột nhiên khép máy tính lại, che miệng cô nói: “Không được kêu, dù sao bị nghe được thì cùng nhau mất mặt thôi.”
*
Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, trong mắt cô là hơi nước mờ mịt.
Mấy năm nay Bối gia không thịnh hành chuyện đón giao thừa, tới rạng sáng, tiếng pháo dần vang lên.
Bùi Xuyên cười khen ngợi cô nói: “Thật ngoan.”
Đúng là bởi vì thẹn thùng mà cô không hé miệng phát ra một tiếng nào, lại luyến tiếc cắn hắn, nhìn đáng thương cực kỳ.
Hắn ôm Bối Dao trở mình, giúp cô hô hấp dễ hơn, mà chính hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, trong tiếng pháo năm mới, hắn nói cho cô nghe chuyện của Trần Anh Kỳ và Phương Mẫn Quân.
“Lúc trước anh ngồi tù có nhờ cậu ấu chăm sóc em thật tốt. Anh trả cậu ta một số tiền để cậu ta đi xây dựng sự nghiệp. Cậu ta cầm tiền nhưng không động đến xu nào, nhâm phẩm đúng là không tồi. Trần Anh Kỳ có gien mập mạp vì thế giảm béo khó hơn người khác nhiều lắm. Có điều mỗi ngày cậu ta vẫn kiên trì, bất kể đông hay hè. Về mặt sự nghiệp, cậu ta có kỹ thuật nhưng cũng chỉ có thể làm việc vặt cho người ta.”
“Anh đoán cậu ta vẫn luôn canh giữ ở thành phố C cũng vì phần tình cảm không bỏ xuống được với Phương Mẫn Quân.” Hoắc Đinh Lâm không phải người tốt, Trần Anh Kỳ có lẽ cũng hiểu rõ, vì thế càng không dám rời đi.
“Cậu ấy không muốn vô duyên vô cớ chịu ơn người khác nên đã từng trả số tiền kia lại. Vì thế anh nói để cậu ta làm thử, nếu tương lai thành công thì cho anh một nửa cổ phần. Nếu không thành thì cậu ta trả anh một số tiền nhỏ là được.” Dù sao cũng phải tranh đua một phen, không thể hứa hẹn xa vời, chờ một cái kết quả không biết đến bao giờ mới có.
Tiếng pháo bên ngoài bùm bùm, cô dán sát bên tai hắn nói: “Đàn ông bọn anh thật là kỳ quái, cũng đâu cần đại phú đại quý mới có thể qua cả đời.”
Bùi Xuyên cười cười, không nói chuyện.
Cũng không cần đại phú đại quý, chỉ là đối với bọn họ mà nói thì có đôi khi có nhiều lợi thế mới không quá hèn mọn. Chỉ cần tình yêu thì không nuôi nổi bảo bối nhà mình, còn cần bánh mì nữa.
Cái chết của Trần a ma khiến hắn vô cùng xúc động.
Hắn cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Đừng tránh thai, sinh một đứa nhỏ đi?”
Bối Dao đỏ mặt hỏi: “Anh thích trẻ con sao?”
Bùi Xuyên nói: “Không biết.”
“Không biết?”
Hắn chưa từng ở chung với trẻ con, nhưng hắn có thể khẳng định trẻ con không dễ thích hắn. Ăn tết năm nay hắn phát một cái phong bao lì xì rõ to cho Bối Quân, lúc đó thằng nhóc mới bất đắc dĩ gọi một tiếng anh rể.
Bùi Gia Đống cũng có chút sợ hắn. Bùi Xuyên không ở chung với trẻ con nhiều. Lúc hắn là trẻ con cũng không am hiểu việc ở chung với đám bạn cùng lứa. Cho nên hắn thật sự không biết chính mình có thích trẻ con hay không.
Nhưng nếu trên đời này có người có khuôn mặt giống cô, lại có chung huyết thống với hắn thì khẳng định hắn sẽ dùng mềm mại để đối xử.
Một đêm này tuyết lông ngỗng rơi xuống, hắn nhìn những bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ. Lần đầu tiên Bùi Xuyên hy vọng cô không quá yêu hắn, hy vọng hắn không phải toàn bộ thế giới của cô. Như vậy nếu có một ngày hắn đi trước thì vẫn sẽ có con của bọn họ thay thế hắn chăm sóc cho cô. Mà cô cũng sẽ đem tình yêu chia sẻ cho chúng. Nghe nói tình yêu của mẹ thắng hết mọi tình cảm trên thế gian này.
Như vậy cô vẫn sẽ sống thật tốt, không giống Trần a ma, rời đi vào ngày tuyết lớn.
Hắn hôn lên tóc cô.
Bùi Xuyên, đời này đã chìm sâu trong vũng lầy, nếu cô đi trước thì hắn cũng đi theo.
*
Qua năm mới, bọn họ phải về, trường học cũng bắt đầu vào mùa xuân.
Lúc Bối Dao tốt nghiệp là vào tháng 6 ánh mặt trời rạng rỡ. Lúc đó hoa sen nở rộ, cô mặc một cái áo sườn xám của thời dân quốc, cầm cây dù cùng các bạn trong phòng ký túc xá chụp ảnh lưu niệm.
Những gương mặt từng ngây ngô non nớt nay đã dần dần có góc cạnh.
Tần Đông Ni tới gần Bối Dao, cười nói: “Có đôi khi cảm thấy nhìn cậu thì có thể biết tình yêu có bộ dáng gì.”
Từ thanh mai trúc mã vô tư đến bây giờ bọn họ vẫn vành mái tóc chạm nhau như thủa ban đầu.
Trải qua năm tháng, bọn họ đã không còn sự hồn nhiên ban đầu. Mấy năm nay Tần Đông Ni gặp rất nhiều người, nhưng cứ chia tay lại hợp lại, vẫn mờ mịt không biết mình muốn gì. Cho nên cô vẫn thấy rất khó để hai người như trời và đất đem trái tim dựa gần nhau đến thế.
Lúc Bùi Xuyên đến tham dự lễ tốt nghiệp của cô thì đặc biệt mặc tây trang. Công việc của hắn không bắt buộc mặc quần áo trói buộc như thế, nhưng vì cô mà hắn cố ý.
Lúc hắn đi vào trường, rất nhiều người ghé mắt nhìn. Hiện giờ giáo sư Bùi cũng coi như một người nổi tiếng của B đại rồi. Khi hắn mặc tây trang vào lại còn cực kỳ thành thục, có loại khí phách lạnh lẽo cao ngạo.
Bối Dao quay đầu lại đã thấy hắn.
Cô cho rằng gần đây hắn bận việc ở viện nghiên cứu nên sẽ không tới, không nghĩ đến hắn lại không nói tiếng nào đã đến đón cô.
Cô vội nhào qua, Bùi Xuyên ôm lấy cô, tiếp nhận cái ô giấy trong tay cô.
Cô gái nhỏ cất giọng thanh thúy vui sướng nói: “Bùi Xuyên, em tốt nghiệp rồi!”
Hắn cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Một năm này hắn mặc tây trang giày da, cô mặc sườn xám thời dân quốc, uyển chuyển lại đẹp đẽ, trong nắng vàng rực rỡ đúng là một bức họa.
Rất nhiều người đều lặng lẽ nhìn bọn họ.
Hoa trong vườn trường nở đến rực rỡ. Bùi Xuyên đem ô giấy hạ xuống, ngăn cách một thế giới nhỏ chỉ có hai người.
Cô nghe thấy giọng hắn mang theo ý cười, thấp giọng nói ——
“Bác sĩ tiểu Bối, chúc mừng em lớn lên.”