Phần 2 :
Áng mây thứ 9 : Tàn tro
Gió đêm.
Gió thống trị vạn vật giữa đêm.
Gió mang đến cảm giác sợ hãi lẫn huyền bí của đêm đen.
Gió làm rõ mọi chuyện, kể cả lừa dối và sự thật chát đắng.
Tiếng gió quyện vào tiếng nạp đạn càng làm cho quang cảnh thêm phần đáng sợ. Hai thanh súng lạnh toát như ánh nhìn hổ báo lóe lên giữa mảng đen khiếp đảm.
Xoay người, Vĩnh Khoa nhếch môi rồi chỉa thẳng nòng súng vào người phía sau, lạnh lùng cất giọng :
– Con đã từng rất tin Wen. Nhưng bây giờ, niềm tin ấy đã bị chính chân Wen đập nát. Vậy nên, mọi chuyện có thể dừng lại tại đây rồi.
Đứng bất động như trời tròng, Wen lặng người, mặt sa sầm vì những gì đang diễn ra trước mắt. Chẳng phải mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của ông sao? Chỉ một loáng ông đã trở thành kẻ có tội thay vì… Chính An?
Kết thúc rồi sao?
Hẳn là… chưa đâu
* * *
Mấy ngày trước :
Căn phòng vắng lặng chỉ tồn tại mỗi ba chàng trai trẻ. Rèm cửa cũng được kéo lại như trốn ánh mặt trời trong suốt.
Vĩnh Khoa ngồi im lặng trên chiếc ghế tròn, tay nhịp nhè nhẹ lên mặt kính trong veo.
Cạnh cửa sổ, A Huân khoanh hai tay trước ngực, thở dài rồi lắc đầu chán nản.
Chính An vò đầu, nhíu mày suy nghĩ gì đó rồi nhìn sang Vĩnh Khoa như định nói gì nhưng lại thôi.
Sau khi nghe A Huân tường thuật lại mọi chuyện liên quan đến Wen đại nhân và chuyện bức ảnh ma thì Vĩnh Khoa đã sắp xếp lại một cách logic tất cả những việc đã xảy ra. Hẳn là… Vĩnh Khoa cũng đang nghĩ đến điều đó.
Sự im lặng bao trùm lấy cả căn phòng kéo dài như vô tận. Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu thì Vĩnh Khoa mới đứng dậy, nhấc từng bước chân nặng trịch đến cạnh A Huân và cậu bạn thân :
– Dụ cáo rời hang. Hai người… thích ý nghĩ này chứ?
Từ hôm đó, một kế hoạch khác đã được vạch sẵn và đã được thực hiện một cách khôn khéo. Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán và hoàn hảo đến mức không ngờ.
Nếu chỉ một tình huống hoặc một câu nói của Wen lệch khỏi hướng suy diễn của Vĩnh Khoa thì cậu đâu thất vọng như những ngày u ám kia. Tất cả nơi Wen điều đang phản lại ông, điều tố cáo bản chất thật sự của ông. Vậy… còn cách nào để không tin?
Hôm đó, cái hôm quyết dịnh đến tìm Wen và nói về bức ảnh ma thì Vĩnh Khoa đã không ngừng mong muốn điều bất ngờ xảy ra. Rằng Wen đã bị hiểu lầm. Rằng Wen không mưu mô như cậu đang nghĩ. Rằng mọi chuyện chỉ là lừa bịp và đánh lừa nhau như ngày cá tháng tư.
Nhưng không… hành động và lời nói của Wen điều đúng với suy luận của Vĩnh Khoa. Cậu buộc phải tin Wen lừa dối mọi người là sự thật.
Chính An cũng thật ngốc khi đòi làm mồi nhử. Nhưng… cũng nhờ con mồi kia mà mọi chuyện hoàn thành như mong đợi. Sự thật đã được mặt trời rọi vào.
Vĩnh Khoa đâu ngờ nghệch như Wen nghĩ. Cậu thông minh hơn ông gấp bội. Đó là lý do vì sao cậu đã tin nhanh chóng những gì Wen nói lúc đề cập đến bức ảnh ma.
* * *
Hiện tại.
Wen biết mình đã mắc mưu chàng chủ tịch nhạy bén. Ông cười như điên loạn rồi giễu cợt :
– Ngốc mà cũng có lúc thông minh. Thế nào đây, ta thua rồi sao? Ha ha ha
Phải! Ông đã thua. Thua tệ hại. Ván bài này, ông hoàn toàn không làm chủ được.
Tiền tài. Sự nghiệp. Danh vọng. Tất cả chúng đã biến ông trở thành thế này đây! Thật thê thảm.
Mà không… vẫn còn… vẫn còn cách báo thù. Sẽ báo thù…
Nghĩ đến đó, Wen bật cười lớn hơn.
Tiếng còi báo động của xe cảnh sát vang lên ngay sau đó. Hướng ánh nhìn ra phía cửa, Vĩnh Khoa nhoẻn miệng cười nhằm mục đích chào hỏi rồi cho súng vào túi.
– Hãy để pháp luật trừng trị những người như ông.
Cũng đúng thôi! Dù sao cậu cũng chẳng muốn dùng súng giết một người như Wen. Mọi chuyện cứ giao cho cảnh sát điều tra và làm rõ.
Mà… Vĩnh Khoa làm vậy để chứng tỏ mình cao thượng sao? Trông khi ông tìm mọi cách giết cậu thì cậu lại không giết ông mà giao cho cảnh sát? Qúa cao thượng đấy chứ!
Cơn sốt cười cứ được thể lấn át tâm trí Wen, khiến ông hệt một kẻ điên loạn. Chợt nhớ đến một việc hệ trong, Wen càng cười nham hiểm hơn nữa, cười lớn và sảng khoái hơn nữa.
Vì chưa nhìn thấy nét mặt gian manh của Wen nên Vĩnh Khoa vẫn cứ điềm tĩnh đứng im ở một góc đợi đến khi cảnh sát chính thức bước vào trong.
Đột nhiên, Wen giơ vật gì đó lên cao rồi cười rùng rợn, nói lớn :
– Chết một mình rất nhàm chán, hay… chúng ta cùng đi đến cõi vĩnh hằng nhé?
Câu nói của ông lập tức thu hút sự chú ý từ ba chàng trai trẻ. Sớm nhận ra thứ Wen đang cầm là vật điều khiển từ xa, Vĩnh Khoa khẽ nhíu mày rồi nhìn sang Chính An và A Huân :
– Nhà máy này… có an toàn không?
…
Dù có nhanh như gió cũng không kịp để ngăn cản mọi chuyện xảy ra. Chỉ khi Vĩnh Khoa vừa nói dứt lời thì Chính An và A Huân đã đảo mắt một vòng xung quanh và… phát hiện ra nhiều thứ dễ dàng kích nổ.
Bíp!
Chẳng cần chờ đợi hay nói thêm điều thú vị gì, Wen đã thẳng tay nhấn vào cái nút đỏ ngầu trên đỉnh rồi cười khanh khách.
Bùm!
Rầm.
Rầm.
Rầm.
Tiếng còi cảnh sát báo hiệu bị lấn át bởi tiếng nổ lớn từ nhà máy…
Lửa bùng cháy dữ dội, thiêu trụi cả mọi thứ…
Mọi chuyện diễn ra đột ngột cứ như một bộ phim hành động kinh điển, hàng cảnh sát như bị chôn chân tại chỗ.
Sau vụ nổ lớn chỉ còn lại một đóng tàn tro xám đục cùng làn khói mờ mờ ảo…
p/s : *Xoa càm* *cười gian manh* kích thích não phát triển, kích thích trí tò mò, kích thích bệnh tim phát tán mọi nơi =)))